Vương tử trở về
Borg nơm nớp lo sợ tới gần Voldemort, vươn tay ra kiểm tra rồi cầm bình màu đen trên bàn xem xét.
“Nói!” Voldemort nhắm mắt lại, giọng điệu đông cứng nghiêm khắc.
“Lord, thuộc hạ… bây giờ còn không cách nào biết rõ thành phần những độc dược này, còn có thân thể ngài gần nhất biến hóa có quan hệ với những độc dược vật này không, nhưng… nếu như ngài nguyện ý cho thuộc hạ một ít thời gian…”
“Phế vật!” Voldemort mắng.
Borg kinh sợ quỳ trên mặt đất, nội tâm hận nghiến răng, anh cũng không tin! Snape làm được mà anh không tìm ra được thành phần!
Voldemort cũng không nói gì, hắn đang tự hỏi. Đã bao lâu? Như là một tháng này, Snape đã biến hóa một ít, mà thân thể của mình cũng bắt đầu xuất hiện một ít vấn đề nhỏ. Voldemort đa nghi mà mẫn cảm, chỉ là biến hóa rất nhỏ cũng đủ để hắn cảnh giác càng không nói đến bên trong tử thần thực tử cũng liên tiếp gặp chuyện không may.
“Ta đã chán ghét mỗi ngày uống độc dược.” Voldemort hướng tới lực lượng nhưng hắn bây giờ chỉ có thể kéo dài hơi tàn như người bệnh nan y, sống dựa vào độc dược của người khác.
“Lord, một khi đã có độc dược trường sinh bất lão, mọi thứ có thể giải quyết.” Borg nói, hiện tại thân thể Lord đã vỡ nát, Snape có thể miễn cưỡng trấn áp nhưng Borg không thể không thừa nhận mình không có cách nào… Chỉ có độc dược trường sinh bất lão của gia tộc Prince!
“Như thế nào? Ngươi có tin tức?” Voldemort hỏi, hắn định phân liệt một trường sinh linh giá mới, dùng dây chuyền Slytherin, nhưng cuối cùng không phải con đường lâu dài, nếu có độc dược trường sinh bất lão, vậy mọi thứ…
“Lord, ba năm này thuộc hạ đã tìm tòi trên lãnh địa gia tộc Prince phát hiện dấu vết pháp thuật không gian! Thuộc hạ nghĩ nhất định là tổ tiên gia tộc Prince dùng để bảo vệ điển tịch trường sinh bất lão. Năng lực hiện tại của thuộc hạ còn không vào được không gian đó, chỉ sợ chỉ có Lord có thể vào.” Ma pháp trận là mấy đời người thừa kế gia tộc Prince không ngừng củng cố hình thành không gian siêu mạnh, loại phù thủy cấp bậc như Borg cửa vào cũng không tìm thấy. Có lẽ chỉ có Lord thiên tài trăm năm khó gặp mới có thể đánh vỡ kết giới không gian.
“Không phải còn có một người sao.” Voldemort cũng không có ý định mạo hiểm vào gia tộc Prince đánh vỡ không gian có lẽ không có khả năng đánh vỡ, không gian phần lớn có bảo vệ, cưỡng ép đánh vỡ rất có thể làm không gian biến mất.
“Lord?” Borg không rõ Lord nói như vậy là có ý gì.
“Ý của ta là người thừa kế gia tộc Prince.” Voldemort cười lạnh.
“Lord, ngài, ngài đang nói đùa sao? Thuộc hạ là người thừa kế gia tộc Prince…” Mỗi người đều có mấu chốt, với Borg, so chết đáng sợ hơn, so Voldemort đáng sợ hơn là có người chửi bới thân phận của mình! Borg Prince là người thừa kế Prince!
“Không phải ngươi, ta nói là Prince ‘chân chính’, không phải tên ngu ngốc như ngươi.” Voldemort đã nghĩ kỹ, không gian đã tìm được, như vậy người có thể vào trong đó nhất định là Severus Snape, không cần nghi ngờ.
“Lord, người đã, đã tìm được người kia?” Borg chưa bao giờ cho rằng đứa bé kia tồn tại uy hiếp đến mình, hắn nghĩ tới người kia giống người cha Muggle là một Muggle, cũng nghĩ qua mặc dù người kia là phù thủy cũng là một tên ngu ngốc tầm thường, tóm lại, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày người kia trở về tranh đoạt gia tộc Prince.
“Không liên quan đến người. Về đi, nghiên cứu độc dược của Severus Snape tìm ra thành phần.” Voldemort mắng Borg đang run rẩy, thân thể không khỏe làm hắn cáu kỉnh.
Voldemort ngày hôm qua thử không đi uống bình độc dược màu đen nhưng kết quả là thất bại, hắn càng thêm thống khổ, cuối cùng chỉ có thể dùng đôi tay run rẩy cầm bình độc dược kia lên. Chuyện này với Voldemort là sỉ nhục, thậm chí là… Sợ hãi! Chẳng lẽ về sau phải ỷ lại Severus Snape sống sao? Nhận thức đáng sợ này làm Voldemort sinh ra cảm giác thất bại mà trước nay hắn chưa từng có.
“Đi gọi Severus, đừng để cậu ta đợi quá lâu.” Voldemort khôi phục bình tĩnh nhắm mắt lại.
“Dạ, Lord!”
Tiếng mở cửa truyền đến, Voldemort mở to mắt, thanh niên cao lớn xuất hiện ở trước mắt. Từ lúc nào thiếu niên gầy yếu tái nhợt biến thành người lòng dạ sâu đậm hiện nay, tuy vẫn tái nhợt nhưng thoạt nhìn cao lớn mạnh mẽ, phảng phất không có cách nào chiến thắng.
“Lord, ngài tới giờ uống thuốc rồi.”
Lại là câu nói này, Voldemort nhìn chằm chằm Snape, hiện tại hắn ghét nhất hai chữ ‘Uống thuốc’.
“Để đó.” Voldemort nói.
Snape nghe vậy cũng không nóng nảy, chỉ nghe lời đặt độc dược ở trước mặt Voldemort vì anh biết rõ cuối cùng Voldemort vẫn phải uống.
“Gần đây ta có rất nhiều nghi vấn.” Voldemort bỗng nhiên nói.
“Thuộc hạ nguyện phân ưu cho Lord.” Snape nói.
“Ta chưa từng nghe ngươi nói chuyện của mình, gia tộc và cha mẹ ngươi.” Voldemort có hoài nghi Snape nhưng hắn lại không thể xử trí Snape vì trước mắt người này là hi vọng duy nhất tìm được điển tịch trường sinh bất lão. Đồng thời hắn không thể không thừa nhận, trước mắt hắn bị quản chế bởi độc dược của đối phương.
“Cha mẹ của thuộc hạ… Người khôn khéo như Lord, trên đời này không có chuyện gì có thể dấu diếm được con mắt của Lord.” Snape bắt đầu cảnh giác, Voldemort nhắc đến gia tộc, cha mẹ, như thế nào đây? Snape biết rõ Voldemort sẽ không nghĩ tới mẹ trước khi chết lưu lại thứ kia, để kí ức cho anh cho nên anh có thể giả bộ như mình không biết bí mật điển tịch trường sinh bất lão.
“Ngươi hận mẹ của ngươi?” Voldemort hỏi như vậy, Voldemort rất hận mẹ mình, là hậu nhân Slytherin, truyền nhân một trong ba gia tộc lớn mà gả cho một Muggle! Quá buồn cười! Đều là vì người kia cho hắn thân phận con lai xấu hổ này!
“Hận?” Snape cúi đầu xuống.
“Lord, thuộc hạ không biết. Trước khi thuộc hạ tìm được đáp án thì bà ấy đã chết. Giết cha thuộc hạ rồi tự sát.” Không sai, đây là đáp án của phía chính phủ, nếu như không có James, anh sẽ tin tưởng, vẫn hận, hận người kia, hận tất cả mọi người.
“Ngươi là một đứa trẻ đáng yêu, đôi khi, ta cảm thấy ngươi rất giống ta.” Voldemort không phải lần đầu tiên có cảm giác này, Slytherin có điểm chung, nhưng trong đó chỉ có Snape tương tự mình nhất. Con lai, thiên phú trăm năm khó gặp, thông minh trí tuệ, tỉnh táo, tự kiềm chế… Nhưng vẫn có chút gì đó, Snape thiếu động lực không tiếc bất cứ giá nào bò lên trên, không đủ máu lạnh. Thậm chí có lúc, Voldemort cảm thấy Snape mềm mại, ôn hòa.
Nhưng mà người luôn biến hóa, Snape cũng vậy. Dường như đều là gần đây mới bắt đầu. Đúng vậy, gần đây, hắn ở trong mắt Snape thấy được lãnh khốc và dã tâm, điều này làm cho Voldemort thấy được quá khứ chính mình.
“Ta chưa bao giờ cảm thấy Borg có năng lực kế thừa gia tộc Prince, hắn có chút thông minh nhưng so với ngươi, thật sự không đáng giá nhắc tới.” Voldemort rốt cục vào chuyện chính.
“Lord muốn thuộc hạ làm cái gì sao?” Snape biết rõ Voldemort sẽ không vô duyên vô cớ nói với mình những lời này.
“Điển tịch trường sinh bất lão ngủ say trong không gian gia tộc Prince, tìm được nó, chế tạo ra độc dược trường sinh bất lão, mọi thứ của ngươi ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Lord, Borg cực kỳ ghét thuộc hạ. Hơn nữa, đây là chuyện gia tộc Prince, không liên quan đến thuộc hạ. Cho dù thuộc hạ đi, bọn họ cũng sẽ không cho thuộc hạ vào không gian kia.” Snape ra vẻ khó hiểu nói.
“Borg là một tên ngu ngốc, làm sao tổ tiên gia tộc Prince có thể để một tên ngu ngốc kế thừa Prince? Bọn họ còn không thể vào được, chỉ có ngươi.” Voldemort kích động.
“Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Severus, ngươi mới là người thừa kế chính thống của Prince gia, ngươi mới là chủ nhân được điển tịch trường sinh bất lão tán thành. Prince gia, vốn là của ngươi. Không muốn cầm lại thứ thuộc về mình sao? Không nghĩ thử cuộc sống trong nhung lụa sao? Không muốn được mọi người chú mục tôn trọng sao?”
Snape trầm mặc, anh nhìn Voldemort, trong mắt bắt đầu xuất hiện chút rục rịch.
“Đa tạ Lord chỉ dẫn, thuộc hạ hiểu. Thuộc hạ cần Borg cùng với người gia tộc Prince phối hợp hành động.”
Nghe Snape nói như vậy Voldemort thỏa mãn gật đầu.
Snape nghĩ nếu như mình là Snape không gặp được James, chỉ sợ anh sẽ vì câu nói kia của Voldemort xông pha khói lửa cũng không chối từ. Nhưng, đây cũng không phải là lần đầu tiên Snape nghe như vậy rồi, đã từng có người nói giống vậy, chỉ là thằng ngốc kia không muốn Snape vì mình làm bất cứ chuyện gì đổi lấy, cũng là khi đó, anh bắt đầu hiểu được cảm giác được quý trọng, thật tốt… So với James, những vật kia, như đồ bỏ đi…
Tinh linh, động nhỏ vắng vẻ nào đó trong núi, một người nào đó và một tinh linh nào đó mắt to trừng đôi mắt nhỏ, trong tay là một tấm gương phủ đầy tro bụi.
“Thứ này có dùng được không a?” James đã mệt mỏi.
“Đợi một chút tôi thử lại lần nữa, hình như không phải ‘vừng ơi mở ra’, chẳng lẽ là đậu đỏ mở cửa?” Chiega nỗ lực nhớ lại mật mã mở kính quan sát, tha thứ nó, nó đã thật lâu không sử dụng thứ này rồi. Kính quan sát với tinh linh là vật phẩm vi phạm lệnh cấm, nó đi vài nhà cũng không mượn được, cuối cùng mới nhớ tới nhà mình hình như có vật kia, tìm trong không gian nửa ngày mới tìm được, nó không nhớ rõ mật mã là cái gì a! Bởi vì nó rất xác định nó cũng không biết mật mã kia!
“Cậu đã suy nghĩ một ngày… Ngày hôm qua cũng đã suy nghĩ…” James tỏ vẻ khó có thể tin trí nhớ của tinh linh nhỏ này.
“Được rồi được rồi, là sầu riêng mở cửa!” Chiega đã không còn ôm hi vọng.
“Sầu riêng mở cửa sầu riêng mở cửa sầu riêng mở cửa!”
Két! Rắc rắc két! Tấm gương lắc lư rồi bay lên.
Chiega và James nhìn nhau, trời ạ! Đoán đúng rồi! Không thể nào…
“Chi, Chiega, nó động!”
“Động nha!” Chiega cảm giác mình là thiên tài!
“Anh nhanh nói tên người mình muốn nhìn.”
“Được rồi!” James khẩn trương nuốt nước miếng.
“Severus Snape.”
Tấm gương lại động động, mặt kính đầy tro bụi bắt đầu xuất hiện một người áo đen, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu rõ ràng.
James cẩn thận từng li từng tí đích lau sạch tro bụi trên mặt kính, hình ảnh càng thêm rõ ràng, thật là Severus, nơi này là đường bàn xoay.
Severus lại vẽ một đường thẳng trên tường rồi sau đó cởi áo khoác đi vào phòng thí nghiệm độc dược. Thời gian là hai giờ chiều, hôm nay anh không muốn ăn trưa cho nên miễn. Những ngày này anh luôn điên cuồng thí nghiệm độc dược, không ngừng thay đổi loại độc dược này. Đợi đến bảy giờ buổi tối, anh đi vào phòng tắm cởi cúc áo…
“Tốt rồi tốt rồi! Chỗ này không cho cậu xem!” James gấp gáp rống lên ôm tấm gương vào ngực, đẩy Chiega ra, phòng bị nhìn chằm chằm Chiega giống như Chiega là người quay lén.
“Stop! Không nhìn thì không nhìn, người kia cũng không đẹp mắt.” Chiega khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt còn nhìn James vẻ mặt vẻ mặt bỉ ổi nhìn tấm gương, trong gương thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước, nghĩ cũng biết đối phương đang làm gì.
“Này! James.” Chiega nhìn James từ trên xuống dưới.
“Không phải anh nói người này gặp nguy hiểm sao?” Chiega khó hiểu, người kia rất bình thường a, có nguy hiểm gì chứ?
“Sev đã thí nghiệm độc dược cả ngày, còn vẽ lên tường, còn không ăn gì, hơn nữa! Sev còn đi tắm! Tắm a! Chuyện này không nguy hiểm ư!” James cho rằng những điều này đều là dấu hiệu nguy hiểm!
Chiega liếc James, bó tay rồi…
Tám giờ tối, một người mặc áo choàng xa lạ xuất hiện. Cùng lúc Snape làm khô tóc, thay quần áo, nhìn đồng hồ, anh thầm nghĩ Borg đến muộn…
“Severus Snape…” Ánh mắt Borg nhìn Snape rất phức tạp, anh chưa từng nghĩ tới thì ra là hắn!
“Lần sau ta nên biến ngươi thành đồng hồ báo thức cho ngươi rõ cái gì là đúng giờ.” Snape châm chọc.
“Eileen Prince, là mẹ của ngươi?” Hắn sớm nên nghĩ đến, tóc đen mắt đen, biểu tượng của gia tộc Prince, thiên phú và thuộc tính ma lực gia tộc Prince…
“Bởi vì ngươi muộn cho nên ta nghĩ chúng ta không còn thời gian nói việc nhà.” Snape cầm áo khoác lên, anh đã chuẩn bị xong.
“Có thể đi rồi chứ? Lord nói hành động lần này ngươi phải nghe lệnh ta, hiểu?”
Tuy không cam lòng nhưng Borg thừa nhận Lord từng nói như vậy.
“Xe ở bên ngoài.”
“Rất tốt.”
James sốt ruột! Bọn họ đang làm gì vậy? Muốn đi đâu? Vì sao giáo sư lại đi cùng tên Borg mặt người dạ thú kia, còn có cái gì Lord và hành động, rốt cuộc là gì?
Đúng lúc hình ảnh trên gương có chút lắc lư, hơn nữa mơ hồ, đứt quãng, cuối cùng không nhìn được gì nữa.
“Có chuyện gì vậy?” James hỏi Chiega.
“Là từ trường ma pháp quấy nhiễu…” Chiega nói.
“Đại khái bọn họ đến nơi có rất ma pháp trận mạnh cho nên kính quan sát bị ảnh hưởng.”
Ma pháp trận? Borg! James đã hiểu.
“Merlin, Voldemort muốn Sev đi lấy điển tịch trường sinh bất lão!”
“Điển tịch trường sinh bất lão?” Chiega cũng đã được nghe nói.
“Là thứ Geber Yemen và Vensen Prince sáng lập?”
“Cậu cũng biết?” James có chút kinh ngạc.
“Ừm, lịch sử tinh linh lâu hơn nhân loại và phù thủy nhiều, rất nhiều sách vở ghi lại.” Chiega nói.
“A, lúc đầu tôi cũng không biết.” James sở dĩ biết rõ cái gọi là Everlasting Elixir là nhìn trong trí nhớ giáo sư.
“Người Ả Rập Geber Yemen là một luyện kim sư vĩ đại, ông đi du lịch, đến châu Âu, gặp một độc dược đại sư vĩ đại, Vensen Prince, hai người mới quen đã thân. Geber đưa một hòn đá pháp thuật cho Vensen, Vensen dùng hòn đá đó chế tác độc dược, nghiên cứu chế tạo ra một loại độc dược có thể trường sinh bất lão, đó là Everlasting Elixir.” Chiega khinh bỉ nhìn James.
“Đây là thưởng thức, James Potter.”
“Được rồi, cậu lợi hại!” James bi phẫn không cam lòng khen một tiếng.
“Tôi chỉ biết độc dược đại sư vĩ đại tên Severus Snape, luyện kim sư vĩ đại tên Nicolas Flamel.” James hiện tại vô cùng hoài niệm Hermione Granger vĩ đại, nếu như là cô ấy, cô ấy nhất định cái gì cũng biết…
Snape nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ dần rõ ràng, một trang viên cực lớn được đêm tối bao trùm nên có chút âm trầm. Đây vốn phải là nhà của anh, anh nên vì thế mà kích động, nhưng không hiểu sao Snape bắt đầu hoài niệm nơi có ánh chiều tà kia.
“Anh cũng không kinh ngạc nhiều.” Borg nhìn Snape nói.
“Prince là một thần kỳ, có tất cả những thứ độc dược sư tha thiết ước mơ.” Borg cho là mình hoặc nhiều hoặc ít sẽ thấy thứ gì đó trên khuôn mặt quan tài của Snape.
“Tha thiết ước mơ?” Snape cười châm chọc.
“Ngươi sẽ không biết ta tha thiết ước mơ cái gì.” Độc dược gì có thể làm người chết linh hồn cũng biến mất sống lại? Nếu như Prince có thể làm được, vậy anh nguyện ý buông mọi thứ.
Borg thừa nhận mình không hiểu Severus Snape.
“Tốt rồi, chúng ta phải bắt đầu, ma pháp trận ở nơi nào?” Snape không muốn tốn nhiều nước bọt.
“Đừng gấp gáp, ngươi cũng không nhất định vào được.” Borg hừ lạnh một tiếng.
Snape không đáp, đi và không đi, đáp án đã sớm rất rõ ràng rồi, lúc này anh chỉ là tới cầm thứ của mình mà thôi.
Khi Snape bước vào Prince gia, ma pháp trận bắt đầu sinh ra phản ứng mãnh liệt, đất rung núi chuyển, ánh sáng màu lam lập loè đầy trời, Borg cũng không nghĩ tới. Snape biết rõ, đây là nghi thức chứng thực, gia tộc Prince mất đi chủ nhân đã quá lâu…
“Đây là cái quỷ gì!” Borg lại chợt phát hiện mặt đất bắt đầu nứt ra một khe hở cự lớn, mấy tử thần thực tử không phòng bị kêu thảm ngã vào vực sâu không đáy, Borg chật vật tránh ra, ngã ngồi dưới đất.
Snape tỉnh táo đi đến khe hở, khe hở tối đen vừa thần bí vừa khủng bố.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng nói cho ta ngươi nhảy vào!” Borg cảm giác mình đã xem thấu đợc hành động tiếp theo của Snape.
“Nơi này là cửa vào ma pháp trận, ngươi muốn đi cùng ta không?” Snape bình tĩnh nói.
“Người có huyết thống Prince thì không cần lo lắng.” Cửa vào là không gian vặn vẹo, người bình thường rơi vào thì chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu như là người gia tộc Prince thì sẽ thông qua chứng thực đến không gian pháp thuật.
Borg đứng dậy, được rồi! Snape còn không sợ, vậy hắn sợ cái gì! Hai người một trước một sau nhảy vào, cảm giác thật mãnh liệt, thân thể rơi xuống dưới, khe này phảng phất không có cuối cùng. Khi Borg sắp nôn mửa, mọi thứ dừng lại, giống như bỗng nhiên trôi nổi giữa không trung. Ánh sáng dần rõ ràng, ánh mắt cũng dần rõ ràng.
“Chúng ta đã đến.” Lại tới đây, Snape không có cách nào hình dung tâm tình của mình.
“Ở đây là?” Borg cũng ngạc nhiên.
Một cung điện to lớn dưới lòng đất! Bọn họ đang ở trên một hành lang gấp khúc thật dài, ngọn lửa màu xanh da trời bốn phía, cột đá màu đen chỉnh tề ở hai bên.
“Hẳn là tế đàn của gia tộc Prince, người thừa kế gia tộc Prince sau khi chết, linh hồn đều trở lại chỗ này.” Snape nghe mẹ nhắc qua.
“Anh cũng biết không ít…” Tâm tình Borg rất phức tạp, ở trước mặt Snape hắn luôn thấp hơn.
“Đi thôi, đi xem điển tịch trường sinh bất lão.” Snape vững vàng bước, tiếng bước chân quanh quẩn trong cung điện trống trải.
Borg theo sát Snape.
“Anh biết vật kia ở nơi nào?”
“Đương nhiên.”
“Vì sao?” Borg nghi hoặc, Snape hẳn là lần đầu tiên tới nơi này! Vì sao lại biểu hiện như là cái gì cũng biết!
“Không tại sao, đây chính là ta và ngươi khác nhau.” Snape ngay cả nhìn cũng không nhìn Borg.
Borg ngẩn người, chỉ có thể căm giận bất bình làm mặt quỷ.
Snape đi từ từ, phảng phất như đang hưởng thụ. Mẹ, mẹ ở đâu? Nếu như linh hồn của mẹ trở lại nơi này, vì sao không đến gặp con một lần? Hay là, mẹ cũng không trở về, bởi vì linh hồn cha, không cách nào đi qua tầng tầng chướng ngại kia cho nên mẹ không trở về.
“Tiếng gì!”
Phía trước có chút không đúng, Borg dừng bước, mặt đất đang chấn động, có chút đá vụn từ nóc phòng rơi xuống, còn có một tiếng quỷ dị, như là có cái gì đó thức tỉnh, Borg hoảng sợ nhìn Snape.
“Hẳn là… tiếng dã thú rống.” Snape cũng có chút hoang mang, thanh âm kia đinh tai nhức óc trong cung điện trống trải, hơn nữa ngày càng gần. Snape nhìn những cột đá màu đen, hình như được điêu khắc đồ án, nhưng cột đá lại có màu đen cho nên anh không nhìn rõ được.
“Merlin! Anh còn có thời gian nghiên cứu cột đá!” Borg rất muốn qua đời luôn!
“Có cái gì đó.” Snape quay đầu nghiên cứu.
“Thần thú thủ hộ…”
“Snape, chúng ta cần tìm một chỗ trốn đi! Tôi thấy không an toàn!” Borg rất sợ.
“Borg, ngươi biết thần thú thủ hộ của gia tộc Prince không?” Snape hỏi.
“Là rồng ma, chẳng lẽ anh chưa thấy biểu tượng gia tộc Prince ư!” Biểu tượng gia tộc Prince là một con rồng ma. Nếu như gia tộc Prince có thần thú thủ hộ thì sẽ là rồng ma, không cần nghi ngờ, vì những gia tộc có thần thú thủ hộ bình thường đều dùng hình tượng thần thú thủ hộ làm biểu tượng gia tộc.
“Vậy, cái gọi là rồng ma là vật kia?” Snape bỗng nhiên chỉ phía sau Borg, Borg quay đầu lại thì bị dọa suýt nữa đái ra quần. Một con thú to lớn màu đen cao khoảng m đứng đó, một đôi mắt như là đèn g nhìn hai người.
Giờ khắc này ai cũng không nói gì thêm, Borg đã im bặt, há to mồm không biết nên phản ứng thế nào.
“Nó đại khái sẽ không đả thương chúng ta đúng không? Snape…” Borg từng thấy nó rên biểu tượng nhưng cũng không có nghĩa hắn từng thấy rồng ma chân chính! Đáng chết!
Con rồng ma này toàn thân đen nhánh, đen thuần túy, đôi mắt cũng đen, hoàn toàn là biểu tượng gia tộc Prince! Snape cười cười, lập tức nói với Borg.
“Ngươi sai rồi, không phải chúng ta, mà là ta, chỉ có ta.” Rồng chỉ nhận một chủ nhân, chính là người thừa kế gia tộc Prince, đây là đặc tính của thần thú thủ hộ. Gia tộc có được thần thú thủ hộ cũng không nhiều, Slytherin là tử xà, Prince là rồng ma và Gryffindor phượng hoàng lửa.
“Merlin a!” Con rồng vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Borg, Borg không dám động đậy, đó là một con rồng a a! Không phải một con thỏ trắng nhỏ xinh!
“Ngươi tốt nhất đứng yên đừng nhúc nhích, ta không thể bảo chứng an nguy của ngươi.” Snape đi đến trước mặt con rồng, xem ra, những người kia không có ác ý với anh.
Nhìn Snape, con rồng cung kính cúi đầu xuống, sừng long ở trước mặt Snape. Snape vươn tay sờ cặp sừng uy phong.
“Nhìn hắn.” Snape lặng lẽ nói bên tai con rồng, thu được mệnh lệnh, nó rất tẫn trách nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục hung thần ác sát nhìn chằm chằm Borg đang chuẩn bị xoay người chạy trốn.
“Snape chết tiệt, ngươi nói gì với nó!” Borg lúc này đi cũng không được ở lại cũng không xong, duy trì một tư thế quỷ dị tiếp tục cứng ngắc đứng đấy đối mặt với con rồng.
“Ta nói với nó ngươi là một tên khốn kiếp.” Snape nói.
“Borg, lần trước ngươi thiết kế ta, rất thỏa mãn đúng không, hôm nay ta cũng cho ngươi vui vẻ.” Snape cười lạnh quay người tiếp tục đi vào chỗ sâu trong, chỗ đó có mục tiêu cuối cùng ngày hôm nay của anh —— điển tịch trường sinh bất lão.