Nhưng mà..
Một giây sau, bàn tay anh đã từ sườn mặt của cô mà luồn vào tóc cô.
Lúc cô hiểu được thì môi anh đã chạm môi cô.
Lại là một phen hung hăng chà đạp, đem môi cô hôn cắn đến sung đỏ lên, hô hấp dồn dập, mềm nhũn trong ngực anh thành một mảnh, lúc này Lãnh Tử Mặc mới vừa lòng buông cô ra.
“Thu dọn chén đũa, chuẩn bị đi thôi!”
“Vì sao….” Cô bất mãn hỏi lại, đồ ăn là cô làm, còn muốn cô rửa chén, “Chẳng lẽ anh chỉ biết ăn sao?”
“Không sai!” Lãnh Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống cô, “Ngoài ăn cơm ra, tôi còn có thể ăn người!”
Lạc Tiểu Thiến không phản bác được.
Cô thật không tin được, người đàn ông trước mặt này, thật là thần tượng hoàn mỹ mà cô từng hâm mộ một thời sao?
Quả nhiên, đàn ông là cùng một loại, tất cả đều sũy nghĩ bằng nửa thân dưới như động vật.
Người có thể cùng động vật chấp nhất sao?
Động vật biết rửa chén sao?
Không thể!
Cho nên, cô không cùng hắn chấp nhất.
Oán thầm trong lòng, cô xoay người, thu thập chén đĩa, cho vào trong bồn rửa sạch.
Ánh mắt Lãnh Tử Mặc dừng lại một chút trên người cô, xoay người ra ngoài.
Đem mọi thứ rửa sạch sẽ, để lại vị trí cũ, lau chùi cái bàn, thu dọn rác rưởi…Làm xong mọi thứ, cô là tay quen dễ làm.
Sauk hi mẹ cô lâm bệnh, mọi việc trong nhà đều là cô làm.
Vừa lòng nhìn phòng bếp sạch đẹp như mới, Lạc Tiểu Thiến đem tạp dề treo lên mắc.
Lúc cô đi ra khỏi phòng bếp, Lãnh Tử Mặc cũng đã mang đồ từ trên lầu đi xuống, một túi của anh, một túi của cô.
Cô tiếp lấy túi của mình, hai người cũng đổi giày đi đến gara.
Tron gara, có ba chiếc xe để song song nhau, mấy xe này, Lạc Tiểu Thiến đã nhìn thấy trên tạp chí.
Nhìn thấy anh mở cửa chiếc xe màu đen,cô vội đuổi theo, tiến lên mở cửa sau xe ngồi vào.
“Ngồi trên này!”
Không chờ cô đóng cửa xe, thanh âm của anh đã vang lên.
Cô mím môi, một lần nữa mở cửa xuống xe, ngồi vào chỗ bê tay lái, tay anh vừa định duỗi tới, cô đã chủ động kéo dây an toàn thắt lại.
Xe chạy ra khỏi gara, thấy một chiếc xe Rolls-Royce dừng ở bên ngoài biệt thự, ánh mắt Lạc Tiểu Thiến khẽ động.
Xe ở đây, nói như vậy, tối hôm qua tài xế khong có về cùng bọn họ?
“Để xe ở bên hồ, chìa khóa đưa cho người gác cổng!”
Lãnh Tử Mặc nói qua điện thoại, hạ lệnh ngắn gọn.
Việc này, Lạc Tiểu Thiến cũng ngại hỏi anh.
Xe Benz chạy ra khỏi tiểu khu, Lạc Tiểu Thiến đưa tay vào trong túi, lúc này mới nhớ đến điện thoại của mình đã rơi mất.
Lập tức quay mặt nhìn đồng hồ trên xe, mới thấy trên đó hiện h.
Mười giờ cô phải lên lớp, chỉ còn một tiếng rưỡi nữa, cô có thể tới kịp không?
Nếu như cô lại đến muộn, sợ rằng lần này cô giáo Đồng Á khẳng định sẽ không cho cô vào cửa.
Nhìn Lãnh Tử Mặc bên cạnh, cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng nói lời ôn nhu, “Cái đó….Lãnh…..không phải…Tử Mặc, có thể phiền anh lái xe nhanh một chút được không?
Nghe ra trong giọng nói của cô cẩn thận dè dặt, ánh mắt Lãnh Tử Mặc ẩn dưới kính râm hé ra ý cười.
Không có lên tiếng, anh nâng tay, chỉ chỉ vào mặt mình.
Ý tứ rất rõ ràng, là muốn cô đổi bằng nụ hôn.
Lạc Tiểu Thiến cắn răng, ngồi im tại chỗ.
Tên khốn kiếp này, nếu như không phải do anh ta dẫn cô đến nơi xa như vậy, cô sẽ cần phải gấp gáp thế này sao?