Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Vị Nhiên dùng sức xé rách áo sơ mi của Phương Quân Dục. Cúc áo đứt tung, sau khi lăn vài vòng trên mặt đất thì vô lực ngừng lại. Nụ hôn cũng không dừng lại. Phương Quân Dục siết chặt eo Tô Vị Nhiên, khoảng cách giữa thân thể hai người lại càng gần, cơ hồ dán sát vào nhau.

Nụ hôn kịch liệt gần như làm người ta phải ngạt thở. Tô Vị Nhiên tựa trán vào vai Phương Quân Dục, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Sau đó, hắn giương mắt chậm rãi nhìn vào mắt Phương Quân Dục, từ trong mắt Phương Quân Dục hắn có thể thấy được chính mình.

Thân thể hai người vẫn gắt gao dán vào nhau. Hắn có thể xuyên qua quần áo cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phương Quân Dục. Áo sơ mi bị xé rách mở rộng. Tô Vị Nhiên vươn tay, chậm rãi vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Phương Quân Dục, khóe miệng khẽ cong lên: “Còn nhớ hứa hẹn lúc trước của anh không?”

Phương Quân Dục mỉm cười. Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận lồng ngực của hắn theo tiếng cười rất nhỏ này phập phồng lên xuống.

“Nhớ rõ. Mỗi một câu anh nói với em, anh đều nhớ rõ.” Giọng nói của Phương Quân Dục tràn ngập hương vị liêu nhân, làm cho người khác không tự chủ được mà bị mê hoặc.

Tô Vị Nhiên nghe được câu trả lời của Phương Quân Dục, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười nói: “Nhớ là tốt rồi.”

Tay Phương Quân Dục chậm rãi lướt qua mặt Tô Vị Nhiên, tinh tế vẽ theo dung nhan xinh đẹp của người mình yêu. Ánh mắt do dự dừng măt trên mặt Tô Vị Nhiên, mang theo yêu thương nồng đậm và say đắm không chút che dấu. Sau đó như thể không nhịn được lại chạm vào môi Tô Vị Nhiên, lần thứ hai hôn lên.

Tiếp theo, bàn tay ôm eo Tô Vị Nhiên của Phương Quân Dục men theo vạt áo sơmi vươn vào trong, từ xương cùng chậm rãi hướng lên trên. Thân thể Tô Vị Nhiên nháy mắt cứng đơ, nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hắn ghé vào tai Phương Quân Dục nhẹ nhàng thổi một hơi, khẽ cười nói: “Anh hi vọng bị tôi áp như vậy sao?”

Động tác trên tay Phương Quân Dục cũng không dừng lại, mỉm cười, nỉ non với Tô Vị Nhiên: “Vị Nhiên, anh yêu em ”

“Nhưng tôi có thể nghĩ anh chỉ muốn cùng tôi lên giường thôi a?” Tô Vị Nhiên một bên vuốt ve lồng ngực của Phương Quân Dục, một bên nhẹ cắn lên vành tai hắn thì thầm. Khoé mắt hắn hơi đỏ ửng, mỗi khi tâm tình của Tô Vị Nhiên trở nên kịch liệt, khóe mắt đều xuất hiện màu hồng như vậy.

Tay Phương Quân Dục vòng quanh eo Tô Vị Nhiên, không tiếp tục đi lên. Hắn thản nhiên cười nói: “Anh yêu em, dĩ nhiên sẽ muốn lên giường cùng em.”

“Anh rất thành thật.” Tô Vị Nhiên gác cằm lên vai Phương Quân Dục, cúi đầu cười nói.

“Nhưng điều kiện tiên quyết là dưới tình huống em nguyện ý.” Phương Quân Dục vuốt ve làn da bên hông Tô Vị Nhiên, chậm rãi nói: “Mà hiện tại, là em muốn lên giường cùng anh, không phải sao?”

“Anh nói không sai.” Tay lướt qua ngực Phương Quân Dục, đầu ngón tay bất chợt kẹp lấy nơi gồ lên ngay ngực, thấp giọng cười nói: “Cảm xúc kịch liệt là liều thuốc kích thích tốt nhất, mà dục vọng có thể giải phóng cảm xúc kịch liệt. Phương Quân Dục, trước khi vào phòng anh đã nghĩ tới chuyện này chưa?”

Phương Quân Dục nghe Tô Vị Nhiên hỏi, mỉm cười. Hắn không có trực tiếp trả lời, chỉ một lần lại một lần hôn nhẹ lên khoé miệng Tô Vị Nhiên, ôn nhu mà cường ngạnh.

“Anh rốt cuộc là đang khuyên tôi, hay đang kích động tôi vậy?” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng há miệng ra, Phương Quân Dục nhanh chóng tiến vào. Đầu lưỡi hai người tựa như cá đang đùa giỡn, đụng chạm, quấn quýt. Sau đó Tô Vị Nhiên dùng sức cắn xuống, thẳng đến khi trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi. Sau đó, hắn rời khỏi môi Phương Quân Dục, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu trên môi, khoé miệng cong lên một tia cười nhạt.

“Đều có.” Phương Quân Dục vẫn chỉ ôn hòa mỉm cười: “Tâm trạng của em cần nơi phát tiết. Nhưng trước mắt muốn phát tiết cũng không thể giết người, bởi vì vẫn chưa tới thời cơ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao em lại trở về.” Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo mê hoặc: “Vị Nhiên, em cần anh ”

Tô Vị Nhiên cúi đầu cười một tiếng. Sau đó tay hắn dùng sức, đẩy Phương Quân Dục xuống giường, ngồi trên người y: “Phương Quân Dục, không thể không nói anh đúng là một cao thủ tâm lý chuyên đùa bỡn người khác.” Nói xong, lại dùng lực kéo áo Phương Quân Dục, sau đó phủ người, cắn xé lên môi Phương Quân Dục. Phương Quân Dục tuỳ Tô Vị Nhiên muốn làm gì thì làm, nét mặt dịu dàng, tựa như cưng chiều một đứa trẻ đang tức giận. Tay hắn vòng qua eo Tô Vị Nhiên, chậm rãi dùng sức.

Một lát sau, Phương Quân Dục vươn tay, cởi áo sơ mi của Tô Vị Nhiên. Ngực hai người gắt gao dán vào nhau, chậm rãi ma xát. Không còn gì ngăn cách, hai người có thể cảm thụ được nhũ châu của lẫn nhau đang dần cứng lên.

Tay Tô Vị Nhiên từ ngực Phương Quân Dục trượt xuống, chạm vào thắt lưng của Phương Quân Dục, đầu ngón tay linh hoạt động vài cái, thắt lưng liền tuột xuống. Tay Tô Vị Nhiên tiếp tục thăm dò xuống dưới, sau đó hắn mỉm cười ghé vào tai Phương Quân Dục thổi một hơi: “Anh cương…”

Phương Quân Dục mỉm cười: “Em chính là liều thuốc kích thích tốt nhất.”

Tay Tô Vị Nhiên chậm rãi di chuyển, vuốt ve dục vọng của Phương Quân Dục. Sau đó Phương Quân Dục bỗng nhiên dùng sức, nháy mắt đem Tô Vị Nhiên trên người đặt dưới thân.

Tô Vị Nhiên nhíu mày: “Phương Quân Dục, anh đã nói không quên những gì đã nói với tôi.”

Phương Quân Dục nhẹ hôn lên mặt Tô Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Anh nhất định sẽ làm được.” Sau đó hắn cởi đai lưng của Tô Vị Nhiên, cầm dùng vọng của y bắt đầu động. Động tác kịch liệt, không cho người khác cơ hội phản kháng.

Khi khoái cảm to lớn ập đến, Tô Vị Nhiên chỉ có thể thở dốc, quên luôn cả động tác dưới tay. Bàn tay cầm dục vọng của Phương Quân Dục chậm rãi buông lỏng, trong mắt dần hiện lên một tầng hơi nước do tình dục, lồng ngực phập phồng cũng dần biến thành màu đỏ, ửng đỏ nơi khóe mắt lại càng diễm lệ.

Phương Quân Dục lại hôn môi Tô Vị Nhiên, dùng sức mút lấy. Mang theo sự bá đạo và kịch liệt đến mức làm Tô Vị Nhiên gần như ngạt thở. Chẳng mất chốc, từ khóe miệng Tô Vị Nhiên trượt xuống một sợi tơ bạc. Khi môi hai người tách ra, lồng ngực cả hai đều phập phồng kịch liệt.

Tô Vị Nhiên mở mắt, tự ép bản thân chống lại khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ hạ thân, cố gắng tìm về thần trí đã bị Phương Quân Dục đánh tan.

Phương Quân Dục đem toàn bộ biểu tình của Tô Vị Nhiên thu hết vào mắt, sau đó lại hôn xuống. Tô Vị Nhiên giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của Phương Quân Dục, hắn bắt lấy vai Phương Quân Dục, sau đó xoay người đè Phương Quân Dục xuống dưới thân. Nhưng dục vọng vẫn nằm trong tay Phương Quân Dục.

Phương Quân Dục mỉm cười, dưới tay tiếp tục dùng sức. Khoái cảm cuồn cuộn khiến Tô Vị Nhiên kìm không được mà rên rỉ. Tay hắn cũng từ vai trượt xuống ngực Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên ngồi trên người Phương Quân Dục, hai tay chống lên bờ ngực rắn chắc của y. Hắn muốn tính táo lại, nhưng Phương Quân Dục không để cho hắn bất cứ cơ hội nào. Một đợt rồi lại một đợt khoái cảm tập kích, không chừa chút khe hở để Tô Vị Nhiên có thể tìm lại lí trí.

“Anh… buông tôi ra…” Tô Vị Nhiên cắn răng đứt quãng nói, sau đó lại nhịn không được ngẩng đầu lên, ngâm một tiếng. Phương Quân Dục nhìn cần cổ trắng nõn của Tô Vị Nhiên, con ngươi vốn đã u ám lại càng tối sầm. Động tác trên tay càng lúc càng mãnh liệt. Tô Vị Nhiên thở hổn hển, hai tay cơ hồ đã không thể chống đỡ được thân thể. Hắn muốn rời khỏi người Phương Quân Dục, dùng đầu gối đẩy chân Phương Quân Dục. Nhưng thân thể vừa mới cử động, đã bị Phương Quân Dục kéo trở về, cả người đều dán vào người Phương Quân Dục.

“Không buông.” Phương Quân Dục dán vào tai Tô Vị Nhiên, ôn nhu nhưng cũng mang theo một tia cường ngạnh: “Anh sẽ không buông em ra, vĩnh viễn… ”

Nói xong, dùng sức ôm lấy Tô Vị Nhiên. Một bàn tay vẫn cầm dục vọng của Tô Vị Nhiên, một bàn tay thì men theo eo đi xuống, trượt tới cặp mông cũng đang run rẩy của Tô Vị Nhiên.

Tô Vị Nhiên nguyên bản đã từ bỏ chuyện chống lại dục vọng. Thế nhưng khi tay Phương Quân Dục trượt tới mông, thần trí của hắn đột nhiên thanh tỉnh lại. Câu nói của Tô Tuấn Vũ đột nhiên vang vọng trong đầu: bị Phương Quân Dục thao rất thích đi…

Giỡn chắc! Muốn làm cũng là hắn ở trên Phương Quân Dục! Tô Vị Nhiên dùng sức bắt lấy bàn tay tàn sát bừa bãi trước sau của Phương Quân Dục, cắn răng nói: “Đừng có đùa! Hôm nay tôi nhất định phải thượng anh!”

Sau đó hắn nhỏm dậy, dùng đầu gối tách hai chân Phương Quân Dục, thân thể chen vào giữa hai chân y. Tiếp đó hắn vươn tay hướng về phía hạ thân Phương Quân Dục. Nhưng còn chưa chạm vào mông Phương Quân Dục, Tô Vị Nhiên đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển. Phương Quân Dục lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai một lần nữa đem Tô Vị Nhiên đặt dưới thân. Lần này không có cho hắn cơ hội giãy dụa, trực tiếp xoay lưng Tô Vị Nhiên lại.

Tay Phương Quân Dục dùng sức xoa nắn dục vọng đã cứng rắn đến phát đau của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên cố gắng giãy dụa trong biển dục vọng, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi bản năng sinh lý. Theo một tia sáng loé lên, thần trí Tô Vị Nhiên trống rỗng, liền xuất ra trong tay Phương Quân Dục. Sau đó Tô Vị Nhiên thất thần thở từng ngụm từng ngụm, ánh mắt tan rã.

Phương Quân Dục tách mông Tô Vị Nhiên ra, nương theo tinh dịch của Tô Vị Nhiên làm chất bôi trơn, chậm rãi đâm một ngón tay vào.

Đau nhức lập tức kéo thần trí Tô Vị Nhiên lại: “Phương Quân Dục, anh là vương bát đản, dừng tay lại cho tôi!” Tô Vị Nhiên gầm nhẹ nói. Hắn muốn tránh khỏi khống chế của Phương Quân Dục, nhưng vừa tiết một lần, khí lực của hắn vẫn chưa khôi phục.

Nguyên bản Tô Vị Nhiên cũng không ôm hi vọng gì, nhưng sau khi Phương Quân Dục nghe Tô Vị Nhiên nói lại thật sự dừng lại. Nhưng cũng chỉ là dừng lại mà thôi, ngón tay của hắn vẫn nằm trong thân thể Tô Vị Nhiên. Phương Quân Dục khẽ hôn lên lưng Tô Vị Nhiên, nồng đậm lưu luyến.

“Lấy tay ra!” Tô Vị Nhiên cả giận nói.

“Không.” Phương Quân Dục ôn nhu cự tuyệt: “Anh dừng lại để em thích ứng thôi.”

“Cút cho tôi!” Tô Vị Nhiên giãy dụa nói.

“Làm xong anh sẽ cút.” Thanh âm của Phương Quân Dục rất ôn hòa, ngữ điệu chân thành tha thiết. (Tk: thế thì nói làm méo gì hả lật bàn )(Cc: bật ngón giữa)

Khi Tô Vị Nhiên đã bình ổn hơi thở, Phương Quân Dục lại nhét thêm một ngón tay. Tô Vị Nhiên nhíu mày, theo sự thích ứng của thân thể, Tô Vị Nhiên có thể cảm giác được đau đớn dần dần thối lui, sau đó là một khoái cảm quỷ dị từ từ khuyếch tán. Nhưng loại tư thế xấu hổ này vẫn làm Tô Vị Nhiên cảm thấy kháng cự, nên kiên quyết không thừa nhận khoái cảm đang sinh ra. Phương Quân Dục nhìn biến hoá của Tô Vị Nhiên, phỏng chừng người dưới thân đã có cảm giác, nên rất nhanh lại chen vào một ngón tay.

Cảm nhận được thân thể Tô Vị Nhiên dần thích ứng, Phương Quân Dục tiếp tục hôn lên lưng Tô Vị Nhiên, giúp y thả lỏng.

Sau đó hắn rút ngón tay ra, động một cái, tiến vào thân thể Tô Vị Nhiên. Mới đầu chỉ là chậm rãi di động, thẳng đến khi tiếng rên rỉ của Tô Vị Nhiên tràn khỏi khóe môi, động tác của Phương Quân Dục liền trở nên kịch liệt mà hung mãnh, giống như muốn đem người dưới thân hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình, vĩnh viễn cũng không tách ra.

Sau khi phóng thích, Phương Quân Dục ngừng lại một chút. Nhưng Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận được dục vọng chôn trong thân thể hắn của Phương Quân Dục chẳng mấy chốc lại cứng lên.

Sau đó Phương Quân Dục bế Tô Vị Nhiên lên, để Tô Vị Nhiên dạng chân ngồi trên người hắn. Lúc này, Tô Vị Nhiên mới biết Phương Quân Dục muốn làm gì: “Phương Quân Dục, anh… ”

Không đợi Tô Vị Nhiên mắng xong, Phương Quân Dục liền nâng eo Tô Vị Nhiên, sau đó nhắm ngay dục vọng của mình hung hăng ấn xuống. Tô Vị Nhiên cảm giác thân thể mình như bị chém thành hai nửa. Nhưng rất nhanh khoái cảm ngập trời lại nhấn chìm thần trí Tô Vị Nhiên. Thân thể bắt đầu khuất phục bản năng, Tô Vị Nhiên chống tay lên ngực Phương Quân Dục, thân thể theo động tác của Phương Quân Dục cao thấp di động. Tay Phương Quân Dục cũng từ phần eo mịn màng của Tô Vị Nhiên trượt tới mông, ngón tay dùng sức, để lại ấn ký thật sâu trên hai cánh mông tròn trịa.

Cơ hồ hai người đồng thời phóng thích, cả người Tô Vị Nhiên gục xuống người Phương Quân Dục. Phương Quân Dục ôm eo hắn, nhưng dục vọng vẫn chưa rút khỏi thân thể Tô Vị Nhiên. Hắn hôn nhẹ lên mắt Tô Vị Nhiên, ánh mắt quyến luyến dịu dàng.

Một lát sau, Tô Vị Nhiên đã khôi phục khí lực và thần trí liền đứng lên, đem dục vọng của Phương Quân Dục chậm rãi rút khỏi thân thể mình. Đợi cho thân thể hai người đã hoàn toàn tách ra, Tô Vị Nhiên hung hăng đấm một quyền vào bụng Phương Quân Dục, sau đó đi đến phòng tắm. Tuy rằng trong một khắc cửa phòng tắm đóng lại, chân và thắt lưng mềm nhũn thiếu chút té ngã, chỉ có thể vịn vào khung cửa duy trì cân bằng, nhưng Tô Vị Nhiên vẫn không cho phép Phương Quân Dục tiến vào phòng tắm giúp hắn rửa sạch. Phương Quân Dục đứng trước cửa phòng tắm, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Tô Vị Nhiên mặc áo tắm đi ra, thấy Phương Quân Dục vẫn đứng ngoài cửa phòng tắm, tức giận mức đến gân xanh trên trán nhảy liên tục. Hắn đè lên huyệt Thái Dương, ổn định một chút cảm xúc, sau đó cười lạnh: “Tác dụng của anh chỉ đến thế thôi. Hiện giờ anh đã không còn giá trị lợi dụng, không cần ở lại phòng tôi làm gì.”

Phương Quân Dục nhìn lồng ngực trắng nõn lộ khỏi áo tắm của Tô Vị Nhiên đều là dấu hôn, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý không đổi.

“Dùng xong liền ném, Vị Nhiên, em cũng vô tình thật.”

“Cút!”

—————

Cc: đập bàn đập ghế ném ly chọi bát…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio