Thời gian không ngừng trôi qua khi Voldemort mâu thuẫn, từ khi Borg bắt đầu học tập độc dược với Snape thì hắn bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình…
Phanh!
Trong phòng truyền đến tiếng nổ vạc cực lớn, Snape nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
“Không tệ, so với lần trước có tiến bộ, thời gian nổ dời lại ba phút.” Snape tự thuật.
Borg mặt đen tóc bị đốt trọi đi ra phòng thí nghiệm, nhìn Snape nhàn nhã ngồi ở trên ghế dùng cốc thí nghiệm chịu nóng uống trà.
Không nói đến có thể chế tạo ra độc dược thành phẩm hay không, hắn đến nay cũng không thể nguyên vẹn kiên trì quá trình chế tác, đối với Borg là đả kích cực lớn! Vì sao Snape có thể sử dụng những động tác gần như thần kinh hoàn thành toàn bộ quá trình chế tác độc dược mà hắn lại không thể làm được?
Ngay tại lúc đó, vạc nổ hiển nhiên không chỉ có Borg.
Phanh!
Từ nơi sâu trong trang viên truyền đến động tĩnh kỳ quái làm những tử thần thực tử hoạt động ở phụ cận run lên.
Voldemort đen mặt đi ra phòng thí nghiệm của mình… Đáng chết! Khuất nhục! Từ năm thứ hai ở Hogwarts hắn cũng không bị nổ vạc! Đây là sỉ nhục quá lớn trong nhân sinh hoàn mỹ của hắn!
Snape cũng không biết Voldemort giờ phút này nghĩ vậy, đương nhiên, anh cũng không muốn biết. Lại gạch lên tường một gạch, Snape bắt đầu chuyên tâm đếm lấy, chậm rãi đến, một, hai, ba… .
“Snape, những vết gạch là cái gì?” Borg từ trong phòng tắm đi ra, rửa sạch một thân cặn độc dược, nhìn Snape lại đang đếm những vết gạch nên mở miệng hỏi.
Snape trầm mặc rất lâu, khi Borg cho là Snape không trả lời thì hắn nghe thấy giọng Snape nguội lạnh trước sau như một.
“Kỷ niệm.” Kỷ niệm James rời đi ngày thứ , Snape cho rằng mình đã qua năm.
Borg thật sự không hiểu người giống Severus Snape, sinh hoạt như vậy có ý nghĩa gì? Càng hiểu Snape, nghi hoặc càng mãnh liệt. Snape không có người thân, không có bạn bè, không có tình nhân, thậm chí chó cũng không có đến một con. Mỗi ngày sinh hoạt ba điểm trên một đường thẳng, gặp Lord, hoàn thành nhiệm vụ, về nhà… Mỗi ngày chỉ làm ba chuyện, gặp Lord, hoàn thành nhiệm vụ, làm độc dược.
Giải trí sinh hoạt không có, trong tủ lương thực dự trữ cũng không có, y phục chỉ có thuần một sắc đen, đều là một kiểu dáng, người không biết còn tưởng rằng Snape chỉ mặc một bộ quần áo không tắm rửa. Mà ngay cả ngủ cũng là nằm ngửa quy củ, hai tay đặt ngang trước ngực không nhúc nhích, người không biết còn tưởng rằng sắp hạ táng. Borg khó có thể tin người này có quan hệ huyết thống với mình.
“Đã đến giờ rồi, ngươi cần phải trở về.” Snape nhìn đồng hồ treo tường, cuộc sống của anh luôn nghiêm khắc dựa theo bảng giờ giấc.
“Đợi một chút!” Borg thật sự mệt mỏi với thời gian của Snape.
“Snape, tôi thấy chúng ta cần tâm sự.” Borg ngồi xuống ghế Snape, căn phòng này thật đúng là đơn sơ.
Borg đánh giá mọi nơi, chỉ có một cửa sổ kéo xuống một nửa, mặc dù bên ngoài có ánh mặt trời chiếu vào thì ánh sáng trong phòng cũng luôn lờ mờ. Sàn nhà bằng gỗ rất cũ nát mà lại cao thấp không đồng nhất, giá sách gắn vào bức tường đen loang lổ, tất cả đều là sách, tất cả! Nó chiếm lĩnh cả căn phòng. Trên tường có một đồng hồ treo tường, một ghế sô pha, một bàn trà, một bàn học, một cái ghế, a đúng rồi, trong phòng ngủ còn có một cái giường đôi… Đợi đã nào…! Giường đôi!
Borg cảm giác được mình bắt được một tin quan trọng! Trên thế giới này sẽ không còn người ngủ quy củ hơn Snape cho nên tại sao là giường đôi?
“Snape, anh thường xuyên khách qua đêm sao?” Thuận tay cầm một quyển sách bên ghế lên nhìn.
“Ta không biết ngươi muốn nói cái gì, còn nữa, mời cất kỹ sách của ta, đừng tùy ý động đồ đạc của ta.” Snape nghiêm túc đứng tại chỗ, mặt không biểu tình nói.
Borg tức giận ném sách xuống, cái gì a! Một cuốn sách mà thôi, cũng không phải bảo bối!
“Ta nói ‘Cất kỹ’ thì ý là để xuống chỗ cũ.” Snape nhắc nhở.
“Merlin đồ lót!” Borg không kiên nhẫn thả sách xuống ghế, chứng bắt buộc! Snape nhất định có chứng bắt buộc!
“Trở lại vấn đề vừa rồi của chúng ta, Snape, anh có khách thường xuyên ở lại qua đêm sao?” Borg rất tò mò, chỉ sợ đây là điểm đáng ngờ duy nhất có thể lấy ra tìm niềm vui trong sinh hoạt cá nhân cằn cỗi của Snape rồi.
“Ta đã trả lời, ta nói ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Snape không rõ đối phương vì sao hỏi thế.
“Hey, tôi cũng là người gia tộc Prince, người gia tộc Prince đều có thiên phú suy luận. Anh ngủ giống nhe cương thi, hơn nữa chỉ ngủ bên trái giường nhưng phòng ngủ của anh có một cái giường đôi, còn có hai gối đầu cùng một cái chăn đôi.” Biểu tình của Borg giờ phút này như đang nói đừng đem tôi là người ngu.
“Đây là sinh hoạt cá nhân, dù là giường, gối đầu hay là chăn.”
“Nói như vậy là có.” Bộ dạng Borg như nói tôi là nam tôi hiểu.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết. Tôi càng hiếu kỳ với người có thể vừa ý anh.” Đối với Borg, thích Severus Snape, là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
“Nghe nói anh thích nam nhân, lần trước Lord còn đưa một bé trai cho anh. Lần trước tôi nói với Lord, Lucius nói anh chỉ thích hợp phát tiết mà thôi, lúc ấy tôi còn chưa tin đó. Chậc chậc, xem ra là sự thật.” Borg vẫn để trong lòng lần cáo trạng trước.
Biểu tình Snape triệt để chìm xuống, anh đã từng nói qua mình thích nam nhân lúc nào?
“Đừng như muốn giết người chứ, đúng rồi, anh thích gì dạng nam nhân nào?” Borg rất hứng thú với khiêu chiến cực hạn lực nhẫn nại của Snape.
“Không liên quan tới ngươi.” Snape không muốn trả lời vấn đề này.
“Đừng lạnh lùng như vậy nha, tôi cũng là nam nhân, hơn nữa vẻ ngoài không tồi, không thể kiên nhẫn một chút với tôi sao.”
Trả lời Borg chính là một câu thần chú màu xanh, Borg cố gắng tránh.
“Nếu như không muốn bị ta nổ thành mảnh nhỏ thì câm miệng.” Mặt Snape đen như đít nồi.
Borg ảo não, quá chật vật! Nhưng… tốc độ Snape ra tay thật nhanh, nếu bọn họ quyết đấu thì thật không biết ai có thể thắng. Borg thường xuyên không tự chủ so mình với Snape, phương diện độc dược, hắn đã thua quá rồi, vậy chú ngữ?
“Ngươi cần phải đi, đã qua nửa giờ rồi.” Snape cất đũa phép nhắc nhở.
“Được được tốt, thật đáng ghét.” Borg nói vậy nhưng lại mỉm cười. Đôi khi Snape rất thú vị, mạnh như vậy mà rất cằn cỗi, rất mâu thuẫn.
Borg không biết có cảm giác thích thường thường đều bắt đầu từ cảm thấy hứng thú, mà thích thường xuyên bắt đầu từ ‘cảm thấy thú vị’.
Gần đây chuyện làm Voldemort phiền ngày càng nhiều. Hòn đá pháp thuật, nội ứng, trường sinh linh giá, còn có lời tiên đoán cứu thế chủ sinh ra vào tháng bảy.
Cho dù Voldemort vốn mặc kệ hội lời tiên đoán hư ảo nhưng không thể không thừa nhận, đại đa số người kính sợ mù quáng lời tiên đoán. Lời tiên đoán kia đã nghiêm trọng ảnh hưởng tới tử thần thực tử, mọi người bắt đầu bàng hoàng, không làm nhiệm vụ, giống như thằng nhóc sắp sinh ra tượng trưng cho tận thế, tất cả mọi người bắt đầu đếm ngược đến hủy diệt, cái gì cũng không muốn làm.
Dưới loại tình huống này dù Voldemort có không thoải mái thế nào hoặc là hắn có chuyện quan trọng nào còn chờ hoàn thành thì đều phải ưu tiên xử lý đứa bé trong lời tiên đoán kia.
Được Snape báo nên Albus đã chuẩn bị rất kĩ, gia đình những đứa bé sinh ra vào tháng bảy đều sử dụng thần chú giữ bí mật nên Voldemort chỉ có thể tìm kiếm tất cả gia tất cả những người giữ bí mật, đây là một công việc rườm rà nhàm chán.
Mà nói đến người giữ bí mật, Sirius rất phiền muộn, người giữ bí mật của anh mất tích! Anh chỉ có thể kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Đúng vậy, mất tích! Hiện tại chỉ có Sirius tin tưởng vững chắc James còn sống vì thần chú, nếu như James đã chết, anh sẽ biết.
Cho nên Sirius nghiến răng nghiến lợi, đợi James về, anh nhất định phải cho cậu ta biết tay!
Đã không có James biết trước, Albus cũng có chút sứt đầu mẻ trán, ông có cả đống lớn chuyện. Vừa phải tìm đứa bé trong lời tiên đoán, vừa phải bảo vệ hòn đá pháp thuật, vừa phải che dấu tất cả người giữ bí mật, còn phải đối phó hành động của Voldemort. May mắn có gián điệp Snape điên cuồng truyền lại tin tức, Albus cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm, lực lượng chính nghĩa luôn chiến thắng!
Vì sao lại nói là gián điệp điên cuồng? Vì Albus cảm thấy Severus Snape như không muốn sống nữa, mặc kệ tin gì, mặc kệ thời gian gì địa điểm gì, chỉ cần là Voldemort nói, dù không rõ chi tiết, cậu ta luôn tiết lộ cho hội Phượng Hoàng, còn kém báo cáo bữa tối của Voldemort. Giống như cậu ta không thèm để ý vấn đề để lộ, không thèm để ý sống chết của mình. Có một gián điệp quá phận tận chức tận trách như vậy, Albus không biết mình nên vui vẻ hay nên lo lắng.
Phương thức Albus tỏ vẻ phiền muộn chính là ăn rất nhiều rất nhiều đồ ngọt, mà phương thức Voldemort phát tiết cảm xúc chính là —— phân liệt trường sinh linh giá. Vì kiêng kỵ Snape, gần nhất Voldemort bắt đầu trọng dụng Regulus Black do Snape tự tay dạy. Cá tính Regulus có rất nhiều chỗ giống Snape, không thể không nói Voldemort thích một thứ gì đó trên người Snape, mà Regulus và Snape khác nhau lớn nhất là, năng lực của Regulus rất bình thường nên Voldemort rất yên tâm.
“Gia tinh?” Regulus không rõ ràng ý Lord.
“Có chút tác dụng, chỉ cần một ngày là đủ.” Voldemort nghĩ tới một nơi che dấu trường sinh linh giá nhưng là cần một vật hi sinh. Hiển nhiên nếu như chỉ vì che dấu một trường sinh linh giá mà hi sinh Regulus còn dùng được thì có chút không đáng, như vậy không bằng đổi một gia tinh đê tiện.
“Tuân mệnh, Lord. Black có một gia tinh ưu tú, Kreacher, nếu như Lord cần, ngày mai thuộc hạ cho nó tới đây.”
“Rất tốt.”
Lúc ra ngoài, Regulus ở hành lang đụng phải Snape.
“Ngài Snape.” Regulus rất tôn kính Snape.
“Gần đây cậu làm không tồi.” Snape khó được khen người nào, đứa nhỏ này tính một, đáng tiếc cậu ta có một tên anh trai ngu xuẩn như Sirius.
“Là ngài Snape dạy bảo có phương pháp, ngài cho tôi rất nhiều trợ giúp.”
“Bây giờ cũng học được cách nói rồi, Lord giao cho cậu nhiệm vụ mới?” Snape nói khách sáo, thoạt nhìn như đang nói chuyện.
“Đúng vậy, cũng không hẳn là nhiệm vụ, Lord muốn một gia tinh.” Regulus còn đang nghi hoặc vì Lord từ trước đến nay đều không thích sinh vật ‘đê tiện’ như gia tinh.
Severus nghe xong thì cảnh giác, nhớ tới mình từng nghe James nhắc tới, chỉ là không hiểu rõ, hình như có liên quan đến trường sinh linh giá. Anh không nhớ rõ lắm, Voldemort lợi dụng gia tinh Black gia giấu một trường sinh linh giá, cuối cùng…
“Regulus, bây giờ cậu đã có thể đảm đương nhiều chuyện rồi.” Snape nói.
“Regulus, cậu biết sư tử cùng xà đích khác nhau sao?”
Regulus ngẩn người? Có ý gì?
“Đôi mắt sư tử ở phía trước cho nên nó chỉ có thể nhìn phía trước. Mà mắt rắn ở hai bên cho nên nó có thể thấy rõ bốn phương tám hướng. Đây chính là vì sao Slytherin chưa bao giờ trực tiếp đấu tranh anh dũng.”
“Đã đến giờ rồi, ta nên đi đưa độc dược cho Lord, chúc cậu hết thảy thuận lợi.”
Regulus nhìn bóng lưng Snape ngẩn người, sư tử? Rắn? Regulus bật cười, phương thức ngài Snape nói chuyện thật tương phản với phong cách cá nhân, người có vẻ cứng ngắc nhưng nói chuyện lại luôn một câu cong ba bốn lần, không trực tiếp cho thấy mục đích. Có lẽ, có lẽ đây mới thực sự là Slytherin.
Regulus tôn kính Snape là từ lần nói chuyện kia, ngày đó anh nghĩ rất nhiều, cũng thu lại những người đuổi giết Lupin. Ngài Snape nói không sai, động não, ít động thủ, nghĩ hậu quả rồi hãy làm.
Mục đích bọn họ tìm anh là để vu oan gia tộc Potter, mà sự thật dù cho không có anh, bọn họ cũng sẽ vẫn hành động. Như vậy, Lord giống như gióng trống khua chiên làm như thật tìm Sirius Black, bọn họ chỉ đang tìm một lý do danh chính ngôn thuận che dấu dã tâm trần trụi trắng trợn của mình.
Cho nên tìm Sirius Black và tìm được Sirius Black là hai chuyện. Bọn họ tìm nhưng không nhất định phải tìm được! Cái này là trọng điểm! Lucius nhất định biết rõ Lord tâm tư cho nên anh ta biểu hiện rất tốt, rất dụng tâm, cũng là vì quá dụng tâm cho nên có sơ hở. Ngẫm lại, Sirius Black là một thành viên bình thường nghèo kiết xác của hội Phượng Hoàng, người như vậy cũng đáng được Lucius Malfoy mất hết tâm tư đi tìm?
Kỳ thật hết thảy đều là làm cho người ta xem, đây là Voldemort mượn Sirius Black tạo áp lực lên gia tộc Potter! Lúc ấy Lucius điều tra Lupin, nếu như khi đó Lupin đã chết, chết ở trên tay người khác, như vậy là làm Lucius mất mặt, như thế chẳng khác nào không đem Voldemort để vào mắt!
Đến lúc đó Voldemort tức giận, mục đích tìm Sirius biến hóa, Lucius sẽ nỗ lực tìm ra Sirius và giết Sirius để dẹp lửa giận của Voldemort… Regulus suy nghĩ cẩn thận rồi dừng lại thủ đoạn ngây thơ của mình. Khi đó anh mới bắt đầu hiểu ý ngài Snape nói, thật sự là anh quá trẻ… Buồn cười chính là trên thực tế ngài Snape chỉ lớn hơn anh một tuổi mà thôi.
Từ đó về sau Regulus kính trọng Snape không chỉ ở mặt ngoài, anh học tập Snape. Học tập Snape thái độ sinh hoạt nghiêm cẩn, học tập cách xử sự, hình thức tư duy. Với anh chúng quá hữu ích, trong đoạn thời gian làm dưới tay Snape anh thoáng cái thành thục mười tuổi. Snape là người Regulus kính trọng nhất ngoại trừ anh trai và Voldemort.
Ngày hôm sau Regulus đưa Kreacher đến bên người Voldemort, cũng dặn dò nó nhất định phải nghe Lord nói, trước tám giờ tối về nhà, anh sẽ để bữa tối cho Kreacher. Kreacher rất nghe lời gật đầu, Kreacher là một gia tinh đáng yêu, Lord sẽ thỏa mãn.
Severus lại gạch lên tường một gạch, đã gạch rồi.
“James, tôi có chút bận tâm Regulus Black.” Snape cảm giác mình rất ngu xuẩn, lại đi nói chuyện với vết gạch trên tường, buồn cười nhất là anh không muốn dừng lại hành vi điên cuồng này.
“Tôi nhớ cậu đã nói cậu ta sẽ chết, cậu cũng đã nói cậu phải cứu cậu ta, nhưng cậu nuốt lời rồi.”
“Cho nên tôi cứu cậu ta thay cậu, coi như cậu thiếu tôi, tương lai phải trả…”
“Voldemort đang đề phòng tôi, tôi nghĩ hắn đã bắt đầu cảm thấy không bình thường.” Snape cười lạnh.
“Hắn còn phái Borg tới thăm dò tôi, coi tôi là ngu ngốc. Tôi lừa bọn họ, đảo ngược trình tự đem chế tác độc dược nói cho Borg, nếu như thứ đó có thể thành công, tên tôi Severus Snape sẽ ghi ngược lại.”
“Nếu như Voldemort thí nghiệm thì thật thú vị, vạc chúa tể hắc ám nổ, mọi người nhất định rất nguyện ý xem khuôn mặt lúc đó của hắn.”
“James, cậu luôn nói tôi là anh hùng, là thiên tài… Nhưng vì sao tôi không cứu được cậu…” Không cứu được mẹ, cũng không cứu được James… Anh hùng cái gì? Thiên tài cái gì?
Snape úp mặt vào hai tay, không có ai biết anh đang nghĩ gì.
Snape cho là mình lầm bầm lầu bầu nhưng anh cũng không biết lần này mình chân tình lầm bầm lầu bầu tất cả đều bị người nào đó ở thế giới tinh linh xa xôi nhìn hết toàn bộ.
“Sev, tôi thật không nghĩ tới anh coi trọng tôi như vậy a! Quá cảm động!” James rơi nước mắt, thì ra Severus gạch lên tường là vì mình! cái, mình đến thế giới tinh linh đã hai tháng, ngày!
“Sev, nhất định phải bình tĩnh! Chờ tôi trở về! Đừng khiêu khích chúa tể hắc ám, phải bình an chờ tôi trở về!”
“Tôi xin anh được không! Đừng tái rống nữa!” Chiega bịt lỗ tai, nó sắp qua đời, ai tới mang nhân loại này đi đi!
Thời gian là h’ tối, Regulus nghi hoặc, đã qua thời gian nhưng Kreacher còn chưa về nhà, cho tới bây giờ Kreacher đều rất đúng giờ, loại chuyện này chưa từng phát sinh. Regulus bận tâm nên anh sử dụng gọi về.
Khi anh gọi về Kreacher thì trong nháy mắt đó không gian trong phòng vặn vẹo, Kreacher nặng nề ngã xuống đất, mặt Kreacher đã biến thành màu xanh đen, nó thấy Regulus, suy yếu gọi một tiếng: chủ nhân…