“Phương Quân Dục, em nhớ anh.“
Tô Vị Nhiên đứng trước cửa sổ, nhìn xe cộ đông đúc bên dưới. Tất cả tựa hồ đã đến hồi kết, nhưng cũng giống như đang quay về lại vạch xuất phát. Cậu lần thứ hai đứng ở nơi này, tụa như kiếp trước. Sau khi trọng sinh, mục tiêu của cuộc đời cậu chỉ có hai chữ “báo thù”. Còn bây giờ, Tô Lê đã chết, Tô Sùng Hoa bỏ mạng, Tô Lại Nam cũng bị giam lỏng. Tất cả dường như đã quay lại quỹ đạo của nó. Thế nhưng, cậu luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Cậu lấy điện thoại ra bấm số của Tô Nguyên: “Này.”
Đầu khác truyền đến âm thanh không cảm xúc của Tô Nguyên: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói, “Cậu máy móc vấn đề như vậy sẽ làm tôi tổn thương đó.”
“Tôi rất bận.” Giọng Tô Nguyên như robot không lên không xuống, “Không có chuyện gì, thì đừng quấy rầy. Tôi nghĩ Phương Quân Dục sẽ rất tình nguyện cùng cậu nói chuyện phiếm.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Thân ái, cậu không yêu tôi sao? Đem tôi đẩy qua cho người khác, cậu nhẫn tâm sao?”
“Không yêu.” Sau đó điện thoại vang lên tiếng treo máy.
Tô Vị Nhiên khẽ cười thành tiếng. Phương Quân Dục —
Tô Vị Nhiên tắt điện thoại, ngồi lại trên ghế. Cậu uể oải dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, tư thế thả lỏng. Cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Khoảng thời gian này, cậu cố gắng khiến cho bản thân bận rộn, như vậy sẽ không phải nghĩ đến người ấy. Thế nhưng vào đêm tối khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, người này lại cứ thế xuất hiện trong tâm trí cậu.
Kỳ thực, cậu rất nhớ anh.
Tô Vị Nhiên nở nụ cười. Cậu chậm rãi mở mắt, bấm một dãy số, ngữ điệu bình thản: “Phương Quân Dục.”
“Vị Nhiên.” Một đầu khác truyền đến thanh âm ôn nhu của Phương Quân Dục.
Tô Vị Nhiên cũng không lập tức mở miệng nói. Chỉ có âm thanh hít thở nhẹ nhàng truyền qua. Phương Quân Dục cũng không mở miệng, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi Tô Vị Nhiên nói.
Lát sau, Tô Vị Nhiên rốt cục nói: “Phương Quân Dục, em nhớ anh.“
Đầu kia điện thoại không có tiếng hồi đáp, Tô Vị Nhiên đợi một lúc, cũng không nghe thấy âm thanh của Phương Quân Dục.
“Có chết rồi cũng phải để lại một lời nhắn thông báo.” Tô Vị Nhiên hậm hực. Cậu có chút thẹn quá thành giận, cậu cũng đã nói đến như vậy rồi, Phương Quân Dục tên khốn kiếp này lại khiến cho hành động của cậu như một đứa bệnh vậy. Tô Vị Nhiên tức đến nghiến răng.
“Bảo bối, anh chẳng qua — quá cao hứng.” Phương Quân Dục mỉm cười trả lời. Khi Tô Vị Nhiên nói ra lời ấy, Phương Quân Dục tức khắc trái tim như nở hoa. Giống như lữ khách trong sa mạc, trải qua một quãng đường tuyệt vọng, bỗng nhiên phát hiện ra một ốc đảo. Toàn bộ tâm tư đều tỏa sáng.
Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, khóe miệng chưa bao giờ nở ra nụ cười chân thật như thế, ẩn chứa ấm áp bên trong.
Nhân sinh đằng đẵng, bước một mình sẽ rất cô quạnh.
Tô Vị Nhiên dựa vào cây cổ thụ, ánh mặt trời chính diện. Khi cậu nhìn thấy bóng người từ xa xa đi đến, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tốc độc ốc sên.”
Phương Quân Dục đến gần Tô Vị Nhiên, đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong: “Cho dù là ốc sên, hiện tại anh cũng đã bò đến trước mặt em.”
Tô Vị Nhiên dùng ánh mắt miêu tả gương mặt anh tuấn như tượng tạc của Phương Quân Dục. Cậu không thể không thừa nhận, người này như dấu ấn lưu lại trên linh hồn cậu, không thể nào xóa bỏ, cùng linh hồn cậu gắn bó, chia cách không nổi.
Từ năm mười sáu tuổi nhìn thấy người này, cậu liền biết, người này chính là vướng bận của cậu. Trong sinh mệnh của cậu, cái gọi là Phương Quân Dục chiếm hơn phân nửa vị trí, chiếm thế thượng phong. Cậu vừa yêu anh, vừa hận anh. Cậu dành hết thảy tình cảm bản thân có dành cho Phương Quân Dục.
“Phương Quân Dục, nếu có một ngày anh muốn rời đi, xin hãy nói cho em biết.” Môi Tô Vị Nhiên ma sát lòng bàn tay Phương Quân Dục, đầu lưỡi khẽ liếm hoa tay của anh. Rõ ràng chỉ là một hành động ấm áp, nhưng so với nhiệt độ nóng ấm ở lòng bàn tay, bên dưới Phương Quân Dục còn nóng hơn.
“Trước đó, em sẽ, giết anh.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói tiếp. Nếu như anh đồng ý lưu lại, vậy không cho phép anh ruồng bỏ em. Em chấp nhận trước khi anh kịp phản bội sẽ ra tay với anh trước, chỉ lưu giữ lại mảng ký ức tốt đẹp về anh.
“Anh sẽ không đi đâu cả, vĩnh viễn.” Phương Quân Dục nhẹ nhàng hôn trán Tô Vị Nhiên.
Vĩnh viễn là bao lâu? Không một ai biết. Chỉ cần anh vẫn còn ý thức, anh sẽ không biến mất trước mặt người anh yêu. Xuyên qua khoảng không gian vô thường để gặp lại em lần nữa, anh thề bằng tính mạng của mình, sẽ không bao giờ buông tay em ra.
Tô Vị Nhiên hôn lên môi Phương Quân Dục, hai người ôm hôn, phảng phất như trên thế giới này chỉ có hai người họ.
Thật lâu sau, Phương Quân Dục ôm eo Tô Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Nếu em không đồng ý?” Tô Vị Nhiên nhíu mày khẽ cười.
“Vậy anh sẽ chờ đến khi nào em chấp nhận thì thôi.” Phương Quân Dục nhàn nhạt đáp lời, “Đời này, anh chỉ cần em.”
“Chẳng nhẽ anh còn cần người khác?” Tay Tô Vị Nhiên tay vỗ vỗ cổ Phương Quân Dục.
“Chỉ có em.” Ánh mắt Phương Quân Dục ôn nhu mà thâm tình, ngữ khí mang theo kiên định chắc chắn.
Phương Quân Dục lấy ra một chiếc nhẫn màu trắng bạc, cầm lấy tay trái Tô Vị Nhiên, đeo nhẫn vào ngón tay áp út của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt lấp lánh. Cậu nhìn tay trái của Phương Quân Dục, quả nhiên ở vị trí đồng dạng, cũng có một chiếc nhẫn giống như vậy đang an tọa.
Amsterdam, Hà Lan.
Dọc theo kênh đào hai bên bờ sông, Canal, giáo đường cổ kính cùng hình ảnh phản chiếu của cái gác chuông in trên mặt sông, kiến trúc tân thời san sát nối tiếp nhau. Đường phố chật hẹp, dòng người qua lại không ngừng. Thành phố này vẫn luôn ngập tràn sức sống, phảng phất như vĩnh viễn dừng lại ở thế kỷ hoàng kim. Thành phố tự do mà phóng túng, lãng mạng cùng phóng đãng luôn tồn tại song song.
Buổi chiều, ánh mặt trời nhàn nhạt soi chiếu ấm ấp bao phủ lên người đi đường. Tại tiệm cafe Leidseplein trong quảng trường lộ thiên, Tô Vị Nhiên lười biếng ngồi trên ghế.
Phương Quân Dục ngồi bên cạnh cậu, lấy một cái muỗng bạc nhỏ khuấy tách cafe.
“Thời gian sắp đến rồi, nên đi thay quần áo thôi.” Phương Quân Dục mỉm cười nói.
Tô Vị Nhiên liếc mắt nhìn Phương Quân Dục: “Cafe vẫn chưa uống xong, anh liền nóng lòng đến vậy?”
Nụ cười Phương Quân Dục chân thật: “Anh quả thực rất nóng vội.” Ánh mặt trời ấm áp, kiến trúc xinh đẹp, cùng với người ngồi bên cạnh, làm cho người ta cảm giác không thật. Anh muốn đem ngươi bên cạnh ôm chặt vào ngực, để xác nhận tất cả những thứ này không phải là ảo mộng.
Chim bồ câu thong thả dạo quanh quảng trường, hoa tulip nở rộ, dưới ánh nắng rực rỡ chói sáng. Trong giáo đường trải thảm đỏ sẫm, ánh mặt trời xuyên thấu, tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Bức tượng Thánh Mẫu bằng đá trông cao thượng mà an lành. Bài thơ Oden hài đồng tụng ca khen ngợi, thanh âm lanh lảnh mà chất phác.
Lời linh mục trở nên mơ hồ, Phương Quân Dục nắm chặt tay Tô Vị Nhiên, hai chiếc nhẫn tương đồng lấp lánh ánh sáng. Anh hôn môi Tô Vị Nhiên, thở ra một tiếng trầm thấp: “Thì ra tất cả những thứ này đều không phải là mộng, thật tốt quá.”
——Till a’ the seas gang dry, my dear,
And the rocks melt wi’ the sun;
And I will luve thee still, my dear,
While the sands o’ life shall run.
—— Bảo bối, dù cho bốn bể cạn kiệt,
Ánh mặt trời nung nấu tất thảy,
Bảo bối, anh vẫn sẽ yêu em đắm say,
Chỉ cần anh vẫn còn dư tàn một hơi thở.
Tô Vị Nhiên cười khẽ. Các hình ảnh thành một dải trình chiếu xẹt qua trong đầu cậu. Không chỉ Phương Quân Dục, ngay cả cậu cũng không dám tin đây là sự thật. Đã từng, cậu đã từng nghĩ rằng đời này sẽ mơ mơ màng màng mà trải qua. Nhưng không ngờ, lại có người đồng ý cùng cậu bước đến cuối đời.
“Chúc mừng.” Tô Nguyên vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt tú lơ khơ, ngữ khí bình tĩnh không lay động.
Tô Vị Nhiên cầm trong tay bó hồng trong tay vứt cho Tô Nguyên: “Cảm ơn. Đố kị với tôi cứ việc nói thẳng.”
“Đố kị?” Tô Nguyên tiếp nhận bó hoa, “Loại tâm tình này sẽ khiến trên mặt mọc mụn.”
“Cậu cũng không thể cả đời làm bạn với mấy cái mô được.” Tô Vị Nhiên cười nhẹ nói, “Mau tìm một người gả cho đi.”
(Anh có chồng rồi xúi người ta cũng có chồng)
“Giống như cậu gả cho Phương Quân Dục?” Tô Nguyên hỏi mà diện vô biểu tình.
Tô Vị Nhiên liếc mắt nhìn Phương Quân Dục, cười đến thâm trầm hỏi: “Bảo bối, là anh gả cho tôi hay tôi gả cho anh?”
Phương Quân Dục cười hôn trán cậu: “Bất luận là gả hay cưới đều sẽ yêu thương em.”
Tô Nguyên xoay người chuẩn bị rời đi, Phó Triều Dương cũng đồng thời rời đi.
“Cậu đi làm à?” Phó Triều Dương đẩy kính mắt, đàng hoàng trịnh trọng hỏi.
“Rửa mắt.” Tô Nguyên đem hoa ném cho Phó Triều Dương, ngữ khí không một tia lên xuống ngập ngừng.
Trở lại khách sạn, Tô Vị Nhiên áo vest ngoài ra, ngồi xuống ghế. Cậu mở một chai rượu đỏ, rót ra hai ly, đưa một ly cho Phương Quân Dục, trầm thấp cười: “Gặp phải anh, thực sự là bất hạnh to lớn nhất đời tôi.” Thế nhưng, em không hề hối hận khi gặp được anh. Tô Vị Nhiên không hề nói tiếp câu trong lòng.
Phương Quân Dục tiếp nhận ly rượu, mỉm cười nói: “Nhưng gặp được em, là may mắn lớn nhất đời anh.” Cảm tạ trời cao, đã lần thứ hai đem em trở về bên cạnh anh.
Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm rượu, môi dính phải sắc đỏ, mang theo nét mê người mị hoặc. Ánh mắt cậu tinh tế đánh giá Phương Quân Dục, giống như lần đầu tiên nhận thức người đàn ông này. Sau đó cậu đưa tay ra, xoa xoa mặt Phương Quân Dục, “Phương Quân Dục, anh có cái gì tốt, tại sao tôi lại yêu anh như vậy?” Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy anh đã nhận định anh? Từ đó cũng không cách nào thoát khỏi? Điểm này, ngay cả Tô Vị Nhiên cũng không tài nào nghĩ ra được. Cậu giống như đã rơi vào lưới nhện vậy, càng giãy dụa càng bị dính chặt.
Phương Quân Dục nắm chặt tay Tô Vị Nhiên, khóe miệng chất chứa tia cười mang theo nhàn nhạt ôn nhu, giọng nói trầm khàn nhu hoà: “Vì vậy nên lần này, đến lượt anh yêu em sống chết không tha.”
Tô Vị Nhiên nở nụ cười. Cậu cần gì phải đi truy tìm nguyên do chứ. Tình yêu, xưa này đều không cần lý do. Em yêu anh, chỉ bởi vì – em yêu anh mà thôi.
Tô Vị Nhiên lấy cái ly trong tay Phương Quân Dục ra, đi đến hôn lên môi Phương Quân Dục. Hai thân thể dán chặt vào nhau, gắn bó quấn quýt.
— Kỳ thực, em chưa từng ngừng yêu anh.
Ánh mắt trời đâm thủng tầng mù mịt, thời gian như ngừng trệ. Thời khắc này, đâu đó vang lên âm thanh tiếng pháo nổ…
– Toàn văn hoàn –