Trong thời gian này, Bạch Nhược Lâm và vài cô gái trong Hội cũng tới bệnh viện thăm dì Lạc.
Kỳ thực sau khi từ Nhật Bản trở về, tôi và chị thật giống cắt đứt liên lạc, đến hôm nay mới gặp mặt lần đầu.
Đưa mọi người ra phòng bệnh, tôi lễ phép cảm ơn họ.
“Quao! Hóa ra em là bé ngoan hiếu thuận nha.” Bạch Nhược Lâm nói, vuốt ve tóc tôi.
Tôi hơi chột dạ, cảm giác mặt mình đỏ như gấc, còn có người khác ở đây, chị không sợ họ nhìn ra đầu mối sao?
“Dì ở đây không có người thân, em nhất định phải ra sức thôi.” Tôi gật gù nói.
“Chị cũng không có người thân nè. Lần sau chị bị bệnh, em có tới chăm sóc chị không?”
Chị nói nửa thật nửa đùa, tôi cũng chỉ cho rằng chị đang trêu chọc mình, “Hay em học làm điều dưỡng, mở viện dưỡng lão cho các chị tới ở nha! ha ha.”
Chị nhìn tôi một chút, “Biết ngay em không có tâm mà! Chỉ giỏi giả mù sa mưa.”
“Chị Bạch tuổi trẻ mạo mỹ, không làm gì mà lại muốn bản thân sinh bệnh, sau này đừng nói vậy nữa!” Tôi không thể làm gì khác hơn là hò hét với chị.
Cũng may thang máy đã đến, chị nhìn tôi tựa như cười mà không phải cười, sau đó vào thang máy cùng mọi người. Tôi thầm lau một vệt mồ hôi trong dạ, thầm quyết định sau này vẫn nên hạn chế qua lại với người phụ nữ này thì hơn, chị ấy không phải là kẻ tầm thường đâu!
Qua một tháng, cuối cùng dì Lạc cũng tháo nẹp. Chân vẫn còn sưng to, nhưng ít ra đã có thể vịn tường bước đi. Dì tựa vào người tôi, đi bộ qua lại. Tôi cười dì ngã nghiêng như quý phi say rượu, dì thì lại cười tôi là Cao Lực Sĩ ().
Khai giảng không bao lâu, giáo viên liền bố trí chúng tôi đi kiến tập. Các bạn học bị phân công đến công ty hoặc xí nghiệp, cũng có người đã sớm tìm đơn vị làm việc cho bản thân, sau đó làm công tác lót đường.
Tôi chẳng lo lắng mấy về chuyện công việc. Cảm giác mình đến đâu cũng có thể làm được, thậm chí còn định ở nhà làm bộ tộc SOHO () nữa cơ.
Tôi được phân đến kiến tập ở một công ty không xa nhà lắm. Thật ra cũng rất dễ dàng, không có bao nhiêu việc để làm. Có lúc tôi sẽ đặc biệt mua vài món ngon đến thăm dì.
Chân dì lành lại rất nhanh. Qua ba tháng, cơ bản không nhìn ra có gì dị dạng, vết sưng đỏ ở chân cũng hoàn toàn biến mất. Dì nói dinh dưỡng quá độ, mập lên không ít, cần phải giảm béo khôi phục vóc người. Tôi bảo tiếp tục làm quý phi đi, giảm béo cái gì. Dì cười nói Cao Lực Sĩ đổi nghề đi, đừng hầu quý phi nữa.
Tôi lập tức kéo dì khiêu vũ trong phòng bệnh, giống nhau cách dì dạy tôi nhảy năm ấy. Tuy tôi học không được, nhưng xưa nay chưa từng quên.
Dì ôm tôi, sâu kín nói, “Thỏ Con, hôm đó dì thật sự nghĩ mình sẽ tàn tật ngồi xe lăn, cũng nghĩ mình sẽ không đứng lên nổi. Nào ngờ giờ còn có thể khiêu vũ với con.”
“Dù dì có ngồi xe lăn, con cũng có thể ngồi xe lăn cùng dì khiêu vũ mà!” Tôi nhẹ giọng nói bên tai dì.
Thường thường khi nói cười kiểu này, sóng mắt dì sẽ lưu chuyển, tôi sẽ thất thần, sẽ hoảng hốt: trong lòng dì, dù chỉ là một phần vạn giây, phải chăng tôi cũng như một người tình tốt?
() Cao Lực Sĩ (-) là hoạn quan nổi tiếng thời nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham dự việc triều chính và có ảnh hưởng nhất định tới vua Đường Huyền Tông.
() Bộ tộc SOHO (Small Office Home Office): Làm việc tại nhà, ý chỉ những người làm nghề tự do: sáng tác, tự do thiết kế, người gia công đồ mỹ nghệ,... Không bị thời gian và địa điểm gò bó, không bị hạn chế không gian làm việc giống như những người làm trong công ty. SOHO bộ tộc là những người tự do, làm việc tùy hứng. Đây là một kiểu làm việc hấp dẫn ngày càng nhiều người tham gia