Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Bảo bối, đến Barcelona đi.” Joe nói.
“Vì sao?” Tô Vị Nhiên lười biếng dựa vào sô pha nói.
“Chúng ta có thể cùng nhau trải qua một kỳ nghỉ hè thú vị nha.” Joe hớn hở nói.
“Thật xin lỗi, tôi tốt nghiệp lâu rồi.” Tô Vị Nhiên nói.
“…”
“Có chuyện thì nói, nếu không tôi cúp.”
“Ấy ấy, bảo bối, đừng cúp. Lần cuối cùng Tô Lê và Aen xuất hiện là ở Barcelona.” Joe vội nói.
Tô Vị Nhiên thản nhiên ừm một tiếng: “Ba ngày sau tôi sẽ đến Barcelona.”
Joe nhiệt tình nói: “Tôi nhất định đến sân bay đón em…” Trả lời Joe chính là tiếng tút tút ngắt kết nối của điện thoại…
Cúp máy, Tô Vị Nhiên ném điện thoại qua một bên. Tô Vị Nhiên chậm rãi xoay nhẹ ly rượu, khóe miệng dần cong lên thành một nụ cười lạnh như băng. Tô Lê ngươi ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng ah. Nếu không cuộc báo thù này của hắn chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao?
Lần cuối cùng Tô Lê và Aen xuất hiện là ở Barcelona, chuyện này chẳng có nghĩa lý gì, về điểm này Tô Vị Nhiên rất rõ. Nhưng nếu Joe khuyên hắn đi Barcelona, vậy cũng phải có đạo lý của hắn.
—
“Phương tổng.” Phó Triêu Dương đẩy cửa bước vào văn phòng của Phương Quân Dục.
Phương Quân Dục buông văn kiện trong tay xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Là về Tô thiếu gia.” Phó Triêu Dương nói.
Phương Quân Dục gật đầu: “Nói đi.”
“Ngày hôm qua Tô thiếu gia đã đi Barcelona.” Phó Triêu Dương đáp. Thực tế hệ thống tình báo của Phương gia cũng rất mạnh, thực lực có thể sánh với Tô gia và tổ chức tình báo bí ẩn The Eage nọ.
“Barcelona…” Phương Quân Dục dựa vào lưng ghế dựa: “Em ấy đến đó làm gì?” Một lát sau, hắn ngẩng đầu hỏi: “Phía Barcelona xảy ra chuyện gì?”
Thân là một trợ lý toàn năng, sau khi Phó Triêu Dương nhận được tin Tô Vị Nhiên đến Barcelona đã lập tức điều tra toàn bộ nguyên nhân có thể buộc Tô Vị Nhiên phải đến Barcelona. Hắn gật đầu: “Một tuần trước, Tô Lê được Aen cứu đi và Aen xuất hiện ở Barcelona. Bốn ngày trước Johnson cũng thành lập một phân bộ ngầm ở Barcelona.”
Ngón tay Phương Quân Dục đều đều gõ lên mặt bàn: “Đặt cho tôi vé đi Barcelona đêm nay.”
Phó Triêu Dương đẩy kính mắt: “Vé máy bay đã chuẩn bị xong, chuyến bay lúc chín giờ.”
Sân bay Barcelona sảnh A, một người đàn ông anh tuấn đeo kính râm mặc áo khoác đen bước nhanh trong đại sảnh, phía sau hắn là sáu người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen. Tất cả mọi người đề vô thức nhường đường, hắn cứ vậy đi thẳng đến nơi đón phi cơ, suốt dọc đường đều là vẻ mặt nghiêm túc. Khi hắn nhìn lên màn hình theo dõi, chứng kiến một nam tử Hoa Kiều trẻ tuổi, hắn mới dần mỉm cười.
Tô Vị Nhiên theo thông đạo đi ra sảnh, liền nhìn thấy Joe đang đeo kính râm đứng trước cổng quét người. Hắn vừa bước ra, Joe đã tiến về phía hắn. Đến trước mặt Tô Vị Nhiên, Joe cuối cùng cũng gặp lại Elvis hắn luôn mong nhớ. Hắn tiến lên, cho Tô Vị Nhiên một cái ôm mạnh mẽ, mỉm cười nói: “Evis, tôi rất nhớ em.”
Tô Vị Nhiên thản nhiên nở nụ cười, cũng ôm lại Joe một cái sau đó bỏ ra. Nhưng Joe chẳng đứng đắn được quá lâu. Tô Vị Nhiên đã thả tay, hắn vẫn kiên quyết không chịu buông, hơn nữa hai tay còn bắt đầu không thành thật sờ loạn. Tô Vị Nhiên giật mình đập rớt cái móng heo của Joe, sau đó đi thẳng ra ngoài Joe liền lẽo đẽo chạy theo, miệng còn lảm nhảm: “Bảo bối, cho tôi ôm thêm chút đi, tôi còn chưa ôm đủ mà.” Bộ dạng vô lại không còn chút liên quan gì với người đàn ông sắc mặt nghiêm túc vừa rồi. Mà bảo vệ của Joe hiển nhiên đã quen bộ dáng động kinh vô lại trước mặt Tô Vị Nhiên của Joe, vẻ mặt không chút thay đổi.
Tô Vị Nhiên dừng bước, tựa tiếu phi tiếu nói: “Chưa ôm đủ?”
Joe nghiêm túc gật đầu, thành thật khai báo: “Bảo bối, tôi còn muốn ôm em cả đời.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lại đây.”
Joe thấy thế thì hớn hở, lập tức đi tới.
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Gần chút nữa.”
Joe vui vẻ ra mặt, càng tới gần Tô Vị Nhiên. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức như muốn dán cả vào nhau. Thuộc hạ của Joe có chút không đành lòng quay đầu đi. Những khi Boss của bọn họ đối mặt vị mỹ nhân âm hiểm, chỉ số thông minh lại tuột xuống một mức độ mới, hình tượng vỡ nát đến không nỡ nhìn thẳng. Hầu như lần nào cũng ăn một đống thiệt nhưng lại chưa bao giờ rút được bài học xương máu, ngược lại còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng…
Ngay lúc Joe đã muốn treo hẳn lên người Tô Vị Nhiên, lại cảm thấy ‘huynh đệ’ của hắn bị cái gì đó cứng cứng đè lên, cảm giác này Joe vô cùng quen thuộc. Khi hắn và Evis lần đầu gặp nhau, Evis cũng như vậy dùng súng uy hiếp ‘huynh đệ’ của hắn, rồi vẫn để hắn tiếc nuối đến nay…
Nụ cười của Joe cứng lại: “Bảo bối, em cũng nên nghĩ đến tính phúc sau này của mình chứ…”
“Vậy sao?” Tô Vị Nhiên ghé môi vào tai Joe, tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy ôm đủ chưa??? ”
“Chưa …. ” Joe còn chưa nói xong cũng cảm giác tay Evis bỗng cử động. Joe từ nhỏ đã ôm súng mà lớn, dĩ nhiên liền biết đây là động tác mở chốt. Quen biết với Evis bao nhiêu năm hắn rất rõ tính khí của y, nếu hắn không sửa miệng, dám súng sẽ cướp cò thật đó…
“Đủ rồi đủ rồi.” Joe rất ngoan ngoãn sửa miệng. Khi hắn cảm giác được cái thứ cứng ngắc kia rời khỏi huynh đệ của mình, hắn mới thở ra một hơi. Động tác của hai cũng không quá lớn nên trong sân bay ngoài hắn ra người xung quanh chắc chỉ nghĩ hai người này có lẽ là bạn bè lâu năm gặp lại, hành động có hơi thân mật mà thôi. Mà Barcelona lại là thiên đường cho người đồng tính, dù hai nam nhân có ôm hôn giữa đường cũng sẽ không khiến ai chú ý, dù sao mấy chuyện đó cũng xảy ra như cơm bữa ấy mà.
“Quy định cấm mang súng lên máy bay, vậy mà lại có thể cho em đem cả qua cửa kiểm tra.” Joe có chút không cam lòng lầm bầm.
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Anh đúng là một người dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Joe: “…” Lăn lộn trong thế giới hắc ám như bọn họ, sao có thể cho phép súng rời người chứ.
Joe mang Tô Vị Nhiên đến phân bộ ngầm ở Barcelona. Vốn hắn còn tính sắp xếp cho Tô Vị Nhiên ở cùng phòng với hắn, nhưng sau khi Tô Vị Nhiên ‘lơ đãng’ đưa mắt liếc tiểu huynh đệ của hắn một cái, vì nghĩ cho tiểu huynh đệ, Joe vẫn là tâm không cam lòng không nguyện sắp xếp cho Tô Vị Nhiên một gian khác.
Trong thư phòng, Joe vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm trầm thấp tao nhã lại mang theo lạnh lẽo: “Tin tức là thật?”
“Đã xác thực.”
“Tốt lắm, cậu đi xuống đi.” Joe vẫy tay cho lui thuộc hạ. Hắn cúi đầu bật cười, không nghĩ tới Phương Quân Dục vậy mà cũng tới Barcelona. Rõ ràng hắn gặp Evis trước cả Phương Quân Dục, nhưng là trong mắt Elvis lại chỉ có Phương Quân Dục.
“Đúng là không công bằng.” Joe gác tay lên trán, thanh âm trầm thấp mị hoặc như một đoá hồng giữa trưa, màu mắt xanh như biển Aegean cũng sâu không thấy đáy.
Cùng lúc Tô Vị Nhiên cũng nhận được tin Phương Quân Dục nhập cảnh Barcelona. Tắt màn hình, Tô Vị Nhiên gập laptop lại, khoé môi khẽ nhếch.
“Bảo bối, em đang không vui à?” Joe đi vào phòng liền nhìn thấy Tô Vị Nhiên cầm ly rượu dựa vào sô pha, ánh mắt xa xăm.
Tô Vị Nhiên liếc Joe: “Tôi đang nghĩ hình như mắt anh chắc chỉ là đồ trang sức.”
“Có muốn tôi uống cùng em không?” Joe lấy từ trên giá xuống một chai Whiskey, nói.
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Kỳ thật chúng ta có thể bỏ qua quá trình này, trực tiếp rượu say loạn tính.”
Joe cười nhẹ nói: “Hoạ chỉ trong mơ.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lắc lư ly rượu: “Mơ cả đời sao?”
Joe nặng nề nhìn vào mắt Tô Vị Nhiên: “Vì sao không thể, kỳ thật chúng ta có thể thử một lần… tôi sẽ cho em cảm nhận được vui vẻ tột cùng. ” không khí tựa hồ đọng lại, thời gian giằng co không chịu trôi. Khi mắt hai người nhìn nhau, khái niệm không gian và thời gian bắt đầu mơ hồ.
“A ——” Tiếng cười khẽ của Tô Vị Nhiên đánh tan bế tắc, hết thảy lại hồi phục nguyên trạng: “Anh muốn lên giường với tôi đến như vậy?” Tô Vị Nhiên dựa vào sô pha, tư thế thả lỏng.
“Đương nhiên, muốn cùng người mình thích làm tình chẳng lẽ không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?” Joe mỉm cười nói.
“Nói rất có lý.” Tô Vị Nhiên gật đầu, biểu tình tán thành với hắn.
“Nói vậy là em đồng ý.” Joe mừng rỡ.
“Nhưng tôi không thích anh.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, còn chậm rãi bổ sung: “Vậy lên làm chuyện đó với anh cũng không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Joe còn chưa kịp vui sướng đã bị một ngọn núi nện cho ngã không dậy nổi.
Tô Vị Nhiên đã đến Barcelona rất nhiều lần, vậy nên đối với thành phố này, hắn tương đối quen thuộc. Ngày hôm sau, Tô Vị Nhiên đến một quán cà phê vẫn hay đi. Quán cà phê này tên “Disapear”, cà phê Blue Mountain ở đây nồng đậm mà nguyên chất, Tô Vị Nhiên rất thích.
Quán “Disapear” nằm sâu trong một hẻm nhỏ không tên, Tô Vị Nhiên ngồi một lúc rồi rời khỏi. Khi hắn chuẩn bị đến quảng trường Catalonia, chợt thấy phía trước có một nam tử châu Á anh tuấn đang đi đến. Là Phương Quân Dục! Khi nhìn rõ người nọ, Tô Vị Nhiên lập tức trốn vào một cửa tiệm nhạc cụ gần đó.
Chết tiệt! Hắn đến Barcelona làm gì! Trong lòng Tô Vị Nhiên lửa giận cháy cái phừng. Hắn chậm rãi lấy ra khẩu súng luôn mang bên người, đầu ngón tay vuốt qua hoa văn phía chuôi súng, đáy mắt loé lên hàn quang. Sau đó hắn giơ súng, chậm rãi nhắm vào vị trí trái tim của Phương Quân Dục. Chỉ cần bóp cò, con người đáng ghét này sẽ có thể biến mất vĩnh viễn… Tô Vị Nhiên cười lạnh.
Mắt Tô Vị Nhiên híp lại, ngón trỏ đè xuống.
Tiếng súng vang lên, du khách chung quanh chạy tứ tán. Tô Vị Nhiên nhìn Phương Quân Dục tránh thoát viên đạn, ánh mắt phức tạp. Vẫn là không nỡ sao? Chứng kiến Phương Quân Dục men theo tiếng súng tìm ra vị trí của mình, Tô Vị Nhiên xoay người rời khỏi tiệm nhạc cụ. (Cc: đậu xanh nhà anh. Người ta phải né mới thoát á, ở đó mà ko nỡ. ==) (TK: Cũng ko nỡ mà, với một thiện xạ như Vị Nhiên, chỉ có cố tình bắn chệch mới chệch chứ không có chuyện cái bia to đùng ko di động mà lại chệch được đâu:)
…
“Nha, bảo bối, phương thức biểu đạt tình yêu của người nước Z các em lúc nào cũng máu me lãng mạng như vậy à?” Trong văn phòng xa hoa, Joe xoa cằm, hứng thú nói.
“Biểu đạt tình yêu? Lãng mạn?” Tô Vị Nhiên mỉm cười, khẩu súng trong tay xoay một vòng rồi chĩa thẳng vào Joe: “ Vậy anh có muốn tôi biểu đạt một chút tình yêu với anh không? Joe – yêu – quí.”
“Bảo bối, vậy sẽ làm tôi thụ sủng nhược kinh đó … Tuy rằng tôi yêu em, nhưng cũng phải có mạng mới yêu được em, vẫn là bỏ đi…” Joe nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm, lại nhìn Tô Vị Nhiên đang cầm súng chỉa vào mình, cười nói: “Tôi vẫn cảm thấy dùng hoa hồng để tỏ tình với em vẫn tốt hơn, em mà nhỏ lệ sẽ làm tôi thụ sủng nhược kinh đó.”
Tô Vị Nhiên cất súng, đứng lên xoay người bỏ đi: “Nếu Phương Quân Dục đến, nói là tôi chưa từng tới.”
Joe lại theo thói quen sờ cằm, này vừa nhìn đã biết là xạo a. Lấy đầu óc của Phương Quân Dục thì sao có thể không đoán ra được. Hai người này giận dỗi nhau còn liên luỵ đến cả người vô tội. Kĩ thuật bắn súng của Tô Vị Nhiên luôn vừa ngoan lại vừa chuẩn, cho dù muốn giết người thật hoặc chỉ cần làm kẻ đó bị thương, thì sao có thể bắn hụt? Cho dù Phương Quân Dục thân thủ nhanh nhẹn, may mắn tránh thoát, Tô Vị Nhiên hoàn toàn có thể từ vị trí bí mật bắn tiếp thì sao lại không bắn, hơn nữa còn bỏ đi luôn? Vừa nhìn đã biết hai người này đang giận dỗi nhau mà.
Một God father của Mafia như hắn mà lại đi nói ra một lời dối cấp thấp chỉ cần chọc cái là thủng đó, nếu bị kẻ khác biết, hắn nào còn mặt mũi gặp ai nữa.
Joe nhẹ nhàng ho một tiếng: “Bảo bối, không thể uống tách cà phê rồi hãy đi được sao?”
Tô Vị Nhiên vẫn không dừng bước, lúc đi tới cửa hắn mới xoay người nói với Joe: “Nhớ kỹ lời tôi rồi chứ?”
Joe tựa vào lưng ghế, đá lông nheo với Tô Vị Nhiên: “Bảo bối, em đã không thích Phương Quân Dục như vậy, vậy em có thể cân nhắc tôi một chút nha. Anh tuấn lại tiêu sái, si tình lại giàu có, trong phạm vi cả thế giới cũng không được mấy ai đâu.” Joe mặt dày tiếp tục cố gắng lăng xê đẩy mạnh tiêu thụ của bản thân.
“Ít tự dát vàng lên mặt đi, cho dù anh tự đóng gói tặng miễn phí tôi cũng không cần.”
Nhìn Tô Vị Nhiên rời đi, ánh mắt Joe trở nên sâu thẳm: “Xem ra, vẫn là không bỏ xuống được…”