Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

chương 42: cậu học sinh này vẫn cứ tiếp tục chạy tới trước cửa nhà hắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Kẻ không được bình thường là Du Trọng Hạ vẫn cứ ngủ thẳng một mạch tới khi mặt trời đã nhô cao.

Phí Tân lặng lẽ ăn điểm tâm, đọc sách rồi lại làm bài, hẩm hiu một mình trong căn nhà trọ, hắn muốn hít thở không khí nhưng lại không thể mở cửa sổ, đến mười giờ hơn hắn nhịn không nổi nữa đành phải ra khỏi cửa đi dạo một vòng sẵn tiện mua ít hoa quả tươi mang về.

Du Trọng Hạ hãy còn say giấc, trong lúc ngủ, cậu chàng thường xuyên mài răng keng két.

Phí Tân rửa sạch hộp dâu tây, vừa ăn vừa nhấn mở di động, ở trên nhóm chat gia đình hỏi một câu.

Phí Tân: 【Xin hỏi, có vị bác sĩ nào rảnh rỗi online chuẩn bệnh gián tiếp không?】

Tân Lệ Bình chắc là đang bận, không thấy bà có động tĩnh gì.

Phí Văn Khiêm tiếp nhận hồ sơ: 【Có thầy Phí online nè, thấy không khỏe chỗ nào?】

Phí Tân: 【Đứa nhỏ khi ngủ thường hay nghiến răng, đó có phải là trệu chứng thiếu hụt canxi không ạ?】

Phí Văn Khiêm: 【Chủ yếu là do háu ăn thôi, cho ăn một bữa ngon là tốt rồi.】

Phí Tân:

{Chú thích: Ảnh chế bạn đang nói tiếng người sao?}

Phí Văn Khiêm: 【Ha ha ha ha ha, áp lực ôn tập lớn quá hả con trai? Tình trạng nghiến răng chỉ xuất hiện khi con căng thẳng quá mức thôi, hơn nữa thời tiết mấy hôm nay tệ quá, cũng có thể dẫn tới chứng viêm đường hô hấp? Cổ họng có khó chịu không?】

Phí Tân: 【Không phải con mà là học trò của con, Du Trọng Hạ.】

Phí Văn Khiêm vẫn “Đang nhập văn bản”.

Phí Tân: 【Bố viết cái gì dài thế? Gửi tin nhắn thoại cũng được, hiện tại con có thể nghe.】

Phí Văn Khiêm gửi đến một đoạn tin nhắn rõ dài: 【Đầu tiên, loại trừ tình trạng thiếu canxi, Tiểu Du phát dục tốt lắm, sức ăn khỏe thế chắc sẽ không bị giun đũa đâu, cuối cùng là cấu hình răng của thằng bé phát triển bình thường, răng mọc chỉnh tề không bị sâu, này cũng không phải là nguyên nhân. Theo như những gì bố quan sát được, nề nếp sinh hoạt cá nhân của thằng bé không tốt, thằng bé thường ăn thực phẩm rác và thức quá khuya, tuổi hãy còn nhỏ nhưng trong lòng lại giấu quá nhiều tâm sự, áp lực tinh thần lớn hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Tuy nhiên, trong lúc ngủ chỉ mới dừng ở mức độ nghiến răng thì tình huống không mấy nghiêm trọng, điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt cũng như trạng thái tâm lý, tích cực cải thiện thói quen cá nhân, nuôi dưỡng sở thích lành mạnh. Bố viết gần xong rồi chả nhẽ giờ lại xóa đi để gửi voice chat à? Để yên cho bố gõ nốt. Cuối cùng chính là, phát hiện sớm để còn điều trị kịp thời, nghiến răng thoạt nhìn chỉ là một tật xấu nhỏ nhưng thời gian càng lâu lại càng sinh ra hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì gây ảnh hưởng đến khoang miệng, nặng thì ảnh hưởng đến sự phát triển của não bộ, nhất định phải chú ý đến nó.】

Phí Tân đọc kĩ từng câu từng chữ sau đó mới trả lời lại: 【Nghiêm trọng đến vậy cơ ạ? Sao con cứ có cảm giác bố đang muốn đa cấp cho con loại thuốc đặc trị nhập khẩu nào ấy.】

Phí Văn Khiêm: 【Con cố ý muốn gây gổ với bác sĩ hay gì? Bố nhắc sương sương cho con biết phía dưới gầm bàn làm việc của bố có một thanh trường đao dài mét đấy.】

Phí Tân: 【Quỳ, người nào có đao người đó là đá đì, bố hãy kê đơn thuốc đi.】

Phí Văn Khiêm: 【Chẳng phải chỉ có lúc ngủ mới nghiến răng thôi sao? Vậy thì chưa đến mức nghiêm trọng đâu, không cần kê đơn, cứ dựa theo lời bố dặn mà làm, cải thiện giờ giấc sinh hoạt, điều chỉnh lại tâm lý. Thầy Phí, con hãy quan tâm tới Tiểu Du thường xuyên hơn, miễn là mỗi người trao ra một chút chân thành, không có hờ hững thì sẽ không có tổn thương.】

Mười một giờ trưa, Du Trọng Hạ rốt cuộc cũng tỉnh.

Rèm cửa vẫn chưa được mở ra, bên trong mờ tối, Phí Tân hãy còn bật đèn bàn ngồi ở phía trước làm bài.

Du Trọng Hạ, “…”

Bắt đầu ngày mới theo cái cách thế này khiến cho cậu có một loại ảo tưởng tốt đẹp đến mức mơ hồ.

Du Trọng Hạ cất tiếng gọi người, “Thầy Phí.”

Bàn tay cầm viết của Phí Tân khựng lại, hắn quay đầu sang liếc cậu chàng, “Sao em lại có thể ngủ nướng đến cỡ đó vậy hả?”

Du Trọng Hạ, “Thanh thiếu niên ngủ nhiều là lẽ đương nhiên chứ nào đâu giống người già như thầy.”

Phí Tân, “Ăn cơm thầy nấu, ngủ giường thầy nằm, vừa mới mở mắt đã vội khịa thầy? Em có còn là con người nữa không?”

Du Trọng Hạ, “Hổng phải, em là làn sóng sau () nha.”

() Nguyên văn 后 浪 – Phiên âm Hán Việt là hậu lãng, bên mình có câu “Sóng sau xô sóng trước” cho nên cái cụm “làn sóng sau” này ám chỉ thế hệ sau, vãn bối hoặc người mới vào nghề. Nhưng theo như sự phát triển của xã hội, ý nghĩ của cụm từ “làn sóng sau” dần được mở rộng ra thành thế hệ trẻ có phẩm chất ưu tú, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người, có quyền tự do lựa chọn những gì mà mình thích, là cậu ấm cô chiêu sinh ra trong những gia đình giàu có. Du Trọng Hạ chơi chữ sẵn tiện tâng bốc bản thân thôi, kêu bạn không phải người thì bạn nhận mình là làn sóng sau.

Cậu rời giường rửa mặt, lúc bấy giờ Phí Tân mới mở ra tấm rèm cửa sổ để thoáng khí, sau đó tiếp tục ngồi trước bàn làm bài.

Du Trọng Hạ đi ra thì nhìn thấy nửa tô dâu tây được đặt ở trên bàn, cậu ngay lập tức cầm lên, vừa ăn vừa ngó thầy Phí luyện thi.

Phí Tân ngẩng đầu nhìn cậu chàng, ý tứ chính là, có thể nào cách xa thầy ra một chút không?

Du Trọng Hạ, “Trưa nay mình ăn gì thế? Thầy nấu hở?”

Phí Tân, “Không làm, gọi ngoài đi.”

Du Trọng Hạ, “Để em đặt, thầy muốn ăn gì?”

Phí Tân, “Ăn gì cũng được.”

Du Trọng Hạ bèn bưng tô dâu tây ra ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn vừa gọi thức ăn ngoài.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Phí Tân muốn chợp mắt trong chốc lát, ngày hôm qua hắn ngủ không ngon hiện tại phải tranh thủ bù lại.

Du Trọng Hạ nói, “Em về đây.”

Phí Tân nghĩ thầm trong bụng, cảm tạ trời đất, ngài cuối cùng cũng chịu đi rồi.

Du Trọng Hạ, “Tối em quay lại ăn cơm nha.”

Phí Tân, “Thầy sẽ về nhà sau khi ngủ dậy.” Hắn không hề lấy cớ, cuối tuần nào hắn cũng về nhà thăm bố mẹ.

Du Trọng Hạ muốn hỏi liệu rằng cậu có thể tới nhà hắn chơi không nhưng da mặt cậu chưa đủ dày để hỏi câu này, mắt cậu cứ nhìn chằm chằm hắn: Sao thầy không hỏi em có muốn đến nhà thầy chơi không? Mau hỏi em, mau hỏi đi mà.

Phí Tân: Không, thầy không hỏi.

Du Trọng Hạ: …

Cậu đành phải rời đi, thầy Phí tiễn cậu ra tới cửa. Cửa đã mở nhưng cậu vẫn chưa muốn đi.

Phí Tân:???

Gương mặt của Du Trọng Hạ bỗng dưng nhăn nhó, cậu có lời muốn nói.

Phí Tân không hiểu hành động đột ngột này của cậu chàng, hắn hỏi, “Em lại làm sao thế?”

Du Trọng Hạ, “Cái kia… Chuyện đó ấy…”

Phí Tân, “Nói rõ ra coi, chớ có chơi cái trò uốn éo dấu ba chấm các kiểu cho đủ số từ.”

Du Trọng Hạ, “Thầy Phí, lần trước thầy có nói, nếu như em chịu khó học hành sau đó thi đỗ vào một trường đại học nào đấy ở Bắc Kinh, thầy hứa sẽ vẫn luôn dắt em đi chơi, nó có còn hiệu lực không?”

Phí Tân thầm nói, “Vẫn luôn” dắt em đi chơi? Tui không có nói qua hai chữ “vẫn luôn” nhé, em đang tính bẫy ngôn ngữ với tui hay gì?

“Lời hứa chính là lời hứa.” Phí Tân căn cứ vào nguyên tắc một ngày làm thầy cả đời làm cha để nói, “Tuy nhiên, không phải cứ học đại ở một trường nào đó ở Bắc Kinh là được, mà phải là một trong những ngôi trường đào tạo phát thanh viên chuyên nghiệp tốt nhất.”

Du Trọng Hạ, “Dĩ nhiên rồi!”

Phí Tân, “Em làm nổi không? Thầy cứ thấy khó tin thế nào ấy.”

Du Trọng Hạ, “Đừng nói thầy, ngay cả em còn không tin chính mình.”

Phí Tận cạn lời, “Vậy em còn nói cái quần này làm gì?”

Du Trọng Hạ, “Ai cũng cần có ước mơ, biết đâu chừng em trúng tà cũng nên.”

Phí Tân, “… Đi đi.” Chỉ có bấy nhiêu thôi mà em ấy nhăn nhó cả buổi hả trời?

Du Trọng Hạ lại tiếp tục nhăn mặt, cậu nói, “Em đi nhé.”

Phí Tân, “Bye bye.”

Du Trọng Hạ, “Bye bye.”

Cậu chàng bước ra ngoài, hắn đang chuẩn bị đóng cửa thì bỗng nhiên cậu chàng quay phắt người lại chặn tay nơi cánh cửa không cho hắn đóng.

Phí Tân, “Em lại bị gì nữa?”

Du Trọng Hạ, “Không bị gì hết, he he. Đến lúc đó thầy sẽ biết!”

Cậu chàng thu tay lại, chạy tới chỗ thang máy.

Đầu của Phí Tân toàn là dấu chấm hỏi, sau khi suy xét cẩn thận, hắn đành phải cảm thán tay nghề của bác sĩ Phí Văn Khiêm quả nhiên chuyên nghiệp!

Hành vi mài răng như một đứa trẻ này của Du Trọng Hạ rõ ràng đã bắt đầu xuất hiện một số bệnh lý tâm thần. Lúc ở Thất Trung hắn còn có thể cùng em ấy ăn một bữa cơm trưa và chơi đùa với em ấy một chút mỗi khi rảnh rỗi. Sau này hắn không ở Thất Trung nữa, dù cho có muốn quan tâm tới em ấy cũng không cách nào làm được nữa rồi.

Tuy nhiên sự thật lại một lần nữa chứng minh, là do hắn suy nghĩ quá nhiều.

Cậu học sinh này vẫn cứ tiếp tục chạy tới trước cửa nhà hắn mong muốn được yêu thương.

Chiều chủ nhật, Phí Tân rời khỏi nhà và trở về căn hộ trọ ở đầu bên này bởi vì hắn phải “Làm việc” vào sáng mai. Hắn vẫn chưa nói cho bố mẹ mình biết chuyện mình bởi vì một số lí do nên phải kết thúc kì thực tập sớm hơn dự định, hắn không muốn bọn họ lo lắng cho hắn mãi. Năm nay mọi việc ngoài ý muốn cứ kéo đến không ngừng, hành vi của Cổ Dung Dung hắn đã nghĩ thông rồi, cũng quyết định tha thứ, không nên để cho gia đình phải xào xáo chỉ vì một chuyện cỏn con thế này.

Tiết trời mỗi lúc một lạnh, Tân Lệ Bình nhường xe lại cho hắn, làm vậy mỗi lần muốn ra ngoài sẽ thuận tiện hơn, không cần phải vừa cưỡi xe vừa gồng mình chống gió, cũng chẳng cần đi xe bus hoặc tàu điện ngầm nữa.

Trên đường đi, Du Trọng Hạ có nhắn tin trên Wechat cho hắn.

Du Trọng Hạ: 【Thầy Phí, ngày mai thầy có trở về nhà trọ không?】

Phí Tân đang lái xe, hắn liếc mắt nhìn một cái chứ không trả lời.

Di động reo lên lần nữa, vẫn là em ấy.

Du Trọng Hạ: 【Bố của em mới cho em một cái Nintendo Switch (), em không biết chơi cái này.】

Đèn đỏ, Phí Tân phản hồi lại bằng một tin nhắn thoại.

Phí Tân: 【Em có thẻ game chưa? Phải mua thẻ trước đã.】

Du Trọng Hạ cũng gửi tin nhắn thoại: 【Có, em mua Just Dance rồi.】

Phí Tân: 【Thầy đang lái xe, em chơi thử nhiều lần là được.】

Một lát sau, em ấy nhắn lại.

Du Trọng Hạ: 【Biết là thế rồi nhưng nhảy một mình chán lắm.】

Phí Tân không trả lời thêm gì nữa.

() Nintendo Switch là máy chơi game gia đình thế hệ thứ được phát triển bởi công ty Nintendo. Đây được xem là máy chơi game “lai” đầu tiên trong lịch sử ngành công nghiệp game bởi tính năng “Switch” (Switch dịch ra có nghĩa là chuyển đổi) dễ như một cái búng tay có thể biến hình thành máy chơi game cầm tay. Mọi người có thể tham khảo thêm tại Đây.

Du Trọng Hạ nghĩ chắc là thầy Phí đang chuyên tâm lái xe, cậu buồn tẻ ném máy chơi game qua một bên, cả cơ thể nằm chen giữa đống rác mới tạo ở trên giường để nghịch di động.

Bỗng nhiên, trên Wechat xuất hiện một yêu cầu kết bạn mới, nhấn vào xem mới biết hóa ra là nick của Vạn Bằng.

Dịp nghỉ hè vừa rồi bởi vì chuyện của Du Quý Dương cho nên hai người mới tuyệt giao với nhau, Du Trọng Hạ ở trên Wechat rủa Vạn Bằng cũng phải cả trăm cái tin, Vạn Bằng cãi không lại nên mới chặn luôn số của cậu, trong lúc nóng giận cậu cũng chặn lại số của người ta. Sau đó miễn cưỡng lắm mới được tính là hòa giải một nửa, cả hai không một ai nhắc gì đến chuyện này ước chừng là vẫn đang chờ đối phương vứt mặt mũi xuống nước trước.

Du Trọng Hạ chấp nhận yêu cẩu kết bạn của Vạn Bằng.

Vạn Bằng thăm dò: 【Thập Ngũ, chừng nào mày mới thôi không block tao nữa?】

Du Trọng Hạ mạnh miệng: 【Tao không hề block mày, có thể là do chế độ bảo mật của Wechat quá tệ, Mã Hóa Đằng () làm ra đó. Mày chia sẻ những lời này lên nhóm đi tao bảo đảm mày có thể kiếm được một đôi vòng tay bằng bạc đấy.】

() Nguyên văn 马化腾 – Mã Hóa Đằng, còn có biệt hiệu là Pony Ma, là một ông trùm kinh doanh Trung Quốc, nhà đầu tư, nhà từ thiện, kỹ sư, nhà doanh nghiệp về Internet và công nghệ. Ông là người sáng lập, chủ tịch và giám đốc điều hành của Tencent, công ty có giá trị nhất châu Á, một trong tập đoàn lớn nhất thế giới. Ở những chương trước mình có chú thích bên Trung ban hành điều luật hễ ai tung tin đồn thất thiệt lên trên mạng mà nhận được từ lượt chia sẻ trở lên sẽ bị bắt giam, Du Trọng Hạ ẩn ý đôi vòng tay bạc tức là còng số tám.

Vạn Bằng: 【Ha ha ha ha ha ha ha.】

Du Trọng Hạ: 【Cuối tuần không về nhà à?】

Vạn Bằng: 【Tao không thường về nhà vào dịp cuối tuần, mẹ của tao sẽ qua bên này thăm tao, nội trú trong trường gớm quá, bà ấy thuê cho tao một cái nhà trọ ở bên ngoài rồi tới đó nấu cơm.】

Du Trọng Hạ: 【Tương lai sau này ráng sống cho nên người đi.】

Vạn Bằng: 【Thành tích hiện tại của tao tiến bộ hơn rất nhiều so với hồi còn ở Thất Trung, thi giữa kì vừa rồi tao nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu lớp, bây giờ tao không ở ban năng khiếu nữa.】

Du Trọng Hạ: 【Song hùng Thất Trung tay nắm tay, ai học hành trước đứa đấy làm chó.】

Vạn Bằng:

Hai người nói dăm ba câu về cuộc sống hằng ngày, tán dóc với nhau về những người bạn học họ quen biết, kể về những chuyện đã đổi thay ở Thất Trung.

Lúc nhắc tới vụ việc thầy Phí từ chức, Du Trọng Hạ miệng kín như bưng không có khai ra lí do là vì Cổ Dung Dung, cậu cũng đề cập tới chủ nhiệm Hứa, nói tâm trạng của cổ sa sút lắm, điều này khiến cho Vạn Bằng hối hận N lần.

Du Trọng Hạ: 【Tao nghe Dương Kha kể, mày hẹn hò rồi phải không?】

Vạn Bằng: 【Chớ có gợi đòn, tao có thể tưởng tượng ra biểu cảm của mày lúc này đấy.】

Du Trọng Hạ: 【Điểu à, mày giỏi lắm, nghe đồn người ta là hoa khôi luôn hả? Còn tao nguyên cái học kì chưa quen ai luôn nè!】

Vạn Bằng: 【Tạch rồi, hẹn hò được có một tuần thôi.】

Du Trọng Hạ: 【!】

Vạn Bằng: 【.】

Du Trọng Hạ: 【?】

Vạn Bằng: 【Tao vẫn còn thích YJY.】

Du Trọng Hạ: 【Đệch con mẹ mày!】

Vạn Bằng: 【Lễ Quốc Khánh mày có khuyên tao nên hẹn hò với một đứa con gái, tao nghe lời mày đấy thôi nhưng vô ích, tao hãy còn thương cậu ta lắm.】

Du Trọng Hạ: 【Con mẹ nó mày muốn nhớ thì cứ việc, mày có chết cũng đách ai quan tâm đâu, tuy nhiên có một điều mày cần phải biết, mày mà dám tới ghẹo nó tao chém chết mày liền đó, nó sắp thi vào đại học rồi, lỡ mà ảnh hưởng đến chuyện thi cử của nó thử xem ông đây có giết cả nhà mày không.】

Vạn Bằng: 【Tao biết! Tao không đi tìm cậu ta, cũng không liên lạc gì hết.】

Du Trọng Hạ: 【Mày biết thế thì tốt.】

Vạn Bằng: 【Tao nhớ ngày tháng là sinh nhật của mày, cậu ta cũng vậy à?】

Du Trọng Hạ: 【Đếu biết, tao đâu có đẻ ra nó.】

Vạn Bằng: 【Mấy ngày nữa tao gửi hai phần quà ghi tên người nhận là mày, mày chuyển suất của cậu ta giùm cho tao nha nhưng đừng có nói là tao tặng, được không?】

Du Trọng Hạ: 【Không, viết tên tao thì đều là của tao.】

Vạn Bằng: 【Được rồi mà Thập Ngũ, mày là đá đì, là đá đì đẹp trai nhất thiên hạ luôn đó.】

Du Trọng Hạ: 【Được cái con mẹ mày chứ ở đó mà được, mày vì muốn tặng quà cho nó nên mới nhớ tới tao, đúng chưa? Mẹ kiếp, năm ngoái lúc mày tặng cho tao một đôi tất màu hồng phấn thì tao đã nghi là của mẹ mày mua cho mày nhưng mày không thích mới ném sang cho tao.】

Vạn Bằng: 【Đôi tất là tao cố ý mua cho mày đó, khi ấy tao lên mạng xem tử vi cho mày, trên đó bảo màu may mắn là màu hồng phấn, đồ vật may mắn là tất, tấm lòng của ông đây thế mà lại ném cho chó ăn.】

Du Trọng Hạ: 【Há há.】

Vạn Bằng: 【Tao sai rồi, rất xin lỗi mày, mấy ngày nữa tao gửi quà sang cho, muốn nhận ở nhà hay trường học?】

Du Trọng Hạ: 【Nhẹ thì trường, nặng thì nhà, đừng gửi ở SF Express () mà hãy gửi Three Links () ấy, dặn họ để ở kho Cainiao (), tan học tao tới đó lấy.】

() Nguyên văn 顺丰 – SF Express Co, Ltd là một công ty dịch vụ giao hàng của Trung Quốc có trụ sở tại Thâm Quyến, Quảng Đông. Đây là hãng chuyển phát nhanh lớn thứ hai ở Trung Quốc, chuyên cung cấp dịch vụ chuyển phát nhanh trong nước và quốc tế.

() Nguyên văn 三通, – Three Link là một đề xuất của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc Trung Hoa nhằm mở ra các liên kết bưu chính, vận tải và thương mại giữa Trung Quốc & Đài Loan, với mục tiêu thống nhất Trung Quốc đại lục và Đài Loan.

() Nguyên văn 菜鸟驿站- Cainiao, phiên âm Hán Việt là Thái Điểu được thành lập vào tháng năm do Alibaba cùng với hàng loạt tên tuổi lớn trong chuỗi Hậu cần Trung Quốc như Tập đoàn Yintai, Tập đoàn Fossun, SF Express… cùng nhau hơp tác. Cainiao gánh trên vai ước mơ của Alibaba về một “Mạng lưới hậu cần thông minh” có thể giao hàng đến khắp mọi miền Trung Quốc chỉ trong vòng giờ. Tổng cộng tỷ USD đã được đầu tư để biến ước mơ này trở thành hiện thực.

Du Trọng Hạ chẳng mấy quan tâm đến mớ bùi nhùi giữa Du Quý Dương và Vạn Bằng, chỉ cần Vạn Bằng không gây ảnh hưởng gì đến chuyện thi vào đại học của em trai cậu, vậy thì cậu cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Song, cậu vẫn có chút mong đợi vào món quà mà Vạn Bằng sắp tặng cho cậu, Du Minh không quan tâm tới sinh nhật của cậu, ổng không nhớ gì hết, ngẫu nhiên có một năm nhớ ra thì cùng lắm là phát cho cậu một phong bao lì xì rõ to rồi thôi.

Ngày tháng nhân dịp sinh nhật hàng năm của hai đứa, cậu sẽ đi tới chỗ Trác Vân, cùng ăn một bữa cơm với mẹ và em trai.

Trác Vân có chuẩn bị quà sinh nhật, bình thường sẽ là văn phòng phẩm hoặc quần áo mới nhưng chỉ có duy nhất một phần, bà ấy không tặng cậu mà là tặng cho Du Quý Dương.

Kiểu nói của Trác Vân như sau: “Mấy thừ đồ này đâu có lọt nổi mắt xanh của mày, bố của mày mua cho mày toàn đồ xịn cả.”

Còn lại Du Quý Dương, nó sẽ viết cho cậu thiệp chúc mừng vào mỗi năm và tặng cho cậu một vài món quà thủ công nho nhỏ. Thế nhưng trong mắt cậu, Du Quý Dương không phải là người ngoài, nó chính là cậu ở một bản thể khác.

Năm trước Vạn Bằng tặng cho cậu một đôi tất hồng phấn, cậu vẫn luôn không mang, Vạn Bằng hỏi tới thì cậu bảo là cậu ghét màu hường, thật ra là do cậu không nỡ xỏ vào, đôi tất ấy là phần lễ vật sinh nhật chân chính đầu tiên mà cậu nhận được từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ.

Sau khi về đến nhà trọ, Phí Tân đi tìm quản lí để hoàn tất thủ tục thuê chỗ đậu xe, tới khi đỗ xong xe rồi hắn mới nhớ ra mình quên chưa trả lời lại tin tức của Du Trọng Hạ.

Câu nhắn cuối cùng “Nhảy một mình chán lắm” mà cậu chàng để lại, ý tứ đã quá rõ ràng.

Phí Tân phản hồi: 【Bao giờ có thời gian sẽ chơi với em.】

Du Trọng Hạ ngay lập tức nhắn: 【Khi nào mới có thời gian?】

Phí Tân: 【Thì khi nào rảnh đó.】

Du Trọng Hạ: 【Ví dụ như hiện tại? Thầy ở nhà hở? Thầy với Vạn Bằng ở cùng một khu chung cư, em biết chỗ đó.】

Phí Tân: … Đừng có nói là em chạy tới nhà tui ngay lúc này nha.

Du Trọng Hạ: 【Tuy nhiên, nếu thầy không mời em sẽ không đi. Mặc dù em đã hết thời nhưng nói gì thì nói em cũng từng là đỉnh lưu, phải biết giữ thể diện.】

Phí Tân: 【Thầy không ở nhà, về lại chỗ trọ rồi.】

Du Trọng Hạ: 【Em tới tìm thầy! Ra ngoài ngay đây!】

Phí Tân: 【Thầy đâu có mời em, em không giữ thể diện nữa à?】

Du Trọng Hạ: 【Thầy có hiểu cái gì gọi là giả vờ kiêu căng để cho thiên hạ có chuyện để xem không? Thầy ở có một mình em kiêu căng cho ai coi chứ? Để thầy ngó hả? Việc em ngoáy mũi, lắc mông thầy đã thấy không sót thứ gì rồi còn đâu.】

Phí Tân: … Tui chưa từng thấy! Không được ăn nói lung tung!

Du Trọng Hạ vác theo máy Switch chạy tới.

Phí Tân mở cửa, cậu chàng “Ú òa” một tiếng, nhảy vào bên trong.

Sách bài tập ở trên bàn vẫn đang được mở ra, lúc làm bài Phí Tân có hơi rầu rĩ, hắn thật sự muốn quan tâm đến Du Trọng Hạ nhưng không phải cái kiểu cùng nhau chơi đùa mỗi ngày như thế này.

Du Trọng Ha nhìn bàn học của hắn sau đó nói, “Thầy làm bài đi, em tự mình chơi một lúc.”

Phí Tân nghĩ bụng, em chơi Just Dance âm thanh ồn như thế sao thầy làm bài được?

Du Trọng Hạ mở túi lấy ra máy trò chơi rồi đưa cho Phí Tân nhìn, bên trong có tới mấy chục thẻ game.

Phí Tân tức giận, “Thầy đang thất nghiệp, em tới đây là để khoe của hay gì?”

Du Trọng Hạ cười khoái chí, “Tất cả đều là của bố em, ổng mua mỗi loại một cái, chơi chán rồi mới đưa cho em xài.”

Màu sắc của cái máy xác thực như đã dùng qua được vài năm.

Phí Tân, “… Vậy em chơi đi, thầy làm bài tới sáu giờ ba mươi mới xong.”

Hắn tiếp tục làm bài, Du Trọng Hạ ngồi ở khu vực ghế sô pha, cậu chàng đeo tai nghe Bluetooth, bắt đầu chơi game.

Không gian tách biệt rõ ràng, không ai ảnh hưởng đến ai.

Thẳng đến hơn sáu giờ rưỡi, Phí Tân mới kết thúc việc ôn tập, hắn duỗi thẳng người quay đầu lại nhìn về phía sô pha.

Ủa? Người đâu?

Cách chỗ ngồi của hắn tầm khoảng hai bước chân. Du Trọng Hạ bất thình lình lên tiếng. “Em ở đây nè.”

Phí Tân, “… Em đang làm gì thế?”

Du Trọng Hạ chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói, “Thầy có khái niệm về thời gian không vậy? Sáu giờ ba mươi ở chỗ nào? Hiện tại đã là sáu giờ ba mươi bảy phút, nếu đây là cuộc thi chính thức thì e rằng lúc này thầy đã phải nộp bài rồi, rõ ràng biết làm nhưng bởi vì nắm không chuẩn thời gian dẫn đến mất điểm, có tức hay không? Làm việc gì cũng phải chú tâm vào chứ?”

Nói huỵch toẹt ra chính là, đúng sáu giờ rưỡi cậu đã chạy tới đứng phía sau Phí Tân rướn cổ lên đợi những bảy phút đồng hồ.

Phí Tân mắc cười nói, “Cảm ơn thầy Du dạy bảo, em sẽ ghi nhớ ạ.”

Sau khi đặt đồ ăn ngoài, hai người bắt đầu chơi game cùng nhau.

Du Minh đích thị là một đại gia nhân dân tệ, có vô số ca khúc đã được mở khóa trong Just Dance, rất nhiều bài trong này Phí Tân vẫn chưa vượt qua được.

Hắn phát hiện ra thỉnh thoảng cậu chàng sẽ liếc mắt lên nhìn đồng hồ điện tử ở phía bên góc phải màn hình ti vi, chẳng lẽ tối nay em ấy bận việc gì khác sao?

Còn vài giây nữa là tới bảy giờ.

Du Trọng Hạ ném tay cầm sang một bên, “Em đi WC cái đã!” Sau đấy chui vào trong buồng tắm.

Trong game phát ra giai điệu bài hát của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc, Phí Tân đang nhảy một cách hăng say thì cậu chàng tự dưng lại bỏ chạy, đầu của hắn toàn là dấu chấm hỏi.

Bảy giờ đúng.

Chuông báo thức từ điện thoại di động đặt trên bàn trà vang lên, là của Du Trọng Hạ.

Phí Tân lớn tiếng hỏi, “Đồng hồ báo thức của em reo kìa, có chuyện gì ư?”

Du Trọng Hạ cách một cánh cửa nói với sang, “Thầy tắt giùm em đi!”

Phí Tân vừa cầm lên thì đã thấy ngay dòng ghi chú trồi lên bên trên mặt đồng hồ báo thức: 【Ngày tháng là sinh nhật em, nhớ tặng quà!】

Phí Tân: Giề? Này chẳng lẽ chính là đòi quà sương sương trong truyền thuyết đấy hả?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio