Bên kia, A Tài và Cao Hành tiếp tục trầm mặc, sau một lát, A Tài gãi gãi đầu nói, “Dù sao bây giờ cũng nghĩ không ra, hay là về nhà trước.”
Cao Hành thấy cũng đúng, sau đó hai người trở về Cao phủ, còn chưa đi đến tiểu viện, đã thấy một luồng khói đen bốc lên.
Cao Hành nghĩ thầm, bếp lò không có đốt a, “Khói từ nơi nào đến vậy?”
A Tài cuống quít đẩy cửa, lại phát hiện cửa đóng, hắn vừa xô cửa vừa hô, “Thổ Đậu, Thổ Đậu…..”
Lúc này Cao Hành mới kịp phản ứng, không phải là khói từ trong nội viện chứ, “Ngươi tránh ra.”
A Tài vọt sang một bên, Cao Hành chuẩn bị phá cửa, nhưng sắp chạm đến cửa gỗ thì nó lại mở, sau đó Thổ Đậu xuất hiện trước mặt, Cao Hành vội vàng tránh sang bên cạnh, không tìm được điểm trụ, “Bịch” một tiếng té ngã trên đất.
Thổ Đậu mặt mũi đen nhẻm nhìn Cao Hành, trừng mắt hỏi, “Ngươi đang làm gì ở đây?”
Vừa mới dứt lời, đã bị A Tài bắt lấy hai tay, “Hẳn là ta hỏi ngươi, ngươi đang làm gì?”
Thổ Đậu ngơ ngác nhìn sư phụ, “Ta, nấu nước.”
Cao Hành chật vật đứng lên, nghe được lời của Thổ Đậu, nói, “Ngươi tự mình châm lửa.”
Thanh âm của hắn hoàn toàn bị tiếng quát tháo của A Tài lấn át.
“Cái gì? Không phải ta đã nói ngươi không được đụng vào lửa, có bị bỏng hay không?” A Tài khẩn trương hỏi, kiểm tra từ trên xuống dưới, sợ nó bị thương.
Thổ Đậu lắc đầu, “Tiên sinh đến đây, giúp ta châm lửa.”
“Tiên sinh?” Lúc này A Tài mới nhìn đến Triển Cảnh Nham đứng ở một bên, “Không phải ta đã nói, nếu như tiên sinh muốn uống trà, ngươi bảo tiên sinh chịu vất vả tự mình châm lửa sao?”
“Tiên sinh châm lửa, ta xem …..” Thổ Đậu cúi đầu xoắn xoắn tay áo.
“…. Ngạch, phải không….” A Tài sờ đầu Thổ Đậu, nhẹ nhàng thở ra, “Chỉ cần không phải một mình ngươi châm lửa là tốt rồi.”
Thổ Đậu cẩn thận hỏi, “Sư phụ sinh khí?”
“Sư phụ không sinh khí, là lo lắng. Nhớ kỹ từ nay về sau không thể tự mình châm lửa, biết không?” Thổ Đậu gật đầu thật mạnh. “Nhanh đi rửa mặt, sắp biến thành than đen.”
Nhìn hai người này, Cao Hành nhịn không được nói, “Xem ra sự dong dài của của ngươi là cần thiết.”
A Tài quay sang nhìn Triển Cảnh Nham.
“Nó không đụng tới lửa.” Triển Cảnh Nham nói, “Trước sau ngăn cản không bằng dạy nó nhóm lửa thế nào, không phải ngươi muốn nó giống hài tử bình thường sao?”
A, đúng vậy, hắn không cho Thổ Đậu rời khỏi nhà, không cho nó tới gần người lạ, không cho nó tới gần nguy hiểm…. Lại đã quên, không bằng dạy nó biết những kỹ năng này, hắn đã quá bảo vệ Thổ Đậu.
“Ân…..” Nguyên lai vấn đề ở trên người hắn, “… Đúng rồi, sao hôm nay ngươi tới sớm như vậy?” Hiện tại mới buổi trưa.
“Có việc, cho nên hôm nay tới tương đối sớm.” Triển Cảnh Nham nhìn hắn nói.
“Chuyện gì?” A Tài nhịn không được hỏi.
“Tiên sinh nói, muốn đến ở cùng chúng ta.” Thổ Đậu rửa mặt xong đứng ở bên cạnh, đáp.
“Cái gì?”
“Cái gì?” A Tài và Cao Hành đồng thời hô lên.
“Ngươi hô cái gì?” A Tài liếc Cao Hành.
“Ta, ta không thể hô sao?” Cao Hành hỏi lại.
A Tài không để ý tới Cao Hành, nhìn Triển Cảnh Nham hỏi, “Tại sao ngươi muốn đến chỗ chúng ta ở?” Không đúng, đây không phải vấn đề quan trọng, vấn đề là…..
“Trong nhà có thân thích tới, quá ầm ĩ, cho nên ta muốn đến đây một thời gian. Nếu không tiện, ta có thể dọn tới khách .” Vẻ mặt Triển Cảnh Nham thành khẩn không muốn quầy rầy mọi người, lại khiến A Tài cảm thấy xin lỗi, nói thế nào người ta cũng là tiên sinh của Thổ Đậu, đến ở cùng có thể dành nhiều thời gian dạy bảo Thổ Đậu, cũng không tệ.
Nhưng, nhưng….“Chúng ta và ngươi không quen?” Cao Hành chen vào.
“Không quen?” Triển Cảnh Nham nhìn thẳng vào A Tài, dây dưa trong mắt như muốn bao lấy hắn.
Chỉ thấy A Tài sững sờ nhìn đối phương, rơi vào tính toán của người nào đó.
Cao Hành lay A Tài một cái, nghĩ thầm, phát ngốc cái gì, trả lời đi.
“Ngạch…. Cũng không phải không quen.” Ánh mắt gì chứ, sao lại có cảm giác khuất phục…..
“Cái gì?” Cao Hành không dám tin rằng hắn cho người này vào đây ở.
“Hô cái gì mà hô, cái này cũng không có gì không tốt, y là tiên sinh của Thổ Đậu, ở gần có thể dạy nó nhiều hơn. Mà tiểu viện này còn có một phòng trống, để không chỉ nuôi chuột, tiện nghi con chuột còn không bằng tiện nghi Nghiêm tiên sinh.” Nghĩ như vậy, xác thực không có gì không tốt, A Tài tự thông suốt cho mình.
“Tùy ngươi, dù sao bây giờ nơi này là ngươi làm chủ.” Cao Hành lầm bầm.
“Quyết định như vậy. Hai người các ngươi đi quét dọn gian phòng kia, ta có lời muốn nói với tiên sinh.” A Tài chỉ huy.
“Vì sao ta cũng phải quét dọn?” Cao Hành chỉ vào chính mình.
“Nơi này không phải do ta làm chủ sao? Bảo ngươi đi thì đi, nói nhảm làm gì.” A Tài nói.
“Nói nhảm.” Thổ Đậu và Cao Hành cùng lặp lại.
“Ta…..” Bất đắc dĩ, hắn thỏa hiệp mang theo Thổ Đậu đi “Quét dọn” phòng cho người khác lần đầu tiên trong đời.
A Tài bảo Triển Cảnh Nham vào thư phòng, không nói lời nào nhìn y.
Triển Cảnh Nham ngồi ở trên ghế cũng nhìn hắn, đồng dạng không nói lời nào.
“Ngươi có mục đích gì?” A Tài bại trận trước, con bà nó chân [A Tài thô tục], ánh mắt như thế?
“Ngươi nghĩ ta có mục đích gì?” Triển Cảnh Nham khẽ mỉm cười.
“Ta biết thân phận của ngươi chắc chắn không phải là tiên sinh dạy học đơn giản, ta không bắt buộc ngươi nói cho ta biết, ta chỉ muốn xác định thân phận của ngươi sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho tiểu viện của ta.” A Tài thẳng thắn.
“…. Sẽ không.” Triển Cảnh Nham đón ánh mắt của A Tài, cũng thẳng thắn nói.
“…. Tại sao lúc đầu ngươi lại nguyện ý làm tiên sinh của Thổ Đậu?” Hắn hỏi trắng ra, không muốn vấn đề này quấn quýt lấy mình.
“Bởi vì lúc đó ngươi cần một tiên sinh.” Triển Cảnh Nham cũng nói trắng ra.
Nghe xong lời của y, A Tài cố gắng khống chế đại não không được suy đoán linh tinh những lời này, nhưng sắc mặt của hắn lại dị thường ửng hồng.
Triển Cảnh Nham nhìn người đang đỏ mặt trước mắt, y biết rõ hắn nghe hiểu, nhịn xuống xúc động muốn ôm hắn vào lòng, y muốn chậm rãi thu võng.
“A Tài?” Đột nhiên tiếng gọi to cắt đứt không khí mập mờ giữa hai người. Đáy lòng A Tài cảm khái, A di đà phật, cám ơn vị đại thần này.
“A Tài?” Nghe ra thanh âm của Cao Vấn, “Ngạch, ngươi đi sắp xếp trước, ta ra ngoài một chút.” A Tài không dám nhìn thẳng Triển Cảnh Nham, ra vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, đến cánh cửa bị vấp một cái, hiển nhiên tâm tình của hắn không bình tĩnh như ngoài mặt.
“A Tài..” Thấy A Tài đi ra, Cao Vấn bước lên phía trước, “Vừa có người báo lại, hình bộ thượng thư Hà đại nhân chết trong nhà.”
Cao Hành đi ra khỏi phòng, vừa nghe được lời của đại ca, “Cái gì?”
“Thôi đại nhân bảo ta nhanh chóng đưa ngươi tới Hà phủ.” Cao Vấn nói tiếp.
A Tài vào nhà lấy “Thùng dụng cụ”, nhìn Triển Cảnh Nham, “Nếu không, ngươi chờ chúng ta trở về sẽ giúp ngươi sắp xếp?”
Triển Cảnh Nham gật đầu, “Mau đi đi.”
A Tài dẫn theo Thổ Đậu và Cao Hành lên xe ngựa đợi ngoài Cao phủ, đi thẳng đến Hà phủ.
Vừa xuống xe vào Hà phủ, chợt nghe tiếng khóc của hạ nhân.
Đi theo Cao Vấn, xuyên qua mấy hành lang gấp khúc, cuối cùng đứng bên ngoài một tiểu viện, tiếng khóc từ bên trong truyền đến càng bi thiết, gọi, “Lão gia”, “Cha” không ngừng.
Cao Vấn nhỏ giọng nói, “Tử trạng của Hà đại nhân rất đáng sợ, chú ý một chút trước mặt người nhà hắn.”
Cao Hành, A Tài và Thổ Đậu đều gật đầu.
“Đại nhân, A Tài đã đến.” Cao Vấn tiến lên bẩm báo.
“Ân, mau bảo hắn đi vào.” Thôi đại nhân cũng đứng trong nội viện.
“Vâng.” Cao Vấn nói.
Lúc A Tài đi vào tiểu viện mới phát hiện, trong viện tử quỳ rất nhiều người. Hà Khiêm đang đỡ một phụ nhân, trong miệng hô “Lão gia”, chắc chắn là phu nhân của Hà đại nhân. Sau lưng Hà phu nhân còn có một nam tử trên dưới hai mươi đứng an ủi. Xa hơn phía sau là toàn bộ hạ nhân đang quỳ.
Nhóm người A Tài lướt qua những người này, đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng hỗn độn, trên bàn bày một bầu rượu, hai chén rượu, món ăn đầy bàn ăn. Bốn chiến ghế bị ngã hai chiếc, vừa đúng vị trí đặt hai chén rượu.
Trên mặt đất loang lổ vết máu, nhưng không thấy thi thể Hà đại nhân, A Tài theo vết máu trên mặt đất đi đến phía sau tấm bình phong đối diện cửa phòng, thoáng chốc đứng sững tại chỗ.
Cao Hành đi theo sau lưng A Tài, khi thấy rõ tình cảnh sau tấm bình phong, thở hốc vì kinh ngạc.
Sắc mặt Thổ Đậu càng ngày càng trắng bệch.