— Phương Quân Dục, tao không giết được Tô Vị Nhiên. Nhưng Tô Vị Nhiên so với bản thân nó còn yêu mày sâu đậm hơn, nếu như bắt mày phải chôn cùng tao, so với việc tự tay giết chết Tô Vị Nhiên còn làm cho nó đau đớn hơn.
Phương Quân Dục ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó hướng về Tằng Hải nói: “Bác Hải, giám sát hắn.”
Tằng Hải gật đầu: “Vâng.” Phòng thẩm vấn này xây dưới lòng đất, vách tường ngăn cách bằng thép dày đến cm. Nếu không có người chuyên dụng dắt đi, căn bản là tìm không nổi nơi này. Phòng này giam giữ toàn những kẻ quan trọng, đề phòng bị người khác bắt đi. Đồng thời những kẻ bị giam giữ tại chốn này, không một ai có thể sống sót thoát ra, chưa từng có ngoại lệ.
Phó Triều Dương đừng đợi ngoài cửa xe, nhìn thấy Phương Quân Dục đi ra thì mở cửa: “Phương tổng.”
Phương Quân Dục hướng về phía Phó Triều Dương khẽ gật đầu, ngồi lên xe, “Đi đến Nam cảng.”
Vốn dĩ Phó Triều Dương cho rằng Phương Quân Dục đến Barcelona là vì đuổi theo Tô Vị Nhiên, thế nhưng Phương Quân Dục ngày thứ hai đã về nước. Mà chuyện anh về nước lại bảo mật. Vì vậy những kẻ luôn nhìn chằm chằm Phương Quân Dục đều nghĩ rằng anh ta vẫn còn ở Barcelona. Nếu như không phải nhận được tin từ Phương Quân Dục, ngay cả hắn cũng sẽ cho là anh ta vẫn đang ở Barcelona.
Khi Leo biết Phương Quân Dục ngày thứ hai đã về nước cũng giật nảy người.
Vốn hắn cũng nghĩ Phương Quân Dục đến Barcelona là để tìm cơ hội ở chung với Tô Vị Nhiên. Suy cho cùng nếu còn không nỗ lực, Tô Vị Nhiên có khả năng sẽ thật sự cùng Trần Du Cẩn kết hôn. Tuy bọn họ đều biết Tô Vị Nhiên chỉ là kết hôn trên danh nghĩa với Trần Du Cẩn, nhưng Tô Vị Nhiên thực tế cũng không phải người dễ đoán, dù có kết hôn thì qua ngày thứ hai sẽ ly hôn không chừng.
Leo không nghĩ rằng lần này Phương Quân Dục đến Barcelona cũng chỉ là một cái cớ. Mục đích là dẫn dắt sự chú ý của mọi người. Mà đặc biệt là sự chú ý của một người — Tô Vị Nhiên. Sau đó Phương Quân Dục bí mật về nước, còn Leo vẫn ở lại Barcelona, giúp Phương Quân Dục lừa gạt ánh mắt của mọi người, làm cho tất cả bọn họ gồm cả Tô Vị Nhiên đều cho rằng anh vẫn còn ở Barcelona.
“Tôi không nghĩ cậu ngay cả Tô Vị Nhiên cũng dám lừa.” Leo sau khi nghe xong kế hoạch của Phương Quân nhàn hạ nói, “Ôi trời, cậu lại một lần nữa lừa Tô Vị Nhiên.”
Hắn liếc nhìn Phương Quân Dục cười nói: “Nếu tôi mà là Tô Vị Nhiên, chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu.”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Tôi không cần được tha thứ.”
“Nhưng tình yêu được xây dựng từ những dối trá rất mong manh.” Leo nghiêm túc nhìn Phương Quân Dục nói.
Phương Quân Dục thấp giọng cười: “Cho dù là mong manh, so với không có gì cả vẫn tốt hơn. Huống chi –” Anh cười đến khiêm tốn nhã nhặn, “Nếu như lời nói dối không thể bị vạch trần, vậy thì nó chỉ có thể bị vùi lấp.” Anh liếc mắt nhìn về phía Leo mỉm cười hỏi: “Có đúng không?”
Cho dù có là Leo thì khi đối mặt với nụ cười ôn hòa nhã nhặn của Phương Quân Dục cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Lát sau Leo chậm rãi mở miệng nói: “Tĩnh nói cậu là một con cáo, nhưng tôi lại thấy cậu thật ra là một con sói cô độc.”
Phương Quân Dục nhàn nhạt cười: “Bất luận là cáo hay sói, thì cũng chỉ là thú vật mà thôi.”
Leo cũng cười bảo: “Tĩnh nói như thế là muốn ngầm chửi cậu, nhưng mà lại không dám trực diện nói.” Leo cứ như vậy mà thoải mái “bán đứng” Lâm Tĩnh Ngôn.
Cứ như thế, Phương Quân Dục che giấu được con mắt của mọi người, thần không biết quỷ không hay mà trở về nước.
“Nên xử trí chuyện Tô Sùng Hoa như thế nào đây?” Phó Triều Dương vừa lái xe vừa hỏi. Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Sùng Hoa đã thiệt mạng trong lần tai nạn xe kia, bao gồm cả Tô Vị Nhiên. Thật ra người chết ở lần tai nạn ấy không phải là Tô Sùng Hoa, Tô Sùng Hoa thật sau khi có mặt ở cổng đã bị người Phương Quân Dục phái tới trói đi rồi. Mà lúc nãy cái người điên cuồng la hét ở trong phòng thẩm vấn chính là Tô Sùng Hoa mà người ta cho rằng đã chết.
“Trước tiên giữ mạng hắn lại.” Phương Quân Dục ngồi sau xe, chân thon dài vắt chéo, mười ngón tay g vào nhau tùy tiện để trên đầu gối.
Nắng chiều dần ngả về tây, gió thổi mang theo hương vị mằn mặn của biển, hoàng hôn tại Nam cảng không có một bóng người. Một chiếc xe Maybach đen chậm rãi tiến vào, cái bóng phản chiếu kéo dài dưới ánh nắng chiều.
“Tôi đã cho người canh gác toàn bộ Nam cảng, không ai có thể đi vào, cũng không một ai có thể lọt ra.” Phó Triều Dương mở cửa xe, quay lại Phương Quân Dục thấp giọng nói.
Phương Quân Dục bước ra, khẽ vuốt cằm, “Người ở đâu?”
Một thuộc hạ đi tới nói: “Người đã tìm ra, theo lời dặn dò của Phương tổng, để hắn chờ tại chỗ, mọi người đều đang canh gác hắn.”
“Dẫn đường.”
“Vâng.” Người kia lên đáp lại rồi dẫn đường.
Phương Quân Dục bước vào trong một container lớn, ngay lập tức nhìn thấy Chiêu Minh đang bị mọi người canh giữ.
“Phương Quân Dục?” Tuy chưa bao giờ thấy qua Phương Quân Dục, nhưng Chiêu Minh vẫn đoán ra được thân phận của người vừa xuất hiện.
“Không hổ là người mà Tô Sùng Hoa coi trọng nhất, ngay cả khi bản thân gặp nguy hiểm vẫn có thể sắp xếp ổn thỏa cho cậu.” Phương Quân Dục mỉm cười nói, xem như ngầm thừa nhận suy đoán của Chiêu Minh.
Chiêu Minh là cô nhi Tô Sùng Hoa từng âm thầm giúp đỡ. Tô Sùng Hoa trên danh nghĩa giúp đỡ rất nhiều người, cho nên có thêm Chiêu Minh cũng không có làm người khác chú ý. Ngay cả Tô Lại Nam và Tô Vị Nhiên cũng không hề quan tâm đến sự tồn tại của người này. Nếu không phải Phương Quân Dục sống lại trước, lại một lòng muốn báo thù cho Tô Vị Nhiên, thì ngay cả Phương Quân Dục cũng sẽ không chú ý đến người này. Hắn được Tô Sùng Hoa giấu quá kĩ.
Trước đây Phương Quân Dục cho rằng hai người Tô Lê và Tô Sùng Hoa bởi vì có cùng mục đích nên mới mưu cầu hợp tác với nhau, ám sát Tô Vị Nhiên. Tuy nhiên sau khi Tô Vị Nhiên chết đi, anh điều tra lỹ lưỡng thì phát hiện Tô Sùng Hoa cùng với hắn hỗ trợ lẫn nhau, khi Tô Sùng Hoa chịu áp lực trở ngại, Chiêu Minh mới dần dần xuất đầu lộ diện. Bản thân Tô Sùng Hoa tư chất chỉ thuộc loại bình thường, nếu như không có hai người Tô Lê và Chiêu Minh, hắn tuyệt nhiên không động được vào một cọng tóc của Tô Vị Nhiên.
Lúc trước chính là Chiêu Minh đề nghị Tô Sùng Hoa và Tô Lê hợp tác với nhau. Tô Sùng Hoa lúc ấy còn có chút do dự, dù sao Tô Lê cũng là tâm phúc của Tô Vị Nhiên, nếu như Tô Lê vừa xoay người liền đem chuyện này nói cho Tô Vị Nhiên, ắt hẳn Tô Vị Nhiên sẽ xử lý hắn. Như vậy thì tất cả những khổ cực cũng ẩn nhẫn của hắn sẽ trở thành trò cười mất. Nhưng Chiêu Minh đã nói rõ ràng cho hắn biết, Tô Lê so với hắn thì càng muốn Tô Vị Nhiên chết hơn. Tuy Tô Sùng Hoa không tin Tô Lê lắm, nhưng hắn rất tin tưởng Chiêu Minh, kể cả khi Quan Triệu được thành lập thì vẫn có bóng dáng của Chiêu Minh nhúng tay phía sau. Vì vậy tất cả là do một tay Chiêu Minh thúc đẩy Tô Sùng Hoa và Tô Lê.
Sau khi sống lại đến giờ, Phương Quân Dục không hề đem sự tồn tại của Chiêu Minh nói cho Tô Vị Nhiên biết. Bởi một khi Tô Vị Nhiên biết đến sự tồn tại của người này, cậu ấy nhất định sẽ điều chỉnh lại kế hoạch báo thù của mình, đồng thời cũng sẽ càng kín đáo tra rõ nhưng gì liên quan đến Tô Sùng Hoa với Tô Lê, cùng với — bản thân anh. Như vậy sẽ có rất nhiều chuyện nhất định không thể dễ dàng thực hiện… Tuy giấu Tô Vị Nhiên việc này, nhưng anh cũng không cho phép sự hiện diện của mối nguy hiểm này. Nếu như chưa diệt trừ Chiêu Minh, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Anh không có cách nào lấy sinh mệnh của Tô Vị Nhiên ra đánh cược, mà anh cũng không thể đánh cược nổi. Nếu như Tô Vị Nhiên chết đi, vậy thì anh có làm nhiều hơn nữa cũng có ích gì?
Khi Tô Vị Nhiên quyết định ra tay với Tô Sùng Hoa trước, anh cũng không lo lắng cho sự an toàn của Tô Vị Nhiên. Dẫu sao từ trước đến nay cũng đều quang minh chính đại, cho dù Tô Sùng Hoa có thêm Chiêu Minh ở sau lưng bày mưu tính kế thì cũng chả làm gì được Tô Vị Nhiên. Nhưng hiện tại, sau khi Tô Vị Nhiên ra tay với Tô Sùng Hoa thì mọi chuyện rất khó nói trước. Chiêu Minh tất nhiên cho rằng Tô Sùng Hoa đã chết, chờ đến khi hắn thông suốt, chắc chắn sẽ quay lại báo thù cho Tô Sùng Hoa. Mà Chiêu Minh thì trong tối, còn Tô Vị Nhiên lại ở ngoài sáng, đồng thời không biết đến sự tồn tại của tên đó, cho dù xung quanh Tô Vị Nhiên có được bảo vệ chặt chẽ đến đâu thì cũng sẽ có một phần ngàn những chỗ sơ hở có thể bị Chiêu Minh lợi dụng. Phương Quân Dục chắc chắn sẽ không cho phép “một phần ngàn” này có thể phát sinh.
Có thể Tô Sùng Hoa thật sự để tâm đến Chiêu Minh, thời điểm cảm nhận được nguy cơ của Quan Triệu, ngửi được bầu không khí bất thường, để cho an toàn, hắn đã cho Chiêu Minh ẩn náu kĩ càng. Nhưng rốt cục Tô Sùng Hoa không ngờ được mức độ nghiêm trọng sự việc, cho nên chỉ để cho Chiêu Minh ẩn trú ở chỗ thân cận, không trực tiếp xuất ngoại. Sở dĩ hắn lựa chọn Nam cảng là bởi vì một khi hắn gặp chuyện nguy hiểm hay phát sinh ra sự tình gì bất ngờ thì Chiêu Minh có thể trực tiếp cải trang trộn lẫn ở trên thuyền mà rời khỏi Z quốc.
Gương mặt đẹp trai của Phương Quân Dục chậm rãi hiện lên nụ cười: “Tôi không nghĩ cậu trung thành với Tô Sùng Hoa như thế, hắn chết đã một tháng rồi, rõ ràng cậu có cơ hội để rời khỏi Z quốc.”
Mặt Chiêu Minh trắng bệch, cười khinh thường: “Phương tổng, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám như thế. Cho dù tôi có muốn rời đi, cũng chưa chắc có thể đi.” Bất kể là bằng đường biển hay đường hàng không, một khi hắn lộ diện, kết cục của hắn vẫn là bị phát hiện. Thời điểm nhìn thấy Phương Quân Dục, hắn đã nhạy bén đoán được con người trẻ tuổi nắm quyền ở Phương gia kia muốn lấy mạng hắn. Tuy hắn không biết rõ nguyên nhân, nhưng Phương Quân Dục sẽ không vô duyên vô cớ sử dụng tinh lực nhiều như vậy ở trên người tiểu nhân vật không đáng chú ý như hắn.
“Cậu rất thông minh.” Phương Quân Dục mỉm cười, “Thế nhưng cậu không đoán trước được tương lai, nên cũng không biết được tôi sẽ tìm cậu. Sở dĩ cậu lưu lại không muốn rời khỏi Z quốc không phải vì lo lắng sẽ bị người ta phát hiện hành tung, mà là cậu căn bản không hề muốn rời khỏi Z quốc.”
Chiêu Minh nhếch môi, suy nghĩ trong lòng hắn bị Phương Quân Dục nói đến một phân cũng không sai. Hắn biết cái chết lần này của Tô Sùng Hoa không đơn giản, hắn muốn ở lại Z quốc để tiện cho việc điều tra rõ chân tướng, sau đó báo thù cho Tô Sùng Hoa. Nếu như không có Tô Sùng Hoa, hắn có thể đã sớm mất mạng từ bảy năm trước.
“Cậu tên gì?” Tô Sùng Hoa đưa tay về phía hắn, hòa nhã nói. Năm ấy hắn mười ba tuổi, lớn lên vừa gầy vừa nhỏ con, nhìn qua thậm chí còn chưa đến mười tuổi, cơ thể sau quần áo chằng chịt vết thương.
“Tôi không có tên.” Chiêu Minh cắn cắn môi.
“Vậy thì gọi câu là Chiêu Minh.” Tô Sùng Hoa cười nói, “Chiêu Minh nghĩa là tươi sáng, hi vọng cậu có thể quên đi quá khứ đen tối của mình.
Bất kể người ngoài nhìn nhận Tô Sùng Hoa như thế nào, hắn chỉ cần biết Tô Sùng Hoa là người đã cứu hắn từ cõi chết, vậy là đủ.
Chiêu Minh nói không sai, mặc kệ là hắn có muốn rời khỏi Z quốc hay không, Phương Quân Dục chắc chắn sẽ không cho phép hắn rời đi. Phương Quân Dục sử dụng thế lực của Phương Gia với The Eagle, trừ phi Chiêu Minh trốn mãi không xuất hiện, chứ một khi hắn đến chỗ công cộng, các cơ sở ngầm sẽ ngay lập tức báo cho Phương Quân Dục.
Chiêu Minh không hề rời khỏi Z quốc, chứng tỏ hắn muốn báo thù cho Tô Sùng Hoa. Tuy hiện tại tạm thời hắn không đoán được Tô Vị Nhiên là người hạ thủ, nhưng dĩ nhiên Phương Quân Dục sẽ không khoan dung để cho quả bom hẹn giờ này tồn tại.
Phương Quân Dục hướng ra sau phất tay, những người vây quanh Chiêu Minh tự động lùi ra phía sau Phương Quân Dục.
Chiêu Minh nhíu mày một cái, hắn cũng không làm gì để có thể kinh động đến sự chú ý của tổng giám đốc Phương thị, đáng giá để cho Phương Quân Dục sử dụng nhiều tâm huyết đến vậy để tìm kiếm hắn. Lẽ nào — Chiêu Minh bỗng nhiên trợn to mắt!
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Quân Dục: “Anh yêu Tô Vị Nhiên?”
Nhìn thấy động tác của Chiêu Minh, Phương Quân Dục biết Chiêu Minh từ sự xuất hiện của anh đã thông suốt được chuyện gì, cảm thấy được điều gì.
“Tôi yêu em ấy.” Phương Quân Dục tuấn dật nở nụ cười tao nhã.
“Thì ra là vậy –” Chiêu Minh lẩm bẩm. Vốn dĩ hắn chỉ có chút thất vọng khi không thể báo thù cho Tô Sùng Hoa, nhưng trong lòng vẫn còn bình tĩnh. Thế nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt này thông suốt mọi chuyện, hắn chợt thấy rất không cam lòng! Hắn không thể chết dễ dàng như vậy!
Phương Quân Dục mỉm cười: “Câu có biết sao tôi có thể tìm tới được nơi này không?”
Chiêu Minh cười lạnh: “Phương gia cùng với hệ thống tình báo hùng mạnh của The Eagle như thế, chỉ cần sống trong nghề thì sẽ biết rõ.”
Phương Quân Dục khẽ lắc đầu, cười nói: “Là Tô Sùng Hoa nói cho tôi biết.”
“Không thể nào!” Thân thể Chiêu Minh dần dần run rẩy, “Chẳng lẽ…”
Phương Quân Dục cũng không có trả lời câu nói của hắn.
“Ha –” Chiêu Minh đột nhiên cười, kiểm soát nét mặt thừa thãi. Hắn nhìn về phía Phương Quân Dục, vẻ mặt lạnh nhạt, “Quả thưc hiện tại tao không giết được Tô Vị Nhiên. Nhưng –” hắn cũng không có tiếp tục nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, ánh mắt như buồn như vui.
— Phương Quân Dục, tao không giết được Tô Vị Nhiên. Nhưng Tô Vị Nhiên so với bản thân nó còn yêu mày sâu đậm hơn, nếu như bắt mày phải chôn cùng tao, so với việc tự tay giết chết Tô Vị Nhiên còn làm cho nó đau đớn hơn.
Chiêu Minh chầm chậm lùi về phía sau, cái ghế dường như sắp trượt. Cái ghế ngã ra sau, mà Chiêu Minh cũng ngay tức khắc chật vật ngã nhào ra sàn.
Không thể nào! Tâm Chiêu Minh xoắn xuýt, rõ ràng hắn đã nhấn cái nút giấu dưới chân ghế, tại sao không có một chút phản ứng nào!
Lúc trước vì đề phòng trường hợp, Chiêu Minh ẩn núp trong xe container có gắn bom xung quanh. Mà cái nút điều khiển được giấu dưới ghế. Ghế này không có chân trước bên phải.
Phương Quân Dục cười nói: “Mày đặt bom à?”
Chiêu Minh tuyệt vọng, cười tự giễu. Người như Phương Quân Dục làm sao có thể trong tình huống không chắc chắn mà đặt mình vào nguy hiểm cơ chứ. Bom từ trước khi Phương Quân Dục bước vào nơi này đã bị loại bỏ rồi.
Phương Quân Dục quay về phía thuộc hạ của mình gật đầu, thuộc hạ của anh hiểu ý. Sau đó Phương Quân Dục xoay người rời khỏi nơi này, khi Phương Quân Dục vừa bước ra cửa lớn của xe container thì sau lưng vang lên tiếng súng.
.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.