Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
() Bản ghi chép quá trình thiết lập ngây thơ bị phá vỡ.
Trên máy bay.
Khoang phổ thông của chuyến bay này chật cứng người và có hơi ồn ào, mới đầu thì có đứa nhỏ ngồi ở dãy trước khóc lóc ầm ĩ một trận, sau khi đứa nhỏ này ngủ rồi thì lại tới phiên vị anh trai ngồi ở ghế đằng sau bật chế độ loa ngoài lúc xem phim.
Phí Tân hoang mang nhìn chằm chằm cái ót của Du Quý Dương ở hàng ghế trước rồi quay sang hỏi người đang ngồi bên cạnh mình, “Em tới Bắc Kinh tham gia khóa huấn luyện thật hả?”
Du Trọng Hạ, “Giả đó.”
Phí Tân, “Em trốn học phải không? Em lén bố mua vé máy bay, nghĩ muốn theo anh tới Bắc Kinh chơi hay gì?”
Du Trọng Hạ, “Chính xác! Lát nữa khi máy bay hạ cánh, chú cảnh sát sẽ tới còng tay anh ngay tại chỗ với tội danh bắt cóc cậu thiếu niên vô tri, không những thế cậu ta còn là một mĩ thiếu niên mười sáu ngàn năm mới có nổi một lần nữa chứ.”
Nghe đến đây Phí Tân mới hoàn toàn tin việc Du Trọng Hạ không tự ý trốn nhà bỏ đi mà là thật sự đến thủ đô để tập huấn, hắn nói, “Đẹp thì đúng rồi nhưng em có chỗ nào vô tri đâu?”
Du Trọng Hạ chụm hai đầu ngón trỏ lại với nhau, còn uốn éo cả bả vai giả bộ ta đây một bộ dáng đáng yêu hết nấc, “Người ta . tuổi rồi ó, chưa biết lái xe là gì luôn nè, hổng gọi là vô tri thì gọi là gì?”
Du Quý Dương ngồi ở ghế trước được một phen hú hồn chim én, cậu hoảng sợ quay đầu lại nhìn: Một ông anh nũng nịu như thế này! Là thật sự tồn tại ư?
Vẻ mặt đáng yêu, ngượng ngùng của Du Trọng Hạ ngay lập tức biến thành biểu cảm khuôn mặt dữ tợn, cậu lạnh lùng nói, “Nhìn cái gì? Đi máy bay mà cũng không chuyên tâm thì còn ra thể thống gì nữa? Mày đừng tưởng trúng tuyển Đại Học Nhân Dân Trung Hoa thì đã nhất lao vĩnh dật (), mày nhìn Tân Tân đi, dù có thi đậu nghiên cứu sinh ở Bắc Đại thì vẫn cứ phải còng lưng ngồi khoang phổ thông đây nè. Nhân sinh của hai người chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Bước đầu tiên trên con đường dẫn đến thành công chính là chuyên tâm! Mày có thể nào ngồi yên cho đến khi máy bay hạ cánh không hả?”
Du Quý Dương, “…”
Phí Tân, “…”
() 一劳永逸 – Nhất lao vĩnh dật hiểu nôm na sẽ là một lần vất vả nhàn nhã suốt đời, ý của là Quý Dương đừng có tưởng rằng chỉ cần thi đậu đại học là từ nay về sau sẽ sống trong sung sướng, cái này cũng tương tự hồi học cấp cứ mong sao cho mình nhanh chóng thành sinh viên để thoát khỏi bể khổ, nào có ngờ đâu bể khổ ở đại học còn sâu hơn bể khổ thời cấp .
Hành khách xung quanh yên ắng không tiếng động, Du Trọng Hạ sau khi đã dạy dỗ xong đứa nhỏ trong nhà mình thì chuyển qua giáo dục luôn cả hàng xóm kế bên, cậu mở miệng lên án hiện tượng xấu của xã hội, “Anh đẹp trai ngồi xem phim phía sau làm ơn đeo tai nghe vào đi, tôi sợ lúc tôi răn đe anh hai và thằng út phát ra âm thanh quá lớn sẽ quấy rầy tới anh.”
Tiếng động phát ra từ bộ phim bỗng dưng im bặt.
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “A hi hi.”
Sau đó cậu hạ giọng xuống, “Tụi mình tâm sự loài chim biển xíu nha.”
Phí Tân, “Không, khiếm khuyết của tui bắt nguồn từ cách dạy dỗ của ngài đó.”
Du Trọng Hạ, “Không muốn chừa mặt mũi lại cho em đúng không?”
Phí Tân, “Em muốn tâm sự loài chim biển gì với anh?”
Du Trọng Hạ khe khẽ thì thầm, “Thì là…”
Du Quý Dương ngồi ở dãy trước đang cố dựng đứng lỗ tai lên để nghe, cậu quả thật tò mò một cặp trai thẳng như anh hai mình và thầy Phí thì nói chuyện yêu đương như thế nào.
Du Trọng Hạ, “Để em kể cho nghe, em mới học được cách phun bọt khí đấy.”
Phí Tân, “Thật hay giỡn vậy?”
Du Trọng Hạ ngay lập tức phun ra vài đám bọt khí khiến cho thầy Phí ngồi ở bên cạnh phải giật nảy mình.
Mấy ngày hôm trước bọn họ có tới chơi với đám Dương Kha, trong nhóm có một câu học trò ban thể chất nắm giữ được tuyệt kĩ phun bọt khí này, cả đám nam sinh đã phải trợn mắt ngoác mồm lên mà nhìn. Trên tinh thần cạnh tranh học hỏi, chỉ duy một mình Du Trọng Hạ là có thể miễn cưỡng thành công được một hai lần, thêm cả mấy ngày nay cậu chăm chỉ khổ luyện, cuối cùng cũng đã học xong.
Phí Tân hoàn toàn bị thuyết phục, “Du Thập Ngũ em lợi hại thật đấy, em thế mà lại có thể học được, trâu bò quá rồi.”
Du Trọng Hạ, “Ôi dào, chuyện nhỏ, dùng đầu lưỡi thôi chứ có gì đâu, em có tài năng vượt trội hơn người mà.”
Du Quý Dương: … Chuẩn bị lên đường cao tốc () hả ta ơi?!
Kết quả lại là, Du Trọng Hạ bất thình lình thay đổi đề tài, “Buổi tối tụi mình ăn món gì?”
Phí Tân, “Em muốn ăn gì nào?”
Du Trọng Hạ, “Vịt nướng? Miến trác tương ()? Lẩu tháp ()?”
Phí Tân, “Món nào cũng được, vậy ăn vịt nướng đi.”
Du Trọng Hạ, “Ok nạ, moa!”
Mãi một lúc lâu mà chẳng thấy bọn họ có động tĩnh gì, Du Quý Dương quay lại nhìn mới biết cả hai đã ngủ rồi…
Du Quý Dương mặt xám mày tro bị bỏ rơi ở trên máy bay vẫn chưa thoát ra khỏi sự bàng hoàng: Chỉ nhiêu đó? Chỉ nhiêu đó thôi? Ngoại trừ moa một tiếng cho có lệ thì còn cái quái gì để nghe nữa đâu mà lại bảo là tâm sự loài chim biển??? Kẻ làm gay thâm niên như tui hoài nghi một đôi trai thẳng xàm xí đú các người là đang muốn bán hủ ()! Đã trót diễn rồi thì sao không diễn cho tới cùng luôn đi?!
() Nguyên văn 高速 – Đường cao tốc là một cụm từ đa nghĩa tùy thuộc vào ngữ cảnh, nếu như “lái xe” là hẹn chịch thì “đường cao tốc” hay “lái xe trên đường cao tốc” tức là “làm một nháy” không cưng ơi.
() Nguyên văn 炸酱面 – Miến trác tương là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, TrungQuốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương đã chao qua dầu, đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ “trác” (nghĩa là chiên ngập dầu), từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo. Công đoạn cuối cùng làm sốt tương, vì trọng lượng riêng, phần sốt sẽ chìm xuống đáy chảo, và một lớp dầu sẽ nổi trên đó, nên mới được gọi là “trác tương”. (Theo wiki)
() Nguyên văn 铜锅涮肉 – Lẩu tháp, phiên âm Hán Việt là “Đồng oa xuyến nhục” tức là lẩu thịt nấu trong nồi tháp đồng.
() Nguyên văn 卖腐 – Bạn nào coi nhiều phim đam mỹ chuyển thể dưới dạng tình huynh đệ thì chắc sẽ biết cụm từ “Bán hủ” này ha, bán hủ tức là hai anh diễn viên vì muốn thu hút sự quan tâm của đông đảo khán giả cũng như fan hâm mộ nên cố tình diễn trò tình cảm mập mờ thân thiết với nhau trước mặt công chúng.
Máy bay đã tiếp đất an toàn.
Tháng Chín là mùa tựu trường, Bắc Kinh và Dĩnh Châu có vĩ độ tương tự nhau nhưng vùng duyên hải Dĩnh Châu hiện tại vẫn đang là mùa hè trong khi thành thị ở đất liền đã vào đầu thu, trời xanh quang đãng, chênh lệch khí hậu giữa hai nơi vẫn có chút lớn.
Đây là lần đầu tiên hai anh em nhà họ Du đặt chân tới thủ đô, nhất là Du Quý Dương, chuyến đi này là lần rời khỏi quê hương đầu tiên trong cuộc đời của cậu.
Sau khi hạ cánh và trước khi lên xe trung chuyển, Du Trọng Hạ lôi kéo em trai mình rồi nhờ Phí Tân chụp giúp cho họ một bức ảnh, cậu chàng làm mặt quỷ, choàng vai bá cổ thằng bé trong khi Du Quý Dương thì giơ tay chữ V một cách dè dặt và thẹn thùng. Sau lưng hai người lúc này là một vòng hoàng hôn đỏ rực, ánh chiều tà phủ lên bóng dáng bọn họ một tầng hào quang nhàn nhạt nhưng cũng không kém phần rực rỡ. Đứng trước một bức tranh phong cảnh như vậy, tâm tình của Phí Tân nhanh chóng tràn lan, hắn bỗng dưng cảm thấy đa sầu đa cảm. Một bức tranh mới sắp sửa được vẽ ra trong cuộc đời của hai anh em bọn họ, có thể sẽ là mưa gió bão bùng, hoặc cũng có thể là triều dâng sóng dậy nhưng sau tất cả, mọi thứ đều sẽ trở nên mới mẻ và ngày càng tươi sáng hơn.
Khi bức ảnh đã được chụp xong, Du Quý Dương sụt sịt nói: “Anh ơi, không biết tại sao nhưng em muốn khóc quá.”
Du Trọng Hạ hất cằm dạy dỗ em trai mình, “Mày đừng có ngụy biện, lớn to đầu rồi đấy!”
Du Quý Dương, “…. Vâng.”
Phí Tân, “Đi thôi.”
Sau khi leo lên xe trung chuyển, ba người đứng sát cạnh nhau, Phí Tân nắm chặt thanh vòng treo phía trên đỉnh đầu còn Du Trọng Hạ thì một tay vững vàng ôm lấy cánh tay đang siết chặt vòng treo của Phí Tân, tay còn lại cầm di động lướt xem bức ảnh mới vừa chụp.
Du Quý Dương nắm lấy thanh tay cầm, cặp mắt cứ láo liên đảo quanh anh trai mình và thầy giáo Phí.
Phí Tân nhìn thoáng qua bức ảnh rồi nói, “Thật ra mới nãy anh cũng có chút thương cảm.”
Du Trọng Hạ vỗ vỗ bả vai của mình, rất ra dáng một người bạn trai toàn năng, “Đến đây, cho anh mượn bờ vai để khóc nè, miễn phí mười phút đầu, sau đó cứ hễ một phút thì tính thêm nhân dân tệ ().”
Phí Tân, “Người khóc phải là em mới đúng, ngực anh nè em tới dựa đi, muốn khóc bao lâu cũng được, anh không thu phí.”
Du Trọng Hạ, “Em chính là người có bả vai vuông góc số một Dĩnh Châu, tiền nào của nấy mà.”
Phí Tân, “Chris Hemsworth () của Dĩnh Đại chính là anh, cơ ngực anh thế này ai nhìn vào mà lại không muốn dựa?”
Du Trọng Hạ, “Anh không sợ fan của Chris Hemsworth kiện anh tội vi phạm bản quyền à? Thứ ăn cắp không biết xấu hổ.”
Phí Tân, “Em mới là người không biết xấu hổ.”
Du Trọng Hạ, “Anh đó.”
Phí Tân, “Em đấy.”
Du Trọng Hạ, “Em cho anh độc thân ngay và luôn!”
Phí Tân, “Em dọa ai vậy?”
Du Trọng Hạ, “Thôi hòa đi anh hai, mỏi miệng quá.”
Phí Tân, “Được thôi em trai, anh cũng mệt rồi.”
Du Quý Dương: Tui là ai? Đây là đâu? Hai người con trai bên cạnh tui sao lại trông cứ như hai đứa thiểu năng thế này?
Trong lúc chờ lấy hành lí, Phí Tân quay sang nói với Du Quý Dương, “Em đừng bắt chước anh trai em, làm cái gì cũng không xong chỉ được cái mỏ bô bô là giỏi.”
Du Trọng Hạ, “Không được nói xấu em trước mặt em trai, gây bất lợi cho việc giáo dục gia đình.”
Phí Tân, “Em ấy là em trai em chứ nào phải con em.”
Du Trọng Hạ, “Anh lớn như cha, anh không hiểu được đâu.”
Phí Tân, “Ồ? Anh thảng thốt nhớ ra một chuyện, trước kia ai đòi nhận anh làm anh hai ấy nhỉ?”
Du Trọng Hạ nói với Du Quý Dương, “Ảnh lợi dụng mày kìa, ảnh muốn trèo lên đầu làm ông nội của mày đó.”
Phí Tân hát theo nhạc nền của trò xe bập bênh (), “Ba ba của ba ba là ông nội í a í à.”
Du Trọng Hạ bật cười sặc sụa, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Du Quý Dương: … Hai người ru tui ngủ luôn đi, lỗ tai tui đã quá mệt mỏi.
Trường Đại Học Nhân Dân Trung Hoa cách Bắc Đại rất gần trong khi ngôi trường tập huấn của Du Trọng Hạ lại nằm ở Triều Dương, hơn nữa trường học còn thuộc dạng bán khép kín (), chỉ được phép ra ngoài vào cuối tuần.
Du Trọng Hạ chưa bao giờ sống trong ký túc xá, cơ sở vật chất ở nơi này chỉ thuộc mức trung bình, một căn phòng với sáu cái giường, ngày đầu tiên chuyển đến cậu có chút không quen, buổi tối sau khi đã tắt hết đèn rồi mà cậu cứ trăn trở mãi không cách nào ngủ được, những người bạn cùng phòng mới quen khác cũng vẫn còn thức để bấm di động. Cậu bèn lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Phí Tân.
Du Trọng Hạ: 【?】
Phí Tân nhắn lại chỉ trong vài giây.
Phí Tân: 【.】
Du Trọng Hạ: 【Bên em tắt đèn rồi.】
Phí Tân: 【Thế sao em còn chưa chịu đi ngủ?】
Du Trọng Hạ: 【Vo ve vo ve vo ve.】
Phí Tân: 【Không có nhang muỗi à?】
Du Trọng Hạ: 【Có, nhưng vô dụng.】
Phí Tân: 【Bạn học có thân thiện không?】
Du Trọng Hạ: 【Tạm được, em là kiểu người gặp người yêu, đi tới đâu cũng được hoan nghênh hết đó.】
Phí Tân: 【Em đang ám chỉ anh đấy hả?】
Du Trọng Hạ: 【Chẳng nhẽ trên đời này chỉ có mình anh là vạn người mê?】
Phí Tân: 【Em cũng rất mê người.】
Du Trọng Hạ: 【 (), mắc ói quá nạ.】
Phí Tân: 【Anh cũng ngủ không được.】
Du Trọng Hạ: 【Nhớ em rồi chứ gì?】
Phí Tân: 【Ừ, nhớ em, nhớ bố mẹ nữa.】
Du Trọng Hạ: 【Bé Tân Tân đáng thương.】
Phí Tân:
Du Trọng Hạ: 【Tụi mình chọn một ngày nào đó để lái xe đi, em thấy chú Phí sốt ruột thay cho anh rồi đó.】
Phí Tân: 【Bố của anh thuộc dạng hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp ().】
Du Trọng Hạ: 【Em phải chụp màn hình lại gửi cho chú Phí xem mới được.】
Phí Tân: 【Em dám, anh chưởng cho một phát dời núi lấp biển bây giờ.】
Du Trọng Hạ: 【Quỳ Hoa điểm huyệt thủ ()!】
Phí Tân: 【Á, ta không thể cử động.】
Du Trọng Hạ: 【He he, ta nhân cơ hội bế chàng lên giường.】
Phí Tân: 【Thiếu hiệp, xin dừng tay.】
Du Trọng Hạ: 【Ta cười dâm một tiếng rồi lột sạch lớp áo của chàng, thân hình vạm vỡ nhanh chóng lộ ra, sau đó ta vươn móng vuốt về phía chàng.】
Phí Tân cũng không hiểu tại sao bản thân lại nổi hứng muốn chơi trò nhập vai ngôn ngữ () này, hắn ngay lập tức kêu dừng.
Phí Tân: 【Em tính chơi tình thú kiểu này luôn? Đừng tới đây mà.】
Du Trọng Hạ: 【Chàng có kêu khàn cổ họng thì cũng không ai tới cứu chàng đâu.】
Phí Tân đành phải: 【Cứu mạng!】
Du Trọng Hạ: 【Nhìn này, đồng hồ dạ quang () của ta có sáng hay không hả?】
Phí Tân: 【...... 】
Du Trọng Hạ: 【Ha ha ha ha ha ha ha.】
Phí Tân: 【Lúc chiều anh có ghé ngang qua Đại Học Nhân Dân Trung Hoa để thăm em trai em, bạn cùng phòng của thằng bé thân thiện lắm, trông thằng bé có vẻ đã thích ứng được với môi trường mới.】
Du Trọng Hạ: 【Thế thì tốt, chẳng biết ký túc xá của tụi nó có nhang muỗi không nữa.】
Phí Tân: 【Hay là để ngày mai anh mua cái máy đuổi muỗi mang qua cho thằng bé?】
Du Trọng Hạ: 【Không cần, mai em sẽ gọi điện kêu nó tự đi mua, anh đừng đến thăm nó quá nhiều.】
Phí Tân: 【Em bảo anh phải chăm sóc cho thằng bé còn gì?】
Du Trọng Hạ: 【Nhưng cũng không có nghĩa là ngày nào anh cũng ghé qua đó, lỡ đâu hai người nhìn nhau vừa mắt vậy em đây chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?】
Phí Tân: 【Ha ha, chồng của em là loại người đó ư?】
Du Trọng Hạ: 【Bớt dát vàng lên mặt mình lại nha, anh ngủ em hồi nào mà hễ mở miệng ra là chồng này chồng nọ.】
Phí Tân: 【Mình đổi đề tài khác đi.】
Du Trọng Hạ: 【Giữa em với YJY () ai đẹp mắt hơn?】
Phí Tân: 【Không biết, dù sao thì người đẹp trai nhất vẫn là anh.】
Du Trọng Hạ: 【Tân Tân đẹp trai, chừng nào tụi mình mới có thể vì yêu mà vỗ cổ tay ()?】
Phí Tân liếc nhìn đồng hồ sau đó nói.
Phí Tân: 【Trễ rồi, ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có hết.】
Du Trọng Hạ: 【Ok nạ, ngủ ngon.】
Phí Tân: 【Yêu em.】
Du Trọng Hạ: 【 lần.】
Nói xong câu ngủ ngon, Phí Tân trằn trọc một lúc lâu mới ngủ được.
Trên thực tế, hắn chưa từng chân chính đi học xa nhà, nhà của hắn ngay sát Dĩnh Đại nơi mà hắn đã theo học bốn năm đại học, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, loại cảm giác cô đơn lạc lõng khi phải xa xứ rời nhà đi học này vẫn là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm. Và nhất là Du Trọng Hạ, rõ ràng em ấy đang cảm thấy rất bất an với cuộc sống tập thể tạm thời này.
Trong số ba người, Du Quý Dương lại là người có thể thích ứng nhanh nhất với hoàn cảnh mới. Lúc chiều khi Phí Tân tới thăm thằng bé, trên mặt thằng bé hiện rõ nụ cười thỏa mãn từ tận sâu đáy lòng, thậm chí tự tin hơn rất nhiều so với hồi thằng bé còn ở Dĩnh Châu. Du Quý Dương mới đúng là người can đảm nhất trong số ba người bọn họ.
Giữa Phí Tân và Du Quý Dương thật sự là hai cá thể không cách nào sản sinh ra được lực hút từ trường, mặc dù thằng bé có vẻ bề ngoài giống hệt Du Trọng Hạ nhưng tính cách lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược với anh trai mình, Phí Tân có thể đồng tình với thằng bé nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó mà thôi, ngay cả xác suất để trở thành bạn bè cũng không quá cao. Trong khi trên phương diện tình cảm, cả Phí Tân lẫn Du Trọng Hạ đều cần sự đáp trả nồng cháy cũng như tin tưởng từ phía đối phương, một khi đã yêu thì chỉ có cái chết mới có thể chia cắt được bọn họ. Đây chính là nguồn cơn của cái gọi là lâu ngày sinh tình giữa hắn và em ấy, bản ngã cá nhân của cả hai chính là loại hình mà trời sinh đã hấp dẫn đối phương, một khi đã quen biết nhau thì chắc chắn sẽ sản sinh ra lực hút không cách nào tránh được. Đấy là chưa kể đến chuyện Du Trọng Hạ chính là mẫu người lí tưởng của hắn.
Phí Sigmund Freud () sau khi đã suy nghĩ thông suốt thì lại càng nhớ Du Trọng Hạ nhiều hơn, hắn mang theo nỗi niềm ai oán của mình chìm sâu vào giấc ngủ.
Mọi thứ đều tồn tại bên trong giấc mộng, cái gì cũng có nhưng chỉ thế thôi thì vẫn chưa đủ.
Năm tháng như thoi đưa, phút trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt, mới đó mà đã đến tối Thứ Sáu.
Sau khi tan học, Du Trọng Hạ ngay lập tức chạy ra ngoài cùng nhau nắm tay bạn trai và em trai hưởng thụ một ngày cuối tuần tuyệt vời.
Trong lúc ăn cơm, Phí Tân đứng dậy đi vệ sinh.
Du Quý Dương ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Du Trọng Hạ, “Bọn tao dẫn mày đi ăn cơm chứ có đi mánh lẻ đâu, thế quái nào trông mày vẫn cứ u ám thể hả?”
Du Quý Dương, “Anh hai, anh thẳng quá mức rồi anh có biết không?”
Du Trọng Hạ vỗ bàn, “Giờ mày lại chơi trò gay kì thị gay hay gì? Trai thẳng biến cong thì không được hưởng quyền lợi của gay à? Nhang muối còn hông có cong bằng tao đâu đó.”
Du Quý Dương ân cần nhắc nhở, “Ánh mắt của thầy Phí như muốn ăn tươi nuốt sống tới nơi, anh nhìn không ra sao?”
Du Trọng Hạ, “Mày yên tâm đi, cho dù ảnh có ghét bỏ cái bóng đèn như mày thì ảnh cũng không tới mức muốn ăn mày đâu.”
Du Quý Dương ngạc nhiên, “Tại sao anh lại không nghĩ đến chuyện người thầy Phí muốn… Ăn là anh?”
Du Trọng Hạ khờ dại tới mức tận cùng, “Đấy là do mày không biết mức độ ngây thơ của Tân Tân nhà tao, về căn bản ảnh không phải là loại người như vậy, trong đầu ảnh mà có cái suy nghĩ đó tao chết liền luôn á.”
Du Quý Dương, “…”
Phí Tân trở về, hắn ngồi xuống sau đó hỏi, “Ăn xong rồi thì tụi mình đi đâu?”
Du Trọng Hạ quay sang hỏi em mình, “Muốn xem phim hay đi chơi game? Mày muốn làm gì? Hôm nay tụi tao chơi tới bến với mày luôn.”
Ánh mắt của Phí Tân rõ ràng là đang muốn nói: Đại ca Du Quý Dương, mong ngài rủ lòng thương xót!
Du Quý Dương, “Em muốn về trường tự học.”
Du Trọng Hạ, “… Mày có ổn không đấy?”
Phí Tân bày ra dáng vẻ của một nhà giáo dục đại tài, “Cố gắng học tập là chuyện tốt, chẳng phải em đã từng nói thời khắc bước chân vào đại học chính là lúc nhân sinh bắt đầu sao?”
Du Trọng Hạ xúc động nói, “Hãy dòm em trai của em đi, một chàng gay dốc lòng vì nhân sinh.”
Du Quý Dương: Ai ngây thơ ấy nhỉ? Là anh trai tui đó trời ơi.
() RMB = ., VNĐ
() Nguyên văn 海姆斯沃斯 – Chris Hemsworth là một diễn viên người Úc. Anh được biết đến nhiều nhất qua vai diễn Thor trong các bộ phim thuộc Vũ trụ Điện ảnh Marvel như Thor, Biệt Đội Siêu Anh Hùng, Thor: Thế giới bóng tối, Avengers: Cuộc chiến vô cực, Avengers: Hồi kết. (Theo wiki)
() Mấy cái xe bập bênh ở bên Trung phía trước có gắn cả một cái màn hình chứa nhạc thiếu nhi, phụ huynh cho con mình chơi thì sẽ bấm chọn luôn cả nhạc.
() Nguyên văn 半封闭教学 – Ở Trung Quốc có ba loại trường. Một là trường học toàn thời gian, hai là trường học khép kín và ba là bán khép kín. Trường học toàn thời gian cũng tương tự như kiểu học ngoại trú bên mình, học từ Thứ Hai tới Thứ Sáu, hai ngày cuối tuần được nghỉ, học viên đi lại thoải mái không bó buộc. Trường học khép kín thì tương tự kiểu nội trú, toàn bộ quá trình ăn, học, ngủ nghỉ đều được thực hiện ở trường, tổng cộng có tiết học vào ban ngày, cộng với nửa giờ đọc sách buổi sáng, hai giờ tự học vào buổi tối, tóm lại mỗi ngày bạn mất khoảng tiếng đồng hồ ở trong lớp học và chỉ khi nhà trường cho phép nghỉ về quê, bạn mới được ra khỏi cổng trường. Trường học bán khép kín tức là bạn phải ở lại trường từ thứ đến thứ , cuối tuần mới được phép ra ngoài và phụ huynh chỉ được đến thăm con vào những ngày cuối tuần trong tháng.
() là một thuật ngữ thông dụng trên internet, “” thực chất là ywwuyi (y ô ô y), viết theo tiếng Trung là 嘤 嘤 噫, cách các cô gái dễ thương khóc khi muốn làm nũng. Thật ra nguồn gốc ban đầu của có nghĩa là “mất mặt”, “nhục chưa” cho nên khi có người nào dùng với bạn thì chưa chắc người ta đã có ý làm nũng biết đâu chừng là đang đá đểu bạn đấy.
() Nguyên văn 皇帝不急那啥急 – Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp ý chỉ loại chuyện mà đương sự còn chưa luống cuống xử lí trong khi người ngoài cuộc lại cứ quýnh quáng hết cả lên.
() Nguyên văn 葵花点穴手 – Quỳ Hoa điểm huyệt thủ là một tuyệt học võ công xuất hiện trong bộ phim cổ trang Võ Lâm Ngoại Truyện và Long Môn Tiêu Cục, đây là tuyệt kĩ nổi tiếng của “Đạo thánh” Bạch Triển Đường đã đánh bại rất nhiều cao thủ võ lâm thời bấy giờ.
() Nguyên văn 语 C – Ngôn ngữ cos (nhập vai) là một trò chơi văn bản trực tuyến sử dụng nền tảng mạng để thể hiện bối cảnh thiết lập, hành động, ngôn ngữ, hoạt động tâm lý, v.v. bằng cách mô tả văn bản và tương tác với những người chơi khác, chủ yếu là trong vòng kết nối ngôn ngữ cosplay, diễn đàn, nhóm QQ hoặc Nhóm thảo luận, thanh đăng và các nền tảng giao tiếp mạng khác. (Theo baidu)
() Nguyên văn 我的夜光手表 – Bạn chỉ có thể nhìn đồng hồ dạ quang phát sáng khi ở trong bóng tối cho nên ở bên Trung khi có ai hỏi bạn “Em có muốn nhìn đồng hồ dạ quang của anh không?” Đồng nghĩa với việc em có muốn chui vô chăn và ngó cây hàng của anh không = Mình làm tình chứ ha?
() YJY là tên viết tắt chữ cái đầu của Du Quý Dương.
() Vì yêu mà vỗ cổ tay là một thuật ngữ lưu hành trên internet, khi bạn vỗ cổ tay sẽ tạo ra tiếng vang bạch bạch bạch = Âm thanh lúc làm tình.
() Sigmund Freud là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học. (Theo wiki)
Hết ngoại truyện