LY TAO – TUYỂN TẬP ĐỐI THOẠI NGẮN.
________________________________________
Màn :
Lạc Thừa tướng đi chơi giẫm phải phân chó ngã lăn quay, chưa kịp thay quần áo đã bị Hoàng Thượng triệu kiến. Hoàng Thượng thấy hắn toàn thân nhếch nhác, mắng, “Sao lại thành thế kia?!”
Lạc Thừa tướng tủi thân, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là lỗi của phân chó, không phải lỗi của thần.”
“Thế lần trước ngã xuống hồ thì sao?”
“Là lỗi của bậc thềm, không phải lỗi của thần.”
“Thế lần trước nữa lăn từ trên giường xuống?”
“… Đó là lỗi của Hoàng Thượng triệu thần thị tẩm.”
________________________________________
Màn :
Hoàng Thượng, “Lạc khanh, phải thế nào khanh mới chịu an phận ở bên cạnh trẫm?”
Lạc Bình, “Chỉ cần Hoàng Thượng phong thần làm quan lớn hơn nữa là có thể, tỷ như hiện nay vị trí Thừa tướng còn đang trống…”
Ngón tay ngọc gõ nhẹ trên long án, “Hay là cho khanh làm tổng quản thái giám nhé, chỉ cần hầu hạ một mình trẫm thôi vậy.”
Lạc Bình lau mồ hôi, “Kỳ thật thần không cần chức quan lớn nhỏ gì cả, miễn có thể san sẻ gánh nặng cho Hoàng Thượng, làm một Hàn lâm tiểu Thị chiếu cũng đã đủ lắm rồi.”
________________________________________
Màn :
Hoàng Thượng đêm khuya cải trang tới phủ Thừa tướng, nghe bẩm Thừa tướng đã ra ngoài. Đợi đến giờ Tí, Lạc Bình vác một thân mùi rượu hương phấn trở về.
“Đi đâu chơi đó?”
“Nam An Vương thế tử mời thần đi ngắm đèn.”
“Hắn muốn nhờ khanh làm chuyện gì?”
“Thế tử muốn thần nói tốt cho muội muội vài câu lúc tuyển phi.”
“Tuyển phi?” Hoàng Thượng giận dữ cười, “Được, để trẫm nghe xem khanh nói tốt thế nào?”
Lạc Bình đắn đo hồi lâu, “Mông bự, dễ sinh con.”
________________________________________
Màn :
Bên giường chỉ còn lại khoảng không, Hoàng đế bỗng nhiên mở mắt, thấy người nọ ngồi bên cửa sổ, hình như đang luyện chữ.
Hoàng đế bước tới, Lạc Bình nghe thấy tiếng động, quay đầu lại mỉm cười, “Còn nhớ không, khi ấy thần dạy Người tập viết, tên của mình Người không chịu học, Người muốn học hai chữ giang sơn đầu tiên.”
Hoàng đế gật đầu, người nọ vẫn mỉm cười, “Khi đó giang sơn đối với Người là điều cấm kị, còn hiện giờ giang sơn đã ở dưới ngự bút của Người, nhưng ngược lại, tên của Người đã trở thành cấm kị.”
________________________________________
Màn :
[Tiếp theo màn ]
Lạc Bình nói, “Người là trò giỏi hơn thầy, hai chữ giang sơn Người viết đẹp như vậy, thần làm phu tử, chỉ có thể cố hết sức viết xuống hai chữ này.”
—- Chu Đường, tên của y. Hoàng đế cảm động trong lòng, y là Hoàng Thượng của muôn dân, chỉ dưới ngòi bút của một mình người này, y mới là Chu Đường.
“Còn cả mấy chữ này nữa.” Lạc Bình viết thêm: Nợ Lạc Bình hai ngàn năm trăm lượng bạc. “Hoàng Thượng, xin mượn cái tỉ ấn.”
________________________________________
Màn :
Hoàng Thượng, “Lạc khanh, trẫm là học trò đáng tự hào nhất của khanh nhỉ?”
Lạc Bình, “Không, Bệ hạ là học trò thất bại nhất của thần.”
“Vì sao?”
“Khi đó thần dạy người yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, dạy Người tôn sư trọng đạo, tâm vô bàng vụ, hiện giờ Người làm ngược hết cả — Trốn tránh thục nữ, đè nặng thần.”
“…”
“Hoàng Thượng, thần biết sai rồi, cầu Người nhẹ thôi!”
________________________________________
Màn :
“Lạc khanh ơi Lạc khanh, ai là Đế vương uy nghiêm nhất?”
“Đương nhiên là Hoàng Thượng Người.”
“Ai là hiền quân được lòng dân nhất?”
“Đương nhiên là Hoàng Thượng Người.”
“Ai là đương kim phong lưu phóng khoáng thiên hạ nhất?”
“Đương nhiên là Hoàng Thượng Người.”
“Ai là ý trung nhân của Lạc Thừa tướng khanh?”
“Thúy Vân Lâu…”
“Trả lời sai! Mấy ngày nữa đừng hòng vào triều!”
“…”
________________________________________
Màn :
Thừa tướng thuyết lui sứ thần địch quốc, Hoàng Thượng có phần thưởng, “Lạc khanh muốn thứ gì?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần cả gan xin Người một mỹ nhân.”
Hoàng Thượng giật mình, “Khanh muốn mỹ nhân? Được, trẫm đáp ứng khanh.”
Đêm đó Lạc Bình trở về phòng lĩnh thưởng, mới vừa vào cửa đã lọt thỏm trong một vòng tay ấm ấp, bên tai là tiếng cười trầm trầm còn mang theo ấm ức, “Lạc khanh, trẫm có được xem là mỹ nhân không nào?”
Lạc Bình, “… Hoàng Thượng, thần muốn mỹ nhân là để tặng cho địch quốc Quân vương.”
________________________________________
Màn :
Thừa tướng nói muốn cáo lão hồi hương, Hoàng Thượng bảo, “Lạc khanh mới qua ba mươi, cáo lão cái gì?”
Thừa tướng, “Thần sức khoẻ kém, quốc sự nặng nề, lực bất tòng tâm.”
“Thế trẫm sẽ không để khanh làm việc gì cả.”
“Nếu Bệ hạ không còn lý do gì khác, thần vẫn xin Bệ hạ phê chuẩn.”
“Chờ đã!”
“Bệ hạ?”
“Lạc khanh vẫn chưa sinh long tử cho trẫm.”
“… Bệ hạ cứ để thần hồi hương đi thôi.”
________________________________________
Màn :
[Trung thu]
Lạc Tiểu An cầm một miếng bánh lên, “Phụ thân, ăn!”
Lạc Bình mỉm cười há miệng, đột nhiên một nội thị chạy tới, “Thừa tướng đại nhân! Hoàng Thượng nói Người tự mình ăn bánh trung thu bị nghẹn, muốn ngài đến đút!”
Lạc Bình nhìn Tiểu An ngoan ngoãn trong lòng, đối lập hoàn toàn với Hoàng đế không biết tiết chế đằng kia, hận nói, “Nghẹn chết đi.”
Chu Đường hiện thân, cả giận bảo, “Tiểu phu tử không đút ta ăn, ta sẽ bãi quan ngươi!”
“… Mời Bệ hạ nếm thử bánh nhân hạt sen này ạ.”
________________________________________