Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

chương 45: tôi và em hệt như đang so kèo yêu đương bằng bao búa kéo, mỗi lần chơi đều phải vắt óc đoán xem đối phương sẽ tun

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ hoàn toàn không phát hiện ra sự bối rối cũng như xoắn xuýt của thầy Phí, cậu vẫn cứ theo thường lệ chạy đến bên này ăn cơm thầy Phí nấu, ngủ giường thầy Phí nằm, còn xài chung một cái bót đánh răng với người ta, thậm chí ngay cả tủ quần áo cũng chiếm nốt. Cậu tận dụng hết thảy quỹ thời gian nghỉ ngơi của thầy Phí, lôi kéo người ta cùng đi xem phim, ăn lẩu, chơi game.

Du Trọng Hạ vô cùng đắc ý, cậu quy chụp những điều đó thành hành vi vun đắp tình cảm trước khi kết thân.

Hai chân Phí Tân run cầm cập, hắn hiểu lầm ý tứ của cậu chàng thành hội chứng ếch luộc () trước khi tỏ tình.

Sinh nhật của Du Trọng Hạ rơi trúng đầu tuần sau.

Vào Thứ Bảy trước ngày sinh nhật, món quà mà Vạn Bằng gửi từ thành phố lân cận cuối cùng cũng đến.

Bên trong chiếc hộp chuyển phát nhanh là hai món quà dành cho Du Trọng Hạ và Du Quý Dương, vừa mới mở ra nhìn, cậu đã ngay lập tức muốn biến thành một quả chanh tinh ().

Du Trọng Hạ được tặng một cái ốp lưng điện thoại, mẫu mã trông không đến nỗi nào nhưng mùi nhựa có hơi khó chịu.

Vạn Bằng đặt mua trên mạng sau đó gửi chuyển phát nhanh luôn chứ chẳng thèm gỡ ra xem, bên trong bao bì của miếng ốp lưng có kèm theo một tấm thiệp đánh giá chất lượng sản phẩm, Du Trọng Hạ quét mã QR của cửa hàng thì phát hiện ra đây là loại ốp mua một tặng một, hai cái cộng lại hết . tệ ().

Nếu như không đem so sánh với quà của người khác thì cặp ốp lưng điện thoại di động này sẽ có khả năng được Du Trọng Hạ cất đi làm kỉ niệm, tương tự như đôi tất màu hồng năm ngoái. Tuy nhiên, thứ mà Du Quý Dương nhận được lại là một bộ tai nghe chống ồn chủ động (). Song, nói đi thì cũng phải nói lại, Vạn Bằng thật sự là một gã rất tâm lí.

Khu chung cư mà Du Quý Dương và Trác Vân sinh sống đã quá cũ kĩ, cách âm phòng ở không tốt, chỉ cần nhà hàng xóm bật tivi lớn tiếng hoặc chơi mạt trượt các kiểu đều sẽ lọt hết vào tai của Du Quý Dương.

Việc này… Không tài nào chấp nhận được.

Du Trọng Hạ lướt nền tảng thương mại điện tử () với mục đích dò xem giá cả của bộ tai nghe này, tên tiếng Trung của nó là Chim Nhỏ, một hãng âm thanh của Đan Mạch, mức giá niêm yết tại phòng trưng bày là một ngàn lẻ mấy chục tệ ().

() Nguyên văn 温水煮青蛙 – Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết. (Theo wiki)

() Nguyên văn 柠檬精 – Quả chanh tinh thường dùng để tự giễu chính mình, ám chỉ bản thân hâm mộ, ghen tị với những món đồ mà người khác có được trông khi mình thì không.

() . RMB = ., VNĐ

() Nguyên văn 挂脖式降噪耳机 – Chống ồn chủ động (Active Noise Cancelling – ANC) là một công nghệ hiện đại được phát triển bởi hãng âm thanh Bose trong những năm cuối thế kỉ . Nguyên lý hoạt động của ANC cũng không quá phức tạp. Những chiếc headphone sở hữu công nghệ này sẽ được trang bị mic để nhận diện được luồng âm thanh từ môi trường bên ngoài, sau đó, một bộ phận trên tai nghe sẽ chủ động tạo ra những sóng âm ngược pha với những âm thanh mic thu được. Hai hỗn hợp sóng âm này gặp nhau, và vì chúng dao động ngược hướng nhau, nên sẽ triệt tiêu lẫn nhau. Kết quả là người dùng sẽ không còn nghe thấy những tạp âm từ môi bên ngoài nữa.

() Nguyên văn 电商平台 – Thương mại điện tử có tên tiếng anh là e-commerce, e-comm hay viết tắt là EC hoặc thương mại internet, đề cập đến việc mua và bán hàng hóa hoặc dịch vụ có sử dụng internet để thực hiện việc mua bán chuyển tiền, dữ liệu để thực hiện các giao dịch này. Thương mại điện tử thường được sử dụng để chỉ việc bán sản phẩm trực tuyến, nhưng nó cũng có thể mô tả bất kỳ loại giao dịch thương mại nào được diễn ra thông qua internet. Ở Việt Nam có ba nền tảng thương mại điện tử mua sắm trực tuyến lớn là Shopee, Lazada và Sendo.

() RMB = .., VNĐ

Cậu online châm biếm Vạn Bằng thiên vị một cách trắng trợn.

Du Trọng Hạ: 【Kính thưa Điểu đại sư, vật may mắn năm nay của con là một đôi ốp lưng trị giá . tệ ư?】

Hắn biết trước ngày này sớm muộn gì cũng đến cho nên mới nghiêm túc nhận sai.

Vạn Bằng: 【Anh hai à, tiền tiết kiệm của em chỉ có nhiêu đó thôi, sau khi mua tai nghe cho YJY xong em rỗng túi luôn rồi.】

Du Trọng Hạ: 【Hay là để tao thông báo cho mày một cái tin vui bất ngờ nha?】

Vạn Bằng: 【Tin gì?】

Du Trọng Hạ: 【Điểu, cái loại tai nghe Chim Nhỏ mà mày mua cũng thượng đẳng quá đi chứ, tao từng hỏi em trai tao tại sao lại không thích mày, nó bảo là do của mày nhỏ quá ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】

Vạn Bằng: 【…】

Hắn và Du Quý Dương vẫn chưa tiến triển tới cái bước so sánh kích thước lớn nhỏ này. Giả dụ như Du Quý Dương thật sự nói như thế, vậy thì cũng không phải là loại ý tứ như Du Trọng Hạ đang nghĩ.

Du Trọng Hạ đâu có thèm quan tâm tới cảm tưởng của Vạn Bằng.

Du Trọng Hạ: 【Cả ốp lưng lẫn tai nghe đều thuộc về tao hết.】

Vạn Bằng: 【Mày không phải cái loại sẽ làm ra loại chuyện như vậy.】

Du Trọng Hạ ngay lập tức chuyển nhân dân tệ sang Alipay của Vạn Bằng.

Vạn Bằng: 【Mày có ý gì đấy?】

Du Trọng Hạ: 【Tao đang phát sầu vì không biết nên tặng gì cho nó, bộ tai nghe này ổn phết, coi như là tao mua.】

Vạn Bằng: 【Đừng giỡn nữa.】

Du Trọng Hạ: 【Mày nhìn tao có chỗ nào trông giống như đang giỡn không?】

Vạn Bằng trả lại nhân dân tệ cho cậu từ Alipay, cậu cũng ngay lập tức hoàn trả lại.

Vạn Bằng: 【Mày như vậy đến tột cùng là sao?】

Du Trọng Hạ: 【Hai người đã chia tay lâu rồi mày có còn nhớ không thế? Mày có thể tặng cho nó một món quà sinh nhật trị giá hàng ngàn nhân dân tệ nhưng nó lại chẳng có lí do gì để nhận món hời này từ mày, nó không được phép nhận, nếu nó dám tao sẽ đánh gãy chân nó ngay lập tức】

Vạn Bằng: 【Mày đang xát muối vào trái tim tao đó.】

Du Trọng Hạ: 【Tao còn muốn xát thêm cả ớt bột vào rồi đem đi chiên xù cho khỏi lãng phí.】

Vạn Bằng hiểu rõ một khi Du Trọng Hạ đã nói như vậy thì chuyện này coi như chấm dứt tại đây. Về cơ bản, số tiền một ngàn tệ này không là cái thá gì đối với Du Thập Ngũ, món đồ này rồi vẫn sẽ thuộc về Du Quý Dương, nếu như kết quả đã không lệch khỏi quỹ đạo mong muốn ban đầu thì hắn cũng không cần thiết phải kiên trì thêm nữa.

Vạn Bằng: 【Đã lâu lắm rồi YJY không cập nhật vòng bạn bè, cậu ta có biến chuyển gì mới không?】

Du Trọng Hạ: 【Dĩ nhiên là có, từ sau khi không bắt cặp làm gay với mày nó cười nhiều hơn trước, tâm trạng tốt lắm, một bữa cơm có thể ăn liền tù tì ba bát đầy, thành tích cũng được cải thiện hơn một bậc, sau này mày bớt nhớ nhung nó lại đi, YJY là độc mĩ ().】

Vạn Bằng: 【Thập Ngũ, mày rất biết cách chọc người phát điên.】

Du Trọng Hạ: 【Tao còn chưa tính sổ với mày đấy, có phải lúc chia tay mày đã động thủ đánh nó không?】

Vạn Bằng im thin thít.

Du Trọng Hạ: 【Tao không rõ giữa hai đứa tụi bây có khúc mắc gì nhưng mày đánh nó là mày sai. Tao thành thật khuyên mày tranh thủ chút thời gian còn lại để mà luyện Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam () đi, đợi cho đến khi mày trở lại Dĩnh Châu vào kỳ nghỉ đông, tao sẽ vác thao Đồ Long Đao, Bích Huyết Kiếm, Tiểu Lý Phi Đao, Thương Tâm Tiểu Tiễn () chạy tới nhà mày vào một ngày đẹp trời nào đó sau đấy tàn nhẫn vô tình đâm chết mày nha con.】

() Nguyên văn 独美 – Độc mĩ ý chỉ những người hoặc sự vật đẹp không sao kể xiết, đẹp đến mức khiến lòng người không tài nào nắm bắt được.

() Nguyên văn 钟罩铁布衫 – Kim Chung Tráo tức Vỏ Chuông Vàng và Thiết Bố Sam tức Áo Giáp Sắt theo như tương truyền là hai loại công pháp ở hai môn phái khác nhau với cách thức tu luyện bất đồng nhưng bởi vì Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam là hai cái tên đã làm nên thương hiệu cho nên có rất nhiều môn phái luyện khí công đều sẽ dùng hai cái tên này, về phần ai là môn phái chính tông ai không phải trong giang hồ sớm đã chẳng có cách nào chứng thực được, chỉ biết Kim Chung Tráo là nội công, Thiết Bố Sam là ngoại công, nội ngoại kết hợp đao thương bất nhập. (Theo Baidu)

() Đồ Long Đao, Bích Huyết Kiếm, Tiểu Lý Phi Đao quá nổi tiếng rồi nên mình không chú thích nữa, ở đây mình sẽ chỉ giải thích Thương Tâm Tiểu Tiễn. Thương Tâm Tiểu Tiễn là quyển thứ IV trong bộ Luận Anh Hùng của Ôn Thụy An, nó là tên của một loại tiễn pháp như quỷ thần phẫn nộ, kinh động lòng người, người gặp người sợ. Tác giả ghép đôi hai loại bảo khí chốn giang hồ là Đồ Long và Bích Huyết cũng như ghép hai tuyệt học võ công là Phi Đao và Tiểu Tiễn như là một phép tu từ nhấn mạnh.

() RMB = ., VNĐ

Quà sinh nhật mà cậu dự định tặng cho Du Quý Dương chính là một túi to quần lót và tất nam, cái này rất thực dụng, sẽ không bị Trác Vân bóng gió nói xa xỉ.

Nội y và tất chân của Du Quý Dương đều do một tay Trác Vân mua, tất thì thuộc dạng mười tệ () hai đôi, quần lót lại là kiểu lỗi thời rẻ tiền, lỏng la lỏng lẻo, giặt tới mức xệ hết rồi mà vẫn còn mặc. Trác Vân thậm chí còn lôi chuyện này ra để trào phúng cậu, bà nói cậu tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết cách xài tiền chứ nào có như Du Quý Dương hiểu thế nào là mồ hôi xương máu, thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của bà. Thế nhưng rõ rành rành một điều, Du Quý Dương không thích những món đồ ấy, chẳng qua nó không muốn chọc cho Trác Vân mất vui cho nên mới miễn cưỡng chính mình.

Mới đầu Du Trọng Hạ không hề chú ý đến. Song, có một lần nhân dịp cuối tuần cậu có dẫn Du Quý Dương ra ngoài ăn đồ ăn ngon, cửa hàng kia vì muốn để cho quý khách trong lúc chờ đợi không cảm thấy nhàm chán cho nên mới xây một cái ao cá vàng, khách hàng có thể ở nơi đó câu cá. Cậu không có hứng thú nhưng Du Quý Dương lại hỏi nếu câu được thì có thể mang về nhà nuôi không, sau khi nhận được đáp án là có thể thì nó rất muốn câu thử, cậu đành phải giăng cần câu ngồi ngó em trai mình đùa nghịch. Bất thình lình có một đứa bé khoảng chừng sáu bảy tuổi chỉ về phía người đang ngồi chồm hổm câu cá là Du Quý Dương rồi nói với mẹ của mình rằng, “Quần của cái anh đằng kia bị lủng rồi!”

Đứa nhỏ ấy đang nhắc tới mép quần lót lộ ra ở phía sau của Du Quý Dương, bên trên lủng một lỗ. Xung quanh vọng lại tiếng cười của một vài người, khi thấy bọn họ là một đôi song sinh tuấn tú thì ánh nhìn lại càng thêm trắng trợn. Du Quý Dương đứng bật dậy cầm cần câu trả lại cho cửa hàng sau đó hỏi cậu có thể nào đổi sang chỗ khác không.

Trác Vân nuôi con dựa theo nguyên tắc tiết kiệm, cũng không thể trách bà sai, bà chỉ muốn trau dồi phẩm chất chăm chỉ cũng như chịu được gian khổ cho con trai của mình, xuất phát điểm này không tồi.

Tuy nhiên, nhân loại trên thế gian này luôn sống trong sự phân bì, chẳng qua những thứ mà người trưởng thành khao khát vẫn luôn đa chiều hơn rất nhiều, đồng thời bản thân họ cũng đã học xong cách không đem chính mình ra so sánh với những người vượt xa bọn họ, tâm lý cũng vì thế mà khéo léo đẩy đưa tránh khỏi việc tư duy bị đả kích nghiêm trọng. Song, một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi lại đang ở trong giai đoạn mãnh liệt nhất về lòng hư vinh, chúng nó sợ nhất là bị người ta cười nhạo về ngoại hình, quần áo cũng như vấn đề tuổi tác này nọ bởi vì những thứ mà chúng có thể đem ra phân bì với người khác cũng chỉ có chừng đó mà thôi.

Nếu mi luôn bị bạn bè đồng trang lứa chế giễu ở một phương diện nào đó, chẳng hạn như chê mi béo, xấu xí, lùn tịt, dơ dáy, quê mùa, ẻo lả, nhà nghèo thì theo thời gian, việc mi dần dần tự ti là điều không thể tránh khỏi, thậm chí còn trở nên nhạy cảm khi nghe thấy vài cụm từ nhất định.

Người nói không đặt nặng trong lòng nhưng người nghe lại ghi nhớ điều đó đến suốt cuộc đời, có rất nhiều người phấn đấu hết mình nhưng vẫn không tài nào quên được những sang chấn tâm lý mà việc bạo hành ngôn ngữ đã mang lại cho mình trong khoảng thời gian niên thiếu.

Du Trọng Hạ là một người có khả năng phi thường trong việc chống lại những tác động tiêu cực đến từ bên ngoài, cậu chẳng thèm để ý những lời gièm pha mà người khác dành cho cậu, mỗi lần nghĩ đến cậu đều cho rằng đây chắc chắn là siêu năng lực của cậu.

Trước kia khi cậu hãy còn nhỏ, cậu đã từng mơ hồ chán ghét Du Quý Dương, lúc ấy cậu cho rằng nó ngoại trừ có dáng vẻ giống mình ra thì chỗ nào cũng không sánh bằng cậu, kém cậu quá xa. Sau đó, cậu lớn lên và dần dần hiểu được siêu năng lực mà cậu sở hữu chính là sản phẩm thứ cấp từ đồng tiền mà Du Minh đã trao cho cậu. Trong khi khả năng chịu đựng những tính chất ác nghiệt cũng như lòng vị tha của Du Quý Dương dành cho sự xấu tính của Trác Vân lại là sản phẩm thứ cấp sản sinh từ bên trong nghịch cảnh của sự đau khổ.

Mối quan hệ giữa Du Trọng Hạ và Du Quý Dương, kẻ mà cậu đã từng ghét bỏ là song sinh và cũng là cộng sinh. Cuộc sống của bọn họ tựa như một tấm gương, nó phản chiếu lại cách đối phương sinh sống, cách đối phương trưởng thành.

Đã có bộ tai nghe chống ồn cho nên cậu cất lại túi quà kia, dự định đến lễ Giáng Sinh thì sẽ lôi ra tặng cho em trai mình.

Vào Chủ Nhật, trước sinh nhật một ngày, Du Trọng Hạ gọi điện cho Phí Tân, cậu muốn rủ thầy Phí đi mua sắm.

Phí Tân giãy giụa hấp hối trong chính sự duy diễn của mình, hắn nói, “Thầy muốn ôn bài.”

Du Trọng Hạ, “Cả ngày cắm mặt vô sách vở không tốt lắm đâu, ra ngoài đổi gió một xíu, em mời thầy ăn cơm.”

Phí Tân, “Thầy không muốn ăn gì hết.”

Du Trọng Hạ, “Thôi nào, thôi nào, thầy ơi em mua keo cho thầy ăn nha.”

Phí Tân, “Khỏi, không ăn, bye.”

Du Trọng Hạ, “Em muốn mua quà nhưng kiếm không ra người đi chung.”

Phí Tân, “Mua quà cho em trai của em hả?”

Du Trọng Hạ, “Thầy đã mua quà cho em chưa đấy?”

Phí Tân, “Chẳng phải em bảo không cần mua à?”

Du Trọng Hạ, “Em nói không cần là thầy không mua thiệt luôn sao? Thầy không tự thấy mất mặt ư? Mau tới đi em lựa xong quà cho em rồi nè.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “A lô a lô a lô?”

Phí Tân nghĩ bụng, người này có phải đã quá mức tham lam rồi không? Muốn cả người lẫn lễ vật? Làm gì có chuyện tốt lành như vậy?

Hai người hẹn gặp nhau ở khu trung tâm thương mại.

Du Trọng Hạ cầm hai ly kem tươi KFC theo mùa, đứng ở ngưỡng cửa rồi nói, “Thầy tới chậm quá đi!”

Phí Tân, “Em có thể chờ ở bên trong mà?”

Du Trọng Hạ, “Em sợ kem tan!”

Phí Tân chỉ định lấy một phần nhưng Du Trọng Hạ lại đưa luôn ly của mình cho thầy Phí. Cậu muốn đút tay vào túi để sưởi ấm nhưng bản thân đã đứng ở bên ngoài suốt mười phút, nhiệt độ trong túi sớm đã nguội lạnh.

Phí Tân sải bước muốn tiến vào bên trong khu thương mại, Du Trọng Hạ áp sát hắn sau đó nhét hai tay của mình vào trong hai túi áo phao của hắn, trước mặt hắn lúc này là cánh cửa thủy tinh của tòa nhà, nó giống như mặt gương phản chiếu lại hình ảnh cậu chàng “Ôm” eo hắn từ phía sau. Nhìn kiểu nào cũng giống hai thằng con trai sống sờ sờ đang yêu nhau.

Răng rắc, Phí Tân muốn nứt ngay tại chỗ.

May mắn là bên trong khu thương mại không khí rất ấm áp, Du Trọng Hạ nhanh chóng bỏ tay ra rồi cầm lấy ly kem ăn lấy ăn để.

Phí Tân che giấu sự bối rối của mình bằng cách mở đầu câu chuyện, “Mới đứng hứng gió cả buổi trời mà giờ đã ăn kem rồi, em cũng lợi hại ghê nhỉ.”

Du Trọng Hạ, “Khả năng chống lạnh của tuổi trẻ đấy!”

Người già Phí Tân, “Ồ.”

Thao tác mua sắm của đàn ông con trai rất đơn giản, chỉ cần đi thẳng lên tầng lầu có quầy hàng thể thao là được.

Du Trọng Hạ chuẩn xác thử một đôi boost mới vừa được tung ra thị trường, cậu hỏi, “Thầy Phí, trông đẹp chứ hả?”

Phí Tân công tâm nói, “Đẹp.” Sau đó hắn quay sang hỏi nhân viên, “Đôi này có size không?”

Anh chàng nhân viên không chắc chắn lắm, bảo sẽ tìm thử xem sao.

Du Trọng Hạ xỏ đôi giày mới, đứng chống nạnh trước gương, “Thầy muốn mang giày cặp với em hay gì?”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ vô cùng không thích việc đụng giày với người khác nhưng mà thầy Phí có nhiều giày lắm, cũng chẳng còn làm việc ở Thất Trung nữa, lúc thường có muốn đụng hàng cũng đụng không đến. Cậu bèn hào phóng mở miệng, “Thầy đặc biệt lắm đó, chứ đổi lại là người khác thì đừng có hòng mang giày tình nhân với em.”

Phí Tân: Tui hổng thử nữa có được không? Em buông tha tui đi mà.

Vừa lúc nhân viên bán hàng quay trở lại và nói, “Đôi này không có size , anh có muốn thử một đôi khác không ạ? Kiểu dáng tương tự nhưng cách phối màu có hơi không giống. Hoặc là tôi có thể điều một đôi y vậy từ chi nhánh khác.”

Du Trọng Hạ đứng trước gương, lắc trái lắc phải ngắm nghía đôi giày mình đang mang, khi nghe thấy không có size cậu nhất thời mừng rỡ nhưng sau khi biết có thể điều hàng từ nơi khác thì lại ngay lập tức hoảng hốt, cậu bèn giật dây Phí Tân, “Đôi kia màu sắc cũng đẹp đấy, cách phối màu hơi khác cũng tốt lắm! Trông càng giống giày đôi!”

Phí Tân, “…” Hắn quay sang nói với nhân viên bán hàng, “Cảm ơn, tôi không muốn đôi nào hết.”

Anh chàng phục vụ mỉm cười sau đó hỏi Du Trọng Hạ, “Thế còn cậu bé đẹp trai này thì sao? Cậu có ưng ý không?”

Du Trọng Hạ, “Ưng ý, tui mua.”

Nhân viên bán hàng chốt đơn, Phí Tân nhận lấy muốn đi thanh toán nhưng lại bị Du Trọng Hạ ngăn cản.

Cậu chàng nói, “Không cần thầy mua cho em, em giỡn thôi.”

Phí Tân, “Vậy em không muốn quà cáp gì hết à?”

Du Trọng Hạ, “Bộ em điên rồi hay sao mà lại bắt thầy mua loại quà đắt tiền này cho em? Hai ta vẫn chưa phải… Vẫn chưa phải cái kia. Đôi giày này là phần thưởng em tự mua cho chính mình.”

Phí Tân:!!! Cái kia? Cái kia là cái nào? Má ơi! Con sợ quá đi mất!

Mua giày xong, Du Trọng Hạ mới chạy qua gian mỹ phẩm, cậu đứng trước bảng hiệu rồi nhìn vào trong sau đó quyết định chạy vào thương hiệu nổi tiếng về sản phẩm dưỡng da tay, mua một bộ kem dưỡng.

Phí Tân, “Mua cho ai vậy?”

Du Trọng Hạ, “À, mua cho mẹ em để cảm ơn bà năm trước đã không nhét em trở lại trong bụng.”

Phí Tân, “Thế còn em trai em?”

Du Trọng Hạ, “Tai nghe chống ồn chủ động.”

Phí Tân phẫn uất trước cái sự giàu có này, “Với cái thói quen xài tiền vô tội vạ của em, trong tương lai em phải làm gì mới có thể nuôi sống được bản thân?”

Du Trọng Hạ bắt đầu ba hoa, “Không thành vấn đề, chỉ cần dựa vào nhan sắc của em là có thể tìm được một cô vợ đại gia bao ăn bao ở rồi.”

Phí Tân, “…”

Trong một vài khoảnh khắc hắn cứ có cảm giác Du Trọng Hạ đang cố ý thả thính hắn nhưng cũng có một vài khoảnh khắc hắn cảm thấy em ấy không phải.

Tôi và em hệt như đang so kèo yêu đương bằng bao búa kéo, mỗi lần chơi đều phải vắt óc đoán xem đối phương sẽ tung chiêu gì.

Thời gian dùng bữa.

Phí Tân bình tĩnh hỏi, “Học kì này em không hẹn hò với ai ư?”

Du Trọng Hạ, “Học kì này đám con gái chơi không vui gì hết, chơi với thầy vui hơn nhiều.”

Phí Tân: Đã đến nước này rồi bảo tui làm sao bình tĩnh? Làm sao bình tĩnh?

Hắn nói, “Em với con gái còn có cái để vui đùa chứ thầy có cái gì đâu.”

Du Trọng Hạ, “Em có thể ngủ chung với thầy chứ tụi con gái sao mà được? Làm thế phụ huynh người ta hổng đánh chết em hở?”

Phí Tân, “…”

Hắn đã sớm nghi ngờ Du Trọng Hạ đích thị là một gã ba hoa chích chòe, rất có thể em ấy chưa từng phát sinh bất cứ quan hệ quá giới hạn nào với những người bạn gái trước đây. Cái này mới đúng là thực chùy () nè, cả ngày luôn miệng cà khịa hắn là xử nam, chắc em ấy thì không á?

… Nhưng mà chuyện này cũng đâu có mắc mớ gì tới hắn?

Phí Tân tiếp tục hỏi, “Thế tóm lại em muốn thầy tặng cho em cái gì? Không nói thầy khỏi tặng luôn.”

Du Trọng Hạ, “Tùy nha, tặng gì cũng được, không tặng cũng chẳng sao, ban nãy lúc gọi điện em đùa thầy chút thôi.”

Phí Tân, “Nếu thầy tặng quà cho em vậy thì ngày mai thầy khỏi cần phải đón sinh nhật với em đúng chứ?”

Du Trọng Hạ, “Em đâu có ý định mời thầy tới tham dự sinh nhật em.”

Phí Tân, “???”

Du Trọng Hạ, “Sinh nhật em lẽ dĩ nhiên em phải đến chỗ mẹ ăn cơm, em không cần thầy tổ chức một bữa tiệc hoành tá tràng cho em, thầy ở yên trong nhà luyện thi đi.”

Phí Tân, “… Thế sao em lại nói em có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với thầy vào ngày sinh nhật?”

Du Trọng Hạ vô cùng phấn khích, thầy Phí gấp gáp muốn trở thành anh trai của tui lắm rồi nè a ha ha ha ha ha ha! Vốn dĩ cậu có ý định thảo luận chuyện này trên Wechat, nhưng nếu đã như vậy thì…

“Sau khi rời khỏi nhà mẹ, em đến chỗ thầy nha.” Du Trọng Hạ nói, “Dù gì cũng không xa mấy.”

Phí Tân: Em sắp xếp cũng bài bản ghê nhỉ.

() Nguyên văn 实锤 – Thực chùy là một thuật ngữ thông dụng trên internet ám chỉ sự thật rành rành ngay trước mắt không thể nào chối cãi. Điển hình nhất là scandal của mấy diễn viên, idol đó, có người tung ra hình ảnh, video chứng thực tin đồn đó là đúng sự thật, trường hợp như thế thì gọi là thực chùy.

Gần chữ, muốn tắt thở. Y__Y

Nay mị đi làm từ lúc mặt trời chưa lên đỉnh cho tới khi mặt trời khuất núi, ta nói, mị chịu hết nổi rồi. Mệt thật sự, nên có lỗi chính tả nào mọi người nhắc mị để mị sửa lại nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio