EDITOR: LAM
Du Trọng Hạ đứng trước cửa văn phòng tổ Lý Hóa, hèn hèn mọn mọn ngó vào trong.
Thầy Phí chắc sẽ không để bụng đâu ha? Lỡ đâu ổng lơ đẹp cậu vậy chẳng phải sẽ rất mất mặt ư?
Chỗ ngồi của Phí Tân trống không.
Du Trọng Hạ: …
Ổng đã đi rồi sao?! Cái vận mệnh ma xui quỷ khiến gì đây?
Chờ đã, lời thoại ngôn tình kiểu này không thích hợp, không thích hợp.
Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại một nữ giáo viên đang sắp xếp đồ đạc, cậu bèn hỏi người ta, “Cô ơi, thầy Phí của tụi em đi rồi hả cô?”
Nữ giáo viên, “Vẫn chưa, túi sách còn ở đây. Chẳng biết đã đi đâu, chắc là tới phòng vệ sinh?”
Túi đeo vai của Phí Tân hãy còn được treo trên chiếc ghế, nữ giáo viên sau khi thu dọn xong đồ đạc thì tan tầm. Du Trọng Hạ bước vào trong, ngồi lên trên ghế của Phí Tân, bàn làm việc của thầy Phí một mảng trắng tinh, thầy ấy thậm chí còn lau qua bàn và máy vi tính, mọi thứ sạch sẽ đến mức có thể soi gương. Cái bàn này, vị trí này, Du Trọng Hạ đã quá quen thuộc, có mấy tuần liền ngày nào cậu cũng đến đây để ăn cơm cùng với thầy Phí, tới nộp bài tập rồi lại lấy bài tập, cậu đứng ở bên cạnh chiếc bàn này tán dóc dăm ba câu với thầy ấy.
Về sau những thứ vụn vặt như vậy không còn nữa.
Ngay tại lúc này đây Du Trọng Hạ hối hận, hối hận vô cùng. Một tuần cuối cùng này cậu không nên giận dỗi với thầy Phí, trong lòng biết rõ thầy ấy sắp phải đi rồi! Thế quái nào chẳng biết trân trọng mấy ngày này mà lại cứ lo sợ được mất, cậu lớn lên đẹp trai như thế sao đầu óc lại ngu như heo vậy nè. Cậu nghe Dương Kha nói, tuần này thầy Phí không đến đánh bóng rổ, thầy ấy luôn bảo là có việc, bộn bề nhiều thứ.
Lẽ… Lẽ nào là vì muốn tránh mặt cậu, không muốn nhìn thấy cậu?
Nhưng thầy Phí là người rộng lượng, chắc sẽ không lập dị tới mức ấy đâu.
Mà cũng khó nói lắm, ngày thường cậu cũng là một thằng con trai thẳng thắn tới khi đụng chuyện lại cứ cãi cùn, lưu luyến thầy Phí nhưng lại không chịu thừa nhận, cái mỏ phải bô bô nói mấy lời khó nghe mới chịu. Tuần này cậu không tới sân tập, bản thân cậu vốn chẳng có hứng thú với bộ môn bóng rổ nhưng bởi vì học kì này thầy Phí hay đi nên cậu mới nhào vô góp vui.
Thầy Phí là một người rất vui vẻ, thú vị, lương thiện, đối xử với cậu cũng tốt lắm, cho dù về sau không có cơ hội gặp gỡ thường xuyên thì cậu vẫn phải nói lời chào tạm biệt với người ta cho đàng hoàng chứ không phải bởi vì người ta không ở lại Thất Trung dạy học theo như ý nguyện của cậu mà cậu được quyền cáu kỉnh với người ta. Thầy Phí chưa bao giờ thuộc về một mình cậu, không thể chỉ vì người ta cư xử tử tế với cậu mà cậu lại dựa dẫm vào người ta, một chút lòng tự trọng cũng không có.
Phí Tân đi xuống văn phòng tổ Ngôn Ngữ ở lầu dưới để tìm gặp chủ nhiệm lớp của ban là cô giáo Hứa. Ngày hôm qua trong tiết truy bài đầu giờ, hắn đang ở bàn làm việc đọc sách thì cổ có đến gặp hắn. Nguyên nhân vì sao hắn phải kết thúc công việc tuy rằng nhà trường không công khai lí do nhưng một số giáo viên chắc chắn đã nghe được thông tin nội bộ, cô Hứa là chủ nhiệm lớp cho nên cổ nắm rõ hơn một chút.
Ngày đó chủ nhiệm Hứa đến tìm Phí Tân dĩ nhiên là để hóa giải khúc mắc cũng như an ủi hắn, cổ nói với hắn điều quan trọng nhất ở trên đời chính là luôn nhìn về phía trước, hi vọng hắn thông cảm cho sự khó xử của nhà trường và cũng hi vọng hắn chớ nên ghi hận học sinh.
Điều này xác thực khiến cho hắn bất ngờ không thôi.
Chủ nhiệm Hứa sau khi tốt nghiệp trường sư phạm thì đã tới Thất Trung dạy học rồi, thành tích dạy giảng dạy trong vài năm vẫn luôn rất tốt, cách thức làm việc cũng khá độc đáo, trong suốt ba năm đảm đương vị trí chủ nhiệm, cổ luôn dẫn dắt học trò của mình tiến bộ kể cả về mặt thành tích lẫn diện mạo. Năm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới cổ lại gặp phải nghịch cảnh như vậy, từ công tác đến cuộc sống cá nhân đều tuột dốc không phanh. Hiện tại còn bị phụ huynh khiếu nại, thật đúng là họa vô đơn chí. Dưới tình huống như vậy mà cổ còn đi một vòng đến khai sáng giáo dục cho hắn.
Phí Tân không thể không cảm động, hắn kiềm lòng không đậu cũng khuyên nhủ lại chủ nhiệm Hứa một câu, “Em thật sự không để bụng việc này đâu ạ. Cô Hứa cô cũng vậy nhé, mọi chuyện hãy cứ nhìn về phía trước rồi sẽ khá hơn thôi, bình thường khi dạy dỗ học trò cô đừng quá tiêu cực.”
Lúc bấy giờ chủ nhiệm Hứa có hơi ngại ngùng, cổ nói, “Khi Bí thư nhắc đến tên tôi trong cuộc họp thường kỳ, lỗ tai của tôi cứ ong hết cả lên, tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình? Chỉ cần tôi tiếp xúc với học trò thì sẽ ngay lập tức xuất hiện loại suy nghĩ đó, tôi đây dốc hết tâm sức giúp đỡ tụi nó vì cái gì phải nhận lấy kết quả thế này? Mỗi khi tôi tức giận tôi đều sẽ nghĩ thế gian này không xứng, học trò càng không, giáo dục cũng vậy.”
“Chờ đến khi nguôi ngoai rồi tôi lại cảm thấy hối hận, nhưng mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra. Những lúc nhớ lại hành vi mà mình đã làm trong suốt thời gian qua, tôi lại càng không dám tin tất cả chuyện này là do một tay tôi gây ra.”
“Biết đâu chừng là bởi vì tôi tự tôi đâm đầu vào ngõ cụt, trước kia tôi không phải loại người dễ dàng tức giận như vậy, trong tương lai tôi sẽ cố hết sức để kìm nó lại.”
Chủ nhiệm Hứa nói nốt một câu cuối cùng, “Thầy Phí, cảm ơn cậu, tôi biết tất cả những giáo viên khác ai ai cũng nghĩ như cậu, song không một người nào dám tới nói với tôi, đã rất lâu rồi tôi chưa có cùng ai nói nhiều đến thế.”
Phí Tân, “Thật ra những vị giáo viên khác đều rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô, đám học trò cũng vậy, tất cả mọi người vẫn luôn mong mỏi cô có thể mạnh khỏe trở lại.”
Hắn chưa nói với bố mẹ chuyện mình sắp phải kết thúc kì thực tập, hắn sợ bọn họ sẽ lo lắng, dù sao khoảng thời gian này hắn cũng không có mặt ở nhà, chờ tới khi nào thi xong rồi hẵng quay về. Hắn ở nhà trọ bên này, mỗi buổi tối đều sẽ gọi điện thoại về nhà, tối đó hắn kể với mẹ mình về chuyện của chủ nhiệm Hứa rồi cảm khái công tác giáo dục là một cái nghề chẳng mấy dễ dàng.
Tân Lệ Bình, người có hơn hai mươi năm hành nghề bác sĩ khoa sản mới nói, “Mẹ càng nghe thì lại càng cảm thấy, rất có thể cổ đang mắc chứng trầm cảm sau sinh.”
Đầu Phí Tân toàn dấm chấm hỏi, “Trầm cảm sau sinh ấy ạ? Nhưng mà cổ đâu có sinh em bé.”
Tân Lệ Bình, “…. Đàn ông con trai tụi con không hiểu đâu.”
Hôm nay Phí Tân đến tìm chủ nhiệm Hứa, ngoài việc nói lời tạm biệt trước khi chấm dứt công việc, hắn có hơi lúng túng mở miệng, “Chuyện là, mẹ của em có đôi lời muốn hàn huyên với cô, có được không?”
Chủ nhiệm Hứa, “???”
Phí Tân bấm dãy số của Tân Lệ Bình sau đó đưa điện thoại cho cô Hứa còn hắn thì đứng chờ bên ngoài văn phòng.
Phải mất hơn mười mấy phút cô Hứa mới bước ra và trả di động lại cho hắn, cổ nói, “Cảm ơn.”
Phí Tân ngại ngùng nói, “Đừng khách khí. Cô Hứa, hi vọng cô không trách em nhiều chuyện, em cũng mong rằng lời đề nghị của mẹ em có thể giúp ích cho cô.”
Chủ nhiệm Hứa, “Sao có thể trách cậu được? Nhưng mà…”
Phí Tân, “Vâng?”
Chủ nhiệm Hứa, “Thầy Phí, tôi cũng muốn khuyên nhủ cậu một câu, cậu đối xử quá tốt với người khác sẽ khiến cho người ta, đặc biệt là các cô gái sản sinh ra ảo tưởng.”
Phí Tân ngay lập tức nói, “Em hoàn toàn không có ý gì khác, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm em.”
Chủ nhiệm Hứa cười nói, “Tôi đương nhiên biết, cậu chỉ muốn giúp tôi mà thôi. Tôi cũng chẳng có bất cứ suy nghĩ thừa thãi nào, cậu có thể yên tâm. Ý của tôi là… Nếu cậu vẫn tiếp tục như vậy thì cậu chắc chắn sẽ gặp phải nợ đào hoa phiền phức đấy.”
Chủ nhiệm Hứa chỉ đơn giản như là một người chị gái có lòng tốt nhắc nhở em trai của mình. Dù sao nguyên nhân khiến Phí Tân phải rời khỏi Thất Trung chính là do “nợ đào hoa phiền phức” gây nên.
Phí Tân bị người nói trúng tim đen, lòng buồn rũ rượi bước lên trên lầu để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi mà mình đã làm việc trong suốt ba tháng.
Du Trọng Hạ ngồi trước bàn làm việc của thầy Phí, phong thư của Giang Sở bị cậu lộn tới lộn lui nghịch một chút, mặt trên của phong thư in đầy dấu vân tay của cậu, cậu có nên mở ra xem tên ẻo lả kia viết cái gì bên trong không nhỉ? Cậu ta thật sự không phải là gay à? Thẳng đến mức nhìn không ra luôn đó.
Cổ Dung Dung hèn hèn mọn mọn đứng ở trước cửa dáo dác nhìn xung quanh.
Du Trọng Hạ ghét nhỏ vô cùng, cậu ngông nghênh chỉ một lóng tay về phía nhỏ, cả người cư như bị Tôn Ngộ Không nhập mà quát lên, “Cha chả! Nữ yêu quái phương nào? Lại dám cả gan tới quyến rũ sư phụ ta?”
Cổ Dung Dung, “…”
Nhỏ thơ thẩn tiến vào trong, khe khẽ hỏi, “Thầy Phí đã đi rồi ư?”
Du Trọng Hạ, “Đi vệ sinh rồi. Cậu đến nói từ biệt với ổng hả? Tới đây bốc số thứ tự đi, phí đăng ký là tệ.”
Cổ Dung Dung, “…”
Du Trọng Hạ, “Tình yêu đích thực không bàn chuyện tiền nong nhưng nếu không có tiền thì tuyệt đối không phải chân ái, số thứ tự của cậu mất rồi.”
Cổ Dung Dung, “…”
Du Trọng Hạ phát giác ra biểu cảm của nhỏ sai quá sai, cậu hỏi, “Bị sao đấy? Chớ có ở chỗ này khóc lóc ỉ ôi, tui nói cho cậu hay, cậu dám khóc thì tui đây cũng dám đập cậu.”
Cổ Dung Dung há miệng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Du Trọng Hạ: Cứu mạng! SOS! Quỹ Nhi đồng và Thiếu niên Trung Quốc! Dự án Nụ Hoa ()! Mau mau tới cứu tui!
() Nguyên văn 春蕾计划 – Dự án Nụ Hoa được khởi xướng vào năm do Quỹ Nhi đồng và Thiếu niên Trung Quốc tổ chức nhằm kêu gọi tấm lòng nhân ái của xã hội, giúp đỡ những em bé có hoàn cảnh gia đình khó khăn tiếp tục được cắp sách tới trường, cải thiện cơ sở vật chất cũng như chất lượng giảng dạy của trường học ở những địa phương nghèo khổ, vì mục đích hỗ trợ Quốc gia phát triển ngành giáo dục.
Cổ Dung Dưng vừa khóc vừa nói, “Du Trọng Hạ, tui thật sự buồn lắm, tui không dám nói chuyện này cho bất cứ ai, nếu họ biết chắc chắn sẽ trách tui, tui sợ quá.”
Não của Du Trọng Hạ bắt đầu suy diễn, “Bố của cậu… Đã làm gì với cậu hở?”
Cổ Dung Dung chẳng hề hay biết cậu chàng đang tưởng tượng những gì, còn cùng cậu trò chuyện, “Bố tui không làm gì tui hết, ông ấy… Thầy Phí…. Hu hu hu….”
Du Trọng Hạ, “??? Gì chứ? Bố của cậu cũng để ý thầy Phí hả?”
Cổ Dung Dung, “….”
Trong đầu của Du Trọng Hạ đinh lên một tiếng, cậu đã hiểu.
Phí Tân đi lên, những vị giáo viên khác đã về hết cả rồi, bên trong xuất hiện hai cô cậu học trò.
Du Trọng Hạ cầm tờ khăn giấy, đứng ở bên cạnh em nữ sinh đang khóc sướt mướt là Cổ Dung Dung, vẻ mặt miễn cưỡng đưa khăn giấy sang cho cô bé.
Phí Tân, “… Mấy em?”
Du Trọng Hạ, “Kẻ xui xẻo, mừng thầy trở lại.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ lên tiếng, “Cổ Dung Dung có chuyện gì thì mau nói đi.”
Cổ Dung Dung xoay người lại, cô bé khóc tới nỗi mặt mũi đỏ bừng, cô bé cúi thấp đầu nhìn về phía Phí Tân, “Thầy ơi, em rất xin lỗi.”
Phí Tân hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào trong tình huống này.
Du Trọng Hạ nói, “Không sao, thầy Phí không trách cậu.”
Cổ Dung Dung đứng thẳng người, “Sao ông biết? Đừng có cướp lời người khác.”
Du Trọng Hạ, “Tui là người phát ngôn chính thức của thầy Phí, nếu tui không cướp lời của ổng thì ổng đã mắng cậu rồi, cậu xác định muốn nghe chửi chứ hả?”
Cổ Dung Dung, “Thầy ơi, thầy mắng chửi em đi.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Cổ Dung Dung, dòng ngu ngục như cậu! Dòng ngu ngục! Dòng ngu ngục! Điều quan trọng nhắc lại ba lần!”
Phí Tân, “…”
Cổ Dung Dung, “Tui đáng bị mắng nhưng tại sao người mắng lại là ông?”
Du Trọng Hạ cây ngay không sợ chết đứng nói, “Thầy Phí là văn nhân, không chửi người được. Muốn nghe nữa không? Tui chửi tiếp cho nghe nè.”
Cổ Dung Dung quệt đi hai hàng nước mắt, anh dũng hi sinh trả lời, “Được, mắng tiếp đi, mắng nặng lời vào.”
Phí Tân biết chắc chắn Du Trọng Hạ mà chửi nữa thì kiểu gì cũng xổ ra một tràng khó nghe bậy bạ, hắn bèn nói, “Đủ rồi, dừng lại ngay.”
Hắn mở lời với Cổ Dung Dung, “Em ấy nói đúng…”
Du Trọng Hạ chen miệng vào, “Cậu, thứ dòng ngu ngục.”
Cổ Dung Dung khóc nức nở, “Đúng, là tui!”
Phí Tân, “… Im lặng hết đi.”
Cả hai người học trò đều nhìn về phía hắn.
Phí Tân, “Ý thầy là cái câu trước đó nữa, Du Trọng Hạ nói đúng. Cổ Dung Dung thầy không trách em, em không cần xin lỗi, không sao đâu.”
Cổ Dung Dung, “Thầy ơi…”
Phí Tân, “Đừng đặt nặng trong lòng, thật đấy. Việc này không ảnh hưởng gì tới thầy, với cả thời gian ôn tập của thầy quá eo hẹp không đủ dùng, lần này vừa khéo có thể trở về chuẩn bị cho kỳ thi, coi như là em giúp thầy đi.”
Du Trọng Hạ, “…”
Cổ Dung Dung nhất quyết không tin, cô bé vẫn cứ cúi đầu giải thích, “Là lỗi của em, em xin lỗi thầy.”
Phí Tân, “Nếu như em muốn xin lỗi vậy thì hãy thu hồi lại tình cảm yêu đương cũng như việc đu idol lại đi, cố mà học hành cho giỏi, đừng nên lãng phí tài năng của em.”
Cổ Dung Dung ngay từ nhỏ đã theo học thể dục dụng cụ, năm ngoái cô bé còn đạt thành tích vận động viên cấp hai nữa.
Cổ Dung Dụng nói trong nghẹn ngào, “Vâng, thầy ơi, em sẽ cố gắng.”
Phí Tân, “Chớ nên hứa lụi, nếu như em học hành không tốt…”
Không được, hắn không thể tiếp tục quan tâm Cổ Dung Dung.
Du Trọng Hạ tốt bụng nhắc nhở, “Phát ngôn chính thức của thầy Phí vẫn rất kiên trì mắng chửi cậu là thứ ngụ ngục.”
Cổ Dung Dung, “Thầy Phí, em sẽ không để thầy thất vọng đâu ạ.”
Du Trọng Hạ, “Khọt, phụt! Thầy Phí đách có bất cứ hi vọng nào với cậu hết, cũng là bởi vì cậu thành tích không tốt cho nên bố cậu mới ụp nổi lên đầu thầy ấy, làm người thì phải có lòng tự trọng chứ.”
Cổ Dung Dung lau nước mắt rời đi.
Du Trọng Hạ và Phí Tân liếc mắt nhìn nhau, nguyên một tuần không ai nói với ai câu nào, bất thình lình thế này cả hai đều có chút xấu hổ.
Phí Tân mở miệng, “Em mắng nữ sinh khó nghe quá đấy.”
Du Trọng Hạ, “Khó nghe á hả? Mới chỉ là cơ bản thôi đó, khó nghe hơn nữa thầy có cho em nói đâu.”
Phí Tân, “Em tới làm gì? Tìm thầy?”
Du Trọng Hạ: Tui chủ động tới tìm thầy giảng hòa chẳng phải quá ư là mất mặt sao?
Cậu cầm lấy phong thư của Giang Sở đang nằm ở trên bàn rồi mới nói, “Em tới truyền tin.”
Phí Tân tưởng cậu chàng viết, trong lòng có chút vui mừng, “Cổ họng không khỏe hay điện thoại bị hư rồi à? Tự dưng viết thư làm gì?”
Du Trọng Hạ, “Thầy suy nghĩ nhiều rồi, kẻ viết văn đạt điểm tuyệt đối như em bị khùng hay sao mà lại viết thư cho thầy? Trừ phi thầy trả tiền nhuận bút cho em.”
Phí Tân nhận lấy phong thư mở ra nhìn, là Giang Sở viết cho hắn lá thư từ biệt, em ấy viết nguyên một tràng rõ dài, hơn một nửa là sao chép ý tưởng từ những cuốn tản văn, còn lại một ít thì do chính em ấy nghĩ ra, đại khái là: Lưu luyến thầy Phí, thường xuyên giữ liên lạc với nhau.
Du Trọng Hạ liếc mắt dòm thử một cái, cậu thấy phía cuối phong thư là số QQ và Wechat của Giang Sở, giờ phút này đây cậu thật sự nghi ngờ cậu ta đang nói dối giới tính của mình.
Phí Tân xếp lại bức thư rồi nhét vào trong phong bì.
Du Trọng Hạ đứng ở bên cạnh ngó chừng hắn. Hắn vác túi sách, sau đó nói, “Thầy phải đi.”
Du Trọng Hạ, “Ừa, đi thôi.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ mắt thấy thầy Phí như có điều muốn nói rồi lại thôi, tim của cậu đập như trống bỏi, có phải thầy ấy cũng có chút lưu luyến mình không?
Phí Tân, “Em còn đứng đó làm gì? Em không đi sao thầy khóa cửa được?”
Du Trọng Hạ: … Thầy, thứ đàn ông vô tình vô nghĩa này.
Hai người bước ra, Phí Tân khóa cửa.
Du Trọng Ha, “Thầy về nhà hở?”
Phí Tân, “Về nhà trọ.”
Du Trọng Hạ, “Em cũng đi.”
Phí Tân xụ mặt nhìn cậu chàng, “Thầy có mời em ư?”
Du Trọng Hạ nói, “Em muốn ăn cơm thầy nấu.”
Phí Tân, “Sao phải nấu cho em? Bởi vì thầy đạo đức giả, mặt người dạ thú?”
Du Trọng Hạ, “…”
Phí Tân xoay người xuống lầu, Du Trọng Hạ vội vàng chạy theo sau, cậu hỏi, “Thầy vẫn còn giận em đấy à? Em hãy còn nhỏ, thầy đừng nhỏ mọn vậy chứ?”
Phí Tân, “Thầy đách quan tâm em mười bảy, mười tám hay tám mươi bảy, em giảng đạo lí hay lắm mà.”
Du Trọng Hạ lại bắt đầu giả vờ điệu đà, “Thầy Phí à, Phí Tân Tân ơi, người ta biết sai rồi ó.”
Phí Tân, “Đừng, em đừng như vậy, em sao có thể sai được? Em sáng suốt như này này.”
Du Trọng Hạ, “Cổ Dung Dung làm ra tội ác tày trời cỡ đó mà thầy vẫn có thể tha thứ, em nói thầy có mấy câu, thầy lại để bụng là có ý gì?”
Phí Tân, “Sao có thể đánh đồng em với Cổ Dung Dung được?”
Du Trọng Hạ cười ha ha ha trong lòng nhưng vẫn cứ mạnh miệng, “Thầy lại kì thị giới tính hả? Em nói cho thầy biết ngày mai em sẽ đi phẫu thuật chuyển đối giới tính.”
Phí Tân, “Bớt xàm lại, thầy đâu có nói vậy?”
Du Trọng Hạ, “Thế ý thầy là sao?”
Phí Tân, “Không muốn nói chuyện với em nữa.”
Du Trọng Hạ cười hì hì, “Em biết rồi, thầy không để ý Cổ Dung Dung, thầy chỉ quan tâm em thôi.”
Phí Tân, “… Ọe.”
Du Trọng Hạ không lên tiếng, lẳng lặng đi theo hắn.
Đến trước cổng trường học, Phí Tân quẹo vào bãi đỗ xe của công nhân viên chức để lấy xe đạp, lúc này hắn không thấy bóng dáng cậu chàng đâu nữa.
Phí Tân cứ ngỡ Du Trọng Hạ về rồi, hắn lái xe ra, cậu chàng đứng trước cổng chờ hắn.
Phí Tân, “Em thật sự muốn tới ăn chực hả?”
Du Trọng Hạ cúi thấp đầu nắm lấy tay lái xe đạp của hắn, tha thiết giải thích, “Thầy, em xin lỗi.”
Phí Tân không có ý so đo với cậu chàng, hắn nở nụ cười rồi nói, “Không sao, thầy giỡn với em thôi.”
Du Trọng Hạ, “Ngày ấy em giận quá nên mới ăn nói lung tung, cuối tuần em đi theo thầy chơi hai ngày, thầy một chữ cũng không nhắc đến việc phải rời đi, bỗng nhiên thầy thông báo như thế khiến em có hơi sốc. Trong lòng em không hề nghĩ như vậy.”
Phí Tân, “Ừ, được rồi, thầy biết.”
Du Trọng Hạ ngước mắt nhìn lên, ẩn bên trong đôi mắt đen lay láy ấy là hai chiếc bóng chiếu ngược của Phí Tân, đến cuối cùng cậu vẫn không có cách nào thốt ra câu luyến tiếc người đàn ông này.
Mà cũng không quan trọng nữa, cậu cảm nhận được thầy ấy hiểu những gì cậu muốn truyền tải.
Hôm nay là ngày cuối cùng Phí Tân làm giáo viên dạy Hóa, hắn quay đầu ngắm nhìn khuôn viên trường học vắng vẻ này lần cuối, lặng yên thở dài một hơi.
Du Trọng Hạ, “Không nỡ đúng không? Thế sao lúc nãy không đánh Cổ Dung Dung một chút? Ít ra có thể giải tỏa được một xíu oan ức.”
Phí Tân, “Chẳng phải em nói muốn ăn cơm thầy nấu à? Đi thôi.”
Rời khỏi cổng trường, Du Trọng Hạ cưỡi một chiếc xe đạp trong hệ thống chia sẻ, hai người lái song song nhau, trở về nhà trọ của Phí Tân.
Trên đường đi, trời lồng lộng gió.
Phí Tân đeo khẩu trang, đầu đội mũ len còn Du Trọng Hạ chỉ đội một cái mũ rồi đem cổ áo kéo lên cao che lại một nửa khuôn mặt của mình.
Du Trọng Hạ lén lút nhìn Phí Tân vài lần. Thầy ấy không bao giờ… Có thể trở thành giáo viên của Thất Trung thêm một lần nào nữa, không bao giờ…Biến trở lại thành người thầy ấy của cậu.
Cậu và Phí Tân không có quan hệ gì hết, thời gian dài sau này, một khi đã tách ra quá lâu, thân thiết đến mấy rồi cũng sẽ nhạt phai, sớm muộn gì thầy ấy cũng sẽ quên mất từng có một người như cậu tồn tại trong cuộc đời của thầy ấy.
“Thầy Phí,” Cậu nói, “Sẽ tốt biết bao nếu như bọn mình là người nhà của nhau.”
Phí Tân không nghe rõ lắm, hắn hỏi, “Cái gì?”
Du Trọng Hạ kéo cổ áo xuống, cất cao giọng nói với hắn, “Thầy và em trai của em bắt cặp làm gay đi!”