Edit: Nhan NHan
Beta: Quảng Hằng
"Ai! ~" Chậm rãi thở dài một cái, Tịch Khánh Lân nhìn đám người hỗn loạn chật chội.
"Này...... Hoàng đệ. Hỏng bét, cháu gái nhỏ vẫn còn ở trong đám người!" Ngay cả hắn cũng sắp bị chen thành bánh thịt rồi, huống chi cháu gái thân thể nhỏ bé đó!
Tịch Khánh Lân xoay người liền muốn chen vào đám người, may nhờ Lý công công kịp thời kéo lại.
"Gia, có Cửu vương gia ở đây, sẽ không xảy ra chuyện. Ngài thân thể ngàn vàng, có thể nào chen lấn cùng bình dân bách tính." Lý công công tận tình mà khuyên bảo.
Cửu vương gia có một thân võ công tuyệt đỉnh, ngài cũng không có a! Phong Yến quốc, văn có Tịch Khánh Lân, võ có Tịch Mân Sầm, mới có thể an bình thiên hạ. Ngài đi chen nhau chuyến này, ngộ nhỡ đã xảy ra chuyện, người nào chịu trách nhiệm đây?
Tịch Khánh Lân vừa nghĩ, đúng vậy, công phu của hoàng đệ không ai bằng. Có thể ở dưới mí mắt của hắn đả thương được hắn, còn chưa có ra đời.
Trần Ninh bắt được cánh tay của Mạn Duẫn, ôm ý tưởng đồng quy vu tận, tay phải bấm lên cổ Mạn Duẫn. Xương cổ là khớp xương yếu ớt nhất của con người, Mạn Duẫn đương nhiên sẽ không đứng chờ bị Trần Ninh bóp cổ. Hướng trong đám người chen vào, hất ra bàn tay của Trần Ninh đang giữ chặt cổ mình.
Ỷ vào thân thể nhỏ thấp, Mạn Duẫn khom người lẫn vào đám người, đám người che cản thân thể Mạn Duẫn, ý đồ bỏ rơi Trần Ninh ở sau lưng.
Trần Ninh đã tựa như điên vậy, mắt đỏ bừng, đẩy ra những người bên cạnh đuổi theo.
Người bị Trần Ninh đẩy ra định mắng hắn vài câu, vừa nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Trần Ninh, sững sờ mấy giây, Trần Ninh đã từ người xuyên qua trước.
Thấy Trần Ninh theo sát không nghỉ, Mạn Duẫn dựa theo phương hướng trong ấn tượng, hướng Tịch Mân Sầm chạy tới
Người với người đùn đẩy lẫn nhau, vài người bị Trần Ninh hất đổ trên mặt đất. Mọi người rất nhanh phát hiện có cái gì không đúng, từng người một chậm rãi tản ra.
Mạn Duẫn thấy Tịch Mân Sầm thì ở phía trước mấy bước xa, nhanh chóng nhảy tới.
"Phụ vương, Trần Ninh dường như nổi điên." Máu đỏ trong mắt Trần Ninh, cái loại điên cuồng đó, cùng kẻ điên giống nhau như đúc.
Xem ra hắn không tiếp thụ nổi cái hiện thực này, trong lòng phẫn hận, một cỗ tức giận xông thẳng lên đầu óc, đã làm hắn phát điên.
Trần Ninh không để ý chút nào với người khác, vốn là văn nhược thư sinh bề ngoài thối lui, trên mặt tràn đầy dữ tợn. một đôi mắt ở trong đám người, tìm kiếm bóng dáng của Mạn Duẫn.
Nhìn thấy Mạn Duẫn chạy về hướng mình, mủi chân Tịch Mân Sầm điểm nhẹ một chút, thân thể như như lông vũ bay lên đỉnh đầu mọi người. đi lướt qua, đem Mạn Duẫn ôm vào trong ngực.
Trần Ninh vừa lúc xông lại, đưa tay ra, còn chưa có đụng tới Mạn Duẫn, đã bị một chưởng của Tịch Mân Sầm ném ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Khom người, Trần Ninh nằm trên mặt đất co quắp mấy cái. Mắt chăm chú nhìn Mạn Duẫn, tựa hồ càng muốn róc xương lóc thịt của nàng.
Biến cố này, làm cho trong lầu trong nháy mắt an tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Những văn nhân thi sĩ ở đây, có người nào từng chứng kiến qua cảnh này, có vài người bị sợ giật mình, lẫn mất thật xa.
"Ta...... Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận! Ta đã mất tất cả rồi, đều là tại ngươi, đều là tại ngươi!" Trần Ninh gầm thét, khuôn mặt đã vặn vẹo dữ tợn đến khó coi.
Từng tiếng thét, làm cho lỗ tai người nghe tê dại.
Run rẩy thân thể, Trần Ninh đứng dậy từ dưới đất. không cam lòng nhìn Mạn Duẫn, "Đều là ngươi, nếu không phải là ngươi, ta cũng không cần luân lạc tới cục diện như hôm nay!" nói xong, xông về hướng Mạn Duẫn đang núp ở trong ngực của Tịch Mân Sầm, ánh mắt như muốn đem Mạn Duẫn xé nát.
"Buồn cười!" Tịch Mân Sầm trầm giọng quát mắng, vung vạt áo, một luồng lực hất bay Trần Ninh.
Trần Ninh kiên nhẫn đứng dậy từ dưới đất, không để ý trong miệng máu tươi đang chảy ra, không ngừng cố gắng xông về phía Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm tựa như căn bản không có đem Trần Ninh để ở trong mắt, luôn là hời hợt nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, Trần Ninh liền lại hất bay đi ra ngoài.
một lần, rồi lại một lần đụng.
Trần Ninh rốt cuộc té xuống đất không bò dậy nổi.
Mạn Duẫn đè xuống cánh tay đang nâng lên một lần nữa của Tịch Mân Sầm, "Phụ vương vậy là đủ rồi, lưu hắn một mạng."
Cũng không phải Mạn Duẫn mềm lòng, nàng kiếp trước từng giết người, đối với vận mệnh của con người vốn không có lòng đồng tình. Huống chi đối phương còn là kẻ địch của mình? Nhìn sang đám văn nhân Học sĩ bốn phía đã bị hù dọa, Mạn Duẫn không muốn làm cho tay của phụ vương ở chỗ này dính vào máu tươi.
Nếu hiện tại giết Trần Ninh, truyền đi ra ngoài, kính yêu của bách tính trăm họ đối với phụ vương sẽ giảm bớt nhiều. Mà bỏ qua cho hắn, dân chúng còn có thể nói phụ vương nhân từ, khuyên người phải có lòng khoan dung.
Chưa từng có bất luận kẻ nào dám ngăn cản Tịch Mân Sầm làm việc, lúc Chu Phi cho là Vương Gia sẽ nổi giận. Tịch Mân Sầm từ từ thả tay xuống, vuốt vuốt mái tóc Mạn Duẫn.
"Chu Phi, Chu Dương, trở về phủ."
"Dạ, Vương Gia." Chu Phi Chu Dương đồng thanh đáp.
Chu Dương đem tranh chữ trong tay, tùy ý ném cho chưởng quỹ, "Nhớ treo lên nơi dễ thấy."
Cục tức này, cuối cùng cũng trả xong.
Thấy chủ tớ Tịch Khánh Lân còn đứng ở nơi đó, mắt Tịch Mân Sầm lạnh lùng thoáng nhìn qua, không nói gì. Ôm Mạn Duẫn, vòng qua hắn, ra khỏi Phong Nhã lâu.
Tịch Khánh Lân vỗ trán, hoàng đệ thật sự đang tức giận! Ngay cả hoàng huynh cũng làm như không thấy.
Tỉ mỉ ngắm nhìn đứa trẻ trong ngực hoàng đệ, mày cong mắt sáng, môi hồng răng trắng, so với đám nhóc tì trong cung của mình thật sự đáng yêu hơn rất nhiều. Đặc biệt là bài thơ hôm nay, càng thêm đặc sắc tuyệt luân. Nếu nói như là mới học được, tuyệt đối là chuyện không thể.
Đứa nhỏ này, thú vị thật!
"Gia, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta hồi cung dùng bữa thôi." Lý công công lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hoàng thượng. Thầm nói, cho dù có nhìn nữa, đó cũng là đứa bé của Cửu vương gia. Cho dù có nhìn đến lòi mắt ra cũng không thể biến đứa nhỏ thành của ngài đâu a!
Có rãnh rỗi ở chỗ này ngắm Tiểu Quận Chúa, còn không bằng về nhà dạy dỗ con mình thật tốt, tốt nhất dạy ra một đứa bé có thể sánh ngang cùng Tiểu Quận Chúa.