Dưỡng Nữ Thành Phi

quyển 2 chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại thần đứng bốn phía xung quanh nhìn hình ảnh này mà sợ chết khiếp, lên giọng chỉ trích Tịch Vưu Trầm: “Trầm Vương, đây là ý gì? không sợ máu me đầm đìa gì đó làm bẩn Nghi Phi điện sao!”

Ngô Đại học sỹ vẫn đứng cạnh đây chưa kịp thối lui, đến khi thấy Hoàng Thượng mở nắp rương thì xoay người nôn ào ạt, đến bây giờ còn chưa nôn xong. Bọn họ chỉ là dân học sỹ, bình thường cũng không ra khỏi Hoàng Đô được mấy bước nên hiển nhiên không có sự quyết đoán như bên phía võ quan, giờ bỗng nhiên thấy một cái đầu người, không bị dọa đến bể phổi đã là giỏi.

Cố gắng chùi chùi lau lau vết dơ bên miệng, Tịch Khánh Lân cố gắng trấn tĩnh tinh thần rồi hỏi: “Trầm Vương, ngươi có ý gì đây?”

Chẳng lẽ đầu người cũng có thể xem là bảo bối?

Cái đầu người này đã gần như rữa nát, tóc dài vừa rối vừa rụng từng mảng, hầu như chỉ còn lại cái khuôn mặt là giữa nguyên.

Mạn Duẫn đi theo cạnh Tịch Mân Sầm, bước vòng quanh rương gỗ vài vòng.

Tịch Mân Sầm cúi gần xem vài lần, ánh mắt biến đổi, nói bằng vẻ không chắc chắn lắm: “Đây là thủ cấp của Quốc chủ Địch Tập quốc?”

Địch Tập quốc là một tiểu quốc xa xôi, cộng tổng nhân số của cả quốc gia cũng chỉ hơn mười vạn dân. Nếu so với đại quốc Phong Yến mênh mông thì còn nhỏ hơn con kiến. Tịch Mân Sầm chưa từng đi xa đến những nơi như Địch Tập quốc, nhưng tranh họa mặt mũi quân chủ của những quốc gia thế này hắn đã từng xem qua.

Quần thần ồ lên. Thủ cấp Quốc chủ! Như vậy bây giờ Địch Tập quốc... đã thành cái gì rồi?

“Cửu vương gia nói chính xác chứ?” Tịch Khánh Lân nhìn về phía Trầm Vương, lên tiếng hỏi.

Mạn Duẫn hạ mi giấu ánh mắt. Trầm Vương đúng là bỏ ra nhiều nhân lực vật lực nhỉ. Dám quang minh chính đại mang theo thủ cấp của một quốc chủ đến Hoàng Đô, không sợ chọc phiền toái à?

“Đúng là nhãn lực Cửu Vương gia tốt thật. Đây quả thật là thủ cấp của Quốc chủ Hạng Thượng của Địch Tập quốc.” Trầm Vương đứng cách rương gỗ rất gần, nhưng không có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả, cứ như là không hề ngửi thấy mùi tanh tưởi, vẫn cười đầy vẻ đắc ý.

“Đất phong của lão thần cách Địch Tập quốc rất gần. Mấy năm nay lá gan của Địch Tập quốc càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng vẫn cho người đến quấy phá biên cảnh quốc gia ta. Cho nên lão thần liền tự mình mang theo binh lính giữ biên cảnh sang san bằng Địch Tập quốc. Địch Tập quốc tuy rằng ít người, nhưng vẫn được xem là giàu có. Hoàng Thượng nói xem... thế có tính là bảo bối được không?” Trầm Vương oang oang cười ba tiếng.

Xem biểu hiện của Trầm Vương, Mạn Duẫn nhớ tới lời Phụ Vương đã từng nói, nghĩ bụng, lão này sợ là đã giết sạch dân chúng của cả một quốc gia! không hổ là một kẻ tâm ngoan thủ lạt.

Giết sạch hoàn toàn dân chúng của một nước mà không hề có chút áy náy, đã vậy còn cầm thủ cấp của Quốc chủ chạy tới Hoàng Đô tranh công.

Sắc mặt Tịch Khánh Lân càng thêm khó coi. hắn vẫn chủ trương lấy dân làm gốc. Chẳng qua đó chỉ là một quốc gia nhỏ, chỉ cần hắn phái sang vài sứ giả, thương thuyết vài ngày, lại đưa một chút áp lực, tiểu quốc này tuyệt đối sẽ thần phục cho Phong Yến. thật sự không cần phải san bằng Địch Tập quốc.

Nhưng đây tốt xấu gì cũng là lễ vật Trầm Vương hiến tặng, Tịch Khánh Lân cũng phải cho hắn một lời phải đạo.

“Tính chứ, tính là bảo bối chứ. Trầm Vương thật sự là bảo đao chưa lão, vẫn vì Phong Yến quốc mà khuếch trương lãnh thổ. Phong Yến quốc thật may mắn.” Tịch Khánh Lân vỗ vỗ bả vai Trầm Vương, khuôn mặt mang nét cười, dường như rất vừa lòng với lễ vật do Trầm Vương đưa tặng.

Dù rằng năm tháng thoi đưa khiến cho con người già đi, nhưng cá tính tàn bạo của lão già này vẫn không hề thay đổi.

Tịch Mân Sầm cũng là người lạnh băng vô tình, nhưng đối với việc tiêu diệt cả một quốc gia, hắn thật sự không dậy nổi sự đồng tình. trên chiến trường, hắn giết đâu có ít người. Nhưng vì hai quốc gia khai chiến, không cần phải ai cảm thương ai.

Mạn Duẫn bịt mũi, giật giật vạt áo Tịch Mân Sầm, kéo về chỗ ngồi. Đối với hành động càn rỡ của Trầm Vương, nàng không hề có một tia hảo cảm. Nhưng cho dù trong lòng có một chút cảm thương đối với hơn mười vạn dân chúng vô tội kia, nhưng cảm xúc này chỉ trỗi dậy trong nháy mắt mà thôi. Dù sao, người đã chết rồi thì không thể sống lại, ngủ yên mới là quan trọng nhất.

“Hoàng thúc tặng cho Trẫm những lễ vật như vậy, muốn Trẫm ban thưởng cái gì không?” Tịch Khánh Lân cũng chịu hết nổi mùi tanh hôi trong không khí, đi trở về long tọa, nâng chén rượu lên ra ý, hướng Trầm Vương hỏi.

Trầm Vương uống một hơi cạn sạch chén rượu, cười nói: “Việc này đều là lão thần ra lực vì Hoàng Thượng, vì quốc gia, nào dám đòi ban thưởng cái gì. Nhưng...” Trầm Vương chuyển hướng câu chuyện, “Nửa tháng nữa chính là tiên hoàng tế điện, lão thần muốn ở lại Hoàng Đô tham gia hoàn lần tế điện này, sau đó mới quay về đất phong. Nếu là Hoàng Thượng thật muốn ban thưởng cho lão thần, hay là đồng ý việc này nhé.”

một Vương gia khi đã được ban thưởng đất phong, nếu không có sự phê chuẩn của Hoàng Thượng thì không thể lưu lại Hoàng Đô dài hạn. Trầm Vương là Ngũ ca của Tiên hoàng, lời đề nghị này của lão xem như xuất phát từ nghĩa cử huynh đệ tình thâm, khiến Tịch Khánh Lân muốn cự tuyệt cũng không được.

“yêu cầu của Hoàng thúc chỉ nhỏ như vậy, chất nhi nào dám không đáp ứng. Ngươi cứ ở lại Hoàng Đô đi.” Tịch Khánh Lân bưng chén rượu, một ngụm uống cạn.

Sau bọn họ lại tiếp tục hàn huyên, mãi cho đến khi đêm đã khuya, trăng treo cao cao lên ngọn cây thì mọi người mới tan yến.

Chu Dương đã an bài xe ngựa chu đáo, đứng chờ ở ngoài cửa cung.

Suốt dọc đường đi ra khỏi Hoàng cung, tâm trạng của Mạn Duẫn có hơi trầm trọng. Ai đã nhìn thấy cảnh tượng phát sinh trong dạ yến cũng sẽ không dễ chịu chút nào, ngoại trừ Phụ Vương vốn là người trời sinh vô tình.

trên đường ra, thỉnh thoảng chạm mặt vài vị đại thần, sau khi hướng hai người hành lễ xong liền nhanh chóng rời đi. Mạn Duẫn dám nói, sau khi nhìn thấy cái đầu người kia, nhóm người này đảm bảo không ăn vào bụng được bất cứ thứ gì.

“Khấu kiến Vương gia, tiểu Quận chúa.” Chu Dương thấy hai người đi ra thì lập tức đón chào, thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, cọng cỏ ngậm lệch bên miệng kia cũng phun ra rất xa.

“Hồi phủ đi.” Tịch Mân Sầm phân phó một câu, đỡ Mạn Duẫn ngồi vào xe ngựa.

Xe ngựa của Vương phủ bề ngoài trông không được xa hoa như chiếc xe của Trầm Vương kia, nhưng khi ngồi xuống thì lại thoải mái gấp đôi. Trong xe ngựa, chỗ ngồi được lót bằng tấm da hổ do Tịch Mân Sầm săn được vài năm trước, mềm mại và vô cùng ấm áp.

Vừa ngồi lên xe ngựa, Tịch Mân Sầm liền nhắm hai mắt lại dưỡng thần.

“Phụ Vương, Trầm Vương kia rất có dã tâm.” Mạn Duẫn đẩy đẩy cánh tay Phụ Vương, tựa cả người vào người hắn.

Bàn tay Tịch Mân Sầm theo quán tính đặt lên lưng nàng, “Sao Duẫn nhi nhận thấy được vậy?”

“Trầm Vương lớn tuổi như vậy rồi, đáng lý ra nên yên bình sống ở đất phong mà hưởng phúc mới phải. Thế mà lão lại chạy tới Địch Tập quốc để chinh chiến, đấy chẳng qua là muốn nói cho các vị đại thần biết rằng... Lão mặc dù già, nhưng năng lực vẫn đầy đủ như trước. Hôm nay lão hiến vật quý với chiêu bài là vì sự tốt đẹp của Phong Yến quốc, còn không bằng nói là lão đang tự tạo uy tín cho chính mình.” Từ lúc mở màn đến cuối cùng, từng nhịp từng đoạn, Trầm Vương đều làm cực kỳ tốt, để lại một ấn tượng không sai với các vị đại thần.

“nói có lý.” Tịch Mân Sầm đồng ý.

Bỗng nhiên sực nhớ tới cái gì, Mạn Duẫn đột nhiên ngồi thẳng dậy, hỏi: “Năm đó vì sao không phải là Trầm Vương đi lên ngôi vị Hoàng Đế?”

Với khí phách và sự gan dạ sáng suốt của người này, có thể khẳng định là lão sẽ ngồi ổn trên ngôi vị Hoàng Đế. Theo hiểu biết của Mạn Duẫn, tính tình của tiên hoàng và Hoàng bá bá chẳng khác nhau lắm.

Tịch Mân Sầm mở mắt ra nhìn thẳng vào Mạn Duẫn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Thời niên thiếu, Trầm Vương rất được Thái Thượng Hoàng sủng ái, quần thần đều nghĩ rằng Thái Thượng Hoàng sẽ truyền ngôi cho lão. Nhưng đến thời điểm cuối cùng, Thái Thượng Hoàng lại lập Tiên Hoàng làm Thái Tử. Khi đó bổn Vương còn rất nhỏ, nghe nói Thái Thượng Hoàng e ngại Trầm Vương quá mức tàn bạo, cho nên mới sửa lập vị.”

Thái Thượng Hoàng lựa chọn rất chính xác. Hoàng bá bá và Tiên Hoàng cũng không cô phụ kỳ vọng của ngài, xây dựng củng cố Phong Yến quốc dân thuận nước hòa.

Trở lại Vương phủ, Tịch Mân Sầm đi trước đến chỗ Duẫn Linh Chỉ để diễn một màn, sau đó mới cùng Mạn Duẫn hồi tiểu lâu.

Tề Hồng nhìn bóng hai người đi xa mà tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mấy ngày nay, hắn phải ở lại trong Vương phủ, nhưng lại không thể động đến Duẫn Linh Chỉ để tránh tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng nàng ta, chỉ có thể cùng ngủ. Chồn chân trong Vương phủ cả một thời gian dài như vậy, Tề Hồng đã muốn chạy nhảy tung tăng thoải mái ngoài dân gian từ lâu, nhưng mỗi lần đều bị Chu Phi túm áo lôi cổ về Vương phủ.

Nhìn người khác thảnh thơi cặp kè, trong lòng Tề Hồng tức khôn tả.

Đêm hè vô cùng ngắn ngủi, Mạn Duẫn chưa ngủ đã mắt mà ánh mặt trời đã phủ kín chân trời, ánh vàng rực rỡ vô cùng hấp dẫn ánh mắt.

Mạn Duẫn bỗng chợt nhớ tới đoạn thời gian ở Nam Trụ quốc được cùng Phụ Vương đứng trên đỉnh núi thưởng thức mặt trời mọc vào buổi sớm mai, khóe miệng kìm không được mà gợi lên nụ cười nhè nhẹ.

Tịch Mân Sầm đã tỉnh từ lâu, đang dựa lưng vào ghế, chăm chú đọc một quyển tấu chương cầm trong tay.

Ngáp dài hai cái xong, Mạn Duẫn khoác một kiện áo đơn đi qua, “Phụ Vương, sao người tỉnh dậy sớm thế?” Rót một chén nước, Mạn Duẫn ừng ực uống vào.

“Ngươi cho là bổn Vương ham ngủ giống như ngươi vậy sao?” Tịch Mân Sầm cầm tấu chương gõ gõ lên đầu Mạn Duẫn, trong mắt toàn vẻ yêu chiều.

Ngày đẹp trời thì đương nhiên phải hưởng thụ. Đây là nguyên tắc mà Mạn Duẫn luôn luôn tuân theo. Trước đây nàng có được ngủ thẳng an ổn như bây giờ đâu? Quanh năm suốt tháng phải lo lắng sợ buổi tối sẽ có người thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà đến ám sát nàng, báo thù cho những kẻ đã chết trong tay nàng.

“Phụ Vương, đói bụng rồi, đi ăn cơm đi.” Mạn Duẫn xoa xoa cái bụng, đi đến sau bình phong lấy y phục mặc vào.

Tịch Mân Sầm buông tấu chương, lắc đầu bất đắc dĩ, “Bổn Vương đã kêu phòng bếp bị từ nãy rồi.”

Thấy Mạn Duẫn đã mặc quần áo xong, Tịch Mân Sầm mới đứng lên đi đến bên cạnh, nhéo nhéo cái eo nhỏ, nói bằng giọng trêu chọc: “Dáng người Mạn Duẫn càng ngày càng đẹp, Phụ Vương thật sự sợ có một ngày sẽ nhịn không nổi nữa.”

Mạn Duẫn sửng sốt, mới sáng sớm mà Phụ Vương đã đùa giỡn nàng?

“Nhịn không được cũng phải nhịn!” Mạn Duẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

Rửa mặt chải đầu xong, Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm cùng nhau đi ra tiểu lâu.

Lúc sắp đến tiền thính thì thấy Chu Dương đang cúi gằm đầu sải bước, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất không biết đang nghĩ gì. Thấy hắn sắp sửa đụng phải Phụ Vương, Mạn Duẫn hô lớn: “Chu Dương, linh hồn ngươi bay mất rồi à?”

Chu Dương a một tiếng, nhấc đầu lên, thấy Vương gia chỉ còn cách mình vài bước thì phanh gấp lại, bật ra sau, suýt nữa thì ngã ngửa.

“Vương... Vương gia.” Chu Dương cười nịnh nọt.

“Sáng sớm tinh mơ nên thần hồn thần vía chưa kịp về vị trí cũ hả?” Mạn Duẫn nhíu mày nhìn hắn.

“Hồn vía của thuộc hạ vẫn ở trong thân thể, nhưng mà... đã bị đám người ngoài đại sảnh dọa cho hoảng sợ bay đâu mất tiêu rồi.” Chu Dương bày ra một vẻ mặt đau khổ. hắn vốn định đi đến tiểu lâu để mời hai người, ai mà ngờ nửa đường lại gặp phải cảnh kia.

Tịch Mân Sầm phất phất ống tay áo, hỏi: “đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Dương ấp úng nửa ngày, gãi gãi đầu ngượng ngùng.

“Vương gia, trong đại sảnh có rất nhiều khách đến chơi.”

Khách đến chơi thì có gì mà đáng ngạc nhiên! Mạn Duẫn hoài nghi liếc mắt nhìn Chu Dương vài lần.

“Khách gì?” Tịch Mân Sầm tiếp tục truy vấn.

Chu Dương dậm dậm hai chân, cắn răng nói: “Vương gia nên tự mình đến xem đi, tất cả đều do Doãn tiểu thư bày đặt.”

Tất cả mọi người trong Vương phủ đều kêu Duẫn Linh Chỉ là Doãn tiểu thư, chưa từng gọi là Vương phi.

Mí mắt Mạn Duẫn run lên, sao nàng cảm thấy... việc này chắc chắc có liên quan gì đó đến nàng nhỉ? Đừng nói là Duẫn Linh Chỉ lại nghĩ ra biện pháp gì đó để ép buộc nàng nha.

Chu Dương rất kiêng kỵ Tịch Mân Sầm, dọc đường đi cứ len lén ngó sắc mặt của Vương gia mấy lần.

Mạn Duẫn vụng trộm giật vạt áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế? Có liên quan đến bản Quận chúa hả?”

Chu Dương than lớn một tiếng trong lòng: cũng không phải chỉ là chuyện của riêng ngươi mà thôi đâu! Bọn họ ai cũng biết quan hệ giữa Vương gia và tiểu Quận chúa, cho nên chưa bao giờ dám đụng chạm gì về phương diện này. Mà nữ nhân kia thế mà lại muốn chết nên dám đụng vào góc cấm này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio