Chap : ám sát tại sân bay
Đệ Thập Tỷ hôm nay trở về nước chỉ có bốn vệ sĩ đắc lực của bà cùng trở về nhưng đắc lực thì đã sao, vẫn là số ít đấu với số đông, người của bà tính luôn cả bà cũng chỉ là năm người mà đám sát thủ được an bày thì đã bao vây cả sân bay gần như mấy mươi tên, người muốn rat ay hạ sát bà lần này nhất định là muốn bà toàn mạng chết ở đây nên mới an bày nhiều người như thế.
~
Dạ Lam trên đường chạy đến sân bay thì nhận một cuộc gọi của thuộc hạ Đệ Thập Tỷ, sau khi nghe xong cả người như muốn chết ngồi.
- thiếu tướng, phu nhân bị người ta ám sát ở sân bay.
Đoan Mộc Khải nghe được tin tức này vẫn giữ bình tĩnh nhưng Đường Muội bên cạnh thì không hề giữ được bình tĩnh như vậy, sắc mặt của cô bắt đầu trắng bệch vì lo lắng.
- đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ có chuyện.
Đoan Mộc Khải nhìn Dạ Lam tiếp tục nói:
- gọi những người ở gần sân bay đến chi viện ngay, mẹ của tôi họ cũng dám động thì hôm nay đừng mong có mạng trở về nữa.
Chiếc xe nhanh chóng được tăng tốc thì rất nhanh chưa đầy phút đã đến sân bay. Đoan Mộc Khải mở cửa xe bước xuống, để lại Đường Muội ngồi trong xe.
Nhưng Đường Muội nào chịu ngồi yên, cô đưa tay níu lấy cánh tay anh, cô biết anh rời xe là để đi cứu Đệ Thập Tỷ nhưng trong lòng cô lo lắng một người đã đủ rồi, buộc cô phải lo lắng thêm một người nữa cô chắc chết mất.
- em yên tâm anh là nhất định sẽ bình an cứu được mẹ, cũng sẽ bình an trở lại. Anh là thiên tử ông trời nhất định sẽ không nhận mạng của anh đâu.
- Khải, đến lúc này mà anh còn nói đùa sao, em thật sự có dự cảm không lành anh đừng đi chúng ta có cách khác mà.
Trong lòng Đường Muội từ lúc nhận được tin Đệ Thập Tỷ gặp chuyện thì cô đã rất bức bối, trong lòng cứ có một cảm giác bất an, dự cảm không lành này của cô trước nay đều rất xuất hiện mà xuất hiện rồi thì luôn chính xác. Cô còn nhớ rõ mùa đông bốn năm trước cô cũng có dự cảm bất an như vậy nhưng cô tự an ủi nói với lòng sẽ không sao nhưng cuối cùng mọi việc cũng diễn ra, Đoan Mộc Khải bị người ta truy sát bắn trúng mấy phát đạn mà phải nằm hôn mê mất hơn hai tháng liền cho nên lần này cô không thể không tin.
- Dạ Lam cậu ở đây bảo vệ thiếu phu nhân, tuyệt đối đừng để cô ấy xảy ra chuyện nếu không tôi sẽ không tha mạng cho cậu.
Cô nhìn dáng vẻ quen thuộc của anh dần dần biến mất, trong lòng tuy rất lo cho an nguy của anh nhưng cô cũng không thể làm gì chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, vì cô biết nếu như cô mà rời khỏi đây thì càng nguy hiểm sẽ chỉ khiến cho anh lo lắng hơn, nếu vì như vậy mà khiến anh bị phân tâm thì cô thà rằng để mình một mình lo là đủ.
~
- mẹ...
Lúc Đoan Mộc Khải vừa đến thì chỉ còn thấy mỗi Đệ Thập Tỷ và hai tên vệ sĩ còn sống, hai tên kia thì từ lâu đã mất mạng.
- tiểu tử sao con lại một mình đến đây hả ? Thuộc hạ đâu ?
Đệ Thập Tỷ đã quyết định hôm nay nhất định sẽ cùng đám sát thủ này sống chết nhưng bà không muốn con trai của mình vì vậy mà mất mạng cùng bà, bà không còn gì để mất đành lắm thì xuống dưới tìm chồng bà nhưng đứa con trai này của bà còn vợ lại còn đứa con vẫn chưa chào đời bà không muốn vì mình mà khiến Đường Muội phải thành quá phụ, đứa con sinh ra lại thành đứa mất cha.
- con đi đi, nếu như không có người đến chi viện thì đừng đến, mẹ một mình vẫn có thể đối phó với chúng.
“ pằng pằng ”
- con tuyệt đối không đi, cha đã mất con không thể để mẹ cũng mất.
Đoan Mộc Khải dù nói thế nào cũng là một tay bà nuôi lớn, bà là người mang nặng đẻ đau mới có thể để anh chào đời và có thành tựu như hôm nay, nếu vì ham sống sợ chết của bản thân mà anh bỏ rơi bà ở nơi này thì thật là quá bất hiếu, bất nghĩa và bất nhân với người phụ nữ mà đã sinh ra anh.
- cẩn thận !
“ pằng ” một phát súng như tên bay lao thẳng về phía Đoan Mộc Khải trong lúc anh không hề phòng, Đệ Thập Tỷ vì vậy mà đã đẩy anh ra thay anh đỡ lấy phát súng vừa rồi.
Đoan Mộc Khải đang quay lưng về hướng khác mà bắn nên phát súng đột kích vừa rồi anh không thấy là rất bình thường nhưng Đệ Thập Tỷ là đối lưng với anh không thể không thấy.
Tên sát thủ quả thật rất cao tay, biết được rằng rất khó bắn trúng bà cho dù là bắn lén phía sau bà vẫn có thể tránh một cách thuần thục cho nên đã lấy Đoan Mộc Khải làm mồi ra tay trên người anh vì biết bà rất yêu thương con trai mình nên nhất định sẽ thay anh đỡ đạn.
- mẹ !
Đoan Mộc Khải vừa quay lại thì đã nhìn thấy Đệ Thập Tỷ nằm lăn ngay trên sàn, trước ngực lại không ngừng chảy máu. Đoan Mộc Khải ôm lấy Đệ Thập Tỷ vào người, bất giác nước mắt lại rơi xuống. Anh chưa từng nghĩ rằng có ngày mẹ anh lại lấy mạng mình đổi mạng cho anh, anh đến bây giờ mới tận mắt chứng kiến người mình thương yêu nhắm mắt trước mặt mình trái tim bất giác cảm thấy rất đau đớn.
Tên sát thủ kia núp trong tối cho nên đã nhìn thấy được cảnh tượng cảm động này, một lần nữa ra tay nhưng lần này thật sự là nhắm vào Đoan Mộc Khải mà ra tay.
“ pằng ” lại một phát súng nữa vang lên, người cũng đã ngã xuống.
Nhưng không phải là Đoan Mộc Khải ngã xuống mà là tên sát thủ kia đã ngã xuống. Cũng may là Dạ Lam đến kịp lúc, bóp còi trước khi tên sát thủ ra tay nếu không cả mạng Đoan Mộc Khải cũng đã mất từ lâu.
- thiếu tướng...
Hết chap