Chap : ngồi trên núi xem hổ đấu
- thiếu tướng đã điều tra được địa điểm giao dịch là ở bến cảng Bordeaux, thời gian là đêm nay lúc h.
Nghe tên thuộc hạ báo cáo bất giác trên miệng của Đoan Mộc Khải nhếch lên một nụ cười đầy nguy hiểm.
- đúng như dự đoán hắn ta quả nhiên là cướp lô hàng của Thập Vương nước Anh, vậy thì cứ để hắn ta đêm nay chôn xác ở đó đi.
Tên thuộc nghe Đoan Mộc Khải mà có chút khó hiểu, nói như vậy chính là Đoan Mộc Khải không muốn tham gia vào vụ việc này sao ?
- thiếu tướng ngài biết Thập Vương là kẻ nào sao ?
- cậu theo tôi bao lâu rồi, đến cả Thập Vương nước Anh mà cậu cũng không nhớ ra sao ?
Tên thuộc hạ nghĩ một hồi thì lập tức nhớ ra Thập Vương này là ai.
- con trai của Thị trưởng Liên Gia Nhi, là ngài ấy thật sao ?
- trí nhớ của cậu cũng không đến nổi tệ, chính là anh ta. Lần trước anh ta cho người đưa lô hàng ma túy thượng hạng vào Ma Cao là chúng ta tha cho anh ta một mạng nhưng lại nhờ anh Lạc cướp đi giữa đường.
- thiếu tướng lần trước thuộc hạ vẫn không hiểu tại sao người lại tha cho Thập Vương, giờ thì thuộc hạ đã biết tại sao rồi. Người chính là muốn dùng ân tình lần trước để Thập Vương giúp người ra tay với Cố Hạo.
Quả nhiên là kẻ đi theo Đoan Mộc Khải chưa có kẻ nào ngốc đến nổi không biết gì.
- đêm nay chúng ta ngồi xem kịch hay, cậu đi chuẩn bị một chút.
Ai nói quân tử là sẽ không giở trò tiểu nhân, nhưng nói cách khác chính là ai mưu trí, thủ đoạn hơn thì người đó chiến thắng. Định luật xã hội không cho phép bất kỳ ai lương thiện sống như quân tử mãi vì lúc cần đến thì vẫn phải giở trò tiểu nhân mà thôi.
~
- khuya rồi em vẫn chưa ngủ sao ? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và đứa bé đấy.
Hầu Mễ Vi tuy thường ngày luôn nói nhiều và không thích thể hiện quan tâm bất kỳ ai nhưng cô đặc biệt đối xử tốt với Đường Muội, người ngoài không biết còn tưởng Đường Muội thật sự là em gái ruột của Hầu Mễ Vi chứ không hề nghĩ đến là một chị dâu.
- em ngủ không được nên ngồi đọc sách một chút thôi, như vậy sẽ giúp dễ buồn ngủ.
“ Đường Muội ơi Đường Muội em đã khóc đến mắt cũng sưng đỏ như vậy còn muốn nói dối đến bao giờ chứ, người ngốc nhìn cũng biết là em đang nhớ cậu ta mà ” chỉ là những lời này Hầu Mễ Vi không thể nói ra trước mặt Đường Muội nếu không vô tình lại khiến cho Đường Muội rơi nước mắt nữa mà thôi.
- em đang mang thai không thể ngồi quá lâu như vậy sẽ rất mệt mỏi, em mau lại giường nằm đi, chị kể cho em nghe một câu chuyện, nói không chừng em sẽ dễ ngủ hơn.
Đường Muội không muốn khiến cho Hầu Mễ Vi phải lo lắng cho mình nên liền nghe theo lời Hầu Mễ Vi lên giường nằm.
- vậy chị bắt đầu nhé ! Có một cậu chuyện kể về hai người yêu nhau phải trải qua muôn ngàn trắc trở bị kẻ khác phá hoại, ngăn chặn họ đến bên nhau, cũng bởi vì như vậy họ nhiều lần từ bỏ đối phường để đối phương đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, đưa ra lựa chọn để không cần về sau này mới hối hận cũng không kịp. Nhưng họ nào biết được chính sự từ bỏ đó của họ khiến cho tình cảm của hai người dần dần có một vết nứt sâu muốn nối lại cũng rất khó, càng khiến cho kẻ khác có cơ hội cướp đi người mà họ yêu nhất.
- vậy rồi sao đó họ có bên cạnh nhau không chị ?
- đương nhiên là được ở bên nhau rồi, bởi vì đó là duyên phận mà ông trời sắp đặt cho họ khiến họ phải chịu mọi trắc trở dần dần mới nhận ra tình cảm của mình đã rất sâu đậm với đồi phương đến mức chỉ cần nhắc đến tên người ấy họ cũng sẽ nhớ đến hình bóng người ấy, khi nhìn thấy người mình yêu bên cạnh người khác nói cười vui vẻ họ sẽ cảm thấy buồn bã như mất đi thứ gì đó. Qua câu chuyện đó tác giả đã nhắn nhủ lại với người đọc rằng “ dù bạn là ai, yêu ai chỉ cần người mà nhận định cả đời này phải bên cạnh và không thể thiếu trong cuộc sống của mình thì người đó dù bằng cách nào bạn cũng đừng buông tay, dù chỉ là còn duy nhất một cơ hội cuối cùng vẫn phải vì hạnh phúc của mình mà nắm bắt, đừng đợi đến mất rồi muốn tranh giành thì đã không còn kịp nữa. “
Sau khi nghe xong câu chuyện mà Hầu Mễ Vi kể thì bất giác Đường Muội lại rơi nước mắt. Câu chuyện như vậy trên đời quả thật có rất nhiều nhưng tại sao cô lại không biết đến nó sớm hơn như vậy sẽ khiến cho cô tranh giành những gì vốn thuộc về mình dù chỉ có một lần cơ hội cô cũng muốn thử. Không biết kết quả ra sao ? Nhưng ông trời đã để cô mang thai thì ông trời vốn đã an bài cô mới là kẻ thắng cuộc cuối cùng, còn làm cách nào để thắng thì phải tự cô nghĩ rồi.
Hết chap