Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Dĩnh Châu là một thành phố ven biển phía Bắc có khí hậu ôn đới gió mùa với bốn mùa rõ rệt, khô lạnh vào mùa đông và nóng ẩm vào mùa hè, quanh năm có gió thổi mạnh, giọng nói của người bản địa còn mang theo chút mùi vị của con hàu biển (). Khác xa hoàn toàn so với cảnh sắc ở Tứ Xuyên.
Đây lại còn là lần đầu tiên Du Trọng Hạ đi du lịch xa nhà, mọi thứ đối với cậu mà nói đều mới mẻ muốn chết.
Phí Tân đuổi theo rồi hét lên, “Đừng chạy lung tung nữa, sẽ lạc đường đấy!”
Cậu cứ ngỡ thầy ấy chỉ đang lừa con nít thôi mãi cho đến khi rời khỏi sân bay, tiến vào nội thành.
Sau khi được tận mắt chứng kiến cấu trúc kì diệu của thành phố D Trùng Khánh (), Du Trọng Hạ mới biết thầy Phí không hề nói xạo. Bản đồ định vị ở đây chẳng khác nào chiếc bánh ngàn tầng, nếu thật sự bị lạc thì dù cho có gọi điện thoại cầu cứu cũng không cách nào nói rõ mình đang ở tầng bánh thứ bao nhiêu.
Chú chó hoang đứt xích Du Trọng Hạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chính mình ngoan ngoãn ngậm dây xích trở về chứ không dám chạy loạn xung quanh nữa, ngoan ngoãn bám sát thầy Phí.
() Nguyên văn 海蛎子味儿 – Mùi vị của con hàu biển là cụm từ dùng để mô tả đặc điểm phát âm của người Đại Liên hoặc người Yên Đài, sở dĩ có cách ví von như vậy là vì hàu biển là một trong những loại đặc sản nổi tiếng nhất của vùng biển Bột Hải, dân bản địa Đại Liên và Yên Đài thích nhất là ăn hàu sống trong khi người miền khác ăn không được kết hợp với việc tiếng bản địa Đại Liên và Yên Đài người miền khác nghe không hiểu gì cho nên bọn họ sẽ liên hệ hàu biển với giọng nói của dân địa phương thành một, tạo ra cách ví von như trên.
() Mình tự hỏi liệu có bạn nào thắc mắc tại sao có lúc tác giả gõ là Tứ Xuyên, có khi lại gõ là Trùng Khánh không? Thì đây, vấn đề nó nằm ở chỗ này. Thời xưa Tứ Xuyên thuộc đất của người Thục, Trùng Khánh thuộc đất của người Ba, người Ba và người Thục coi nhau như tử thù. Người Tứ Xuyên đều cho rằng Trùng Khánh chỉ là một bộ phận của Tứ Xuyên, nhưng người Trùng Khánh sau khi được tách ra thành thành phố trực thuộc trung ương đã trở mặt không cho là như vậy. Tuy nhiên về nguồn gốc lịch sử hai nơi không có khác biệt gì lớn.
Phí Tân là một người bạn đồng hành vô cùng ưu tú, đi ra ngoài du lịch cùng bạn bè, vé máy bay, vé tham quan đều do hắn đặt, kế hoạch lịch trình cũng do một tay hắn lo liệu và không hề xảy ra bất cứ sai sót nào. Nội dung bản kế hoạch còn có tính co giãn rất lớn, tùy thuộc vào thời tiết, tâm trạng, thể lực của đồng bọn và các yếu tố khác để điều chỉnh sao cho phù hợp.
Du Trọng Hạ chưa từng đi xa, bạn đồng hành dĩ nhiên không có nhưng điều đó chẳng thể ngăn cản được cảm nhận trực quan của cậu, đi du lịch cùng với thầy Phí quả thực thoải mái, chỉ một chữ thôi: Tuyệt.
Về cơ bản, cả hai người đều thuộc tuýp cuồng ăn lẩu, kể từ khi trở nên thân thiết bọn họ đã cùng nhau càn quét khắp các cửa hàng lẩu nổi danh ở Dĩnh Châu. Một khi đã đến nơi được mệnh danh là cái nôi của món lẩu thì lẽ đương nhiên hai người càng phải đi ăn.
Ban ngày thì đi dạo loanh quanh tìm hiểu về khu phố đi bộ Bia Giải Phóng, thị trấn cổ Từ Khí Khẩu và một vài địa danh khác; ban đêm thì mò đi kiếm lẩu cay để ăn. Đến tối muộn thì cùng nhau trở về tắm rửa thay ra bộ đồ dính toàn mùi lẩu sau đó đi ngủ.
Phí Tân đăng một vài bức ảnh du lịch lên vòng bạn bè, bị Giang Nhân Khuyết thấy được cho nên mới chạy tới hỏi hắn.
Giang Nhân Khuyết: 【Xin chào đồng chí, vui lòng cho tôi xem thẻ căn cước, cậu bé đẹp trai đi bên cạnh anh là con cái nhà ai đấy?】
Phí Tân: 【Xin chào, nơi này không có ai là đồng chí cả, bọn tao đều là trai thẳng.】
Giang Nhân Khuyết: 【Trai thẳng nắm tay nhau đi dạo không gay thì là gì? Tao ít đọc sách lắm, mày đừng lừa tao.】
Phí Tân: 【Không lừa mày, thẳng tắp, không cong, không yêu đương.】
Giang Nhân Khuyết hỏi trong sự mờ mịt: 【Tức là hai đứa bọn mày không có chút tiến triển nào luôn hả?】
Phí Tân: 【Thì cũng có.】
Giang Nhân Khuyết: 【Sốc vậy! Chả nhẽ lại lên xe trước rồi mới mua vé sau? ()】
Mới đầu Phí Tân không hiểu ý câu này, suy ngẫm một lúc mới ngộ ra.
Phí Tân: 【Lên xe gì chứ! Chớ có nói lung tung, em ấy mới .】
Giang Nhân Khuyết: 【 không hề nhỏ! là độ tuổi bình quân nam đã quan hệ tình dục ở nước mình đấy!】
Phí Tân: 【…】
Giang Nhân Khuyết: 【Thế tóm lại hai đứa mày tiến triển được gì rồi?】
Phí Tân thành thật khai báo: 【Hiện tại vẫn chỉ là mối quan hệ bình thường dựa trên nguyên tắc anh tình tôi nguyện.】
Giang Nhân Khuyết: 【Một cặp trai thẳng anh tình tôi nguyện? Thật?】
Phí Tân: 【Thật, %.】
Mặc dù bản thân hắn cũng cảm thấy mấy lời này cứ là lạ làm sao ấy.
Chính là… Sặc mùi tình thú.
Một lát sau, Giang Nhân Khuyết mới nhắn lại một câu.
Giang Nhân Khuyết: 【Trai thẳng mấy người thật biết chơi, lắm khi người gay là tao mới đúng.
】
() Nguyên văn 先上车后补票 – Tức là chịch trước yêu sau.
Một đêm trước khi rời Trùng Khánh, cả hai đi du thuyền và chiêm ngưỡng chiều tà trên sông Gia Lăng.
Ánh đèn nê ông rực rỡ trải dài hai bến bờ, gió sông mát rượi, phả vào mặt lúc này là hơi thở của tiết trời đầu xuân.
Trên boong tàu tụ tập rất nhiều người, đông đúc và huyên náo, Phí Tân dẫn Du Trọng Hạ dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng chân ở đuôi tàu nơi ít người qua lại.
Du Trọng Hạ bưng một hộp trái cây gọt sẵn mà ban nãy Phí Tân mua được ở trên du thuyền, vừa ăn dưa vừa nhàn nhãn ngắm cảnh sông về đêm.
Xa xa chính là Động Hồng Nhai lập lòe dưới ngọn đèn dầu, trông chẳng khác nào bản sao của Nhà tắm công cộng Yubaba trong Vùng Đất Linh Hồn. Ánh đèn óng ánh sặc sỡ sắc màu phản chiếu trên mặt sông rồi tụ cả vào trong đáy mắt của Du Trọng Hạ.
Dáng vẻ của em ấy đẹp đến nao lòng.
Vừa nghĩ đến đây, Phí Tân ngay lập tức đặt tay mình lên bả vai của Du Trọng Hạ nhưng hắn lại chẳng biết phải nói gì, thế là đành phải bắt chuyện bằng một câu bông đùa, “Ăn nhiều mập lên sẽ bị giết đấy.”
Du Trọng Hạ khịt mũi bắt chước tiếng heo kêu, “Hừ hừ, hừ.”
Phí Tân, “Em cũng xem 《Chihiro》 à?”
Du Trọng Hạ, “Dĩ nhiên là xem rồi.”
Phí Tân, “Khi con bé anh thích Bạch Long lắm đó.”
Du Trọng Hạ, “Ai mà chẳng thích một người anh trai nhỏ vừa bảnh lại vừa đáng tin chứ? Em cũng thích cậu ấy.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Thầy nói thử xem cậu ấy còn sống không? Trên mạng có thiệt nhiều bình luận bảo cậu ấy chết rồi.”
Phí Tân, “Cả hai đều có thể xảy ra, trong lòng một ngàn người sẽ có một ngàn Hamlet () khác nhau, cốt truyện không kể rõ chi tiết này, tương tự như việc giáo viên Ngữ Văn phân tích tác phẩm văn học dưới góc nhìn của mình chứ thật ra tác giả khi viết đâu có suy nghĩ nhiều như thế.”
Du Trọng Hạ, “Em đồng quan điểm với thầy, cũng có thể là vẫn còn sống, biết đâu chừng Chihiro có cơ hội được gặp lại cậu ấy. Tuy nhiên em trai em lại khẳng định là Bạch Long đã chết.”
Phí Tân nhớ lại vài lần gặp gỡ thoáng qua giữa mình và Du Quý Dương, hắn nói lên suy đoán của bản thân, “Tính cách của em trai em có hơi bi quan.”
Du Trọng Hạ lên tiếng, “Em không biết, em thường xuyên cảm thấy mình không có cách nào nhìn thấu được nó. Nó hiếm khi tâm sự với em trong khi em thì lại thích chia sẻ chuyện của mình với nó, còn nó có bí mật gì thì chỉ biết giữ khư khư thôi. Mối quan hệ giữa hai đứa bọn em nếu mà dùng một cái ví dụ không mấy thích hợp để so sánh thì sẽ như kiểu em thật lòng thật dạ với nó còn nó đối xử với em chẳng khác nào một gã cặn bã, bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời có trời mới biết bên trong nó ghét em đến cỡ nào.”
Phí Tân nói, “Tính cách của hai người bọn em không giống nhau, phương thức biểu đạt cũng theo đó mà khác biệt. Trực giác của anh mách bảo rằng cậu ấy không như những gì em nghĩ đâu.”
Du Trọng Hạ phản bác lại, “Nếu trực giác của thầy chuẩn đến thế thì tại sao ngay từ đầu thầy lại nhận nhầm em thành Du Quý Dương?”
Phí Tân, “Em nói ra chuyện này mà không cảm thấy xấu hổ hả? Là do em cố tình lừa dối anh lâu như vậy.”
Du Trọng Hạ cười khúc khích, “Khi ấy em hiểu lầm thầy và Du Quý Dương có loại quan hệ đó, ghét thầy nên mới giỡn thế thôi.”
Phí Tân, “??? Loại quan hệ đó?!”
Du Trọng Hạ dùng xiên que ăn trái cây để chọt Phí Tân, cậu nói, “Đừng có giả bộ, rõ ràng thầy hiểu ý của em.”
Phí Tân, “…”
Phải mất một khoảng thời gian sau khi đã rời khỏi cương vị giáo viên thực tập ở Thất Trung, Phí Tân mới có thể trút xuống gánh nặng làm tấm gương mẫu mực của mình. Một khi đã thông suốt mọi việc, Phí Tân hồi tưởng lại hàng loạt biểu hiện kì quái của Du Trọng Hạ lúc mới quen. Hắn nhớ tới quãng thời gian thực tập ngắn ngủi của mình, trong mắt học trò hắn là người có tính tình ôn hòa, đúng chuẩn thầy tốt bạn hiền. Nào có ngờ ấn tượng ban đầu của hắn trong lòng Du Trọng Hạ dĩ nhiên lại là…?
Phí Tân tức xì khói, “Anh và em trai của em làm sao có khả năng? Suốt cả ngày em chỉ biết nghĩ mấy thứ bậy bạ gì thế này?”
Du Trọng Hạ giải thích, “Đã bảo là hiểu lầm rồi mà. Khi đó em hãy còn ứa gan vụ nó với thằng Vạn Bằng, em thật sự không hiểu tâm lý của mấy đứa đồng tính như tụi nó thế nên mới lên mạng tra thử coi sao, cuối cùng toàn thấy gì mà đời sống tình dục hỗn loạn, hẹn chịch qua đường các kiểu, em cảm thấy vô cùng kinh tởm, thậm chí còn nhiều lần mơ thấy Du Quý Dương bị AIDS(), em sợ nó biến thành dạng gay giống như trên mạng miêu tả. Sau đó thầy chuyển tới, vừa nhận chức đã nhận nhầm em thành Du Quý Dương, lại còn liếc mắt đưa tình lén lút xáp lại bắt chuyện với em, nói cái gì mà em mặc quần áo từ nhà thầy, bởi vậy mới khiến em suy diễn.”
Phí Tân, “Anh liếc mắt đưa tình với em bao giờ? Đó là ngày đầu tiên anh đi làm, đối với những vị giáo viên khác hoàn toàn xa lạ, nói năng hay làm việc điều phải khiêm nhường cẩn thận, có thế thôi mà lại bị em hiểu lầm?”
Du Trọng Hạ, “Thầy cũng lớn to đầu rồi còn khiêm nhường cẩn thận làm gì? Lúc thầy bắt chuyện với em thì có mấy vị giáo viên ngồi kế bên lén lút nhìn trộm đấy, với cả ngày đầu tiên đi làm mà thầy ăn mặc theo kiểu mặt người dạ thú như thế là cớ làm sao? Áo sơ mi đóng thùng, nịt lưng các kiểu, còn dùng gel vuốt tóc nữa chứ!”
Phí Tân, “Anh là sinh viên thực tập nên muốn tạo ấn tượng chững chạc với lãnh đạo, như vậy cũng không được hả?”
Du Trọng Hạ, “Bộ hông một ai nói với thầy là thầy không hợp với phong cách đó à? Một bộ dạng nhân vật phản diện trong ngoài bất nhất. Có một ngày em ở ngoài cổng trường bắt không được taxi, thầy chạy tới nói muốn trở em đi, sau khi ngồi lên xe thầy em thậm chí còn hoài nghi những mấy phút liền, nghi ngờ thầy có ý định cưỡng hiếp em ngay tại xe ô tô.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Thầy ăn mặc như vậy trông chẳng khác gì mấy tên biến thái.”
Phí Tân rơi vào trạng thái mê mang xen lẫn thất bại, “Thật hay giỡn vậy? Bởi vì chuyện thực tập mà anh đặc biệt đi mua quần áo mới đó, đồ đắt tiền lắm, người bán hàng bảo anh mặc rất đẹp, bố mẹ của anh cũng bảo thế.”
Du Trọng Hạ, “Sao thầy không nhờ bạn cùng trang lứa chọn giúp thầy?”
Phí Tân, “Giang Tỉnh Trưởng lựa giúp anh, cậu ấy nói anh mặc vào trông rất cấm dục, rất tuấn tú.”
Du Trọng Hạ, “??? Rất cấm dục là có ý gì?”
Phí Tân, “Phải giải thích thế nào với em đây? Em còn nhỏ không hiểu được đâu.”
Du Trọng Hạ, “Ý là mặc bộ đồ kia vô sẽ khiến thầy trông không được () ấy hả?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Em nói đâu có sai, thầy trông được lắm ấy vậy mà lại ăn mặc theo kiểu không được, không gọi là trong ngoài bất nhất thì gọi là gì? Biến thái chứ còn gì nữa?”
Phí Tân cảm thấy vừa hoang đường lại vừa có hơi rung động, hắn hỏi, “Anh thật sự trông được… À?”
Du Trọng Hạ bày ra vẻ mặt hờ hững, “Ái chà, đám đàn ông xấu xa mấy người quả nhiên chỉ để ý đến mấy thứ này.”
Phí Tân, “…”
() Nguyên văn 一千个观众就有一千个哈姆雷特: Hamlet (Ham’et) là vở bi – hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch vĩ đại người Anh William Shakespeare (-). Cốt truyện Hamlet xoay quanh nhân vật trung tâm là Hamlet, hoàng tử nước Đan Mạch, sinh viên trường Đại học Wittenberg (Đức). Chàng gặp một cảnh ngộ éo le trong gia đình: vua cha vừa chết được hai tháng thì mẹ chàng, Hoàng hậu Gertrude tái giá lấy Claudius, chú ruột của chàng. Hồn ma của vua cha hiện về báo cho chàng biết Claudius là kẻ đã giết mình để chiếm đoạt ngai vàng và Hoàng hậu, và đòi Hamlet phải trả thù. Từ đó Hamlet lòng tràn đầy căm phẫn, ghê tởm và chán ghét cuộc đời. Chàng giả điên để che mắt kẻ thù, thực hiện nghĩa vụ. Còn kẻ thù của Hamlet cũng ra sức theo dõi, dò xét chàng. Cuối cùng, Hamlet đã tìm ra được chân lý đấu tranh nhưng vì đơn độc và thiếu cảnh giác nên chàng đã gục ngã vì cạm bẫy của kẻ thù. Ngày nay, trong văn học thế giới vẫn tồn tại khái niệm “bệnh Hamlet” chỉ thái độ suy tư, lý luận nhiều nhưng không đủ tin tưởng và dũng khí để hành động cụ thể. (Theo wiki)
() AIDS là tên viết tắt của cụm từ: Acquired Immuno Deficiency Syndrome (Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải).
() Nguyên văn 不行 (Bùxíng): Du chơi chữ thôi, “Không được” ý bảo là mặc bộ đồ kia sẽ khiến Phí Tân trông như kẻ bị bất lực tại vì Phí Tân bảo “cấm dục” mà “cấm dục” – Không gần nữ (nam) sắc, thanh tâm quả dục hiểu một cách nôm na thì cũng từa tựa bất lực thiệt.
Lúc bấy giờ, du thuyền chuyển hướng, hai người đình chỉ cuộc nói chuyện để nhìn sang phía bên kia bờ sông, phong cảnh mới vẫn chưa thấy đâu nhưng trước tiên đã được chứng kiến một màn hôn nhau của cặp tình nhân đứng ở đuôi thuyền cách hai người khoảng vài ba mét.
Du thuyền khổng lồ mất vài phút để bẻ lái, cảnh tượng bốn phía không ngừng thay đổi, ánh đèn sặc sỡ, nước sông dập dờn vang vọng dưới ánh chiều tà.
Nụ hôn này lãng mạng quá đi thôi.
Du Trọng Hạ khe khẽ thốt lên, “Ố là la.”
Cậu nghiêng đầu liếc Phí Tân trong khi Phí Tân đã nhìn cậu từ bao giờ.
Phí Tân ngay lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Du Trọng Hạ biết là Phí Tân ngượng ngùng cho nên càng thêm ra sức ghẹo hắn, “Thầy muốn hôn em rồi!”
Đấy không còn là câu hỏi nữa, mà là một câu trần thuật. Nội tâm Du Trọng Hạ thầm nghĩ, ha ha, tui thiệt biết cách đổ oan cho người khác.
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “??? Tại sao thầy không phủ nhận? Mau tới tranh cãi với em đi chứ.”
Phí Tân, “…”
Hắn quay đầu rời đi bước thẳng vào bên trong khoang thuyền.
Hầu hết du khách đều ở trên boong tàu xem cảnh hoàng hôn, phía bên trong lác đác vài người chỉ có vài bàn đang chơi mạt chược dưới ánh đèn mà thôi.
Phí Tân tùy tiện tìm một chỗ để ngồi.
Du Trọng Hạ đi theo sau rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, cậu đưa chiếc tô nhựa đựng hoa quả sang cho hắn rồi nói, “Thầy Phí, em không ăn nữa.”
Phí Tân đón lấy, tự mình ăn.
Du Trọng Hạ, “Em vẫn chưa nói cho Du Quý Dương biết chuyện em vô tình đào góc tường của nó, đợi đến khi nó hay tin rồi không biết sẽ còn hận em đến mức nào nữa đây.”
Phí Tân nghe thoáng qua nên vẫn chưa kịp phản ứng, còn hỏi lại, “Góc tường?”
Sau khi đã hiểu thì mới lên tiếng, “Em nói anh hả? Anh chẳng phải góc tường của ai hết.”
Du Trọng Hạ gãi cằm hắn hệt như đang giỡn với tụi chó mèo, cậu nói, “Hiện tại thầy chính là góc tường của em, tặc tặc tặc.”
Phí Tân cảnh cáo nhìn cậu, “Bỏ tay ra, bằng không anh sẽ ném Tiểu Du là em xuống sông cho cá lớn ăn đấy.”
Du Trọng Hạ, “Ồ, cá lớn ăn Tiểu Du, Tiểu Du ăn Tân Tân… Tân to quá, Tiểu Du ăn hổng lọt nha.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Bộ dạng của thầy thật sự rất được đó. Lúc chơi bóng rổ ở trường thầy hay mặc quần thể thao, có hơi bó sát, đám Dương Kha còn từng thảo luận qua, nói của thầy bự lắm.”
Phí Tân, “…”
Bên trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, mặt Phí Tân thậm chí còn đỏ hơn rất nhiều so với quả cà chua bi trong cái tô nhựa.
Sau khi đã cợt nhã thả thính người ta, trong lòng Du Trọng Hạ bất giác như có một bầy nai con chạy loạn.
Thầy Phí có được hay không là một chuyện thế nhưng ngũ quan xác thực quá mức anh tuấn. Cậu ngồi sát bên cạnh thầy ấy, mũi ngửi được mùi hương cơ thể quen thuộc, bỗng nhiên cậu cảm thấy mùi hương này thơm hơn trước rất nhiều. Cậu phải là người chủ động đưa ra đề nghị muốn hôn thầy ấy thật hở? Thầy ấy thẹn thùng như vậy, biết đến bao giờ thầy ấy mới có thể chủ động chứ? Chẳng hay khi hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Sở dĩ cậu dùng dằng không muốn cùng thầy ấy hôn môi một phần là vì cậu đã lỡ ba hoa chích chòe quá nhiều.
Du Trọng Hạ, bậc thầy trong làng hôn môi rất có thể sẽ bị đánh gục ngay tại chỗ. Cơ mà thầy Phí cũng chưa từng hôn qua ai có lẽ sẽ không phát hiện ra đâu, bậc thầy có thể qua ải một cách trót lọt, tiếp tục giở trò khoác lác.
Ok… Đã không chơi thì thôi, một khi đã chơi thì phải chơi cho tới bến, quất luôn.
Đương lúc Du Trọng Hạ muốn mở miệng đưa ra lời thỉnh cầu tối nay chúng mình hôn nhau với Phí Tân nhưng lời chưa kịp thốt lên đã bị Phí Tân giành trước, “Hôm nay có hơi trễ.”
Du Trọng Hạ, “??? Cái gì trễ?”
Phí Tân chậm rãi nghiêng đầu sang nhìn Du Trọng Hạ, tầm mắt hắn dừng lại tại đôi mắt rồi lại đến cái mũi sau cùng là cố định tại bờ môi của cậu.
Du Trọng Hạ mấp máy cánh môi trong vô thức… Ể? Môi có chút khô, mấy ngày nay ăn cay dữ quá, Tết nhất kiêng cử, môi hồng thiếu nước.
Phí Tân, “Trễ nên không mua đồ con gái được.”
Du Trọng Hạ, “Này… Thầy có son dưỡng không?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ đột nhiên hoàn hồn, “Thầy nói sao?”
Phí Tân, “Không nói gì hết. Em hỏi son dưỡng làm gì?”
Du Trọng Hạ, “Thầy vừa nói gì thế?!”
Phí Tân, “Em hỏi son sưỡng làm gì?”
Du Trọng Hạ, “Thầy nhận thua rồi, thầy muốn hôn em!”
Phí Tân, “Em mới là người muốn hôn anh.”
Du Trọng Hạ, “Thầy nói thành lời trước mà.”
Phí Tân, “Em mấp máy miệng trước còn gì.”
Du Trọng Hạ, “…”
Phí Tân đành phải nhượng bộ, hắn nói, “Cái kia…”
Du Trọng Hạ không thể ngờ mình thế mà lại bị một tên gà trống tơ đánh đến không còn một manh giáp Waterloo (), cậu giận tím người, trở mặt lên tiếng, “Đừng nói nữa, không hôn, ngày hôm nay nếu em mà hôn thầy thì em sẽ tự mình nhảy xuống sông làm mồi cho cá ăn.”
Phí Tân, “…”
Hắn suy ngẫm một lát rồi mới mở miệng, “Vậy nếu anh tóm lấy eo của em rồi cưỡng hôn em thì sao?”
() Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật tháng năm tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Sau một chuỗi bất bại thì đến cuối cùng Napoléon vẫn thất bại tại trận Waterloo cho nên Waterloo được dùng để mô tả bước ngoặt từ thành công dẫn đến thất bại.