— Cho dù mang tử vong đến cho tôi, như vậy cũng có thể xem là một kết cục hoàn mỹ. Anh chết hay tôi chết, cũng hoàn mỹ như nhau cả.
Nửa tháng nay, Tô Vị Nhiên vẫn chờ ở Barcelona như cũ. Cậu với Joe trước đó phát sinh sự tình như thế, bọn họ cũng không đề cập đến nữa. Gia tộc Tây Tư Lâm quả nhiên không phụ lòng của Tô Vị Nhiên, trong nửa tháng này đã phái ra ba đợt sát thủ, nhằm trực diện vào hai người bọn cậu.
Nhưng nửa tháng sau, Tô Vị Nhiên mất hứng với trò đùa trẻ con thế này. Quan trọng nhất chính là, cậu đã nhận được mật báo, Simon sắp không xong rồi, chỉ cần thở mạnh một chút thì đi gặp Thượng Đế ngay.
Hiển nhiên đây là một trong những thời cơ tốt nhất để hành động.
Theo tin tình báo, Alen vẫn đang ở Paris. Do đám người ở Hanover kia thấy Simon sắp lên chầu trời nên bắt đầu rục rịch mơ tưởng đến việc phân chia quyền lợi, Alen người danh chính ngôn thuận thừa kế thì lại còn ở Paris. Rõ ràng là “trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi”.
Cánh tay Alen ngồi trên sofa ôm cái eo nhỏ nhắn của nữ nhân, hắn nhìn Tô Lê ở phía đối diện, cười hỏi: “Cậu thật không muốn gọi ai à?” Hỏi xong tay phải còn nhẹ nhàng vỗ lên mông của nữ nhân.
Tô Lê vuốt nhẹ cổ chai, khóe miệng câu ra nét cười: “Cũng chỉ là món hàng tầm thường thôi.”
Alen lắc ly rượu đỏ trong tay, nói: “Nam nhâm làm sao so được với nữ nhân ôn nhu mềm mại chứ.” Hắn tay cầm ly rượu đỏ người chậm rãi ngả vào bộ ngực no đủ kia, dưới ánh đèn hôn ám cảnh tượng này càng mỹ ám muội hơn.
Tô Lê làm như không thấy một màn trước mặt, tự rót cho mình nửa ly Vodka: “Đó là vì anh chưa có hưởng qua tư vị của nam nhân.”
Alen hớp một ngụm rượu mớm bên miệng cho nữ nhân, nói: “Tư vị nam nhân? Ở phía dưới? Tôi không chút hứng thú. Nhưng mà –” Hắn cười cười nhìn Tô Lê, “Nếu như cậu đồng ý, chúng ta có thể thử một lần. Chí ít mặt cậu sẽ không làm tôi mất hứng thú, lớn lên so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.”
Tô Lê khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi vào ly rượu. Đáy mắt phản chiếu lại sắc rượu, trong trẻo như nước làm lay động lòng người. Hắn nhẹ nhàng liếm môi, môi đỏ răng trắng, lộ ra nét yêu mị ngay cả nữ nhân cũng khó có được: “Tôi đối với anh không có chút hứng thú, hiện tại tôi chỉ muốn lên giường cùng một người.”
“Là Elvis?” Alen cười ôm sát lấy nữ nhân, “Nhưng người cùng cậu lên giường hẳn không ít nhỉ, làm sao bây giờ lại muốn thủ thân rồi. Này không giống với phong cách của cậu.”
“Phong cách của tôi?” Tô Lê khẽ cười, “Phong cách của tôi ngay cả bản thân tôi còn không biết được, anh thay tôi đúc kết à?”
Hắn liếc nhìn Alen, “Chẳng qua trước kia tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta, muốn mà không đạt được. Mà càng ham muốn thì càng muốn phát tiết dục vọng. Còn bây giờ, tôi sắp có được anh ta rồi…”
Alen buông nữ nhân ra, phất tay ra hiệu cô lui xuống, sau đó nói: “Cậu chắc chắn sẽ có được hắn ta?”
Tô Lê cười đểu nói: “Nếu như thất bại, sợ rằng anh sẽ phải gánh chịu hậu quả của gia tộc.”
Alen trở nên âm trầm, nghiêng người tàn nhẫn bóp cổ Tô Lê: “Câu dường như đang nhắc nhở tôi, tôi đã đi sai nước cờ nào đó.”
Cho dù cổ bị bóp, Tô Lê vẫn cười đến uyển chuyển ngả ngớn, “Hiện tại anh muốn hối hận cũng không kịp. Cho dù anh có đem tôi bóp chết quăng xác tới chỗ Tô Vị Nhiên, anh ta cũng sẽ không thu tay lại.”
Alen lạnh lùng cười: “Không thử sao biết được?” Tay hắn dần dùng sức, Tô Lê vì cổ bị bóp nghẹn mà mặt đỏ ửng, diễm lệ như hoa hồng. “Cho dù cậu chết rồi hắn vẫn không thu tay lại, tôi chưa chắc không giết được Tô Vị Nhiên.”
Tô Lê nói: “Không, anh không giết nổi Tô Vị Nhiên. Nếu như tôi chết, anh có tin hay không, anh ta sẽ không đến Paris nữa, mà trực tiếp về nước rồi nhân lúc nội bộ gia tộc Tây Tư Lâm hỗn loạn trực tiếp ra tay diệt gọn trụ sở ở Hanover.”
Lúc này Alen mới buông tay, đầu ngón tay xẹt qua cái cổ trắng bệch của Tô Lê: “Nếu cậu không giết được Elvis, có tin tôi trực tiếp lột da cậu ra làm chao đèn không.”
Tô Lê ngả ngớn phóng túng cười: “Chỉ sợ lúc đó tôi đã chết mất rồi, còn anh, cũng không còn khả năng để bận tâm đến chuyện khác.”
Alen trở lại chỗ ngồi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra mà quay về phía Tô Lê mỉm cười: “Lẽ nào cậu không lo lắng? Dù sao chuyện này có liên quan đến mạng sống của cậu.”
Tô Lê mỉm cười: “Nếu như không chiếm được anh ta, tôi tình nguyện tôi chết hoặc anh ta chết, bằng không sẽ phát điên mất. Nếu như tôi phát điên, kết cục vẫn như cũ.”
Alen mềm mỏng dịu dàng: “Tôi sẽ không để hắn giết cậu.”
Tô Lê khẽ cười nói: “Cho nên anh nên toàn tâm toàn ý ủng hộ tôi đi, bằng không nếu tôi bị anh ta giết, chỉ sợ người tiếp theo chính là anh.”
Alen ý cười ôn nhu, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng. Hắn phát hiện hắn đã đem về một phiền toái lớn. Ban đầu thứ làm cho hắn có ý đồ này, thứ nhất là do đối thủ lâu năm – Joe. Tên kia thể hiện thâm tình với Elvis cũng không hẳn là giả, nhưng hiện tại nghĩ lại, loại thâm tình này không hẳn là giả, nhưng cũng chưa chắc là thật. Bản chất Joe là tên lạnh lùng ích kỉ, thứ hắn khát vọng nhất chính là quyền lực cùng với tiền tài, không có cái gì có thể so được với hai cái này. Joe cùng hắn đối đầu nhau đã mười năm, có thể nói hắn là người hiểu rõ Joe nhất. Sở dĩ hắn bị Joe lừa gạt, e rằng ngay cả bản thân Joe cũng bị chính thật thật giả giả của mình làm cho không phân được rõ ràng. Mà thứ hai là một kẻ khác…
Alen nhíu mày, kẻ này là Leo. Là người đứng đầu của tổ chức tình báo The Eagle có năng lực thu thập tin tức rất hùng mạnh. Hắn lấy tin tức liên quan đến Tô Vị Nhiên từ Leo, sau đó tự mình phái người đi chứng thực lần thứ hai. Rồi mới tin tưởng vào tin tức Leo đưa cho hắn. Sau khi chứng thực, hắn mới bắt đầu hành động.
Ngẫm lại, tin tức từ tài liệu rất chân thực. Thế nhưng phần tài liệu này vô tình hay cố ý đều dẫn hắn đến chỗ Tô Lê. Xem ra sau lưng chắc chắn còn có người dẫn dắt….
Alen lạnh lùng cười, xem ra có không ít người có chủ ý đánh tới gia tộc Tây Tư Lâm. Mà nội bộ của cái đám người ở gia tộc còn dây dưa lề mề, quả thật là một đám trẻ ranh không ra gì.
Lúc trước lão già sinh bệnh, thời điểm đám người kia rục rịch, Alen đã nghĩ đến chuyện giải quyết hết mấy cái mầm họa này rồi. Nhưng lão già hơn nửa đời người tàn nhẫn cay độc kia nay lại bắt đầu nổi lên chút tình thân, quả thật khiến người ta châm biếm.
Simon khi còn trẻ tàn độc có tiếng, ông ta là kết quả của cuộc tình một đêm giữa chủ nhân gia tộc đời trước với cô gái Nga, rồi sinh ra đứa con riêng, bị nuôi dưỡng bên ngoài môt danh phận cũng không có. Chờ đến khi Simon phô bày ra năng lực khiến chủ nhân gia tộc đời trước chú ý, thì mới được thừa nhận đem về trụ sở của gia tộc Tây Tư Lâm. Sau đó, biểu hiện của Simon vẫn làm cho cha ông ta hài lòng, không bộc lộ rõ ra tài năng của mình, cũng không phải là kẻ vô dụng trong gia tộc. Trước mặt cha, ông ta luôn thể hiện như bản thân không quan tâm đến vị trí kia để cha ông ta lơ là không đề phòng, cho rằng ông ta sẽ trung thành mà trợ giúp cho con cả của lão ta. Biểu hiện của ông ta cũng thành công làm cho gia tộc Tây Tư Lâm bỏ xuống cảnh giác nghi ngờ. Khi lão kia chết, ông ta liền giương nanh múa vuốt, sấm rền gió cuốn càn quét hết thảy những thứ cản trở ông ta, mười người anh em chết hết bảy người, ba người còn sống cũng bị nghiêm ngặt canh gác. Trong thời gian ông ta nắm quyền ở gia tộc Tây Tư Lâm, thế lực gia tộc khuếch trương đến cực đại.
Không biết có phải vì lớn tuổi nên ông ta bắt đầu mềm lòng hay không. Trước khi ông ta lâm bệnh nặng, cũng đã ra lệnh hủy bỏ canh gác ba người anh em kia, ưu đãi giúp đỡ trả lại ba dòng dõi thế gia.
Alen biết trước khi ông ta chết mà động thủ trừ khử những kẻ kia sẽ làm lão già phản cảm, vậy vị trí người thừa kế của hắn sẽ không còn vững chắc. Hắn biết bên cạnh hắn vẫn còn sáu anh em đỏ mắt dòm ngó vị trí này.
Tô Lê đem vẻ mặt của Alen lưu lại nơi đáy mắt, trong lòng cười lạnh. Hắn vạch trần chuyện này ra, là bởi vì có như thế thì Alen mới càng ra sức ủng hộ hắn, chứ không phải là chờ đến khi tên đó không đợi được nữa thì lén lút đâm một nhát sau lưng mình. Hắn muốn cho Alen biết, bây giờ hắn và bản thân anh ta đã trên cùng một chiếc thuyền, không còn đường lui nữa.
Nếu như lúc ấy hắn chết dưới ám sát của Tô Vị Nhiên, hắn một câu một lời oán hận cũng không có. Bởi vì trên đời này cũng chỉ có Tô Vị Nhiên mới có tư cách giết hắn. Nhưng nếu như hắn không chết, vậy thì hắn sẽ không để cho bản thân mình phải đối mặt với sinh tử nữa. Thế thì hắn không còn cách nào khác là giết chết Tô Vị Nhiên. Gặm nhấm máu thịt anh ta, hòa vào linh hồn anh ta, đem xương cốt anh ta làm thành tiêu bản để vĩnh viễn có thể mang theo bên người. Như vậy mới gọi là tình yêu vĩnh hằng, không bao giờ phai nhạt. Đôi môi đỏ của Tô Lê kéo thành một nụ cười, diễm lệ như bông hồng có gai.
Rời khỏi Tô Vị Nhiên lâu như vậy, hắn cũng rất nhớ đến anh. Tô Lê biết ám sát cũng sẽ không làm được gì Tô Vị Nhiên, thủ vệ bên người anh ta nghiêm ngặt, trong lòng hắn biết rất rõ. Thế nhưng nếu để yên không tiếp tục ám sát nữa, sẽ làm cho Tô Vị Nhiên cảm thấy nhàm chán, vì để không phải nhàm chán, Tô Vị Nhiên tất nhiên sẽ tìm đến hắn giải quyết vấn đề.
Đây mới chính là mục đích của Tô Lê. Sống bên cạnh Tô Vị Nhiên nhiều năm như vậy, hắn hiểu rất rõ tính cách Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên là loại người đã muốn chơi thì phải chơi lớn, còn đối với loại trò đùa trẻ con, anh ta sẽ thiếu kiên nhẫn.
Bởi vì hắn không thể đến gần Tô Vị Nhiên, cho nên hắn muốn khiến cho Tô Vị Nhiên chủ động tiếp cận hắn.
Tô Lê chậm rãi cười: Vị Nhiên, tôi rất nhớ anh…. Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Không biết anh định mang đến bất ngờ gì cho tôi đây?
— Cho dù mang tử vong đến cho tôi, như vậy cũng có thể xem là một kết cục hoàn mỹ. Anh chết hay tôi chết, cũng hoàn mỹ như nhau cả.
Con ngươi sâu thẳm của Tô Lê mang theo ngọn lửa rực cháy, vừa điên cuồng vừa nóng lòng.
Sân bay Paris, Tô Vị Nhiên đi tới đại sảnh, theo sau là Berton cùng với thuộc hạ. Ra khỏi sân bay, người của Tô gia đã sớm đứng đợi ở ngoài. Đối với lễ nghĩa chu toàn của thuộc hạ, Tô Vị Nhiên khẽ vuốt cằm, ngồi lên chiếc Bentley đen.
“Trước tiên đến phân bộ.” Giọng Tô Vị Nhiên lười nhác tùy ý.
Tô Vị Nhiên đến Paris không hề ẩn giấu hành tung, vì vậy Tô Vị Nhiên vừa đáp cánh xuống sân bay, Alen với Tô Lê đã nhận được tin tức.
Cùng lúc đó nhận được thông báo, còn có Joe và Phương Quân Dục.
“Vị nhà kia của anh đã đến Paris rồi. Lẽ nào anh không định đến thăm?” Lâm Tĩnh Ngôn dựa vào Leo, hướng về phía Phương Quân Dục nháy mắt.
Phương Quân Dục mỉm cười nói:” Thời cơ vẫn chưa tới.”
Lâm Tĩnh Ngôn vẩy vẩy tay, “Anh là loại hồ ly bụng toàn tính toán, ngay cả người mình yêu cũng tính toán. Tôi nếu như gặp được tiểu Tô Tô, nhất định phải đem hết một bụng ý nghĩ xấu xa của anh mắng vốn cho cậu ấy biết, để người ta triệt để rời xa phần tử nguy hiểm như anh. Tôi còn muốn nói cho cậu ấy biết, là chính anh đem Tô Sùng Hoa “treo đầu dê bán thịt chó”, còn dẫn dắt Alen đến cướp Tô Lê, mỗi một lần đều phá hoại chuyện tốt của cậu ấy.”
Phương Quân Dục nhàn nhạt cười nói: “Em ấy phỏng chừng đã đoán ra được.”
Lâm Tĩnh Ngôn trợn tròn hai mắt: “Làm sao đoán được?”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Vị Nhiên em ấy không giống như cậu đơn thuần như vậy.”
Lâm Tĩnh Ngôn nghe Phương Quân Dục nói, bị sặc nước liên tục ho khan. Leo thay hắn vỗ vỗ lưng. Lâm Tĩnh Ngôn quay về Leo chỉ vào Phương Quân Dục lên án nói: “Anh ta nói móc tôi.”
Leo hỏi: “Cậu ta biết hết?”
Lâm Tĩnh Ngôn bất mãn mà kéo kéo tay áo Leo: “Anh không có giúp người ta!” Chỉ tiếc, sự tồn tại của hắn đã bị hai người kia coi thường.
Phương Quân Dục ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc. Anh mỉm cười nói: “Em ấy chỉ có thể đoán ra được chuyện của Alen, không thể đoán được chuyện của Tô Sùng Hoa.”
Leo cười cợt, “Sự tình của Tô Sùng Hoa cậu không lộ ra chút tin tức nào, cho dù cậu ta có thông minh thế nào đi chăng nữa cũng không đoán ra được.”
“Tô Sùng Hoa chết rồi.” Phương Quân Dục cười.
“Ừ đúng rồi.” Leo nhún vai, ôm Lâm Tĩnh Ngôn nói, “Hắn đã chết rồi.”
.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.