Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi dặn dò cặn kẽ, lại cho nhân ngư hai quả táo gọt sạch vỏ, Thiệu Niên Hoa mang về một con thuyền chất đầy bạch tuộc, rời đi với tâm trạng quyến luyến không nỡ xa rời ___ trước khi về nhà hắn còn phải quay về khách sạn một chuyến, đưa đống bạch tuộc này cho đầu bếp ướp đá lạnh, không thôi ngày mai sẽ hư thối hết.
Ngày hôm sau, Thiệu Niên Hoa cầm bát gốm sứ Thanh Hoa do nhân ngư đưa cho, hắn cảm thấy thật đau đầu, lần trước hắn nói dối do hắn lặn biển vô tình nhặt được, chỉ đại một vùng biển khá xa cho qua, lần này thì phải làm sao đây?
Âu đắc ý vô cùng dùng móng tay cắt dưa hấu:
“Đồ ăn hôm nay ngon lắm, cho nên ta cố ý chọn một vật có hoa văn đẹp cho ngươi đó!”
……………………………………………………………………………………
Bát Thanh Hoa họa nhiều nhánh Mẫu Đơn niên đại Hồng Vũ, Thiệu Niên Hoa với tâm tình chịu tội bán trộm văn vật quốc gia lén giao cho chiến hữu bán cho tư nhân thích thu thập bảo vật, bỏ qua chi phí trung gian, số tiền có được hơn hai mươi vạn NDT.
Thiệu Niên Hoa mua một bộ thiết bị lặn biển đơn giản, sau khi xuống nước nhân ngư hiếu kỳ bơi quanh hắn vài vòng, y cảm thấy thật mới lạ.
“Xem là lạ nha.”
Âu cắn đồ ăn âm thanh mơ hồ nói, y rất hứng thú đối với cái chai màu trắng sáng bóng sau lưng con người, tò mò chọc nó mấy cái, lưu lại mấy lỗ nhỏ trên bình dưỡng khí bóng loáng, sau đó y làm như không có việc gì chuyển qua quan sát mặt nạ bảo hộ của Thiệu Niên Hoa, chặc… sao có thể phun bọt khí thế.
“Miệng giống cua.”
Âm thanh của nhân ngư khi dưới nước tựa hồ nghe càng rõ ràng hơn một ít, Thiệu Niên Hoa thấy miệng của nhân ngư sắp kề sát trên mặt nạ bảo hộ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của y, hắn cười nắm lấy tay y để tránh y tò mò lộn xộn lỡ làm hư thiết bị dưỡng khí.
Chú thích:
Bát Thanh Hoa mẫu đơn, không tìm được chỉ lấy mẫu gần giống nhưng mẫu dưới là men đỏ chứ không phải thanh hoa, mong mọi người bỏ qua >.