Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

chương 33: ranh giới mập mờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẳng đến lúc Thổ Đậu và Cao Hành đã đi ngủ, Triển Cảnh Nham mới trở về, thấy thiếu niên còn nằm trên võng, y đi đến bên cạnh, “Tại sao còn chưa ngủ?”

“Ngươi cũng như vậy.” A Tài ngồi dậy nhìn y.

“Có việc sao?” Triển Cảnh Nham nhận ra hắn có chút không hài lòng.

“…… Không có.” A Tài đột nhiên cảm giác mình như nữ nhân, chỉ một hai câu mập mờ của người ta mà đã suy nghĩ lung tung. “….Nghỉ ngơi sớm một chút.” Hắn đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng.

Lúc đi qua Triển Cảnh Nham, cánh tay bị y giữ lại, “Ta về nhà xử lý chút việc, tránh người nhà tưởng ta mất tích, cho nên trở về hơi muộn.”

“…… Ta không phải…” Hắn không định hỏi hành tung của y.

“Ta biết rõ, ta cũng không giải thích.” Triển Cảnh Nham nhìn hắn, “Lần sau, nếu ta về muộn, ta sẽ lên tiếng gọi, không cần để cửa cho ta.”

“…. Ân.” A Tài cúi đầu gật gật.

“Kỳ thật….” Kỳ thật cái gì? A Tài ngẩng lên, đột nhiên thấy gương mặt phóng đại của Triển Cảnh Nham, thoáng ngây người, ngạch, tiến triển quá nhanh đi.

Triển Cảnh Nham nghiêng thân về phía trước, nhẹ nhàng nói bên tai hắn, “Ta chuyển đến là có mục đích.”

Hơi thở vướng vít bên tai, lúc A Tài vì rung động mà run nhè nhẹ, Triển Cảnh Nham buông hắn ra, trở về phòng, “Đi ngủ sớm một chút.”

Chỉ để lại thiếu niên đỏ mặt sững sờ trong đêm tối, mở to mắt đứng ở nơi đó…….

Hôm sau, A Tài mang theo hai mắt thâm quầng ra khỏi phòng.

“Ai ….. Tối hôm qua ngươi gặp trở ngại với mao phòng sao?” Cao Hành xoay người, thấy A Tài, thật đúng là bị dọa nhảy dựng.

“Ngươi mới gặp trở ngại.” A Tài hiện lên vẻ mặt ngủ không ngon, vu oan, “Là tiếng ngáy của ngươi quá lớn, ồn ào khiến ta không ngủ được.” Hắn làm người hai thế, tình cảm vẫn trắng như tờ giấy, tối hôm qua Triển Cảnh Nham “Châm ngòi” như vậy, khiến hắn sững sờ, một đêm mất ngủ.

“Ta ngáy? Sao ta không biết?” Trước kia hắn và ca ca ngủ chung, đâu nghe bọn họ nói gì.

Thổ Đậu đi sau lưng A Tài, lảo đảo một cái, cũng là bộ dáng ngủ không ngon.

“Ngươi cũng mất ngủ vì ta ngáy?” Hắn thật sự ngáy sao? Cao Hành hoài nghi chính mình.

“Không phải, là tối qua sư phụ lật qua lật lại, khiến ta ngủ không ngon.” Thổ Đậu ủy khuất, xoay người thì thôi, trong miệng còn lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì.

Nghe xong Thổ Đậu “Lên án”, A Tài xấu hổ sờ sờ đầu Thổ Đậu, “Ha ha, đợi tí nữa ăn điểm tâm xong, lại trở về ngủ, thêm giấc.”

“A, hóa ra có người nghĩ cái gì đó nên ngủ không ngon, còn vu ta ngáy.” Cao Hành cố ý không chỉ tên, nhưng mọi người đều biết hắn đang nói ai.

Lúc này Triển Cảnh Nham vừa đẩy cửa phòng ra, thấy bọn họ, “Sớm.”

Thổ Đậu rất nhiệt tình hô, “Tiên sinh, sớm.”

A Tài ngoảnh đầu nhìn y, lại vội vàng quay mặt đi, thu hồi ánh mắt, tìm lý do khác giải thích với Cao Hành, “Ta, ta nghĩ án tử hôm qua, cho nên mới ngủ không ngon.”

“Thật sao? Vậy ngươi suy nghĩ một đêm, nghĩ ra cái gì?” Cao Hành lĩnh giáo.

“Ta muốn sắp xếp lại suy nghĩ, đợi tí nữa nói cho ngươi biết.” A Tài tiếp tục nói dối, vụng trộm nhìn Triển Cảnh Nham, phát hiện đối phương cong khóe miệng, bị giễu cợt…..

Lúc này có người gõ cửa, Cao Hành mở cửa, hóa ra là đại ca mang bánh bao đến, “Ta nghĩ các ngươi chưa ăn điểm tâm, liền mua chút bánh bao về cùng ăn.” Cao Vấn vừa nói vừa đưa bánh bao cho Cao Hành, Cao Hành cầm vào nhà bếp tìm chén đĩa.

Cao Vấn đột nhiên nhìn thấy Triển Cảnh Nham, đầu tiên là sững sờ, “Vị này là?”

A Tài giới thiệu, “Đây là tiên sinh của Thổ Đậu, Nghiêm tiên sinh – Nghiêm Cảnh. Đây là đại ca của Cao Hành – Cao Vấn.”

Hai người khách khí bắt chuyện, vừa lúc Cao Hành bưng bánh bao ra, “Ăn bánh bao.”

Thổ Đậu vươn tay muốn cầm, bị A Tài đánh một cái, “Rửa mặt rửa tay đánh răng.”

“A….” Đi theo sư phụ đến giếng đằng sau, vệ sinh cá nhân.

Bên này Triển Cảnh Nham, Cao Vấn, Cao Hành ngồi xuống trước.

“Xin hỏi, trước đây tiên sinh dạy học ở đâu?” Cao Vấn hỏi.

“Trước dạy một số đệ tử tại gia.” Triển Cảnh Nham đáp.

“A, không biết quý phủ của tiên sinh ở đâu?” Cao Vấn lại hỏi.

“Quê nhà Kính huyện.” Triển Cảnh Nham lại đáp. Cái này không giả, Triển gia bọn họ làm giàu ở Kính huyện, nhưng ít người biết rõ.

“Kính huyện là nơi tốt, ta nhớ rõ Thương Sơn ở chỗ này, là nơi đi săn tuyệt vời, ta và cha từng đi qua, thỏ rừng đúng là mỹ vị.” Cao Vấn cười nói.

“Thương Sơn ở Lâm Xuyên, không ở Kính huyện.” Triển Cảnh Nham cười đáp.

“A? Ta nhớ lầm, cũng đã nhiều năm.” Cao Vấn tiếp tục cười.

“Đang nói chuyện gì vậy?” A Tài đến ngồi giữa hai người, Thổ Đậu ngồi giữa Triển Cảnh Nham và Cao Hành.

“Đang nói đến Thương Sơn.” Cao Hành chen vào.

“Thương Sơn làm sao vậy?” A Tài kỳ quái hỏi.

“Không có, chúng ta đang nói, đó là nơi đi săn tuyệt vời.” Cao Vấn giải thích.

“A, chờ ta dành đủ tiền, ta cũng đi xem.” A Tài cầm lấy bánh bao, cắn một miếng.

Cao Vấn tạm thời không hỏi nữa, “Đúng vậy, có cơ hội thì đi xem một lần.” Hắn thấy Triển Cảnh Nham không giống tiên sinh dạy học, lúc này chuyển tới, chẳng lẽ liên quan tới án tử.

Triển Cảnh Nham bình tĩnh ăn bánh bao người khác mua. Y biết rõ Cao Vấn thử thăm dò mình, nhưng cũng đúng, là bọn họ suy nghĩ cho sự an toàn của A Tài.

A Tài thấy mọi người hòa thuận, ngồi cùng nhau ăn điểm tâm, cảm giác thật tuyệt, cảm giác, cảm thấy người trong nhà càng ngày càng nhiều. Về phần mập mờ với Triển Cảnh Nham, cứ thuận theo tự nhiên, nghĩ như vậy, cả người đều buông lỏng.

Cao Hành ăn bánh bao, nhìn Triển Cảnh Nham lại nhìn đại ca của mình, cảm thấy hai người bọn họ là lạ.

Thổ Đậu tập trung ăn, trong lòng nghĩ, nếu mỗi ngày Cao Vấn thúc thúc đều mang bánh bao đến thì tốt.

Mọi người mang theo tâm tư khác nhau ăn xong điểm tâm.

Sau khi ăn xong, Triển Cảnh Nham bắt đầu dạy Thổ Đậu học, bổ sung cho ngày hôm qua. Những người khác thì đến nha môn, người bị hại là mệnh quan triều đình, nên khắp nơi đều chú ý án tử này.

Trong thư phòng của Thôi đại nhân, mọi người trao đổi manh mối, trước mắt có thể xác định hung thủ có cừu oán với Hà đại nhân, hung thủ thuận tay trái, trên mu bàn tay có vết cào, hung khí là vật sắc bén dài ước chừng mười tấc. Hơn nữa hung thủ võ công cao cường, ít nhất không làm hộ vệ của Hà đại nhân chú ý mà có thể vào phòng giết người, còn có thể yên lặng rời đi.

“Cao Vấn, ngươi có ý kiến gì không?” Thôi đại nhân nhíu mày hỏi.

“Đại nhân, nghi phạm quen dùng tay trái và mu bàn tay có vết thương, ta nghĩ bắt đầu tìm hiểu từ cừu nhân của Hà đại nhân.” Cao Vấn đề nghị.

“Tìm hiểu thế nào?” Thôi đại nhân vội hỏi.

“Hà đại nhân chấp chưởng Hình bộ, cừu nhân của hắn có thể là những người bị hắn phán án?” Cao Vấn nói.

“Ân, đó là một phương hướng, vậy ngươi và Cao Hành, A Tài đến tra bản án ở Hình bộ, nhất là những kẻ từng học võ công, đều tìm cho ta, ta sẽ nói với bên kia.” Thôi đại nhân nói, “Những người khác đi tra số người trong thành có võ công bị thương ở mu bàn tay trái, một người cũng không thể lọt.”

“Vâng.” Mọi người lĩnh mệnh rời khỏi thư phòng.

“Đại ca, ca đang nói đùa sao, Hà đại nhân nhậm chức ít nhất đã hơn hai mươi năm, chẳng lẽ ca muốn chúng ta tra hết toàn bộ án kiện trong thời gian qua?” Cao Hành mới tưởng tượng đã cảm thấy công văn chất đầy một phòng.

“Mục tiêu của chúng ta là những đại án, một chút việc nhỏ không thể nào hận đến mức giết chết Hà đại nhân.” A Tài nói.

“Đại án? Thế nào thì tính là đại án?” Tiêu chuẩn này cũng quá mơ hồ.

“Tỷ như việc có liên quan đến tín mạng, hoặc là diệt môn, dính dáng đến môn phái giang hồ … Cái này đều là đại án.” A Tài giải thích.

“Hơn nữa không cần những án đã lâu năm, tìm những án kiện Hà đại nhân mới xử lý xong, chủ yếu là sau khi hắn nhậm chức ở kinh thành.” Cao Vấn nói, “Chúng ta bắt đầu tìm từ năm nay trở lại.”

Vương phủ

“Là ai?” Hộ bộ thị lang Vương đại nhân ngồi trong thư phòng, chợt thấy bóng người hiện lên ngoài cửa sổ.

Vương đại nhân mở cửa phòng, “Sao ngươi lại đến? Không có người thấy chứ?” Hắn vươn thân lên phía trước, kéo hắc y nhân vào trong thư phòng, “Hộ vệ của ngươi sao có thể ngăn được ta.” Hắc y nhân khinh thường nói.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Hà đại nhân lại chết thảm trong nhà? Chuyện của chúng ta đã bại lộ?” Vương đại nhân hỏi người đến, hy vọng có thể minh bạch mọi chuyện.

“Đừng lo lắng, hôm nay ta tới cầm bản vẽ.” Hắc y nhân nói.

“Bản vẽ? Sao lúc này lại lấy nó, chúng ta đã nói năm năm sau sẽ cùng đi lấy cơ mà?” Vương đại nhân hỏi.

“Chuyện bây giờ có biến, ngươi chỉ cần đưa bản vẽ, ta sẽ đi.” Ngữ khí của hắc y nhân có chút không kiên nhẫn.

“Không, ta không thể đưa cho ngươi, ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao, ta mà đưa cho ngươi, ta còn giữ được mạng?” Vương đại nhân nói tiếp.

“Hừ, ngươi không đưa cũng không còn mạng.” Lời chưa nói xong, kiếm hắc y nhân đã xẹt qua cổ Vương đại nhân.

Động mạch cổ của Vương đại nhân bị cắt đứt, máu phun trên vách tường, người ngã xuống, cổ họng bị cắt đứt khiến hắn không thể phát ra thanh âm nào, hắn phủ phục trên mặt đất, một tay ôm cổ, vọng tưởng máu không chảy ra ngoài, một tay duỗi về phía trước, như đang cầu cứu, cho đến khi chống đỡ không được nữa, Hắc y nhân thấy hắn đã đoạn khí, bắt đầu tìm kiếm bản vẽ, nhưng tìm cả thư phòng cũng không thấy, “Lão già chết tiệt, rốt cuộc giấu ở đâu.” Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Hắc y nhân vội vàng ngừng động tác, lặng lẽ trốn sau cửa.

“Cha, cha còn sinh khí sao?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Vương Tiết.

“Cha biết rõ con và Hà Khiêm là bằng hữu, sao con có thể nhân lúc cha hắn vừa mới chết, đã nghĩ cách thay thế vị trí của cha hắn, con biết rõ cha muốn tốt cho con, nhưng chí hướng của con không đặt trên quan trường, con…..” Vương Tiết còn đang xin lỗi cha mình vì chuyện lúc chiều thì nến đột nhiên tắt.

Vương Tiết bất đắc dĩ, cho là lúc này cha đang tức giận nên nghe không vào, “Vậy cha nghỉ ngơi trước, con trở về phòng.”

Đợi Vương Tiết rời đi, hắc y nhân mới nhẹ nhàng thở ra, không nên ở lâu.

Hắc y nhân vội vàng để lại một chữ trên lưng Vương đại nhân, tựa như lúc đến, lặng lẽ rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio