Edit: Nhan Nhan
Beta: Khánh Linh
Dược thủy uống xuống bụng, ánh mắt hai cô gái từ từ trở nên mê man, nổi lên một vẻ mị hoặc. Hai thân thể vốn đang dựa sát vào che chở lẫn nhau giờ chậm rãi ma sát, thân thể như đang dấy lên một cỗ hỏa nhiệt cần mau mau dập tắt. Hai cô gái cũng phát hiện mình bị dược vật khống chế, đáy mắt hiện vẻ hoảng hốt và lo lắng, đẩy thân thể người kia ra, nhưng cảm thấy thân thể vẫn thiêu đốt như cũ, toàn thân run rẩy lui về rúc vào hai phía của lồng sắt.
Dáng vẻ càng giãy giụa trong lửa dục như thế này, càng khiến cho những người phía dưới hưng phấn.
Đôi tay Mạn Duẫn dần dần nắm chặt lại thành quyền, thậm chí giữa tiếng ồn ào ầm ỹ xung quanh mà Chu Dương vẫn phân biệt được tiếng răng rắc của những khớp xương xiết chặt này.
“Bây giờ bắt đầu đấu giá!” Tư Mã Triều thấy dược lực bắt đầu phát tác, đập nhẹ cây quạt lên bàn tay trái, sau đó đi lên phía trước tuyên bố cuộc bán đấu giá thứ ba chính thức bắt đầu.
Những kẻ đứng phía dưới sao còn chịu đựng nổi một hấp dẫn đến thế, nhìn hai cô gái đang co rúm trong lồng sắt thì chỉ cảm thấy máu huyết dâng trào, suy nghĩ không còn thông qua đại não mà đã hô lên trả giá.
một giá, rồi một giá cao hơn.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Triều dần dần mở rộng. Ở trong mắt Mạn Duẫn, nụ cười như vậy quá tàn nhẫn, quá vô tình.
Ánh mắt của Chu Dương nhìn đông một chút, ngó tây một hồi, chứ thật sự không dám nhìn hướng lồng sắt.
Mạn Duẫn cũng muốn cứu hai cô gái đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, nhưng mua Tiểu Mạo Ngao đã tốn mất vạn lượng, trong túi chỉ còn vạn lượng bạc, ngay cả số lẻ của tiền mua một cô gái cũng không đủ, trong nội tâm bỗng nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.
“Quận chúa Mạn Duẫn.”
Từ sau lưng truyền đến một giọng nói cao vút, Mạn Duẫn quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, dáng dấp tuấn tú.
không quen.
Chu Dương cũng xoay người, lập tức nhíu mày nhìn thiếu niên, trong lòng liền nảy lên một tia phòng bị.
Thiếu niên này chưa nói câu gì đã lôi từ bên hông ra một xấp lớn ngân phiếu, đưa cho Mạn Duẫn: “Ta phụng phân phó của chủ tử, đưa ngân phiếu tới cho Quận chúa. Chủ tử nói, tối nay là bởi ngài ấy đề nghị tới nơi này, cho nên Quận chúa muốn mua cái gì thì cứ mua, ngài ấy trả tiền.”
Thiếu niên trưng ra một nụ cười rộng đến mang tai, nói vậy là đủ để lộ ra thân phận của chủ nhân mình, đồng thời cũng nói rõ lý do tại sao hắn lại đến đây.
Ngân phiếu được đưa tới, không rõ ràng, không cầm.
Mạn Duẫn từ đầu đã có ý niệm cứu người trong lòng, hiện tại lại có người đưa bạc tới tay, hoàn toàn có thể tự do hành động.
Độ dày của xấp ngân phiếu gấp ba lần của Chu Dương…
Sử Minh Phi thật đúng là tay chơi, chỉ muốn vui đùa cùng nàng thôi mà dám bỏ ra ngân phiếu hai triệu lượng. nói trong lòng hắn không có quỷ, ai tin! không nghĩ ra tại sao Sử Minh Phi lại làm vậy, nhưng ngân phiếu thì Mạn Duẫn nhất định nhận.
Tiếng gọi giá đã cao tới một trăm hai mươi vạn lượng.
Ánh mắt những nam nhân kia nhìn lồng sắt toát ra vẻ si mê, ý chí của hai cô gái trong lồng đã dần dần bị dược vật cắn nuốt, rốt cuộc nhẫn chịu không nổi đã ôm lấy đối phương.
Trán của hai người đã toát ra một tầng mồ hôi, gương mặt đỏ ửng một cách không bình thường.
Vừa tiếp xúc với thân thể đối phương, hai người liền điên cuồng hôn môi. Những kẻ phía dưới thấy vậy liền nhiệt huyết sôi trào, càng muốn mua được hai cô gái đem về vui đùa.
“ vạn lượng!”
không khí bốn phía càng ngày càng dâm uế. Mạn Duẫn nhịn xuống nỗi chán ghét trong lòng, hô lên.
Mọi người nhìn thấy lại là đứa bé này liền nhịn không được mà mắng vài tiếng.
một nữ hài chưa dứt sữa mà lại không biết liêm sỉ chạy đến nơi đây, còn muốn đấu giá mua hai cô gái toàn thân trần truồng kia! Mua làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng hai người bọn họ làm ấm giường?
Mạn Duẫn lúc nãy đã mua được một Tiểu Mạo Ngao, giờ lại muốn giành giật vật phẩm đấu giá lần này. Trong lòng bọn họ đã sớm không phục, lại càng không muốn bại dưới tay một con bé con.
“ vạn lượng!”
Tiếp sau là giọng của một nam tử, giọng còn muốn cao hơn Mạn Duẫn, còn khinh bỉ liếc Mạn Duẫn một cái.
Mạn Duẫn cặp mắt nhiễm ánh sáng lạnh, “ vạn lượng!”
Thấy Mạn Duẫn nhất quyết bám đuổi không buông, một số người bắt đầu dao động. Nhưng vẫn có mấy kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng không chịu buông bỏ, tiếp tục đấu cùng Mạn Duẫn.
“ vạn lượng!”
“ vạn lượng!” Ở trong mắt Mạn Duẫn, những ngân phiếu này chẳng qua chỉ là một con số. Dù sao đó có phải là bạc của nàng đâu, nàng cần gì phải đau lòng.
Trong lòng Chu Dương thập phần sợ hãi, Tiểu Quận Chúa gây ra động tĩnh lớn thế này, sợ là ngày mai toàn bộ Kiền thành đều biết có một tiểu cô nương đại náo đại hội bán đấu giá, nếu như lọt vào tai Vương Gia, đầu mình khó mà giữ được!
Bên phải lại truyền tới một tiếng kêu giá, “ vạn lượng!”
Mạn Duẫn còn muốn tiếp tục tăng giá.
Chu Dương giật giật ống quần Mạn Duẫn, “Tiểu Quận Chúa, ta thấy hay là thôi đi! Hai cô gái này tính ra thì cũng coi như có thù với Vương Gia đó.” Chúng ta cứu họ, chuyện tốt chưa thấy đâu, mà nói không chừng còn rước lấy phiền toái cho Vương Gia.
Cửu Vương gia tiêu diệt quốc gia họ, đây chính là đại thù diệt quốc. Cho dù tối nay cứu họ, nói không chừng ngày mai sẽ bị họ cắn ngược lại một cái.
Chuyện như vậy không phải thường xảy ra trong lịch sử sao?
Mạn Duẫn lúc này mới nhớ tới Sử ký Phong Yến Quốc đã từng viết “Năm Chính Cần, Cửu vương gia Tịch Mân Sầm thống lĩnh quân sỹ, diệt Thanh Tỷ quốc, đại thắng.”
Bên phía Mạn Duẫn không kêu thêm giá, vài kẻ con nhà giàu kia tưởng rằng Mạn Duẫn đã rút lui, hả hê nhìn về phía lồng sắt coi như là vật đã nằm trong túi bọn họ.
Hai cô gái trong lồng nhìn Mạn Duẫn cầu cứu, nước mắt lả tả rơi xuống.
Mạn Duẫn không muốn gây ra phiền toái cho phụ vương, nhưng cũng không muốn để cho hai cô gái này lưu lạc đến trong tay của bọn vô sỉ kia.
Ánh không cam lòng trong mắt hai cô gái khiến nàng đau lòng thật sâu, phải chăng vì tám năm đã không động thủ giết người nên lòng nàng trở nên mềm yếu như vậy? Tự biết là nếu gặp chuyện này ở kiếp trước, nàng chắc chắn sẽ không ra tay cứu giúp. Thế đêm nay vì sao lại nghĩ đến chuyện cứu hai cô gái này?
Nàng-đã-thay-đổi. không còn là sát thủ giết người không chớp mắt trước kia, hiện tại, nàng càng lúc càng giống như một người có máu có thịt.
Mạn Duẫn cúi thấp đầu, suy tư một lúc, “Chu Dương, ta biết rõ rồi.”
Chu Dương cho là Mạn Duẫn đã nghĩ thông suốt, yên tâm thở phào một hơi.
Nhưng sau một khắc, Mạn Duẫn nói: “Ta sẽ mua bọn họ, sau đó để cho các nàng tạm biệt…”
Ít nhất, như vậy họ sẽ không bị người ta lăng nhục tới chết. Nàng... sẽ đích thân đưa họ lên đường, để cho các nàng không đau khổ mà rời khỏi cái thế giới tàn nhẫn này.
Chu Dương khiếp sợ, không mở miệng khuyên Tiểu Quận Chúa nữa. Kết quả này hẳn là kết cục tốt nhất rồi.
Tịch Mân Sầm mang theo mấy vị đại thần Phong Yến quốc ngồi trong Ngự thư phòng Nam Trụ, đang cùng Sử Minh Phi thương nghị chuyện đại sự quốc gia.
Đột nhiên có người vào cửa, ghé vào bẩm báo bên tai Tịch Mân Sầm. Tiểu Quận Chúa xuất cung lâu rồi mà chưa về, đã phái thị vệ đi tìm, hỏi thăm biết được Tiểu Quận Chúa đi Hoa Liễu Nhai, xin Cửu Vương gia định đoạt.
Tịch Mân Sầm vỗ bàn một cái, đứng lên, không khí trên người kịch liệt giảm xuống, làm cho người khác không lạnh mà run.
Đôi mắt lãnh khốc vô tình đảo qua các vị đại thần, “Chuyện này hôm nào bàn lại.”
Mang theo Chu Phi, không để ý phản đối của các vị đại thần, Tịch Mân Sầm phẩy tay áo bỏ đi.
Sử Minh Phi giảo hoạt cười cong mắt, nói với mấy vị đại thần Phong Yến quốc ngồi đối diện: “Cửu vương gia đã đi, thứ cho trẫm không tiễn xa.”
Làm một dấu hiệu đưa tiễn, Sử Minh Phi đuổi người.
Chúng đại thần khoát tay đấm ngực, hối tiếc không kịp. Mắt thấy việc đã sắp thành, cố tình lại xảy ra việc này. Cái nàng Tiểu Quận Chúa này thật đúng là điềm xấu!
Chùy gõ một tiếng, rồi hai tiếng.
“ vạn lượng lần thứ hai! vạn lượng lần thứ ba...” Tư Mã Triều nói chưa dứt.
Mạn Duẫn đã cắt ngang: “ vạn lượng!”
Đám con nhà giàu kia chớp chớp mắt không thể tin nhìn sang phía Mạn Duẫn. Lại ra giá! Bọn họ phẫn nộ đến mức mắt đã tóe ra lửa, thật là một đứa bé không biết tốt xấu.
“ vạn!” một trong đám con nhà giàu đứng phắt lên, quát.
“ vạn.” Mạn Duẫn chau chau mày, không để ý lắm.
“Tiểu nha đầu nên về bú sữa mẹ đi, ngươi mua mấy cô gái này làm gì? Bộ ngươi là nam nhân sao? Chẳng lẽ chỉ để nhìn họ biểu diễn thanh tú thoát y, hôn môi điên cuồng!” một công tử trong đám đó nhe răng mắng. Hôm nay thật vất vả mới tìm được một mặt hàng tốt, thế mà có người cố tình không muốn để cho hắn vui vẻ.
Mấy tên công tử bị Mạn Duẫn ép, tụm lại thương lượng với nhau, xài nhiều tiền như vậy quá uổng. Chờ bắt được đến tay, cùng nhau vui vẻ, bạc chia đều.
Sau khi thống nhất như vậy, mỗi người góp bạc, được gần một nửa. đã nắm chắc xong, phái ra một người hét: “ vạn lượng.”
Đối phương không chịu thối lui chút nào, Mạn Duẫn trong lòng cũng đã lo lắng, không ngờ bọn con nhà giàu này cũng có chút đầu óc, chịu liên hiệp với nhau. Bạc trong tay nàng cộng thêm của Chu Phi cũng chỉ có vạn lượng.
“Hai triệu lượng, cộng thêm cái này có đủ không?”
Mạn Duẫn mở một tay ra, một viên hồng ngọc sáng chói nằm trong tay nàng. Viên này lúc trước phụ vương tặng cho nàng, xem tình hình này đành phải hy sinh nó.
Ánh mắt mọi người cực nóng nhìn viên ngọc quý kia, người nơi này đã thành tinh, liếc một cái là có thể nhìn ra ngọc quý này là thượng phẩm. Tùy tiện mang đi cầm ít nhất cũng được vạn lượng.
một đứa bé mà tiện tay là có thể lấy ra một viên ngọc quý rốt cuộc là được sinh ra trong dạng gia đình gì? Những kẻ mới vừa rồi giành giật đấu giá cùng Mạn Duẫn thầm nhủ, may mắn không đấu tiếp với nàng, nếu không táng gia bại sản cũng không chừng.
Đám con nhà giàu đối diện sắc mặt đã tái xanh.
“Tịch Mạn Duẫn!”
Giọng nói trầm thấp, băng hàn đến thấu xương. Mọi người đều bị giọng nói đột nhiên vang lên này dọa cho giật mình.
Mọi người đều thấy bàn tay nhỏ bé đang nâng viên hồng ngọc quý run lên. Mạn Duẫn mới vừa rồi còn cả vú lấp miệng em không chút nào thỏa hiệp giờ vội vội vàng vàng hoang mang rối loạn quay đầu lại nhìn quanh, không biết là vội vàng muốn gặp được người đang gọi nàng, hay là đang muốn tìm một chỗ trốn.
Chu Dương mắng to một tiếng “chết rồi”, ngồi sụp xuống đất, hận không đào được một cái động để chui vào.