Chap : nụ hôn bất ngờ
- anh Lạc rõ ràng là chị dâu muốn ngủ cùng với Đường Muội mà, sao lại trách em ?
Đoan Mộc Khải oan ức cãi lại Đàm Gia Lạc, quả thật là Hầu Mễ Vi giành Đường Muội chứ có phải anh đâu mà lại trách anh. Như thế chẳng phải là quá vô lý sao ?
- Đường Muội là vợ cậu, cậu lại là chồng của em ấy. Vợ hay chồng có khác gì nhau ?
- anh Lạc anh nói đạo lý có được không ?
Đoan Mộc Khải thật sự là hận bản thân tại sao lại có thể sống cùng hai vợ chồng họ Đàm này. Người thì thích mỉa mai anh, người thì lại thích nói chuyện không có nói đạo lý, thật không biết kiếp trước có phải anh mắc nợ họ không mà hai vợ chồng thay phiên mắng anh.
- Đàm Gia Lạc tôi chính là đạo lý !
Đoan Mộc Khải thật sự hết cách để nói chuyện với Đàm Gia Lạc, lần nào mà cãi với Đàm Gia Lạc anh có lần nào mà không đầu hàng chịu thua với câu nói này của Đàm Gia Lạc chứ.
Dù không muốn đi nhưng vì sự yên bình của lỗ tai và giấc mơ ngon của mình Đoan Mộc Khải chỉ miễn cưỡng tiến về phía phòng của Đường Muội.
" cốc cốc "
Ở bên trong phòng từ lâu Đường Muội đã thức giấc vì bị Hầu Mễ Vi cố gắng làm thức tỉnh. Nhưng đến khi cô tỉnh thì Hầu Mễ Vi lại đi ngủ. Đường Muội thật không biết Hầu Mễ Vi vô duyên vô cớ đánh thức cô làm gì.
Nghe tiếng gõ cửa Đường Muội trên giường đi xuống tiến về phía cánh cửa, mở cửa.
Vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy Đoan Mộc Khải đang đứng trước cửa phòng khiến cho bản thân có chút kinh ngạc, giờ đã khuya như vậy Đoan Mộc Khải còn chưa ngủ lại đến phòng tìm cô.
- khuya như vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao ? Tìm em có việc gì ?
Đoan Mộc Khải thật sự không biết có bao nhiêu ngập ngừng khi đứng trước mặt Đường Muội, rõ ràng là không gì để nói cũng không có nguyên nhân gì để thuyết phục Đường Muội sang phòng đối diện ngủ.
- không có gì thì anh ngủ sớm đi !
Đường Muội nhìn thấy được Đoan Mộc Khải rõ ràng có chuyện muốn nói với cô nhưng lại không nói cho nên cô cũng không biết nói gì ngoài việc đuổi khéo Đoan Mộc Khải, bởi vì chỉ có như vậy thì bầu không khí ngượng nghịu của cả hai mới có thể chấm dứt.
- phòng của chúng ta ở bên đây !
Đoan Mộc Khải nhìn thấy Đường Muội định đóng cửa thì lại giữ cửa lại, lên tiếng nhìn sang phòng đối diện.
- vậy thì sao ? Anh cũng đâu...
Đoan Mộc Khải biết rõ lời mà Đường Muội sắp nói ra tiếp theo cho nên bất giác lại bị suy nghĩ mông lung của mình khống chế hành động. Kéo mạnh Đường Muội ra khỏi cánh cửa phòng ôm lấy cô mà hôn.
Đường Muội bị cánh môi mỏng mà lạnh của Đoan Mộc Khải bất ngờ hôn khiến cả người cô như cứng đơ. Nụ hôn này từ lâu cô đã ao ước có được từ Đoan Mộc Khải, bây giờ lại bất ngờ nhận được thì cả người cô lại không cách tiếp nhận mà đẩy cả người Đoan Mộc Khải ra.
- đây...đây là nụ hôn đầu của em.
Đoan Mộc Khải bị đẩy ra, lại bị câu nói của Đường Muội làm thức tỉnh. Chẳng phải ý định ban đầu của anh chỉ là tìm cách khiến cô rời khỏi phòng này cho Đàm Gia Lạc vào thôi sao, sao lại làm ra hành động mà bản thân cũng không ngờ đến. Thật sự là lần này đến cả lý trí cũng bị suy nghĩ khống chế, thì lần sau khi đứng đối diện với Đường Muội chẳng phải cũng sẽ lặp lại hành động mất kiểm soát này sao.
Trước nay chẳng phải hành động mà anh đối với Đường Muội chỉ đơn giản là lạnh nhạt sao ? Sao hiện tại trong đầu nghĩ đến câu nói " anh cũng đâu có yêu em " chưa được thốt ra hết của Đường Muội lại khiến bản thân vì vậy mà có chút tức giận liền bị hành động khống chế. Anh là đã động lòng rồi sao ?
- A.Khải ơi A.Khải cậu cũng thật là...đã cướp đi nụ hôn của thiếu nữ nhà tôi mà lại còn làm bộ dạng vô tội. Cậu có phải không muốn chịu trách nhiệm không hả ?
Cảnh tượng một lúc lại càng ngượng nghịu hơn, lại còn bị Đàm Gia Lạc không biết từ đâu đến nói một câu. Nhưng mà Đàm Gia Lạc nói câu này cũng chọn rất đúng thời điểm đấy.
Ủa mà cho hỏi đây còn là Đàm Gia Lạc không vậy, nói chuyện một lúc một chẳng còn giống với lão đại đứng đầu nữa rồi.
- anh Lạc...
- phòng của em và A.Khải đối diện, mau chóng về ngủ đi !
Đường Muội lúc này lại bị Đàm Gia Lạc nói đến mông lung, phòng này rõ ràng cô ngủ dậy đã thấy mình ở trong phòng này sao đến khi tỉnh dậy lại bị đuổi đi ?
- nhưng vali quần áo...
Đàm Gia Lạc kéo Đường Muội và Đoan Mộc Khải về phía phòng đối diện, cánh cửa mở ra thì thấy tất cả vali của Đường Muội và Đoan Mộc Khải đều đang trong phòng này. Vali trong phòng này sao cô lại nằm ở phòng kia ?
Giờ phút này Đoan Mộc Khải mới nhận ra đã bị Đàm Gia Lạc và Hầu Mễ Vi tính kế từ lâu.
Hết chap