…
————
Edit: Chuông cỏ
Beta: Trangki
Tề Thiên Tường tố cáo Tô Sùng Hoa, lôi hắn từ sau bức màn ra phía trước. Ngày mở phiên toà, Tô Sùng Hoa được vệ sĩ dẫn đường, tiến vào từ cửa nam toà án. Mà bên ngoài toà án đã có rất nhiều phóng viên đài truyền hình đứng chờ. Vừa thấy Tô Sùng Hoa, lập tức vác máy ảnh bật máy quay phỏng vấn Tô Sùng Hoa.
Dưới một tàng cây cách đó khá xa, một chiếc Maybach đen lặng lẽ đậu lại. Cửa sổ ghế lái chầm chậm hạ xuống, Tô Vị Nhiên nhìn Tô Sùng Hoa bình tĩnh được vệ sĩ bảo vệ tiến vào toà, khóe miệng khẽ nhếch.
Phán quyết của Toà án dành cho Tô Sùng Hoa không quá nặng. Nhưng lúc này mọi người hầu như đều đã biết mục đích đến A thành của Tô Sùng Hoa. Mục đích của hắn cũng đã đạt được.
“Ta xem ngươi còn có thể duy trì được đến khi nào mới cầu cứu cha.” Tô Vị Nhiên khẽ cười. Cửa kính xe chậm rãi đóng lại, Tô Vị Nhiên lái xe rời khỏi toà án.
“Phương tổng.” Phó Triêu Dương cầm một tập văn kiện đi vào văn phòng Phương Quân Dục: “Vũ khí đạn dược cho chính phủ Myanmar vẫn được cung cấp bình thường nhưng đã bảo Quý Triển Bằng ngừng cung cấp cho phe chống đối. Phe chống đối đã đưa ra kháng nghị với Quý Triển Bằng, đồng thời đang tìm nguồn cung ứng mới.”
Phương Quân Dục nhìn lướt qua văn kiện Phó Triêu Dương đem tới: “Vệ gia đã phái đại diện liên lạc với đại diện phe chống đối rồi sao?”
“Vâng.” Phó Triêu Dương nói: “Chúng ta rút lui đã tạo ra một ‘cơ hội’ thật tốt cho Vệ gia. Không cần chúng ta ám chỉ, Vệ gia cũng đã nghĩ cách liên lạc với phe chống đối.”
“Phương tổng.” Phó Triêu Dương đẩy kính mắt: “Tôi còn một điểm không rõ. Từ trước đến nay chính phủ Myanmar và phe chống đối vẫn luôn là kẻ thù, nhưng chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện cung ứng vũ khí đạn dược. Trước kia chúng ta cùng lúc cung ứng cho cả hai bên cũng vẫn ổn, như vậy việc gì phải rút khỏi phe chống đối, tạo cơ hội cho Vệ gia lợi dụng.”
Phương Quân Dục cười nhạt nhưng mắt lại không cười: “Cho dù hiện tại không rút ra, sau này vẫn phải rời khỏi. Vậy thì rút trước rồi đẩy kẻ khác ra chịu tội thay cũng không tồi, đây là Vệ gia tự lao vào.” Nói xong, hắn rút ra một sấp văn kiện đưa cho Phó Triêu Dương.
Phó Triêu Dương mở tập văn kiện ra, khi thấy nội dung bên trong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Chính phủ Z quốc và chính phủ Myanmar hợp tác trong cuộc chiến chống buôn bán thuốc phiện ở khu vực Tam Giác Vàng?”
“Đó cũng không phải trong điểm.” Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Buôn bán thuốc phiện có lợi nhuận kinh người nên căn bản là cấm cũng không được. Trọng điểm là trong khoảng thời gian này, chính phủ hai nước thường xuyên gặp mặt.”
“Nhưng có hợp tác cũng là chuyện bình thường, trước kia việc kinh doanh của chúng ta cũng bình thường, không chịu ảnh hưởng.”
“Đó là do không ai dám động tay động chân đối với Phương gia.” Phương Quân Dục chậm rãi nói: “Nhưng lúc này lại chính là thời gian tốt nhất để loại bỏ ý kiến bất đồng.”
Phó Triêu Dương bị Phương Quân Dục nhắc tỉnh, lập tức hiểu ra: “Vệ gia và phe chống đối hợp tác, có thể đánh vào điểm này.” Phương gia trong thị trường kinh doanh vũ khí đạn dược ở Myanmar đã hình thành một hệ thống dòng chảy hoàn chỉnh, dù là bất cứ thời điểm nào cũng đều có thể toàn vẹn trở ra. Còn Vệ gia trong phương diện này thì lại hoàn toàn là một tên gà mờ. Đặc biệt trước mắt Vệ gia không có bất kỳ cơ sở trụ cột nào ở Myanmar, nhược điểm để người khác có thể bắt lấy thật sự rất nhiều.
Phương Quân Dục gật đầu: “Vậy nên không cần chúng ta tự ra tay. Chúng ta chỉ cần ở phía sau đẩy nhẹ một cái là đủ.”
Phó Triêu Dương khép lại tập văn kiện: “Tôi hiểu, tôi sẽ lập tức liên hệ với Quý Triển Bằng.” Quý Triển Bằng là người đại diện cho Phương gia ở Myanmar.
“Về phía Tô Sùng Hoa ” Phó Triêu Dương có vẻ do dự hỏi: “Chúng ta có phải nên nói với Tô Lại Nam một tiếng?” Tô Sùng Hoa dùng Vệ Đào, con trai độc nhất của Vệ gia, uy hiếp buộc Vệ gia liều lĩnh mở rộng thị trường Đông Nam Á. Thất bại thì Vệ gia chịu, thành công thì sẽ buộc Vệ gia phun lợi nhuận ra, dù sao cũng chỉ có hắn được lời.
“Tô Lại Nam không hẳn không biết.” Phương Quân Dục trầm giọng nói.
“Cái gì?” Phó Triêu Dương híp mắt, ánh mắt sắc bén: “Chẳng lẽ Tô gia cũng phóng túng Tô Sùng Hoa tùy ý làm bậy như vậy? Hay đây là ý của Tô gia?”
“Tô Sùng Hoa có làm gì cũng không dậy nổi sóng gió. Tô Lại Nam rất rõ điểm này, nên mới phóng túng hắn như vậy.” Phương Quân Dục lơ đễnh cười cười.
“Chỉ là một đứa con nuôi, đáng để để ý như vậy sao?” Phó Triêu Dương khó hiểu: “Nếu là Tô Vị Nhiên, thì còn có thể hiểu. Nhưng Tô Sùng Hoa và Tô Vị Nhiên ở Tô gia vốn có địa vị khác nhau. Tô Sùng Hoa bất quá cũng chỉ là một tên thuộc hạ mà thôi, hơn nữa là còn một tên thuộc hạ có dã tâm.”
“Chẳng lẽ hắn không lo lắng dung túng như vậy sẽ làm dã tâm của Tô Sùng Hoa bành trướng đến độ có thể uy hiếp vị trí của Tô Vị Nhiên sao?” Phó Triêu Dương đem nghi hoặc nói ra.
Khi Phương Quân Dục nghe thấy câu nói sau cùng của Phó Triêu Dương, trong mắt loé lên một tia thị huyết, nhưng rất nhanh đã bị che dấu, nhanh đến mức cả Phó Triêu Dương cũng không chú ý tới.
“Loại chuyện này sẽ không xảy ra.” Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Anh xuống đi.”
“Vâng.” Phó Triêu Dương gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Sau khi Phó Triêu Dương rời khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt Phương Quân Dục cũng lập tức biến mất, ánh mắt trầm xuống. Thời điểm Phó Triêu Dương nói ra câu kia, tim của hắn tựa hồ cũng chậm mất một nhịp. Chuyện xảy ra đời trước vẫn để lại ám ảnh trong lòng hắn. Nếu không phải hắn đã đồng ý với Vị Nhiên, chỉ sợ hắn sẽ nhịn không được mà giết chết Tô Sùng Hoa và Tô Lê. Hắn sợ tất cả những chuyện này đều là mộng, sau khi tỉnh giấc, đối mặt với hắn lại là một thế giới không có Tô Vị Nhiên.
Chờ hắn kịp phản ứng thì đã bấm xong dãy số của Tô Vị Nhiên.
“Sao?” Điện thoại thông, đầu kia truyền đến thanh âm lười biếng của Tô Vị Nhiên: “Phương Quân Dục?”
Phương Quân Dục nghe thấy giọng nói của Tô Vị Nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu. Hàn khí quanh người cũng nháy mắt tan thành mây khói.
nguyên lai, em vẫn còn đó.
“Ê? Nói chuyện đi.” Thật lâu không nghe thấy tiếng trả lời, khiến thanh âm của Tô Vị Nhiên mang theo một chút không kiên nhẫn: “Phương Quân Dục, anh đang làm trò quỷ gì vậy? Nếu không nói gì thì tôi cúp máy đấy.”
“Vị Nhiên ” Phương Quân Dục nhẹ nhàng mở miệng, nhưng không biết phải nói gì. Hắn có quá nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không có biện pháp nói ra: “Anh nhớ em.”
“Bệnh thần kinh.” Tô Vị Nhiên nghe Phương Quân Dục nói xong liền cúp điện thoại.
Bị cúp điện thoại, Phương Quân Dục nghe tiếng tút tút báo tắt từ bên kia truyền đến, nụ cười trên mặt là bất đắc dĩ mang theo một tia sủng nịch không đổi.
“Phương Quân Dục gọi? Nói gì vậy?” Tô Nguyên đang tập trung trộn bột rong biển, thuận miệng hỏi.
“Hắn nói nhớ tôi.” Tô Vị Nhiên dựa vào sô pha, cầm ly trà lên nói.
“Quả nhiên là bệnh thần kinh.” Tô Nguyên ung dung đồng ý: “Nếu không phải điên thì sao anh ta lại nhớ cậu.”
“Trong mắt cậu tôi không có mị lực như vậy sao?” Tô Vị Nhiên chậm rì rì uống một ngụm trà, tiếc nuối nói: “Trà hoa cho thêm chút Hennessy X. O sẽ ngon hơn.”
“Có lẽ trong mắt người khác cậu miễn cưỡng có thể xem là được, nhưng trong đó không tính Phương Quân Dục.” Tô Nguyên dùng cốc chia theo micro ước lượng bột trân châu, ánh mắt vô cùng chuyên chú: “Nếu không thì sao cậu lại phải theo đuổi Phương Quân Dục tám năm mà còn chưa tới tay?”
Tô Vị Nhiên thờ ơ cười một tiếng: “Không có gì là tuyệt đối, tôi theo đuổi Phương Quân Dục nhiều năm như vậy còn còn chưa tới tay. Cũng như cậu, chuyên tâm tiêu diệt mụn một vạn năm, không phải vẫn mọc ra sao.”
Không khí xung quanh Tô Nguyên sau khi nghe thấy hai chữ mụn nháy mắt hạ xuống. Bởi vì sáng hôm qua, khi dậy hắn lại thấy trên mặt mọc ra một cục mụn có đường kính . millimet, so với lần trước còn lớn hơn.
Tô Vị Nhiên rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của Tô Nguyên, chậm rãi uống một ngụm trà.
“Tôi nghĩ mình nên đến thăm đại ca thân ái một chút để bồi dưỡng tình cảm nha.” Tô Vị Nhiên đặt chén trà xuống, khẽ cười. Hắn tính toán thời gian một chút, giờ này hẳn là Tô Sùng Hoa đã rời toà rồi.
Tô Nguyên dùng nước tinh khiết pha loãng bột trân châu: “Nếu hắn biết tất cả những chuyện này đều là do cậu đang giở trò, phỏng chừng sẽ muốn chém cậu làm đôi.”
Tô Vị Nhiên cười nói: “Giở trò? Tôi bất quá chỉ muốn giúp một tay. Tất cả những chuyện này, không phải đều là do chính hắn tìm lấy sao. Cho dù không có chuyện này, chỉ sợ hắn cũng vẫn muốn chém tôi. Chỉ tiếc, ngay cả biểu hiện ra ngoài cũng không dám. Thật đáng thương mà.” Nói xong, Tô Vị Nhiên đứng lên rời khỏi nhà Tô Nguyên.
Ngồi vào xe sau đó gọi cho Tô Sùng Hoa: ” Alô, đã ra rồi sao? Tôi mời anh ăn cơm.”
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm ôn hoà mà mệt mỏi của Tô Sùng Hoa: “Không cần đâu, anh đang ở phi trường.” Đến tận lúc này, Tô Sùng Hoa vẫn sắm rất tròn vai anh trai tốt.
” Sao, vậy thì thật là đáng tiếc. Từ khi anh tới A thành, tôi và anh còn chưa cùng ăn một bữa nào thật ngon.” Tô Vị Nhiên tiếc nuối nói. Nhanh như vậy đã chịu không nổi chạy về cầu cứu sao? Thật làm cho hắn có chút thất vọng mà, hắn còn tưởng rằng Tô Sùng Hoa sẽ gắng gượng thêm một hồi hoặc nghĩ ra cách gì đó chứ.
“Không sao, lần sau khi cậu về C thành, anh mời cậu ăn.” Tô Sùng Hoa nói.
” Cũng được, anh sẽ không phải chờ ngày đó lâu lắm đâu.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Chừng nào cậu về?” Tô Sùng Hoa hỏi.
“Không biết, có lẽ ngày mai, cũng có lẽ sang năm.” ( TK: Thằng nhãi này =..=)
Tô Sùng Hoa: “…”
“Được rồi, anh đã ở phi trường thì tôi cúp đây.” Tô Vị Nhiên nói xong cũng cúp máy. Khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng. Đến tận lúc này mà Tô Sùng Hoa vẫn còn có thể khoác lên người tấm mặt nạ người anh tốt thì hắn thật đúng là có điểm bội phục. Chẳng trách đời trước chỉ bằng một chút thủ đoạn có thể chiếm được tín nhiệm của hắn.
Cũng lạ là sao đời trước mình lại có thể mềm lòng như vậy, cho dù biết Tô Sùng Hoa có dã tâm nhưng cũng chỉ đề phòng suông, cũng không bạc đãi hắn nửa phần.
Mẹ bệnh mất từ sớm, cha thì trong lần phản loạn cũng chết luôn, Phương Quân Dục cầu mà không được, Tô Nguyên Tô Lê tuy là tâm phúc nhưng vẫn là trên dưới khác biệt. Tính ra, bên cạnh hắn đến một người có thể thoải mái nói chuyện cũng không có. Nhà lớn Tô gia vắng vẻ và cô đơn. Vì sao hắn lại tha cho Tô Sùng Hoa? Có lẽ là do lưu luyến phần ấm áp không thật kia đi.
Cuối cùng, hắn vì chuyện Phương Quân Dục mà phân tâm, cho Tô Sùng Hoa và Tô Lê cơ hội liên thủ.
Tô Vị Nhiên lạnh lùng mỉm cười, lái xe rời khỏi chung cư của Tô Nguyên. Trở lại biệt thự của Phương Quân Dục, Tô Vị Nhiên không chút ngạc nhiên khi Phương Quân Dục đang ngồi trong phòng khách.
Tô Vị Nhiên liếc Phương Quân Dục một cái, rốt cục cũng không nói gì, đi thẳng đến phòng ăn.