“Yên tâm đi, anh sẽ!” Lục Hạo cười đến vô cùng ôn nhu.
Đàm Tinh Tinh xoay người rời đi, Lạc Tiểu Thiến từ trên mặt đất đứng lên, xoay người muốn đi.
Tên đàn ông như vậy, cô không bao giờ muốn nhìn lại dù chỉ là cái liếc mắt.
Lục Hạo dùng lực bắt lấy cánh tay cô, ấn cô ở trên tường, “Lạc Tiểu Thiến, cô rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Lạc Tiểu Thiến gầm nhẹ.
Hiện tại, cô hết sức vui mừng, vui mừng cô có thể đúng lúc phát hiện hắn là tên cặn bã, không có hồ đồ mà đem chính mình dâng cho hắn.
Tên đàn ông này, có thể ở trước bất kì ai nói cùng một lời nói giống nhau, cô thật ngu xuẩn mới bị hắn lừa.
“Lạc Tiểu Thiến, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn dám đi theo phá hoại chuyện tốt của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nể tình nữa!” Lục Hạo lạnh lùng uy hiếp nói.
Hắn rất tự nhiên cho rằng, hôm nay Lạc Tiểu Thiến sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, chính là vì theo dõi hắn.
Nếu không, với khả năng của cô, làm sao có thể xuất hiện ở khách sạn cao cấp này.
Quả nhiên, đã lộ ra chân tướng!
Lạc Tiểu Thiến nhìn biểu tình dữ tợn trên mặt hắn, lòng như thắt lại.
“Theo dõi anh, Lục Hạo, anh cũng đừng quá đề cao bản thân!” Dùng lực hất tay hắn ra, cô kiêu ngạo ngẩng đầu, “Tôi nói cho anh biết, cho dù thiên hạ này chỉ có duy nhất anh là đàn ông, Lạc Tiểu Thiến tôi cũng không thèm, theo dõi anh, tôi còn không có bệnh đến mức đó đâu!”
Xoay người, cô bước nhanh chạy ra hành lang.
Thẳng một đường trở lại bên ngoài phòng bao, cô lấy khắn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau mắt, sau đó, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không chú ý tới cô, nào ngờ, cô vừa mới ngồi vào vị trí của mình, Lãnh Tử Mặc vừa rồi còn hào hứng nói chuyện với Anderson đã quay sang hướng cô.
“Có chuyện?”
Cô che giấu bưng lên cốc nước trái cây, “Tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí!”
Xoay mặt, Lãnh Tử Mặc tiếp tục cùng Anderson.
Một hơi đem cốc nước trái cây uống hết, Lạc Tiểu Thiến tâm tình phức tạp đặt cốc xuống, nhìn đến ly rượu bên cạnh, không nghĩ gì thêm, uống cạn.
Rượu đỏ, cay đắng.
Cô lại bất giác nhìn thấy ly rượu của anh cách đó không xa, không có khách khí, ngửa cô uống hết.
Cô không thể ngừng, cô muốn có việc để làm, như vậy mới có thể nhịn xuống, không nghĩ đến người này, có bao nhiêu tuyệt tình, để có thể quên đi nỗi đau trong lòng.
Lãnh Tử Mặc liếc nhìn qua mặt cô, “Anderson, hôm nay bàn đến đây đi, tôi còn có chuyện quan trọng, qua mấy tháng nữa tôi có một chuyến đi Paris, đến lúc đó, chúng ta lai tiếp tục bàn bạc chi tiết.”
“Được!”
Anderson là ai chứ, sớm chú ý đến Lạc Tiểu Thiến bên cạnh có điểm không thích hợp, lập tức cười đồng ý.
Cùng anh bắt tay, sau đó cùng trợ lý rời đi.
Tiễn hai người đi thẳng đến cửa thang máy, Lãnh Tử Mặc một lần nữa trở lại phòng bao, không có ngồi, anh chỉ bước tới túm lấy chai rượu trong tay cô.
“Tới cùng là có chuyện gì?”
Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, nhìn cái ghế dựa đối diện, cố gắng khống chế bản thân, không cho nước mắt chảy xuống, “Cái kia….Anderson tiên sinh đâu?”
Anh không khách khí vạch trần cô, “Mắt em đỏ!”
“Tôi không sao!” Lạc Tiểu Thiến giãy dụa đứng lến, “Vừa rồi đi toilet, không cẩn thận làm nước rửa tay dính lên mắt, cho nên mắt có chút không thoải mái!”
Cô thuận miệng nói dối một câu, tránh anh chạy ra khỏi phòng bao đi đến thang máy.
Lãnh Tử Mặc đuổi theo sau, hai tay nắm chặt bờ vai cô ấn ở trên tường.
“Em đang nói dối!”