Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

chương 64: có thấy cái nơ con bướm này không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Mới nãy trên bàn lẩu Vạn Bằng chính là người khuyến khích hai người nhanh nhanh cãi nhau, càng ầm ĩ càng tốt! Hiện tại bầu không khí thoáng chốc thay đổi, hắn lại im thin thít chẳng dám hó hé lấy một lời, lại còn dùng ánh mắt trao đổi với Du Trọng Hạ: Người anh em, có cần tao tránh mặt ra chỗ khác không?

Du Trọng Hạ nhíu mày: Không cần, chuyện nhỏ.

Vạn Bằng: Có gì thì từ từ nói.

Du Trọng Hạ: Biết mà, tao giỏi mấy vụ này lắm.

Phí Tân:???

Hắn phóng ánh mắt về phía Du Trọng Hạ: Hai người bọn em đầu mày cuối mắt gì thế?

Du Trọng Hạ: Ai mướn anh quản?

Phí Tân: Anh ghen!

Du Trọng Hạ: Em mới là người phải ghen đây nè!

Vạn Bằng:???

Lúc Giang Nhân Khuyết đuổi tới nơi, hắn kỳ quái dòm chằm chằm bộ ba tam giác mùa hè () này sau đó hỏi ra một câu từ tận sâu linh hồn, “Bộ ở đây chỉ có mình tui là nhìn không hiểu mấy người đang làm gì hả?”

Du Trọng Hạ thành khẩn mời mọc Giang Tỉnh Trưởng, “Thiếu hiệp có muốn làm gay không? Chỉ cần gia nhập liên đoàn “Bóng bay” tự khắc sẽ nhìn thấu hồng trần.”

Giang Nhân Khuyết, “Ồ ok, vậy em nhường Tân Tân lại cho anh đi.”

Du Trọng Hạ, “Ok, nhường luôn.”

Phí Tân, “…”

Giang Nhân Khuyết:

(Chú thích: Sợ hãi.jpg)

Thiếu niên anh dũng Vạn Bằng xung phong đứng ra hòa giải, “Giờ tụi mình làm gì?”

Phí Tân nói, “Đi xem phim, sắp chiếu rồi.”

() Nguyên văn 大三角 – Thời gian phổ cập kiến thức lại đến rồi đây. Tam giác mùa hè là một tam giác trên bầu trời được tạo thành từ đỉnh của ngôi sao sáng gồm Ngưu Lang, Deneb và Chức Nữ. Theo như nhiều dị bản khác nhau thì sao Deneb là chiếc cầu Ô Thước cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau vào ngày rằm Tháng Bảy. Deneb còn được cho là tiên nữ được Ngọc Hoàng phái theo cặp tình nhân này.

Bốn người bước xuống rạp chiếu phim ở dưới lầu rồi cầm lấy vé mà Phí Tân đã mua, chỗ ngồi không ở cạnh nhau, tách ra làm :

Giang Nhân Khuyết & Vạn Bằng, “…”

Du Trọng Hạ, “Chắc là sẽ không có ai cho rằng một đôi cẩu nam nam như chúng mình lúc xem phim còn muốn ngồi chung một chỗ với những người không liên quan đâu nhỉ?”

Phí Tân cất tiếng phụ họa, “Chắc là sẽ không có ai thật sự nghĩ như vậy đâu ha?”

Du Trọng Hạ, “Không phải chứ?”

Giang Nhân Khuyết và Vạn Bằng kìm lòng không đậu đành phải dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho cái đôi cẩu nam nam vung thức ăn cho chó một cách cây ngay không sợ chết đứng như thế này.

Cả đám mua bỏng ngô và coca sau đó tiến vào rạp.

Khi đã tách nhau ra ngồi riêng một chỗ với Phí Tân, Du Trọng Hạ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cậu phóng ánh mắt giết người dữ tợn về phía Phí Tân.

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Thầy giáo Phí, tốt hơn hết là anh nên nghĩ cách giải thích rõ ràng với em, nếu không nói rõ được vậy thì hôm nay anh mất vợ là cái chắc rồi.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ là một người rất biết cách đặt thể diện lên hàng đầu, cậu đeo kính D, ngồi ngay ngắn lại rồi mới nói, “Xem phim trước đã, đừng gây ảnh hưởng tới người khác.”

Các chàng trai rủ nhau ra rạp xem phim, lẽ dĩ nhiên cả đám sẽ chọn một bộ phim boom tấn để coi.

Phi cơ cứu viện đại chiến người ngoài hành tinh, bắn nhau oanh tạc suốt hai tiếng đồng hồ.

Du Trọng Hạ vừa ăn bỏng ngô vừa xem điện ảnh nhưng toàn bộ quá trình đều xuất hiện hai luồng suy nghĩ chạy song song nhau.

Bộ giáp này trông đẹp mắt dã man!

Vị nữ giáo viên kia đến tột cùng là ai?

Đậu má, nam chính vạm vỡ dữ thần.

Càng nghĩ càng cảm thấy cổ giống nữ thần trong lòng ảnh.

Vai phụ bị làm sao thế? Ngu ngốc có một không hai vậy trời.

Chẳng lẽ ảnh đã từng đơn phương người ta?

Ồ quao nữ chính nóng bỏng quá.

Nói như vậy mình hổng phải là mối tình đầu của ảnh.

Quả nhiên có cảnh hôn nhau! Phim ngoại quốc lúc nào cũng thế, chẳng hiểu ra sao tự dưng xáp lại hôn môi?

Rồi Tân Tân bị người ta từ chối hay gì? Nếu không tại sao khi trông thấy người ta ảnh lại quẫn bách như vậy?

Có phụ đề kìa, chẳng lẽ bộ phim này còn cảnh hậu danh đề?

Nếu thầy Phí từng thích qua phụ nữ vậy thì ảnh không còn là Tân Tân thuần khiết của tui… Tui hổng muốn ảnh nữa.

Phí Tân quay mặt sang rồi nói nhỏ, “Bộ phim này không có cảnh hậu danh đề.”

Du Trọng Hạ dòm cái bản mặt điển trai của hắn, ý chí lại một lần nữa bị dao động, lòng thầm nghĩ: Thầm mến một người ở độ tuổi hai mươi mấy cũng đâu phải là chuyện gì quá tồi tệ, hay là thôi bỏ qua đi, mình có nhiều bạn gái cũ như vậy, sống tiêu chuẩn kép quá hình như không được ổn cho lắm… Đúng hông?

Cãi nhau có thể bỏ qua nhưng làm bộ thì vẫn phải có, cậu đanh mặt lại đáp, “Ờ.”

Phí Tân hỏi, “Em có muốn đi vệ sinh không?”

Du Trọng Hạ ngông nghênh phất tay, “Đi.”

Ở trong phòng vệ sinh, hai người sóng vai cùng nhau xả nước tiểu.

Phí Tân hỏi, “Coi được không?”

Du Trọng Hạ thu hồi tầm mắt, kiên quyết giả bộ tới cùng, “Ai ai ai nhìn anh?”

Phí Tân, “… Anh hỏi bộ phim mà.”

Du Trọng Hạ đớp ngược lại một câu, “Anh ghẹo em chứ gì? Quả nhiên em đã nhìn lầm anh, trước kia anh toàn vờ như ta đây trong sáng này nọ, trong sáng cái quần ấy.”

Phí Tân, “???”

Một vài người qua đường đang đi vệ sinh ở bên cạnh, “??????”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ kéo khóa quần sau đó rời đi.

Phí Tân, “Rửa tay!”

Du Trọng Hạ lùi trở lại, bắt đầu rửa sạch tay mình.

Phí Tân cũng đi tới, vội vàng rửa tay đuổi theo sau cậu chàng.

Rời khỏi không gian khép kín bên trong dù cho có nói chuyện bằng âm lượng bình thường thì cũng sẽ không có ai nghe thấy được.

Phí Tân oan ức lên tiếng, “Em ngang ngược lắm nhé, anh có chỗ nào không trong sáng? Anh là người trong sáng nhất thế gian luôn đấy.”

Du Trọng Hạ: … Đáng yêu thế, muốn hôn ảnh ghê.

Cậu phát hiện ra mặc dù bản thân tự mình suy diễn loạn một nùi nhưng tận sâu cõi lòng cậu lại chẳng mảy may tức giận đến vậy. Trong tiềm thức, cậu có một sự tín nhiệm vô hạn dành cho Phí Tân thế nhưng cãi nhau trong lúc yêu đương dù thế nào cũng không thể nhận thua trước được, Du Trọng Hạ cứng miệng nói, “Tui khinh, thứ dòng cặn bã.”

Phí Tân, “Là anh không tốt, không nên hung dữ với em, lúc ấy anh quýnh quáng quá mà việc này lại không thể nói rõ trong vòng một hai câu được. Cũng không đến mức bị gọi là cặn bã chứ?”

Du Trọng Hạ vào thẳng vấn đề, “Anh từng thầm mến qua người ta hay gì?”

Phí Tân bày ra biểu cảm 囧囧 (), sau đó nói, “Cái quần gì vậy? Dĩ nhiên là không! Em chớ có suy diễn lung tung.”

Du Trọng Hạ vui vẻ ngay tức khắc, “Còn có cái gì không rõ nữa, chẳng phải đã nói rõ rồi sao?”

Phí Tân, “… Chỉ vậy thôi hả?”

Du Trọng Hạ, “Bằng không anh còn muốn như nào nữa? Em là một gã ung thư thẳng nam anh không biết à? Em chỉ để ý mỗi việc anh từng thích qua người khác thôi.”

Phí Tân, “Không thích qua ai hết.”

Du Trọng Hạ, “Nhưng cổ có nét hao hao giống nữ thần của anh.”

Phí Tân, “??? Cô Hồng? Em còn trẻ mà mắt đã mù là sao? Không có miếng nào giống luôn đó!”

Du Trọng Hạ, “Không giống hở? Cùng chung kiểu tóc bà già đấy thôi.”

Phí Tân bất bình lên tiếng bảo vệ nữ thần, “Cô Hồng của anh không phải bà già, cổ rất xinh đẹp.”

Du Trọng Hạ mếu máo nói, “Chỉ vì một người phụ nữ mà anh lại hung dữ với em!”

Phí Tân, “… Ok ok ok, em nói già thì chính là già.”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân, “Vẫn không hài lòng, ngay cả nữ thần anh cũng đem đi tế trời luôn rồi.”

Du Trọng Hạ xúc động than thở, “Hóa ra cảm giác cãi nhau khi yêu chính là thế này, tình thú ghê.”

Phí Tân, “Em chưa từng cãi nhau với mấy người bạn gái cũ?”

Du Trọng Hạ, “Bình thường chưa kịp cãi nhau thì đã chia tay vì cảm thấy không hợp.”

Phí Tân, “Em, thứ dòng cặn bã.”

Du Trọng Hạ, “Nếu em không cặn bã thì anh của hiện tại hãy còn là cẩu độc thân đấy.”

Phí Tân, “Ể, ta nói, hai đứa cẩu độc thân kia núp ở xó nào rồi?”

Hắn gọi điện thoại cho Giang Nhân Khuyết.

Giang Nhân Khuyết rủ rê Vạn Bằng sang sảnh trò chơi bên cạnh để chơi game, hắn hỏi, “Tụi bây cãi nhau xong chưa?”

Phí Tân, “Không hề cãi nhau.”

Giang Nhân Khuyết hả hê khi thấy người gặp họa, “Mày không cần phải xấu hổ, ầm ĩ với người yêu có gì đâu mà mất mặt.”

Phí Tân mỉm cười, “Không cãi nhau, thật đấy. Tao với bà xã tao là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian.”

Giang Nhân Khuyết khóc rống, “Mày có thể nào giết ‘cẩu’ bằng một cách dứt khoát hơn được không?”

Bốn người tụ tập cùng một chỗ sau đó quyết định sẽ chơi trò Script Kill(), so với Kart Racing thì Script Kill mới đúng là sân nhà của Du Trọng Hạ, cậu chàng hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị Vua giết kịch bản.

() 囧 (Jiong) là một ký tự trong tiếng Trung Quốc, nghĩa đen là “Cửa sổ có hoa văn”. Kể từ năm , Jiong đã trở thành một hiện tượng mạng và được sử dụng rộng rãi để thể hiện sự buồn bực, bi thương, bất đắc dĩ, lúng túng, quẫn bách… (Theo wiki + baidu)

() Nguyên văn 剧本杀 – Script Kill (Trò chơi suy luận logic) là một trò chơi được thiết kế bởi công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học kĩ thuật Thẩm Dương Mĩ Gia. Trò chơi tích hợp nhiều thuộc tính như giọng nói, suy luận logic và tương tác xã hội. Script Kill là một ứng dụng lấy cá nhân làm trung tâm để hỗ trợ suy luận trò chơi. Mỗi người chơi sẽ có một phần kịch bản riêng, người chơi cần nhập vai vào kịch bản, đồng thời thu thập manh mối, giao tiếp với những người chơi khác và suy luận kỹ càng để tìm ra sự thật. (Theo baidu)

Chơi xong thì đi ăn lẩu, có cặp tình nhân nào đó xà nẹo nhau bất chấp liêm sỉ, nhóm cẩu độc thân ăn uống mất ngon, bị nguyên máng cơm chó ụp thẳng vô mặt.

Trước khi giải tán, Du Trọng Hạ có nói là sẽ ngủ qua đêm ở nhà của Phí Tân.

Giang Nhân Khuyết đã sớm rời đi, hắn chính là kẻ đầu tiên bỏ của chạy lấy người; chỉ còn sót lại một mình Vạn Bằng thê thảm, bi ai quá giang xe của Phí Tân để về nhà. Cuối cùng cũng về đến khu chung cư nhà mình, Vạn Bằng ngay lập tức chạy trốn, hắn nhảy xuống xe vừa chạy vừa sủa gâu gâu cả một đoạn đường. Còn lại hai người bọn họ cùng nhau về nhà, đã chín giờ hơn mà bố Phí và mẹ Phí vẫn chưa về.

Phí Tân tập mãi cũng thành thói quen, “Chắc là hôm nay bố mẹ anh có ca trực đêm.”

Du Trọng Hạ, “Chỉ có hai đứa bọn mình thôi nè.”

Phí Tân, “… Cho nên?”

Du Trọng Hạ ưỡn ẹo nói, “Có muốn cùng em làm chút chuyện xấu hổ không hả?”

Nhịp tim của Phí Tân đập nhanh liên hồi, cả gương mặt thoáng chốc đỏ ửng, hắn nói, “Có nên đi tắm trước không? Người toàn mùi lẩu thôi.”

Hắn nhường lại buồng tắm của mình cho Du Trọng Hạ còn bản thân thì di chuyển sang gian tắm dành cho khách.

Phí Tân trở về phòng sau khi đã tắm rửa xong, Du Trọng Hạ mặc đồ ngủ của hắn, lớn hơn hai size, mặc dù rộng thùng thình nhưng trông khá là bắt mắt. Em ấy cố ý chớp một đôi mắt nai đưa tình như là muốn dùng đôi mắt ấy quyến rũ hắn nhưng thật ra nó lại chẳng hề có chút quyến rũ nào mà trái lại, trông ngáo ngơ vô cùng. Song, chỉ cần em ấy ngồi trên giường của hắn như thế này thôi là hắn đã nhịn không nổi rồi, “Cởi… Bắt đầu chưa?”

Du Trọng Hạ kéo dây rút của quần pyjama, chuẩn bị cởi ra.

Phí Tân: Đến đây, đến đây! Anh chuẩn bị nhào lên nè! , , …

Đương lúc chuẩn bị xông lên thì Du Trọng Hạ lại bất thình lình bắt chước động tác đình chỉ của mấy viên cảnh sát giao thông.

Phí Tân, “?”

Du Trọng Hạ bày ra biểu cảm tà ác, “Ha ha, anh trước tiên vẫn là nên khai báo rõ ràng mối quan hệ giữa anh với vị nữ giáo viên kia đi.”

Phí Tân suy sụp nói, “Em đừng chơi như vậy có được không?!”

Du Trọng Hạ, “Không giải thích rõ ràng em về nhà ngay đấy.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ cột lại sợi dây quần mới vừa được gỡ ra bằng một cái nút thắt hình con bướm.

Phí Tân: Tui tuyên bố nơ con bướm chính là điểm nhấn thời trang mà tui ghét nhất.

Du Trọng Hạ, “Nào, nói đi.”

Ý chí chiến đấu sục sôi của Phí Tân đành phải gác sang một bên, hắn ngồi xuống rồi nói, “Cô ấy là giáo viên trong khoa của bọn anh, tên là Lan Khiết, cổ dạy bọn anh một môn học bắt buộc trong năm hai và năm ba đại học.”

Du Trọng Hạ cười khẩy, “Họ Lan? Còn Mary Sue hơn cả cái tên Nam Cung Lưu Ly luôn đó.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ vỗ đùi, “Không được dừng, dạy môn bắt buộc, rồi sao nữa?”

Phí Tân, “Sau đó…”

Cô giáo Lam Khiết là một vị nữ bác sĩ hồi hương đã lập gia đình, chồng của cô ấy vẫn đang ở nước ngoài tiếp tục hoạt động trạm nghiên cứu sau tiến sĩ, cổ về nước trước rồi trở thành giáo viên bộ môn ở Dĩnh Đại. Trong khoảng thời gian theo học môn của Lan Khiết, bởi vì thành tích của Phí Tân quá mức ưu tú cộng thêm việc đã từng hoạt động trong Hội học sinh cho nên cô giáo Lan thường nhờ tới sự giúp đỡ của hắn, chẳng hạn như thu thập và sửa bài tập, chuẩn bị đồ dùng thí nghiệm, hỗ trợ giám thị trong lúc kiểm tra, về cơ bản chức trách của hắn cũng tương đương với một nửa vai trò trợ giảng.

Phí Tân cũng hay thường xuyên giúp đỡ các giáo viên khác làm những công việc tương tự thế nên hắn không đặt nặng chuyện này ở trong lòng. Theo thời gian tiếp xúc ngày càng nhiều, hắn và cô giáo Lan dần trở nên thân thuộc. Lan Khiết vẫn chưa tới , tuổi tác không chênh lệch quá nhiều so với học trò của mình, sở thích hàng ngày của cổ cũng giống như đám sinh viên bọn họ, ngoại trừ việc tâm sự chuyện học hành với Phí Tân thì thỉnh thoảng cổ còn kể về những chuyện trong cuộc sống. Lúc đầu cả hai chỉ tán gẫu về những bộ phim điện ảnh nổi tiếng hoặc những bộ phim truyền hình mà mình đang theo dõi, Phí Tân hoàn toàn không phát hiện ra có gì không đúng, dần dần, cổ bắt đầu tâm sự với hắn về cuộc sống gia đình của mình, mới đầu chỉ là vài ba chuyện vặt vãnh sau lại bắt đầu kèm theo một ít oán giận nào là chồng một nơi vợ một nơi thật sự quá vất vả, nào là phụ nữ chân yếu tay mềm lúc cần tới sự giúp đỡ của chồng thì lại không có, nào là lo lắng chồng ở nước ngoài có tình nhân các kiểu… vv.

Phí Tân chưa từng cùng bất kì cô gái nào chia sẻ về chuyện tình cảm, tuy rằng không thể hiểu một cách cặn kẽ nhưng hắn vẫn tích cực khuyên nhủ cô giáo Lan, ví dụ như: Cô nên đặt niềm tin vào chồng mình nhiều hơn, nếu có chuyện nào ngoài tầm với thì có thể nhờ tới em.

Du Trọng Hạ, “??? Tân Tân anh bị ngu hay gì?”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Sao anh hổng có tí xíu nhận thức nào với loại đàn bà lẳng lơ vậy hả?”

Phí Tân, “Em đừng nên nói người khác bằng loại từ ngữ thế kia.”

Du Trọng Hạ, “Được thôi, vậy thì chuyển sang anh! Đồ cái thứ mắt đã mù mà còn đách có não, một ả đàn bà đã kết hôn nói những lời như thế với anh mà anh vẫn cứ tiếp tục dây dưa?”

Phí Tân, “Khi ấy anh không nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ coi cổ như một người giáo viên chứ không hơn.”

Du Trọng Hạ trợn trắng mắt khinh thường, “Rồi sao nữa? Lật xe () như nào đấy?”

Phí Tân, “Sao em biết lật xe hay vậy?”

Du Trọng Hạ, “Bởi vì em không ngu, kể tiếp đi.”

Phí Tân, “Sau đó, …”

Vào học kì tiếp theo của năm thứ ba, khi ấy là thời điểm chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hè, trong khoa đã bắt đầu dấy lên tin đồn về mối quan hệ bất thường giữa Phí Tân và cô giáo Lan. Bản thân Phí Tân cũng đã nghe thấy mấy lời đó, tuy rằng thanh giả tự thanh (), nhưng đã là quân tử thì không đứng dưới chân tường đổ (), hắn vẫn cố gắng bảo trì một khoảng cách nhất định với Lan Khiết.

() Nguyên văn 翻车 – Nếu như lái xe nghĩa là hẹn chịch thì lật xe chính là chỉ việc gạ tình thất bại.

() Nguyên văn 清者自清 – “Thanh giả tự thanh” là một câu thành ngữ Trung Hoa ý chỉ người nếu đã ngay thẳng, không làm chuyện sai trái thì không cần phải phô trương, không cần phải giải thích mà tự trong những việc mình làm, người khác đã thấy bản chất ngay thẳng.

() Nguyên văn: 君子不立危墙之下 – “Quân tử không đứng dưới chân tường đổ” hiểu theo nghĩa đen sẽ là “Làm một người đàn ông chân chính thì phải biết tránh xa những nơi nguy hiểm”. Điều này bao gồm hai khía cạnh: Một là đề phòng trước khi chúng xảy ra, nhận thức trước những nguy hiểm tiềm tàng và thực hiện các biện pháp phòng ngừa; hai là rời đi kịp thời nếu thấy mình đang nằm trong tình huống nguy hiểm. (Theo baidu)

Lúc bấy giờ trong khoa đã bắt đầu lập danh sách đề cử sinh viên được tuyển thẳng vào ngạch nghiên cứu sinh, thành tích của Phí Tân vô cùng xuất sắc, lại còn từng tham gia các đề tài nghiên cứu khoa học cấp tỉnh, có bài đăng trên các tạp chí cốt lõi, cố vấn cũng hỏi riêng hắn xem hắn có ý định đi nước ngoài hoặc là đăng ký nghiên cứu sinh ở các cơ sở khác hay không. Tất cả mọi người đều biết, về cơ bản suất tuyển thẳng ngạch nghiên cứu sinh lần này Phí Tân đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Một buổi sáng nọ, khi đó Phí Tân không có tiết học cho nên mới xuống thư viện tự học, mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì lãnh đạo khoa đã gọi điện thoại tới bảo hắn ghé văn phòng một chuyến. Lúc hắn bước vào văn phòng Chủ nhiệm khoa, cố vấn cũng đã có mặt ở đó rồi. Hắn cứ ngỡ là chuyện liên quan đến việc học của mình, nhưng Chủ nhiệm khoa lại lấy ra một đống tài liệu và nói cho hắn biết có người dùng tên thật tố cáo hắn với khoa nói hắn có quan hệ bất chính với một nữ giáo viên đã có gia đình, bài luận văn mà nữ giáo viên đó hướng dẫn hắn bị nghi ngờ là sao chép.

Du Trọng Hạ không hiểu chuyện luận văn là sao nên mới hỏi, “Thế tóm lại có thật là sao chép không?”

Phí Tân nói, “Có một biên bản thí nghiệm, trong đó trích dẫn dữ liệu từ một dự án nghiên cứu khoa học mà cô giáo Lan tham gia ở nước ngoài. Nghiêm khắc mà nói, nhóm nghiên cứu không hề ủy quyền, cá nhân cổ không có tư cách trao quyền cho anh sử dụng phần dữ liệu đó vào bài luận văn. Việc này là sai sót của anh, anh không thể chối cãi. Trong đoạn thời gian đó anh có hai bài luận văn được xuất bản liên tiếp trên tạp chí cho nên anh có phần lơ đễnh, không dành trọn tâm tư vào chuyện học hành nên mới bị người ta nắm thóp, anh đáng bị như thế.”

Du Trọng Hạ cái hiểu cái không, nhưng khi nhìn thấy cái nhíu mày của Phí Tân thì cậu biết chắc rằng ngay lúc này đây ảnh vừa hối hận lại vừa tự trách bản thân mình thế nên cậu mới xoa nhẹ tấm lưng của ảnh rồi nói, “Là con người chứ nào phải Thánh Hiền ai mà chẳng lầm lỗi, huống chi anh lại còn trẻ như vậy.”

Phí Tân, “Cái người đã từng mắng anh hai mươi mấy tuổi đầu già chát chúa là ai thế?”

Du Trọng Hạ, “Vì an ủi anh nên em đành phải nói tầm bậy tầm bạ đấy.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Kể tiếp, kể tiếp đi.”

Phí Tân, “Khi ấy anh sốc lắm.”

Chỉ mỗi chuyện luận văn thôi là đã đủ để hắn hổ thẹn tới cùng cực rồi. Nay lại còn thêm “Vụ lùm xùm” với Lan Khiết càng khiến hắn khó lòng chối cãi hơn bởi vì tư liệu mà kẻ tố cáo dùng để làm bằng chứng nộp lên khoa là một bảng in lại lịch sử trò chuyện giữa hắn và Lan Khiết trên Wechat. Có rất nhiều người biết mật khẩu đăng nhập laptop của hắn, bất kì người bạn học nào muốn mượn laptop hắn đều không keo kiệt cho nên rất khó xác định là người nào đã nhìn thấy và tải nó về. Hắn và Lan Khiết tán gẫu về Shakespeare, về Marvel Universe, về Tchaikovsky, thậm chí là cả Lý Kiện và Mao Bất Dịch cho đến dạo gần đây, Lan Khiết mới tâm sự với hắn nỗi niềm khi phải sống xa chồng và những khổ sở trong hôn nhân. Nếu đặt những đoạn đối thoại này vào trong hoàn cảnh lúc đó, đừng nói chi tới người tố giác, Chủ nhiệm khoa hay là cố vấn luận văn, chính bản thân hắn lật từng trang từng trang cũng cảm thấy một nam một nữ trong đoạn đối thoại này quả thật có chút mờ ám vượt ngưỡng quan hệ cô trò bình thường.

Du Trọng Hạ bày ra vẻ mặt chó.

Phí Tân nói, “Anh thề là anh hoàn toàn không có bất kì chủ ý mờ ám nào với cổ.”

Du Trọng Hạ, “Em có nói gì đâu, chẳng qua em đột nhiên hiểu được tại sao lúc đó anh lại đối xử với Cổ Dung Dung như vậy. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, anh vừa nhìn thấy ba chữ sư sinh mến () thì ngay lập tức quýnh quáng hết cả lên.”

Phí Tân nghiêm nghị nói, “Cho dù không xảy ra chuyện này, anh cũng sẽ không phát sinh mối quan hệ thầy trò với một học sinh cấp ba.”

Du Trọng Hạ, “Vậy thì em là gì?”

Phí Tân, “Lúc anh phải lòng em, em đã không còn là học trò của anh nữa.”

Du Trọng Hạ, “Một ngày làm thầy, suốt đời làm thầy ().”

Phí Tân, “Thế chia tay đi.”

Du Trọng Hạ, “Cũng… Đâu cần phải ác liệt như vậy. Em chỉ trêu anh một chút thôi mà.”

Phí Tân, “Em có muốn nghe tiếp không?”

Du Trọng Hạ, “Nghe chứ. Là kẻ nào đã tố cáo anh?”

Phí Tân, “Anh không biết.”

Du Trọng Hạ, “Sao lại không biết? Chẳng phải dùng tên thật để tố cáo à?”

Phí Tân. “Ai lại có thể khai ra danh tính của người tố giác cho người bị tố giác biết chứ? Lỡ bị trả thù thì sao?”

Du Trọng Hạ kinh ngạc thốt lên, “Em cứ tưởng anh đã báo xong thù rồi chứ.”

Phí Tân, “Lý do vì sao em lại nghĩ như vậy?”

Du Trọng Hạ, “Nếu có người dám chơi em một vố kiểu đó, em mà không trả thù thì kiểu nào em cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên, lắm khi em phát điên luôn đấy, người bình thường ai chẳng thế, nhưng anh lại… Thản nhiên quá thể.”

Phí Tân ngập ngừng một chút rồi mới nói, “Anh không muốn để em phải chứng kiến mặt bất thường trong anh.”

() Nguyên văn 师生恋 – Sư sinh mến tức tình yêu giữa giáo viên và học sinh.

() Nguyên văn 一日为师, 终身为师 – Cậu Du cậu chế lại từ câu 一日为师,终身为父 (Một ngày làm thầy, cả đời làm cha)

Hắn không biết người tố giác là ai nhưng mục đích của kẻ đó thì lại rất rõ ràng. Người này tung “Chuyện xấu” giữa hắn và nữ giáo viên, còn viết báo cáo lên khoa ngay tại thời điểm đề cử ngạch nghiên cứu sinh chính là vì không muốn nhìn thấy hắn thành công có mặt trong tờ danh sách ấy, dù cho ngáng đường không thành công thì vẫn phải khiến cho hắn ngột ngạt một phen.

Tin đồn luôn được lan truyền nhanh hơn so với sự thật, hầu hết những người bị oan, bị hiểu lầm trên cái cõi trần này không có cách nào chứng minh mình được sự trong sạch của chính mình, càng cố gắng vùng vẫy thì lại càng rơi vào vũng lầy do chính đối phương tạo ra mà thôi. Bạn chỉ có thể hi vọng vào thời gian, đặt trọn niềm tin vào sự mạnh mẽ của mình trong tương lai, dùng thực lực của bản thân để đánh bại miệng lưỡi thiên hạ… Song, bạn cũng đừng bao giờ ngóng trông cái gọi là niềm tin của toàn bộ nhân loại, có những tai tiếng sẽ phải đi theo bạn cho đến cuối cuộc đời.

Phí Tân chủ động nộp đơn lên nhà xuất bản để xin rút lại hai bài luận văn đó đồng thời tỏ vẻ với khoa rằng hắn muốn được rút khỏi danh sách ứng cử ngạch tuyển thẳng, hắn chọn hình thức tuyển sinh chính thống. Việc thực tập ban đầu được xác định ở Viện Vật Lý – Hóa Học cũng đành phải tạm gác lại bởi vì chồng của cô giáo Lan khi ấy đã về nước, người này được thuê đến làm việc tại Viện nghiên cứu.

Du Trọng Hạ, “Tân Tân, anh quá… Quá quyết tuyệt.”

Phí Tân, “Anh không nghĩ ra được cách nào khác nữa cả.”

Du Trọng Hạ, “Anh không khoanh vùng được kẻ tình nghi sao?”

Phí Tân, “Không khoanh vùng được. Khoảng thời gian đó anh như muốn phát điên, chuông điện thoại vừa reo là anh lại đau đầu, anh không dám bắt máy và cũng chẳng dám bắt máy, tin nhắn trên Wechat anh cũng không muốn phản hồi, có rất nhiều bạn học hỏi han anh nhưng đối với anh tất cả bọn họ ai cũng trông giống như những kẻ có ý đồ xấu.”

Du Trọng Hạ thông suốt, cậu nói, “Hèn gì em chưa bao giờ nhìn thấy anh giao lưu với bạn đại học.”

Phí Tân, “Thời điểm tâm trạng anh suy sụp nhất chính là vào mùa hè năm ngoái, ngày nào anh cũng tức giận nhưng lại không biết phải tìm ai để trút hết cơn bực bội trong người. Sau khi đến Thất Trung thực tập được một khoảng thời gian ngắn, lúc gần đến ngày Quốc Khánh ấy, chính là vì chơi đùa với em cho nên anh mới chậm rãi khá hơn. Anh thật sự muốn có một người bạn, em lại còn thú vị như thế.”

Du Trọng Hạ mặt dày lên tiếng, “Còn không mau cảm ơn em đi.”

Phí Tân, “Cảm tạ em. Em sao lại thế? Anh thảm như vậy mà em nỡ lòng nào không an ủi lấy một câu?”

Du Trọng Hạ, “Chuyện lớn cỡ đó mà bây giờ anh mới kể cho em biết, lại còn bắt em phải an ủi anh hả?”

Phí Tân, “Anh cho rằng việc này quá rắc rối và phức tạp, anh không muốn vấy bẩn lỗ tai của em.”

Du Trọng Hạ xoa đầu Phí Tân hệt như cái cách người lớn vẫn thường làm với con trẻ, cậu nói, “Kiểu người ngốc bạch ngọt như anh luôn đối xử chân thành với người khác, cuối cùng lại gặp phải loại chuyện thế này quả thực rất thảm. Nếu anh được giống em thì tốt rồi, em chẳng đoái hoài gì tới những kẻ muốn làm tổn thương em, bởi vì em vốn không đặt quá nhiều niềm tin vào hết thảy mọi người.”

Phí Tân, “Vậy bây giờ có thế nữa không?

Du Trọng Hạ, “Không. Tân Tân, em thật sự rất yêu anh.”

Phí Tân mỉm cười, “Anh cũng giống như em. Nhưng sao em lại thổ lộ ngay lúc này?”

Tâm trạng của Du Trọng Hạ có hơi rối rắm, “Tuy rằng em vô cùng phẫn nộ khi có kẻ xuống tay hãm hại anh như vậy nhưng em vẫn phải cảm ơn kẻ đó nếu không em đã chẳng gặp được anh. Những lời mà em nói lúc sáng toàn bộ đều là nói giỡn cả đấy, em không có nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và người cô giáo kia, em biết anh sẽ không gạt em.”

Phí Tân, “Thật sự không nghi ngờ gì luôn à?”

Du Trọng Hạ giơ hai ngón tay so thành khoảng cách dài một centimet, “Có chút chút, nói trắng ra thì còn có hơi đố kỵ nữa, cổ rất đẹp.”

Phí Tân, “Đúng là rất đẹp.”

Du Trọng Hạ nói xong thì trở mặt, cậu vung nắm đấm nện nhẹ về phía phí Tân, “Tại sao anh lại có thể khen người khác đẹp?!”

Phí Tân, “Không đẹp bằng em, không đẹp bằng em, đau quá đau!”

Du Trọng Hạ dừng tay sau đó nói, “Anh thành ra như thế này mà cổ lại chẳng mảy may bị gì luôn hả? Không công bằng.”

Phí Tân, “Cũng không thể nói như vậy, cổ không còn dạy học ở Dĩnh Đại nữa, nghe bảo đã ly hôn với chồng rồi.”

Du Trọng Hạ, “… Hả?”

Phí Tân, “Anh nghe bạn học thực tập ở Viện Vật Lý – Hóa Học nói, chồng của cổ về nước không bao lâu thì hai người chính thức ly hôn.”

Du Trọng Hạ, “Chắc không phải là vì anh đâu nhỉ?”

Phí Tân, “Không thể nào.”

Du Trọng Hạ, “Cái dòng trai thẳng ngu ngục nhà anh, cô giáo họ Lan kia có tình ý với anh rõ rành rành ra đấy, anh đúng thật là chẳng hiểu phong tình gì cả.”

Phí Tân kinh ngạc không dứt, “Thật ư? Cổ có tình ý với anh thật à?”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân nghiêm túc nói, “Nhưng điều đó không quan trọng với anh.”

Du Trọng Hạ, “Chỉ có em là quan trọng với anh thôi đúng không? Thôi cho em xin, đừng nói mấy lời sến rện kiểu đó nữa.”

Phí Tân bị Du Trọng Hạ chặn họng khiến cho cõi lòng tê tái, hắn dừng một chút rồi mới mở miệng, “Anh chỉ muốn nói, em vĩnh viễn không cần ghen với bất cứ ai, từ thuở tình đầu ban sơ cho đến khi tóc đã hoa râm anh tuyệt đối không mờ ám với ai khác ngoài em, trừ phi em thay lòng đổi dạ không còn thích anh nữa.”

Du Trọng Hạ, “Ờ.”

Phí Tân, “Ờ? Em hổng thể có qua có lại nói vài câu dễ nghe được hả?”

Du Trọng Hạ, “Đợi cho đến khi tóc anh đã hoa râm thì em hãy còn là một chàng trai sung mãn, anh đừng đặt quá nhiều hi vọng vào em.”

Phí Tân, “Anh tức muốn ói máu rồi nha, em muốn chọc anh tức chết hay gì?”

Du Trọng Hạ chộp hai tay thành quyền bắt đầu bẻ khớp răng rắc, một bộ dáng ta đây sắp sửa làm ra loại chuyện trọng đại, cậu nhếch mày khêu gợi nói, “Đừng nóng vội, lát nữa em sẽ khiến anh phải chết đi sống lại mới thôi.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ xoa xoa phần phía trước rồi cất tiếng, “Có thấy cái nơ con bướm này không? Đến đây, gỡ nó ra.”

Phí Tân: Tui lại yêu nơ con bướm rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio