Ly Nhân Quy (Hạ)
________________________________________
Chu Đường nghe Lạc Bình nói vậy, an tâm nhắm mắt ngủ, nhưng bàn tay y vẫn túm lấy ống tay áo của tiểu phu tử, nắm chặt thành một cục vải, Lạc Bình muốn nhúc nhích cũng không được.
Y rất thỏa mãn, nhưng trong lòng Lạc Bình lại không được bình tĩnh.
Những lời vô thức của Chu Đường là có ý gì? Y mơ thấy điều gì? Y nói “Sống lại” có nghĩa là sao?
Lạc Bình chăm sóc Chu Đường một đêm, suy tư rất nhiều, nhưng không thể nghĩ ra điều gì cả.
Tảng sáng, Chu Đường đã hạ sốt, tuy nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Bên ngoài doanh trướng cũng không có động tĩnh, có lẽ Phương Tấn đã dặn người đừng tới quấy rầy.
Nhìn những ngón tay Chu Đường chết sống cũng không chịu thả lỏng, Lạc Bình cười khổ, xé rách tay áo, đứng dậy rời khỏi trướng.
Phương Tấn đang luyện binh, các tướng sĩ đều rất chuyên chú, nhưng sĩ khí rõ ràng đã giảm sút. Dù sao trận vừa rồi cũng là thảm bại đầu tiên của bọn họ, hơn nữa chủ soái còn bị trọng thương, đã mấy ngày trời vẫn chưa lộ diện.
Lạc Bình tới bên cạnh Phương Tấn, “Trọng Ly.”
Ánh mắt Phương Tấn không rời khỏi thao trường, “Y sao rồi?”
“Tính mạng không đáng lo, tĩnh dưỡng vài ngày là được, khụ… Sau này, còn phải làm phiền huynh chăm sóc y.”
“Vậy còn huynh? Huynh muốn bỏ đi?” Phương Tấn xoay người nhìn hắn, thấy đôi mắt đỏ hoe và ống tay áo bị rách của hắn, hơi nhíu mày, “Mộ Quyền, bệnh của huynh khi nào mới có thể khỏi?”
“Ta? Cảm lạnh chút thôi, mấy ngày nữa thì…”
“Không phải ta nói thân thể của huynh,” Phương Tấn ngắt lời hắn, “Rõ ràng lòng huynh một khắc cũng không bỏ xuống được y, sao huynh cứ phải tra tấn chính mình? Y là tâm bệnh của huynh, chừng nào thì huynh mới chữa trị được?”
Lạc Bình mím môi, sắc mặt tựa hồ càng thêm tái nhợt. Phương Tấn tự biết mình nói hơi nặng, nhịn không được lại muốn đỡ lấy hắn, nhưng Lạc Bình lùi về phía sau một bước, hắn nói, “Y không phải là tâm bệnh của ta.”
Đôi bàn tay Phương Tấn khựng lại giữa khoảng không.
“Y trong lòng ta… không phải là vết thương tra tấn.” Gió bụi cuồn cuộn, thổi tung mái tóc dài của hắn, che đi đôi mắt hắn, nên hắn không nhìn thấy có người đang lảo đảo chạy ra từ trong doanh trướng.
Kiếp này, Chu Đường đối với hắn, chính là khoét đi một tầng thịt nát, sau đó từng lớp, từng lớp đắp mới lên. Đau đớn chứ, nhưng hắn không hề muốn miệng vết thương này bị vạch trần. Một ngày nào đó, đến hắn cũng không dám trông mong rằng sẽ có một ngày như thế, cái ngày vết thương này có thể tốt lên.
Khóe môi Lạc Bình khẽ cong thành một nụ cười thật dịu dàng, “Trọng Ly, y là thuốc chữa cho tất cả các chứng bệnh của ta…”
Tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng lại. Lạc Bình đã nhận ra, nhưng mới vừa xoay người, hắn đã bị một sức lực rất lớn va chạm, đẩy hắn đập vào cột cờ. Hai cánh tay đè chặt lấy lưng hắn, dùng sức đến run rẩy.
“Lạc Bình…”
“Có ta.”
“Ngươi còn dám không từ mà biệt?”
Nắm đấm của Chu Đường sượt qua bên tai hắn, giáng xuống cột cờ vô tội, ống tay áo y quét ngang qua mặt hắn.
Vốn cú đấm này y muốn hạ xuống mặt Lạc Bình, nhưng rồi y lại đổi ý ngay trong khoảnh khắc. Có lẽ là bởi vì nghe được câu nói kia của hắn, hay cũng có lẽ bởi vì một lọn tóc đen của hắn vừa lúc đó lại khẽ lướt qua nắm tay y.
Mới tỉnh lại, y đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Y nhớ rõ mình vừa trải qua một giấc mộng thực dài lâu, cũng thực buốt giá, nhưng y không nhớ nổi trong mộng đã xảy ra những gì. Tiểu phu tử đã nói chuyện với y sao? Đó là mộng hay là hiện thực?
Đầu óc y hỗn độn, y không phân biệt được, mãi cho đến khi nhìn thấy mảnh tay áo còn trong bàn tay nắm chặt của mình.
Mảnh tay áo còn mang theo hương thơm quen thuộc, thế người đâu rồi?
Trong lòng vui sướng tràn trề, rồi lại đột nhiên hụt hẫng. Y vội vàng ra ngoài tìm hắn, thậm chí còn bất chấp hình tượng lôi thôi nhếch nhác của mình trước mặt các tướng sĩ.
Rốt cục y cũng nhìn thấy người kia.
Nghe thấy âm thanh của hắn trong cơn gió, “Y là thuốc chữa cho tất cả các chứng bệnh của ta.”
Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào làn da ấm áp của tiểu phu tử, thét lên câu chất vấn kia xong, Chu Đường liền tắt tiếng, chỉ tham lam nhìn trừng trừng vào con người đã thấp hơn y nửa cái đầu này.
Mới trước đây không lâu thôi, y chỉ có thể ôm tới eo hắn, cảm thấy người này vừa cao lớn lại vừa dịu dàng, tựa như một vị thánh thần chỉ thuộc về riêng mình y.
Mà hiện tại y đã có thể siết lấy vị thần ấy, trọn vẹn trong g ngực mình.
Không cần phải sợ hãi hắn sẽ chạy mất.
Lạc Bình nhìn vào đôi mắt Chu Đường, cảm giác trong đó chỉ có sâu thẳm và bỏng rẫy, “Ta không định không từ mà biệt.”
“…” Con ngươi Chu Đường loé sáng.
“Tướng quân!”
“Tướng quân không sao!”
Trên giáo trường truyền đến mấy tiếng hô hào hưng phấn của binh lính, nhìn bộ dáng chủ tướng có vẻ rất tinh thần, tâm trạng bọn họ cũng được nâng cao. Rất nhanh đã có người phát hiện ra Lạc Bình đang bị Tướng quân ghìm chặt.
“A? Ai thế?”
“Sao thế? Kẻ nào làm Tướng quân tức giận?”
“Hô, người kia là ai vậy? Đi chết đi!”
“Câm miệng!” Chu Đường mắng, rốt cục cũng ý thức được vấn đề, buông cánh tay đang xiềng xích Lạc Bình ra, kéo hắn đi vào doanh trướng, “Ngươi theo ta!” Sau đó nói với Phương Tấn, “Quân sư, ngươi luyện binh kiểu gì thế?!”
Binh sĩ lập tức im re, Phương Tấn cũng điều chỉnh lại tâm tình, nhìn nhìn cột cờ lung lay sắp đổ, “Tướng quân thần lực… Người đâu, mang cột cờ đi đổi.”
Định Bắc Đại tướng quân mạnh mẽ tha người đi dưới những cái nhìn chòng chọc đổ về từ bốn phía.
Bọn họ chỉ biết Chu Đường quyền uy hết sức, nhưng duy nhất Lạc Bình nhìn thấy vành tai đỏ hồng của y.
________________________________________
Chu Đường cảm thấy thần thanh khí sảng, vết thương nơi ngực không đau đớn nữa, ngừng xuất huyết, xương cốt cũng nối lại tốt lắm rồi.
Vì thế y bắt đầu khởi binh vấn tội, “Sao thế, tiểu Hoàng đế đối đãi ngươi không tốt à? Sao ngươi ném được quan quyền ở kinh thành, chạy đến chốn thâm sơn cùng cốc chỗ ta đây?”
“Nghe nói Tướng quân bị thương nặng, đặc biệt đến đưa thuốc.”
Chu Đường khoái trá trong lòng, thuốc này đưa tới vừa kịp lúc. Nhìn tiểu phu tử cung kính trước mặt, nhìn cổ tay hắn lộ ra dưới ống áo bị rách, lại nhìn hai gò má ửng hồng của hắn, Chu Đường giật mình, nhẹ ho khan, “Ngươi đưa thuốc có công, tạm thời cho ở lại bên cạnh bổn tướng quân, bổn tướng quân sẽ phong thưởng ngươi.”
“Đa tạ Tướng quân nâng đỡ, bất quá Lạc Bình trong kinh còn có chuyện chưa làm xong, chỉ sợ không thể ở lại lâu.”
Chu Đường sửng sốt, cả giận nói, “Nơi đó còn có cái gì không bỏ xuống được? Ninh Vương với tiểu Hoàng đế đấu đá ngươi chết ta sống không phải càng hay sao? Ngươi còn muốn nhảy vào làm gì nữa?” Có cái gì quan trọng hơn ta chứ?!
“Tướng quân đừng bướng bỉnh nữa, từ giờ tới lúc ngài hồi kinh chỉ còn một thời gian ngắn, lúc này không thể mắc sai lầm.”
“Nếu ta không cho ngươi về thì sao?” Chu Đường hừ lạnh.
Lạc Bình ngước mắt lên nhìn y, đôi con ngươi còn mang theo ý cười, “Ngươi sẽ không đâu.” Ngươi là học trò của ta, ngươi sẽ không làm ra chuyện không có chừng mực như vậy, không ai hiểu rõ chí khí ngất trời của ngươi hơn ta…
Vừa thấy ý cười dịu dàng của tiểu phu tử, cơn giận trong lòng Chu Đường lại xẹp đi hơn nửa.
Đúng vậy, y chỉ cáu kỉnh chút thôi, nhưng mà, y không muốn để hắn đi, điều này là thật.
“Ngươi định khi nào đi?”
“Ngày mốt.”
“Ngày mốt?! Ngươi không chờ ta khỏi hẳn sao?!”
“Tướng quân vừa mới một quyền đấm gãy cột cờ, chắc là không có gì đáng ngại.”
“Lạc Bình!” Mặt Chu Đường bắt đầu đen sì sì, “Ngươi rất không coi ta ra gì!”
“Hạ quan không dám.”
“Không được, ngươi quá thiếu giáo huấn! Nhất định phải phạt ngươi!”
“Tướng quân muốn phạt thế nào?”
“Quân pháp!… Không, Vương phủ gia pháp!… Không…” Đắn đo nửa ngày, Chu Đường rốt cục cũng nghĩ ra, “Bổn tướng quân phạt ngươi sung quân kỹ!”
“…”
“Chuyên trách hầu hạ bổn tướng quân một ngày! Hai ngày!” Chu Đường nhanh nhảu bổ sung.
“… Xem ra Tướng quân thật sự không việc gì.”
Lạc Bình không hỏi Chu Đường có nhớ rõ câu nói “Sống lại” hay không.
Lúc Chu Đường đỏ mặt kéo vạt áo hắn ra để hôn, hắn cũng không chống cự.
Kiếp sống sa trường khiến cho Chu Đường càng thêm thành thục, mắt môi góc cạnh trở nên cứng chắc hơn, hơi thở cũng mang theo áp bách, càng lúc càng giống với Quân vương năm nào.
Chỉ có điều năm đó những nụ hôn của người nọ quá độc tài, không cho phép hắn cự tuyệt, còn giờ khắc này, người đang ôm lấy hắn lại cẩn trọng vô cùng.
Nếu “Quân kỹ” có thể được đãi ngộ như vậy, Lạc Bình nghĩ, cũng xem như là hạnh phúc đi.
Đầu óc Lạc Bình chếnh choáng, không tự chủ đáp lại Chu Đường. Chu Đường sửng sốt, lập tức hùng hồn tấn công chiếm đoạt.
Hô hấp phả ra nóng rực, Chu Đường hôn lên khóe môi hắn, bàn tay vỗ về nơi trái tim của hắn, vuốt ve từng nhịp đập, không phải nhịp đập bình thản bàng quan, mà trái tim hắn thật sự nảy lên đáp lại y.
“Tiểu phu tử… Chờ ta hồi kinh…”
“Ừ…”
Nhìn khuôn mặt tiểu phu tử hồng lên vì , Chu Đường cảm thấy mình sắp bị đốt cháy rồi, cổ họng y khô ráp từng đợt.
“Tiểu phu tử, ta nhịn không được nữa… Ta muốn vào… Ngươi cho ta đi…”
Chu Đường chống mình bên trên Lạc Bình, đáy mắt y sóng sánh, mang theo khát cầu cùng đau đớn.
Lạc Bình thở dài, hắn cũng có chút động tình, một tay đặt trên băng vải quấn quanh ngực y, một tay ôm lấy y, chủ động nhích lại gần, “… Để ý vết thương…”
Trong nháy mắt, đầu óc Chu Đường trống rỗng. Tiểu phu tử đồng ý rồi! Hắn đồng ý thật rồi!
________________________________________
Đau đớn xé rách khiến Lạc Bình phải kêu lên một tiếng, gắt gao túm chặt nệm giường dưới thân. Mặc dù Chu Đường đã mở rộng qua loa, nhưng hắn vẫn chảy máu, điều này nằm trong dự kiến.
“Tiểu, tiểu phu tử, xin lỗi… Ta không…” Chu Đường hoang mang rối loạn, áy náy không biết phải làm sao, sợ tới mức cấp tốc rút ra.
“Không cần…” Lạc Bình ngăn lại, khoé mắt càng đỏ hơn, “Không sao…”
“Ô…” Chu Đường được vách tường mềm mại nóng bỏng thít chặt, sung sướng vô cùng, nghe tiểu phu tử nói vậy, y liền bất chấp hết, phóng túng chuyển động theo dục vọng của mình.
Lạc Bình giữa đường hôn mê. Điều này cũng nằm trong dự kiến.
Chu Đường thỏa mãn xong, vụng về lóng ngóng rửa sạch cho cả hai. Y biết tiểu phu tử lại phát sốt, nhưng y thật sự không có cách nào khống chế được chính mình.
Y rất muốn có được người này, muốn tới mức y sắp trở nên hận hắn.
“Cứ phạt ngươi như vậy đi… Tiểu phu tử, ngươi nói xem, ai trong chúng ta mới là người nhẫn tâm hơn…”
Chu Đường ôm thật chặt Lạc Bình từ phía sau, trán dụi vào sau cổ hắn, nhẹ nhàng đặt xuống từng nụ hôn.
Đồng sàng, bất đồng mộng.
________________________________________
Tốc độ hồi phục của Chu Đường cực kỳ nhanh, sang ngày thứ hai đã có thể tới thao trường luyện binh. Quân y nhìn mà líu lo tấm tắc, sau khi hỏi thăm mới biết được là nhờ tác dụng của thuốc trị thương do thanh niên áo vải kia mang đến, lập tức bội phục sát đất.
Lạc Bình vội vàng khiêm tốn nói, “Thuốc này là Tây Chiêu Quốc sư làm ra, tại hạ chỉ đưa tới mà thôi, đâu có bản lĩnh ấy. Nếu thực lợi hại như vậy, tại hạ cũng đâu cần làm phiền đại phu chữa bệnh.”
Thương thế của Chu Đường đỡ hẳn, bệnh cảm lạnh của hắn lại nặng thêm.
Chu Đường khuyên hắn nghỉ ngơi vài ngày, Lạc Bình lắc đầu nói không được.
Mặc dù đã nói không xen vào, nhưng sao hắn có thể thật sự buông tay. Tiểu Hoàng đế ở kinh thành tứ cố vô thân, Lạc Bình mỗi ngày đều rất lo lắng. Ninh Vương tuyên cáo không sai, hắn rời đi hai tháng, trong triều ngay lập tức có biến. Giờ hắn trở về cũng chỉ sợ không lo được.
Hắn muốn mang bệnh chạy đi, Chu Đường không lay chuyển được hắn, chỉ đành gọi Vân Hương đang ở dược đường (nhà thuốc) tại Dạ Lang thành về, lệnh cho nàng dọc đường chăm sóc việc ăn uống và thuốc men của Lạc Bình.
Vân Hương nhìn thấy Lạc Bình thì hết sức vui mừng, nhưng nàng còn chưa kịp nói với hắn mấy câu đã bị Chu Đường trừng mắt cảnh cáo, nhất thời chỉ có thể lui sang một bên, không dám lộn xộn nữa.
Lạc Bình không để ý tới y, gọi Vân Hương cùng lên xe ngựa.
Bọn họ đi rất kín đáo, chỉ có Chu Đường và Phương Tấn đến đưa tiễn.
Trước khi đi, hắn dặn dò Chu Đường, “Chuyện đánh giặc phải học hỏi Trọng Ly, ta chỉ có lý luận suông, nhưng y sẽ dạy cho ngươi binh pháp. Đình Đình dũng cảm mà trung tâm, lại là hậu duệ của danh tướng, ngươi không thể bạc đãi hắn. Còn nữa, không được thiên vị Nam Sơn quân cũ, phải đối xử bình đẳng với toàn bộ Định Bắc quân…”
Chu Đường nở nụ cười, “Tiểu phu tử, ngươi còn bảo không làm tiểu phu tử của ta nữa, ngươi giáo huấn vẫn tuyệt không hàm hồ.”
Lạc Bình giật mình, cảm thấy bản thân quả thật thất thố, đúng là thói cũ khó sửa…
Chu Đường nhìn hắn bối rối, bất thình lình cúi xuống hôn một hơi thật dài.
Lạc Bình đỏ mặt đẩy y ra, quát, “Còn ra thể thống gì!”
Vân Hương mím miệng cười trộm trong xe.
Chu Đường đắc ý nhìn Phương Tấn, Phương Tấn không biến sắc, chỉ chắp tay hành lễ với Lạc Bình, “Mộ Quyền, đi đường cẩn thận.”
________________________________________
Sau đó, Phương Tấn lũ xuất kỳ mưu (mưu kế thần diệu), liên tiếp diệt trừ ba đại tướng Bắc Lăng, tiếp tục phá vỡ đại môn Cựu Thành trên Kim Qua nguyên.
Bởi vì nỏ đội dưới trướng Mông Tô Đáp vẫn còn tồn tại, Định Bắc quân và Bắc Lăng quân giằng co không dứt. Định Bắc quân cũng gánh chịu rất nhiều tổn thất từ những mũi tên sắt to lớn kia.
Chu Đường không thể nhịn được nữa, phái Trì Đình dẫn theo trọng binh tập kích nỏ đội của Bắc Lăng, tuy rằng thương vong rất nhiều, Đình Đình cũng bị thương không nhẹ, nhưng rốt cuộc đã phá huỷ được tất cả nỏ sắt, thậm chí còn mang về hai chiếc để đúc thành binh khí Hàn Huyền Thiết.
Cũng bởi vậy, Chu Đường trao tặng Đình Đình quân công hạng nhất, thăng chức lên làm Giáo uý.
________________________________________
Đang lúc Định Bắc quân ca khúc khải hoàn, Mạt Thành cũng đại biến không ngừng nghỉ.
Gần một năm, mâu thuẫn giữa Ninh Vương và tiểu Hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng, sắp sửa trở mặt với nhau.
Hôm đó, Lạc Bình bái kiến tiểu Hoàng đế trước Chân Ương Điện.
Tiểu Hoàng đế không muốn gặp, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn truyền hắn vào điện.
Lạc Bình quỳ xuống hành lễ, “Bệ hạ, vì sao không lấy?”
Chu Hành nhìn hắn, đau khổ trong lòng, “Vì sao không lấy… Người khác không hiểu thì thôi, chẳng lẽ Lạc khanh cũng không hiểu sao?”