“Phương Quân Dục thân yêu, tôi nhớ anh.”
“Thiếu gia, điện thoại của ngài. Là Johnson gọi.” Cửa bị mở ra, Berton đi vào thông báo.
Tô Vị Nhiên từ trong hồ bơi đi lên, người hầu đứng nghiêm một bên cầm khăn tắm đi đến. Tô Vị Nhiên lấy khăn lau khổ thân thể xong ném lại cho người đó, rồi nhận điện thoại Berton đưa. Một người hầu khác thì đem áo tắm mặc lên người cậu.
“Nhận được tin tức rồi?” Tô Vị Nhiên lười nhát mở miệng hỏi.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Joe: “Gia tộc Tây Tư Lâm coi như đã hoàn toàn rối loạn.”
Tô Vị Nhiên phất tay với người bên cạnh, nửa nằm lên ghế, khép hờ đôi mắt: “Chuyện này không có liên quan gì đến anh. Đừng quên đây là lời hứa của anh, nếu như anh quên, tôi khắc sẽ có biện pháp nhắc cho anh nhớ.”
“Một miếng thịt lớn như vậy, em độc chiếm một mình chẳng lẽ không thấy nghẹn sao?” Joe uất giận.
Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Chỉ là một miếng thịt mà thôi, nếu tôi còn không nuốt nổi, chẳng thà tôi đem Tô gia dâng cho anh.”
Ở bên kia điện thoại, Joe trầm mặc một lúc. Hắn biết, nếu như Elvis đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép người khác nhúng tay vào chuyện của gia tộc Tây Tư Lâm. Kỳ thực trước khi hắn gọi điện đã lường trước kết quả này. Xưa nay hắn làm việc đều không mắc sai lầm nào. Duy chỉ có Elvis là ngoại lệ. Trước khi lôi Elvis vào cuộc, hắn thật ra cũng từng nghĩ đến kết cục này, dù sao Elvis cũng không phải là người dễ chơi. Thế nhưng cân nhắc thế nào cũng thấy Elvis mới là người phù hợp nhất, thậm chí có thể nói, muốn thực thi kế hoạch này, chỉ có thể chọn Elvis. Bởi vì hắn đích xác chỉ để ý đến Elvis, mà đối thủ Alen của hắn cũng biết rõ điểm này.
“Nói đi, em cần tôi đem gì ra trao đổi?” Joe bất đắc dĩ hỏi. Thế lực cùng địa vị của gia tộc Tây Tư Lâm tương hỗ với hắn, vì vậy nếu có thể chiếm được gia tộc ấy đối với hắn mà nói là mê hoặc chết người. Nhưng hắn cũng đã nghĩ kĩ, nếu như phải đánh đổi quá lớn, vậy thì hắn sẽ dứt khoát buông tay.
“Nhường lại tuyến đường thủy ở Cape of Good Hope (Mũi Hảo Vọng).” Tô Vị Nhiên thẳng thắn ra điều kiện. (Mình dịch là Mũi Hảo Vọng luôn cho thuần Việt nha).
Joe trầm mặc trong chốc lát. Tuyến đường thủy của Mũi Hảo Vọng đối với hắn là một tuyến đường rất quan trọng. Nhường ra tuyến đường thủy Mũi Hảo Vọng cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ chuyện làm ăn vũ khí đạn dược ở Châu Phi. Châu Phi nhiều tiểu quốc san sát nhau mà còn bạo loạn khắp nơi, chính vì vậy nhu cầu về vũ khí rất lớn. Nhường lại thị trường Châu Phi, điều này làm cho Joe cảm thấy không hài lòng.
“Bảo bối, khẩu vị của em quá lớn.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười đáp: “Đây là đáp án của tôi. Chuyện anh cần làm làm là đưa ra quyết định của mình.”
“Nếu tôi giao lại tuyến đường thủy của Mũi Hảo Vọng, thì tôi muốn tuyến đường thủy Địa Trung Hải của gia tộc Tây Tư Lâm.” Joe suy nghĩ rồi nói.
Đa phần thế lực của Tô gia không nằm ở Châu Âu, vả lại tuyến đường thủy của Địa Trung Hải đều băng qua phạm vi cảng của mafia với thế lực của gia tộc Tây Tư Lâm.
Tô Vị Nhiên cười khẽ. Joe quả nhiên muốn lộ tuyến này. Tuy rằng mở rộng thế lực của Tô gia ở Châu Âu sẽ thuận lợi hơn cho tương lai sau này, nhưng hiện tại tuyến đường kia đối với Tô gia mà nói là không có công dụng gì, có khi còn hao tổn thêm nhân lực cùng tài chính. Vì vậy tạm thời nhường lại tuyến đường này cho Joe cũng không phải là một lựa chọn tồi. Chuyện sau này… ai biết trước được?
“Thành giao.” Tô Vị Nhiên đồng ý yêu cầu của Joe, sau đó nhẹ nhành bổ sung thêm: “Ngoại trừ tập đoàn SUK cùng với toàn bộ các chi nhánh dưới trướng của gia tộc Tây Tư Lâm, cộng với tuyến đường thủy của Caribbean và của Baltic Sea, những cái khác đều gói lại tặng cho anh.”
“Bảo bối, em thật quá tử tế.”
Cái mà gia tộc Tây Tư Lâm làm cho người ta thèm nhỏ dãi nhất chính là tập đoàn SUK. SUK tương đương với CI của Joe, đều là một trong những tập đoàn cung cấp súng ống đạn được lớn nhất ở Châu Âu. Năng lực phát minh súng đạn và năng lực sản xuất đứng hàng top trên thế giới. Joe lúc trước muốn chiếm gia tộc Tây Tư Lâm nguyên nhân chính cũng là vì khống chế tuyến đường thủy của SUK trong tay gia tộc Tây Tư Lâm. Kết cục tập đoàn cùng tuyến đường trọng yếu hắn mơ ước lại rơi vào tay Tô Vị Nhiên, chỉ để lại một đống thịt vụn nát đóng gói đưa cho hắn.
Tô Vị Nhiên khẽ cười trêu: “Ừ. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, có lợi ích tốt như thế, tôi vẫn nên chia sẻ cho anh. Anh có phải rất cảm động không?”
“Tôi thật sự rất cảm động. Tôi yêu em quá đi mất, bảo bối à.”
Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận được đầu bên kia Joe đang nghiến răng nghiến lợi nói. Khóe miệng cậu khẽ nhếch thành nụ cười lạnh, sau đó cúp điện thoại.
Tô Vị Nhiên đứng lên, đi đến cửa sổ ngắm nhìn cây cọ cổ thụ trước sân, hình như cậu ở Paris quá lâu rồi. Chuyện của Tô Lê đã giải quyết xong, mà sự tình của gia tộc Tây Tư Lâm cũng đã giao cho Berton giải quyết, điều gì nên phân phó cũng đã phân phó rồi. Cậu cũng nên về nước đi thôi.
Chỉ là —
Sau khi về nước, cậu nhất định phải gặp mặt Phương Quân Dục. Bởi vì Phương Quân Dục đang giam giữ Tô Sùng Hoa, mặc kệ trong tay Tô Sùng Hoa có video hay không, cậu nhất định phải xử lý tên ấy.
Hiện tại cậu không hề muốn gặp Phương Quân Dục chút nào, vừa nghĩ đến chuyện đến cầu xin anh ta, lòng cậu liền khó chịu đến phát hoảng. Nếu như anh ta không nhiều chuyện, Tô Sừng Hoa đã sớm chết rồi, làm gì còn gây phiền phức như thế. Cho dù cậu không có video trong tay, cậu vẫn có thể có được Tô gia như thường. Cũng không bỗng dưng lại bị buộc đến bên người Phương Quân Dục như này, bị anh ta cản tay. Cảm giác bây giờ thật quá kinh khủng.
Suy nghĩ một chút, cậu bấm điện thoại, ôn nhu nói: “Phương Quân Dục thân yêu, tôi nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em.” Ở đầu khác của điện thoại vang lên âm thanh dịu dàng của Phương Quân Dục.
Tô Vị Nhiên nghe được câu trả lời của Phương Quân Dục thì mỉm cười: “Nghe anh nói như vậy, tôi thật cao hứng. Nếu như anh có thể đến Paris ngay bây giờ, tôi sẽ còn cao hứng hơn nữa.”
“Cần anh làm gì sao?” Phương Quân Dục hỏi.
“Làm tình.” Tô Vị Nhiên điềm đạm nói.
“Đề nghị này không tồi.” Phương Quân Dục trầm thấp cười.
“Vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói, “Gần đây thời tiết tốt. Tôi thiếu một người đi theo tôi tản bộ. Nếu như anh nhớ tôi, tôi hi vọng sau mười tiếng nữa sẽ có thể nhìn thấy anh đứng trước mặt, quá thời hạn không tốt.”
“Chờ anh.” Phương Quân Dục nói xong thì cúp máy.
Từ A thành bay đến Paris cỡ mười tiếng, nói cách khác, Phương Quân Dục phải lập tức đi thì may ra còn kịp với thời gian Tô Vị Nhiên ước định.
Tô Vị Nhiên tùy tiện quăng điện thoại qua bên ghế nằm. Vì sao cậu lại đi sắp xếp lịch cho anh ta?
Ngày thứ hai, Berton gõ gõ cửa thư phòng. Sau khi được cho phép, ông đi vào phòng. Tô Vị Nhiên đang ngồi phía sau bàn làm việc, mười ngón tay giao nhau để trên bàn. Cậu liếc nhìn Berton, mở miệng hỏi: “Phương Quân Dục tới?”
Berton gật đầu, “Ngài ấy đang ngồi phòng khách đợi.”
“Cũng thật đúng giờ.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
Cậu đi xuống lầu, nhìn thấy trên ghế sofa có một người ngồi đó. Bàn trà trước sofa có đặt một ly cà phê. Tô Vị Nhiên đi tới, ngồi đối diện với Phương Quân Dục, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, mỉm cười nói: “Hương vị không tồi, anh nếm thử chưa?”
Phương Quân Dục nhìn môi Tô Vị Nhiên chạm lên ly cà phê, nhàn nhạt cười: “Chưa.”
“Thật sự đáng tiếc.” Tô Vị Nhiên đặt ly cà phê xuống.
Phương Quân Dục đi tới, nâng cằm Tô Vị Nhiên lên hôn xuống.
“Như vậy thì sẽ không đáng tiếc nữa, hương vị quả thật không tệ.” Phương Quân Dục cười nói.
Không chờ Phương Quân Dục rời đi, Tô Vị Nhiên đã giữ cà vạt của anh, kéo anh ngồi xuống, sau đó ôm lấy cổ Phương Quân Dục, dùng sức đem Phương Quân Dục đè xuống ghế sofa. Khuỷu tay Tô Vị Nhiên chống lên ngực Phương Quân Dục, lấy tay chống cằm, khẽ cười nói: “Vừa gặp mặt đã phát tình. Mà vừa gặp đã phát tình, người ta gọi là, súc vật.“
Tay Phương Quân Dục vòng qua eo Tô Vị Nhiên, “Đều là do em làm anh không kìm lòng được.”
Tô Vị Nhiên trở tay liền tặng anh một cùi chỏ, dùng sức đến mức Phương Quân Dục rên khẽ một tiếng. Sau đó Tô Vị Nhiên đứng lên, nói: “Thời tiết đẹp như này, chúng ta — đi tản bộ đi.”
Phương Quân Dục ngồi dậy, sửa sang quần áo một chút. Trong tình huống như vậy, cả người anh nhìn qua vẫn tao nhã như cũ, không chút nào chật vật cả.
“Đồ taobao.” Tô Vị Nhiên nhìn hành động của Phương Quân Dục, sau đó đưa ra lời nhận xét sắc bén trúng tim.
Tô Vị Nhiên quả nhiên nói là làm, ngay khi Phương Quân Dục chưa kịp nghỉ ngơi sau một hành trình mệt mỏi thì đã lôi anh ra ngoài tản bộ. Berton nhìn bóng lưng hai người, im lặng mà đồng cảm với Phương Quân Dục. Rất dễ nhận thấy, Tô thiếu gia là nhàn rỗi không có gì làm nên mới dằn vặt Phương tổng. Tuy nhiên một người muốn đánh một người tình nguyện chịu, cũng coi như là tuyệt phối. Berton thậm chí hoài nghi Phương Quân Dục bên ngoài chỉ là đang giả làm người tao nhã, khiêm tốn, phong độ, còn thật ra bên trong anh ta là một M hách dịch, thủ đoạn, lạnh lùng nghiêm nghị.
Dọc theo con sông Seine, đi vào Vườn Tuileries (), bảo tàng Orangerie () nằm trong đó. Tô Vị Nhiên đã đi qua đây vô số lần, nhưng không có vào tham quan. Nếu như bây giờ muốn giết thời gian, Tô Vị Nhiên lựa chọn dắt Phương Quân Dục vào đây.
() Vườn Tuileries nằm ở trung tâm thành phố Paris, thuộc Quận . Ở vị trí này trước đây là cung điện hoàng gia Tuileries cùng khu vườn. Nhưng cuối thế kỷ , cung điện bị đốt cháy và phá hủy sau đó. Ngày nay nơi đây chỉ còn vườn Tuileries.
() Bảo tàng Orangerie (tiếng Pháp: Musée de l’Orangerie) là một bảo tàng về hội họa Ấn tượng và Hậu ấn tượng ở Paris. Nằm trong vườn Tuileries, bên bờ phải sông Seine, bảo tàng Orangerie thuộc khu phố quan trọng của thành phố, quận .
Từ cửa lớn đi vào, không gian bảo tàng rộng rãi sáng sủa, ngọn đèn pha lê hai bên tường chiếu rọi lung linh. Băng qua cây cầu, lại đi qua khu vực tiếp tân, đến cánh cửa của cả hai bên, trải qua tối tăm không đèn đuốc là nơi triễn lãm.
Khi Phương Quân Dục cùng Tô Vị Nhiên tiến vào chỗ triễn lãm hình bầu dục, cả hai người đều im lặng thưởng thức tác phẩm treo trên tường.
“Tất thảy vô tận, hồ nước ảo mộng.” Tô Vị Nhiên chậm rãi nói. Đây là nguyên văn của tác phẩm hội họa Monet.
Trên tường treo tác phẩm của Monet, được sắp xếp theo trình tự thời gian biến đổi, sắp từ từ cảnh sáng sớm phía đông đến cảnh hoàng hôn phía tây.
Trong khu vực triễn lãm cũng chỉ có hai người bọn họ, không gian trắng loáng mà ấm áp nhu hòa. Phong cảnh của bức tranh treo trên tường > quả thật huyền ảo, như thể người ta đang đứng ở khu vườn Giverny.
Hiện thực cùng mộng cảnh đan xen lẫn nhau. Tất thảy vô tận, hồ nước ảo mộng, không thấy đâu là bến bờ. Tô Vị Nhiên thấp giọng cười. Vô hạn vô bờ, tuần hoàn lặp lại, Tô Vị Nhiên bỗng nhiên cảm thấy mất hứng vô cùng.
Phương Quân Dục đến gần Tô Vị Nhiên, chậm rãi ôm lấy cậu. Giọng anh dịu dàng mà ấm áp: “Cho dù con đường không có điểm cuối, anh vẫn sẽ tiếp tục bồi em.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Phương Quân Dục, anh lại tưởng bở.”
Phương Quân Dục khẽ hôn lên môi Tô Vị Nhiên, nhàn nhạt cười: “Đây là lời nói thật lòng.”
Ánh mắt Tô Vị Nhiên nhìn thẳng vào mắt Phương Quân Dục, hai người lẳng lặng quan sát đối phương. Tô Vị Nhiên áp sát vào Phương Quân Dục, sau đó hôn anh. Đôi môi khi chạm vào môi anh bỗng trở nên kịch liệt triền miên, quấn quýt lấy nhau, mặc cho máu chảy, cũng vẫn không thể tránh thoát, chỉ có thể tiếp tục…
.
Edit: Đậu.