Tuy Thẩm Cảnh Nhiên có giật mình, nhưng không kinh hoảng, không định sẽ để ý hành động ngây thơ của Lâm Thu Đồng, huống hồ giờ phút này người ngây thơ lại còn say khướt. Thẩm Cảnh Nhiên xoay người đi về hướng giường ngủ, cánh tay lại đột nhiên bị níu lại, rất dùng sức, thậm chí làm cô hơi đau. Lâm Thu Đồng lôi kéo cánh tay Thẩm Cảnh Nhiên thuận thế đẩy cô ấy lên cửa, một cổ nồng nặc mùi rượu ập tới, xem ra Lâm Thu Đồng đã uống rất nhiều, Quan Tư Thành kẻ làm cha này thật sự không biết thế nào là làm cha cả. Thẩm Cảnh Nhiên theo bản năng giãy giụa, nhưng không hiểu sao Lâm Thu Đồng lại mạnh vậy, một tay kiềm chế cả hai tay Thẩm Cảnh Nhiên đặt trên đỉnh đầu, thân thể Thẩm Cảnh Nhiên bị ép buộc phải cong lên, giáp chặt với thân thể Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên gần như có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ nóng hổi trên người Lâm Thu Đồng.
"Thu Đồng, thả chị ra."
Thẩm Cảnh Nhiên lạnh lùng nói, giọng không nghe ra bất kỳ tức giận nào, cho đến nay, Thẩm Cảnh Nhiên nói chuyện luôn không gợn sóng hay sợ hãi. Chất cồn làm tê dại thần kinh, khiến đầu óc căng lên nãy giờ, Lâm Thu Đồng giờ đây càng nổi giận, thân thể càng dùng sức áp Thẩm Cảnh Nhiên, cúi đầu nói với giọng đùa cợt.
"Nếu em không thả?"
Thẩm cảnh Nhiên mạnh mẽ cắn chặt môi, muốn gồng người giãy giụa, nhưng vẫn phí công. Lâm Thu Đồng từng học võ, đừng nói Thẩm Cảnh Nhiên, một người con trai chưa chắc đã có thể giãy ra được. Thẩm Cảnh Nhiên hơi không biết phải làm sao, hỏi.
"Thu Đồng, em cương quyết phải ngây thơ như vậy sao?"
Biết rõ nói phải trái với người say cũng vô ích, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên không còn lựa chọn nào khác.
Đôi môi đỏ mọng do tự cắn của Thẩm Cảnh Nhiên càng đầy đặn nhu thuận, lượng sắc đủ để thu hút Lâm Thu Đồng muốn thử chạm vào, mà cô cũng thật sự cúi đầu, muốn hôn môi Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên nhanh chóng quay đầu né tránh, hơi thở có chút bất định kêu lên.
"Lâm Thu Đồng!"
Mang đầy vẻ uy hiếp. Đáng tiếc, giờ phút này Lâm Thu Đồng sao sẽ dễ dàng bị dọa sợ, đôi môi Lâm Thu Đồng chỉ cách gò má Thẩm Cảnh Nhiên vài ly, hơi thở nóng hổi phả lên, làm cho gò má hồng đến tận mang tai. Thẩm Cảnh Nhiên chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai, dù cho vài lần trước có với Lâm Thu Đồng, nhưng đều là có chuẩn bị kỹ càng trước ở trong lòng mới tiến hành, lúc này đây, động tác như vậy, quá đột ngột, Thẩm Cảnh Nhiên thấy bài xích.
Dù Thẩm Cảnh Nhiên lại né tránh, nhưng thân thể bị chế trụ, nụ hôn êm ái kia rốt cuộc vẫn chân thật rơi lên má cô. Đôi môi Lâm Thu Đồng nóng ran, nơi da thịt giao nhau, giống như có lửa thiêu đốt vậy, thân thể cô đột nhiên thấy rất đau. Đầu lưỡi Lâm Thu Đồng lộ ra, nhẹ nhàng trêu đùa liếm láp gò má Thẩm Cảnh Nhiên, đây không còn là nụ hôn đơn thuần như mọi lần trước, đầu lưỡi quét qua, thân thể Thẩm Cảnh Nhiên cũng liền cảm nhận cảm xúc kỳ quái, phản ứng đầu tiên là cự tuyệt. Thẩm Cảnh Nhiên cắn chặt môi, dùng toàn bộ sức lực đẩy Lâm Thu Đồng, lạnh giọng nói.
"Lâm Thu Đồng! Em dừng tay!"
Thân thể Lâm Thu Đồng bị kéo ra khoảng cách, nhưng đôi môi vẫn gần sát với Thẩm Cảnh Nhiên, sát đến bên tai, say sưa thở ra hơi nóng hổi vui vẻ hỏi.
"Haha, sao vậy?"
"Em còn không biết bản thân đang làm chuyện gì sao!"
"Haha, chị xấu hổ à?"
"Chị là mẹ em đấy!"
Hai tay Thẩm Cảnh Nhiên giãy giụa lần nữa, nhưng chỉ đổi lấy Lâm Thu Đồng càng kềm chặt cô hơn. Bây giờ Lâm Thu Đồng như con thú nhỏ bị chọc giận, cô muốn Thẩm Cảnh Nhiên nghe lời cô, thuận theo cô, có lẽ lý trí cô vẫn còn một ít, Thẩm Cảnh Nhiên càng giãy giụa, cô càng muốn cô ấy không thể đạt được mục đích.
"Mẹ? Không phải mẹ kế sao?"
Lời giễu cợt của Lâm Thu Đồng vừa truyền ra, dành tai Thẩm Cảnh Nhiên cũng đồng thời bị cắn, đáy lòng Thẩm Cảnh Nhiên bỗng sợ hãi, thân thể không kềm được căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.
"..."
Định nói gì đó, nhưng cảm thấy cũng chỉ phí công.
"Mẹ kế thì đã sao? Em muốn từng bước từng bước phá hủy tôn nghiêm của chị."
Lâm Thu Đồng vừa say mê dứt lời, Thẩm Cảnh Nhiên liền rùng mình. Phần tôn nghiêm cao cao tại thượng của Thẩm Cảnh Nhiên, dù là ai cũng không thể xâm phạm, bao gồm cả Quan Tư Thành, Lâm Thu Đồng muốn tự tay phá hủy cái tôn nghiêm đó, cho đến khi chỉ còn là một hạt nhỏ lấp lánh nằm trong lòng mặc cho cô định đoạt. Chất cồn quá lớn, càng về sau Lâm Thu Đồng càng choáng váng, nhưng cô cũng không muốn tùy tiện bỏ qua cho Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng đầu óc ngày càng chóng mặt lợi hại, trong lòng cũng mỗi lúc một quặn thắt, cô thích Thẩm Cảnh Nhiên nhiều như vậy, à không, không còn là thích, mà là yêu. Lâm Thu Đồng yêu Thẩm Cảnh Nhiên say đắm, nguyện ý dâng hiến toàn bộ trái tim, dù phải quỳ rạp thần phục dưới chân chị ấy cũng không sao. Nhưng mà, Thẩm Cảnh Nhiên lại mang tình cảm cô ra đùa giỡn, lợi dụng cô để đạt mục đích, còn đó là mục đích gì Lâm Thu Đồng không hứng thú muốn biết, chỉ biết tình yêu cô dành cho Thẩm Cảnh Nhiên không đáng một đồng cắc bạc, cô chỉ là công cụ để chị ấy trao đổi với Quan Tư Thành, nghĩ tới đây trong lòng Lâm Thu Đồng liền đau đến chết đi được. Tay cũng càng dùng sức khống chế Thẩm Cảnh Nhiên, không để chị ấy và cô có một khoảng trống nào, dù thân thể đã dán chặt lên nhau nhưng Lâm Thu Đồng vẫn cảm thấy không đủ.
Lâm Thu Đồng cảm thấy cô có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không sao có thể nói thành lời, cô lắc lư lôi Thẩm Cảnh Nhiên lên giường, liều mạng đè xuống, vùi đầu vào hõm cổ Thẩm Cảnh Nhiên, có một hương thơm nồng khiến Lâm Thu Đồng lâng lâng.
"Thẩm Cảnh Nhiên... em... có rất nhiều chuyện muốn nói..."
[...]
Sáng hôm sau, lúc Lâm Thu Đồng tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên giường, quần áo còn mặt chỉnh tề, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên không có đây, ký ức của cô dừng lại ở khúc... cô nói cô có nhiều chuyện muốn nói, sau đó say quá, hoàn toàn không còn nhớ gì thêm. Buổi tối, Lâm Thu Đồng ở nhà gặp Thẩm Cảnh Nhiên, thái độ chị ấy đối cô không có gì thay đổi, cho nên Lâm Thu Đồng suy nghĩ, tối qua chắc cũng không phát sinh chuyện gì.
Lâm Thu Đồng thôi việc ở Cảnh Trí, chuyển địa điểm làm việc sang Kiến Nghiệp, nhưng mà, cô muốn Quan Tư Thành đồng ý, không công khai mối quan hệ cha con, cô muốn tự dựa vào bản thân. Quan Tư Thành đương nhiên đồng ý, chỉ cần con gái có thể ngây ngốc bên cạnh hắn, mấy chuyện còn lại không quan trọng. Còn Thẩm Cảnh Nhiên, đợi thời điểm đến, hắn tự nhiên sẽ đặt dấu chấm hết, nếu Thẩm Cảnh Nhiên biết điều tiếp tục ngoan ngoãn, Quan Tư Thành sẽ niệm tình xưa, nếu không, hắn sẽ cho Thẩm Cảnh Nhiên thương tích đầy mình. Quan Tư Thành cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên làm gì hắn cũng được, nhưng không thể đụng vào con gái hắn, suốt năm qua, hắn đã không làm tròn bổn phận, cuộc sống tương lai, hắn phải đền bù gấp bội cho con gái.
Buổi triển lãm chín giờ sáng thứ bảy mở cửa, tối thứ năm Quan Tư Thành ngã bệnh, trận cảm mạo này đến quá đột ngột cũng rất nặng. Quan Tư Thành có lòng nhưng không có sức, chỉ đành từ bỏ ý nghĩ đi xem, tối thứ sau hắn nói với Lâm Thu Đồng.
"Con xem bạn con có ai, cũng thích triển lãm tranh, rủ nhau cùng đi, chứ để không cũng lãng phí."
Sau đó không đợi Lâm Thu Đồng trả lời, hắn đề nghị.
"Không thì, gọi Trần Phóng đi, cậu ấy cũng thích triển lãm."
"Ba nghỉ ngơi cho khỏe, con sẽ tìm bạn đi cùng.'
Lâm Thu Đồng vốn chỉ muốn cô và Thẩm Cảnh Nhiên đi với nhau, nếu được quả thật không muốn mang hòn đá cản đường Trần Phóng theo. Quan Tư Thành vẫn cố ý gọi cho Trần Phóng, Lâm Thu Đồng đứng bên cạnh sa sầm mặt, nếu không phải Quan Tư Thành đang bệnh, cô đã đá văng cái điện thoại đi rồi. Trần Phóng vui vẻ đồng ý lời hẹn, lúc Quan Tư Thành cúp máy còn mừng rỡ nói.
"May là Trần Phóng có thời gian, có đàn ông đi theo ba cũng an tâm hơn."
"..."
Lâm Thu Đồng cố dằn ngọn lửa lòng xuống, nghiêng đầu trở về phòng. Buổi tối, Thẩm Cảnh Nhiên còn ở phòng sách đang chuẩn bị về phòng mình, cô vừa đẩy cửa phòng sách, Lâm Thu Đồng cũng vừa vặn từ phòng Quan Tư Thành bước ra, cứ như đã canh chuẩn thời gian từ trước vậy. Ánh mắt nhìn Lâm Thu Đồng của Thẩm Cảnh Nhiên không hề lay động, cô bước thẳng về phòng mình. Lúc lướt qua người Lâm Thu Đồng, trong lòng Thẩm Cảnh Nhiên cũng mơ hồ dự liệu được, Lâm Thu Đồng nhất định sẽ có động tác, quả nhiên, Lâm Thu Đồng từ sau kéo tay cô lại. Thẩm Cảnh Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, nội tâm thật sâu than thở. Lâm Thu Đồng nắm tay Thẩm Cảnh Nhiên dắt về phòng mình, Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản sức không mạnh bằng, nên cô cũng dứt khoát từ bỏ giãy giụa, đi theo Lâm Thu Đồng vào phòng cô bé.
Lâm Thu Đồng hơi bất ngờ Thẩm Cảnh Nhiên không giãy giụa, tối qua chị ấy còn hoảng hốt giãy giụa kịch liệt là thế. Ngang ngược dắt người ta về phòng mình xong, Lâm Thu Đồng cũng không biết phải làm gì kế tiếp, lúc cô còn đứng ngẩn người, Thẩm Cảnh Nhiên mặt không đổi nói.
"Có chuyện cứ nói, không có chị liền về phòng."
Luôn một bộ ta là tiên nữ cao cao tại thượng, nhìn lại dáng vẻ không có tiền đồ của mình, càng khiến Lâm Thu Đồng căm tức, tại sao Thẩm Cảnh Nhiên có thể dửng dưng chẳng chút để ý, bộ trái tim chị ấy cho chó ăn rồi sao? Nếu Thẩm Cảnh Nhiên thật sự vô cảm với cô, tại sao còn đối xử tốt, dành cho cô nhiều đặc ân đến vậy? Ngay cả Quan Tư Thành cũng phải thừa nhận, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự đặc biệt tốt đối với cô. Nhưng mà, hết thảy hôm nay, như một câu chuyện cười vậy, Quan Tư Thành nói Lâm Thu Đồng muốn nghe chính miệng Thẩm Cảnh Nhiên chối bỏ, đáng tiếc, Thẩm Cảnh Nhiên không chỉ thừa nhận, mà còn thể hiện bằng hành động lời Quan Tư Thành. Cho nên, trước đây và bây giờ, tất cả những gì Thẩm Cảnh Nhiên làm, cũng chỉ vì để đạt được mục đích, haha, cái mục đích khốn kiếp! Lâm Thu Đồng căm giận suy nghĩ.
Thẩm Cảnh Nhiên thấy Lâm Thu Đồng thất thần, cô xoay người muốn rời đi, Lâm Thu Đồng so với cô càng nhanh hơn níu tay kéo cô trở lại. Cổ tay Thẩm Cảnh Nhiên bị đau, chân mày nhíu lại, Lâm Thu Đồng xoay người, liền áp Thẩm Cảnh Nhiên ngã xuống giường. Thẩm Cảnh Nhiên nhíu mày mặt yên lặng, biểu cảm lần nữa lạnh băng. Lâm Thu Đồng nằm trên, bởi vì tức giận mà thở rất mạnh, Thẩm Cảnh Nhiên hơi nghiêng đầu cũng không giãy giụa, có lẽ cô hiểu, đối với Lâm Thu Đồng, càng giãy giụa chỉ càng phản tác dụng. Cả hai rơi vào thế giằng co, tư thế quái dị không diễn tả nổi, ngay cả bầu không khí cũng trở nên lúng túng. Dù lúc này Lâm Thu Đồng nói lời cay độc với Thẩm Cảnh Nhiên nhưng vẫn không nỡ hạ thủ ngoan độc, cô không ngừng tự nhủ, Thẩm Cảnh Nhiên nhất định có nỗi khổ tâm, nhất định là vậy... chỉ là, niềm tin này cũng bắt đầu dao động. Thẩm Cảnh Nhiên đối với cô, vẫn luôn từ chối, là từ chối xuất phát từ nội tâm, giống giờ phút này đây, Thẩm Cảnh Nhiên bộc lộ lạnh lùng, khiến đáy lòng Lâm Thu Đồng rét lạnh.
"Thu Đồng, em đừng ngây thơ vậy nữa."
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Cảnh Nhiên phá vỡ bế tắc, thần kinh vốn đang đau nhức của Lâm Thu Đồng bị khiêu khích, đáy lòng bỗng nảy sinh ác độc, áp chặt Thẩm Cảnh Nhiên dưới thân, bỗng kéo gần khoảng cách xuống tới con số không. Thẩm Cảnh Nhiên lập tức bắt đầu giãy giụa, gần như là phản ứng theo bản năng. Tốt lắm, Thẩm Cảnh Nhiên, thì ra, chị cũng sẽ có phản ứng, chỉ là phải dùng phương pháp thô bạo thì mới được. Lâm Thu Đồng đột nhiên há miệng, cắn cổ Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên ngược lại hít một hơi, liên lụy giọng cũng run theo, cơn giận được đề cao, lạnh lùng nói.
"Lâm Thu Đồng! Em đâu phải người thế này?"
Lâm Thu Đồng nằm trên người Thẩm Cảnh Nhiên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm da thịt trắng nõn, cười haha đùa cợt nói.
"Chị không thích hả?"
Lúc nói lời này, miệng lưỡi Lâm Thu Đồng vẫn không ngừng trêu chọc dây thần kinh của Thẩm Cảnh Nhiên.