Dưỡng Nữ Vi Hoạn

dì ghẻ không dễ trêu chọc***

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Cảnh Nhiên gọi cho Lâm Thu Đồng mãi không được, không thể làm gì khác hơn ngoài gửi tin nhắn.

Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không được tự tổn thương chính mình nghe chưa, bây giờ đây, em không còn đơn độc một mình nữa, trước khi làm bất kỳ chuyện gì, phải nghĩ tới chị một chút.

Trong lòng vẫn thấy bất an, Thẩm Cảnh Nhiên lại soạn tin nhắn.

Em muốn một mình yên tĩnh, cũng được, nhưng, chí ít hãy để chị biết em đang bình an vô sự, có được không?

Thẩm Cảnh Nhiên liên tục gửi hai tin nhắn, một là trấn an Lâm Thu Đồng, hai là tự an ủi bản thân, cô không muốn giống như con ruồi không đầu bay khắp nơi tìm người. Lâm Thu Đồng không phải là đứa con nít, dù chuyện Lâm Thu Diệp khiến em ấy đã kích, nhưng cũng không đến mức như vậy. Dù sao, Lâm Thu Đồng cũng đã bị vứt bỏ nhiều năm, đương nhiên trong lòng sẽ thấy chênh vênh, Thẩm Cảnh Nhiên hiểu vậy, cho nên cô muốn để Lâm Thu Đồng có không gian riêng để suy nghĩ, để nhìn lại mọi chuyện được rõ ràng, sau đó sẽ gặp cô. Đương nhiên, nếu Lâm Thu Đồng không thể một mình giải quyết, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ tham gia, dùng phương pháp của cô để giải quyết. Trước dân chủ, sau chuyên chính, đây là cách làm việc đặc thù của Thẩm Cảnh Nhiên.

Giữa khuya, Thẩm Cảnh Nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Thu Đồng, trả lời.

Em không sao.

Gỏn gọn ba chữ, nhưng để Thẩm Cảnh Nhiên an tâm biết nhường nào, cô lập tức trả lời.

Không sao cũng vậy, có sao cũng thế, gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề, có chuyện gì mà không giải quyết được. Nếu đã không sao thì về nhà sớm một tí, không có em, một mình chị không xong, cho em ba ngày xử lý chuyện này, ba ngày sau, em không trở về, chị sẽ bắt trói em mang về.

Thẩm Cảnh Nhiên nói chuyện ban đầu "chào hỏi", cũng xem như rào trước đón sau Lâm Thu Đồng, phàm con người rất dễ bị nhấn chìm trong đau khổ mà không thể tự thoát ra, cô cũng không ngại tới để xốc dậy tinh thần cô bé.

Nội tâm Thẩm Cảnh Nhiên có phần cường đại, chỉ là hướng ngoại luôn ôn uyển mà thôi, với cô những người nhất định cô luôn có những yêu cầu nhất định, chỉ những người đặc biệt cô mới đặc biệt tốt. Trong ba ngày, Thẩm Cảnh Nhiên không liên lạc Lâm Thu Đồng, ngay cả một dòng tin nhắn cũng không, mà, cô cũng đang không được nhàn rỗi, chính là thế. Liên quan Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên hiểu bây giờ em ấy đang rối bời, đối với chuyện quá khứ, Thẩm Cảnh Nhiên nghĩ không định tìm hiểu, nhưng với tình huống bây giờ, thì biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng. Thẩm Cảnh Nhiên gọi cho Tô Tú, Tô Tú bày tỏ biết gì khai hết, nói không có điểm dừng.

Người cũng đang gấp rút còn có CC, cô về nước là vì Lâm Thu Đồng, đột nhiên không tìm được người cũng không biết tình hình ra sao, cô chỉ đành gọi cho Lâm Lãng Ninh. Lâm Lãng Ninh cũng nói không biết, CC hơi hụt hẫng, cảm giác các cô không như người một nhà, trong lòng càng cảm thấy thương yêu Lâm Thu Đồng. CC gặng hỏi thêm vài lần, phát giác Lâm Lãng Ninh phản ứng hơi chậm chạp, thần sắc cũng mất tự nhiên, CC không kềm được tức giận.

"Lâm Lãng Ninh, tôi tín nhiệm cô như vậy, cô vẫn giấu giếm tôi à?"

Lâm Lãng Ninh hoàn toàn hết điện, đối xử phụ nữ, cô vốn luôn không nỡ, thấy CC cũng thật lòng gấp rút, chỉ đành nói.

"Thật tình tôi cũng không rõ là chuyện gì, chỉ nghe ba mẹ tôi nói, cậu ấy đã tìm được mẹ ruột."

CC thở dài, lúc cô còn quen Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng cũng rất ít nhắc tới chuyện lúc trước, cô có hỏi em ấy cũng trả lời qua loa lấy lệ, cứ như không thích nhắc tới. Nhưng Lâm Thu Đồng không biết, mỗi lần ngủ mơ em ấy đều gọi mẹ, nói mớ đừng bỏ rơi con... CC nghe thấy đặc biệt đau lòng, chỉ cảm thấy trong lòng đứa nhỏ này nhất định có chuyện, nhưng đợi em ấy tỉnh lại hỏi chuyện, khẳng định không bao giờ hỏi được.

"Nếu đã vậy, tôi hỏi chuyện khác."

CC không chớp mắt nhìn Lâm Lãng Ninh.

"Cô nói tôi nghe, Thẩm Cảnh Nhiên là người như thế nào, cô ta rốt cuộc với Thu Đồng là chuyện gì xảy ra?"

Lúc này Lâm Lãng Ninh há miệng nửa buổi, cũng không biết nên nói cái gì. Lấy những hiểu biết ban đầu của cô, quan hệ Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng hẳn là đối nghịch đi, nhưng qua mấy lần gọi điện, giọng điệu trong máy của cậu ấy giống như đã thay đổi, cách nói chuyện dùng từ cũng thay đổi theo, nhưng cụ thể là chuyện gì, Lâm Lãng Ninh cũng không hỏi, cô hết sức không ưa bát quái.

"Cô không biết?"

CC nhìn dáng vẻ Lâm Lãng Ninh không có vẻ gì là giả dối, Lâm Lãng Ninh nuốt nước miếng.

"Lẽ nào hai người họ..."

CC cũng không còn tâm tình hỏi thêm, biết có hỏi cũng vô ích, nhìn bộ dạng Lâm Lãng Ninh xem ra biết còn ít hơn cả cô.

"Chuyện gì cô cũng không biết, nhưng chuyện tôi từng quen Lâm Thu Đồng cô biết chứ?"

Lâm Lãng Ninh gật đầu, CC nói tiếp.

"Lần này trở về, tôi vì muốn mang em ấy theo, hoàn cảnh trong nước không tốt cho em ấy, nói cách khác, hy vọng cô có thể lựa chọn giúp đỡ tôi."

Lâm Lãng Ninh không tùy tiện đáp ứng, chỉ là cũng không từ chối, CC lộ ra vẻ đau lòng.

"Em ấy có những ký ức không được hạnh phúc ở đây, ra nước ngoài phát triển đối với em ấy chỉ có tốt hơn, cô không cảm thấy vậy sao?"

Vừa nói xong, Lâm Lãng Ninh ngược lại lại cảm thấy rất có đạo lý, nhưng loại chuyện này, vẫn là ý kiến người trong cuộc mới là quan trọng nhất mới phải? Lâm Lãng Ninh nói.

"Tôi tôn trọng ý kiến của Thu Đồng."

CC cảm thấy nói nữa cũng vô ích, cái tên nhị hóa này, chỉ biết nói tôn trọng ý kiến này ý kiến nọ.

Ba ngày, đảo mắt đã trôi qua, Lâm Thu Đồng vẫn không về nhà, cũng không nhắn tin. Thẩm Cảnh Nhiên quyết định không cần đợi thêm, chủ động gọi điện cho Lâm Thu Đồng, cư nhiên tắt máy, thần sắc Thẩm Cảnh Nhiên trầm xuống, chuyển sang bấm dãy số Lâm Thu Diệp, cũng tắt máy. Hay cho tên gia hỏa, cả hai cùng nhau biến mất, Thẩm Cảnh Nhiên vừa bài trí nhà mới xong, đợi cho Lâm Thu Đồng ngạc nhiên mừng rỡ, hỏi ý kiến em ấy có muốn dọn vào ở chung với cô không, trước giờ Thẩm Cảnh Nhiên luôn dân chủ, nhưng, bây giờ Lâm Thu Đồng biến mất dạng, chính sách dân chủ của cô xem ra không hiệu quả. Đối với Lâm Thu Đồng, xem ra vẫn phải chuyên chính mới ổn. Thông qua Tô Tú, Thẩm Cảnh Nhiên hỏi hết tất cả những nơi Lâm Thu Đồng có thể đi, gần đây chuyện công ty cũng dần đi vào ổn định, không cần cô ngày nào cũng phải trấn giữ, cho nên Thẩm Cảnh Nhiên lái xe, bắt đầu đi tìm từng nơi.

Nếu một người không muốn để người khác tìm được, đại khái cả đời thật sự cũng sẽ không thể tìm được, nhưng với Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn thấy có lòng tin, em ấy nhất định không phải cố ý không gặp mặt cô, trừ phi, hiện tại tự do bản thân đang bị hạn chế. Trong vòng một ngày, Thẩm Cảnh Nhiên đã tìm hết những nơi có thể tìm được, ngôi nhà hiện tại, sân chơi thích đi nhất, nhà cũ, còn có viện bảo tàng hay đi cùng Tô Tú lúc trước, công viên xx... Thẩm Cảnh Nhiên ngồi một mình trong xe trước quán bar, suy nghĩ thấy có chút buồn cười, đôi vợ chồng này đều thích giam lỏng con mình nhỉ? Bây giờ nhìn lại, cô gần như có thể xác định, Lâm Thu Đồng đã bị Lâm Thu Diệp khống chế.

Thẩm Cảnh Nhiên không thích có bất kỳ va chạm hay gây khó dễ nào với bất kỳ ai, thế mà, người ta cứ thích trêu chọc cô. Cũng không phải, nếu trực tiếp trêu chọc cô còn đỡ, hai người bọn họ lần lượt từng người, đều chọc vào người mà cô để ý, lần này Thẩm Cảnh Nhiên thật sự có chút nổi giận rồi.

Quả thật hổ không ra uy còn tưởng là mèo con, đã vậy, Thẩm Cảnh Nhiên không định tiếp tục khách khí. Sau hôm gặp mặt Lâm Thu Diệp trở về, ý thức được nguy cơ nên cô đã dùng mọi thủ đoạn điều tra lai lịch Lâm Thu Diệp, bao gồm tất cả những mối quan hệ liên quan, đều điều tra tất.

Thẩm Cảnh Nhiên soạn tin nhắn gửi cho Lâm Thu Diệp, cô đang tổ chức cuộc họp trên đảo, nhận được tin nhắn, là số lạ nhưng quen mắt, bấm vào đọc nội dung, Lâm Thu Diệp lập tức nhớ ra. Dòng tin viết.

Lâm tổng đúng là nhanh quên, tôi nhớ đã từng nói, mời các người đừng tiếp tục trêu chọc đến Thu Đồng.

Lâm Thu Diệp hừ cười, người phụ nữ này, giọng điệu nói chuyện cũng lớn lối lắm, rất có sức uy hiếp, chỉ là không biết sức chiến đấu tới đâu. Lâm Thu Diệp không trả lời, đặt điện thoại xuống, rất nhanh dòng tin thứ hai gửi tới, viết.

Lâm tổng, tôi biết, cô vì sợ Thu Đồng và tôi qua lại mới giam cầm em ấy, vậy không bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi đi?

Lâm Thu Diệp hơi nhíu mày, Thẩm Cảnh Nhiên rãnh rỗi quá chơi trò chơi nhắn tin hăm dọa kiểu này với cô à? Cô cũng không rãnh như vậy. Ngay lúc Lâm Thu Diệp vừa nghĩ thế, tin nhắn thứ ba liền gửi tới, là dòng tin kèm ảnh. Lâm Thu Đồng hoài nghi nhấn vào xem, một bức hình hơi mờ tối không rõ hiện lên, người trong hình đang bị bắt trói trên ghế, miệng bị dán băng keo, ánh sáng không đủ, Lâm Thu Diệp chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ, nhưng vừa nhìn cô liền nhận ra ngay, khí huyết lập tức xông thẳng lên não, gân xanh gân đỏ cũng đua nhau nổi lên. Bên dưới bức hình có kèm theo một dòng chữ.

Tôi đây thích nhất là ăn miếng trả miếng.

Lâm Thu Diệp lại kết thúc cuộc họp giữa chừng, ai cũng trố mắt nhìn nhau, chờ đến khi chỉ còn lại mình cô, Lâm Thu Diệp gọi cuộc gọi đầu tiên, máy lại tắt. Lâm Thu Diệp thầm kêu không ổn, gọi cuộc thứ hai cho Thẩm Cảnh Nhiên.

Thẩm Cảnh Nhiên cũng không lập tức nghe máy, mà đợi cho đến cuộc gọi thứ ba, cô mới chậm chạp nghe máy, nói.

"Xem ra Lâm tổng rất thích trao đổi món đồ với tôi."

"Cô ấy không phải món đồ!"

Lâm Thu Diệp cao giọng uốn nắn, Thẩm Cảnh Nhiên khẽ cười.

"Đúng vậy, quả thật không phải là một món đồ."

"Cô!"

Lâm Thu Diệp có chút lửa giận công tâm.

"Tôi không có thời gian chơi trò gửi tin nhắn với cô! Rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy?"

Không đợi cho Thẩm Cảnh Nhiên trả lời, Lâm Thu Diệp uy hiếp nói.

"Tôi nói cô biết, bây giờ cô đang làm chuyện phạm pháp, nếu cô biết hối cải, tôi sẽ cân nhắc bỏ qua cho cô, bằng không, tôi nhất định sẽ truy tố cô đến cùng!"

"Haha, Lâm tổng nói chuyện nghe thật dọa người, lá gan của tôi thế nhưng bé lắm."

Thẩm Cảnh Nhiên ung dung nói, Lâm Thu Diệp đột nhiên thắt tim.

"Thẩm Cảnh Nhiên! Cô là cầm thú sao? Rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy! Nhanh thả cô ấy ra!"

"Lâm tổng, cô xem lại đã, con người tôi đây, chỉ ưa mềm chứ không ưa cứng."

Thẩm Cảnh Nhiên ôn tồn, nhưng mỗi câu nói ra đều đầy mảnh dao.

"Cô cứ giữ thái độ này nói chuyện với tôi, tâm tình tôi sẽ vô cùng không được vui, tôi sẽ làm ra vài chuyện cầm thú không bằng thật cũng không chừng."

"Cô cô cô!"

Lâm Thu Diệp có giận hơn nữa cũng không dám càn rỡ, bởi vì cô vừa nghe thấy tiếng thét chói tai qua điện thoại.

() Chỉ là tựa đề trong một chương truyện bộ truyện bách hợp tiểu thuyết, nội dung tình tiết nhân vật đều là hư cấu không có thật, không hề nhắm đến một cá nhân hay bất cứ một tập thể nào.

P/S: Gần đây vào thời điểm này trùng hợp đang có một vụ án xôn xao dư luận mà mình không tiện nhắc đến ở đây, từ mẹ kế khá là nhạy cảm vào lúc này, bản thân mình tuyệt đối cũng không thể chấp nhận được những chuyện như thế. Tuy nhiên mong các bạn đọc giả mà có ghé qua hy vọng các bạn không xen lẫn giữa truyện và đời thực, nhắm vào hoặc tấn công trang wattpat truyện nhé. Quả thực là trùng hợp, mình hk muốn chết oan T.T .

P/S: Mình cũng tính hay là thôi tạm ngưng úp, nhưng mà hiếm lắm mới rãnh được chút, nếu hk tranh thủ up mình thật sự ko biết bao giờ mới hoàn được. Up thì sợ bị chết oan, hoy mệt quá làm liều luôn T.T

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio