Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

chương 62: chân tướng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Muộn như vậy mà vẫn quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, thật xấu hổ, nhưng có lý do, nên tại hạ bất đắc dĩ gọi mọi người tới đây lúc này.” Tất cả các thành viên liên quan tới án tử cộng thêm Triển Cảnh Nham đều bị A Tài tập hợp tại phòng Đại hoàng tử bị giết.

“Ngươi gọi tất cả chúng ta tới, chẳng lẽ ngươi tìm được hung thủ?” Chu Địch nghiêng người ngồi trên ghế, một tay chống cằm. Phía sau hắn là Phong thị vệ, vì mang thương tích trên người nên cũng ngồi xuống.

“Đúng.”

“Sáng nay cũng không tìm được hung thủ, ngươi tưởng mọi người rảnh rỗi sao.” Hàn Đức bất mãn nói.

“Lần này chắc chắn có chứng cứ rõ ràng, thỉnh Hàn đại nhân yên tâm. Mọi người đều biết trong vụ án Đại hoàng tử bị giết án, có một điểm vô cùng mấu chốt, hung thủ giết người sau đó ra ngoài như thế nào.” A Tài nhìn mọi người, nói.

“Ngươi biết sao?” Ngô Triết hỏi.

“Vấn đề này khiến ta bối rối rất lâu, trước kia không hề có manh mối, cho nên ta và Cao bộ đầu đành phải ở đây, xem xét có bỏ sót cái gì hay không. Quả nhiên, chúng ta có phát hiện mới.”

“Các ngươi phát hiện cái gì?” Hàn Đức cũng hỏi.

A Tài đi đến cạnh cửa, “Hung thủ phi thường thông minh, bởi vì hắn không có người làm chứng, cho nên thiết kế cái chết của Đại hoàng tử thành án giết người trong phòng kín, khiến mọi người vướng mắc vấn đề hung thủ ra khỏi căn phòng này như thế nào.”

“Hung thủ kia rốt cuộc ra ngoài thế nào?” Nhị hoàng tử Chu Trị hỏi.

“Đêm đó, hung thủ đi đến trước cửa phòng Đại hoàng tử, với thân phận của hắn, xuất hiện vào lúc đó, cũng không khiến Đại hoàng tử nghi ngờ, Đại hoàng tử mở cửa phòng. Hung thủ nhân lúc hắn không phát giác, đem châm đâm vào ma huyệt của Đại hoàng tử, khiến hắn tạm thời mất đi ý thức, sau đó trực tiếp cầm kiếm đâm Đại hoàng tử, rồi đẩy người vào phòng. Đây là lý do trên người Đại hoàng tử chỉ có một vết thương, không phải vết thương trí mạng, cuối cùng vì đổ máu quá nhiều mà chết, hơn nữa trong thời gian này cũng không kêu cứu hoặc tự cầm máu.”

“Ma huyệt?” Chu Địch lặp lại.

“Đúng, y thuật có một phương pháp gọi là châm cứu, chỉ cầm dùng châm đâm vào huyệt đạo, ta phát hiện một lỗ kim ở ma huyệt sau cổ Đại hoàng tử……” A Tài giải thích.

“Không đúng, ngươi chờ một chút……” Ngô Triết đột nhiên cắt ngang lời A Tài, “Ngươi nói Đại hoàng tử là bị người đâm trúng ma huyệt, sau đó lại bị đâm một kiếm trước ngực?”

A Tài gật gật đầu.

“Chính là ma huyệt ở phía sau cổ, vết thương trước ngực, chẳng lẽ hung thủ đâm vào ma huyệt sau cổ Đại hoàng tử, sau đó đi đến phía trước đâm một kiếm kia? Cái này, cái này không hợp lý?”

“Nếu như lúc ấy hung thủ làm như vậy……” Nói, A Tài ôm lấy cổ Thổ Đậu làm ví dụ, “Như vậy có thể đâm vào ma huyệt, lại có thể đâm một kiếm phía trước.”

“Càng nói càng thái quá, chẳng lẽ hung thủ có thể ôm Đại hoàng tử?” Hàn Đức cười nhạo.

“Nếu người xa lạ đương nhiên không thể, nhưng nếu là người có quan hệ không hời hợt với Đại hoàng tử……”

“Ý của ngươi, hung thủ là một trong số chúng ta?” Chu Địch nhìn Chu Trị, Hàn Đức, Ngô Triết, cuối cùng ánh mắt dừng trên người A Tài.

“Đúng.” A Tài nói.

“Người chết là Đại hoàng tử, sao chúng ta phải làm như vậy? Người Thiên triều các ngươi không tìm thấy hung thủ nên đẩy sang chúng ta sao.” Chu Trị lạnh lùng nói.

“Đúng vậy. Sao chúng ta có thể giết Đại hoàng tử, các ngươi ngậm máu phun người……” Hàn Đức quay sang A Tài, tức giận nói.

A Tài lau nước miếng trên mặt, “Ngài phun nước miếng.”

Hàn Đức nuốt nước miếng một cái, thoáng xấu hổ nhìn mọi người, thẹn quá hoá giận, “Ngươi đừng nói sang chuyện khác.”

“Ta nói trước về việc hung thủ giết Đại hoàng tử sau đó rời phòng thế nào.” A Tài đến cửa, có chút cố sức kéo cánh cửa bị hắn đụng vỡ nát tới, Cao Hành thấy vậy vội vàng qua giúp hắn mang vào trong phòng.

“Cái này tất cả mọi người không lạ lẫm nữa?” A Tài buông cửa, đứng thẳng lên.

“Chỉ là một cánh cửa.” Hàn Đức nói.

“Nó không chỉ là một cánh cửa.” Thấy mọi người đột nhiên nghi hoặc nhìn mình.

“Vậy là cái gì?” Hàn Đức hỏi.

“Nó là cánh cửa bị ta đụng nát.”

Mọi người nhịn không được quăng cho hắn biểu tình ‘Thiết’.

A Tài không để ý tới, nói tiếp, “Nó là mấu chốt của án tử này.”

Mọi người nhất thời bị biểu tình nghiêm túc của A Tài làm mơ hồ, đều cẩn thận nhìn về cánh cửa ‘Bị đụng nát’.

Nhưng nhìn trong chốc lát, “Chỉ thấy nó là cánh cửa.” Cao Hành lẩm bẩm.

“Ta đâu có nói, nó không phải cánh cửa.” A Tài nói, “Cánh cửa bị nát như vậy, nói rõ điều gì?”

Mọi người phi thường phi thường không hiểu, đây là vấn đề gì……

“Cửa không chắc……” Thổ Đậu nhỏ giọng nói, trong phòng đang nghĩ vấn đề của A Tài nên rất yên tĩnh, tuy thanh âm của Thổ Đậu nhỏ, nhưng cũng cũng đủ lớn để mọi người nghe rõ.

“Đúng, cửa không chắc.” A Tài cười nói.

“Ngươi muốn bán quan tài sao.” Loạn thất bát tao, hoàn toàn không biết hắn muốn nói cái gì.

“Được rồi, Cao Hành xô cửa.” A Tài nói ngắn gọn.

“Cái gì?” Cao Hành cho là mình nghe lầm.

“Xô cửa.”

“Vì sao?”

“Ngươi đụng sẽ biết.” A Tài đi đến bên cạnh Cao Vấn, lặng lẽ nói mấy câu, nhãn tình Cao Vấn sáng lên.

Lúc Cao Hành do dự, hắn trực tiếp phát lực chưởng Cao Hành.

“Ngô.” Giây tiếp theo Cao Hành nằm trên mặt đất, đau nhức……

Mọi người đều bị chuyện này hù dọa.

Chỉ có thiện lương đáng yêu như Thổ Đậu vội vàng chạy đến nâng hắn dậy, hai mắt Cao Hành đầy ủy khuất nhìn A Tài và đại ca của mình, vì sao……

“Sao có thể……” Ngô Triết nhìn cánh cửa bị Cao Hành đụng nát.

“Đúng, sao có thể như vậy, không phải cả cánh cửa bị phá xuống, giống như lúc trước ta va vào.” A Tài nói.

“Cửa bị thay đổi.” Triển Cảnh Nham nói.

A Tài gật gật đầu.

“Các ngươi đang nói cái gì bí hiểm, sao ta không hiểu được.” Hàn Đức nghi hoặc hỏi. (^_^ Ngu thì chịu anh à)

“Hai cánh cửa, một cánh bị phá toàn bộ rơi ra, một cánh chỉ bị đụng nát vài phần……” A Tài nói.

“Thì sao, dùng sức lớn nhỏ, kết quả sẽ khác, cái này có gì lạ.” Hàn Đức nói.

“Xin hỏi Hàn Tướng quân, ngài cảm thấy trong hai lần, lần nào lực lớn, lần nào lực nhỏ?” A Tài hỏi.

“Đương nhiên là lần này lực nhỏ.”

“Lần này lực nhỏ. Vậy vì sao lần trước cả cánh cửa bị phá rơi ra, mà lần này chỉ ván cửa bị đụng nát?” A Tài hỏi lại.

“Ngạch…… Cái này……” Xác thực kỳ quái, Hàn Đức nghĩ thầm.

“Ta đã kiểm tra đinh cửa phía dưới, có mảnh gỗ vụn trên mặt đất, nhưng trên cửa khung cửa không có hư hao gì, ta xác nhận đinh cửa từng bị người rút ra, cái này rất dễ dàng thực hiện, đao, kiếm, chủy thủ…… Cũng có thể cạy đinh ra, hơn nữa trên đinh của cửa bị rơi ra, ta cũng tìm được vết trầy. Cho nên lúc hung thủ rời đi, đầu tiên hắn để hai cánh cửa sáp vào nhau, giống như gian phòng của chúng ta chỉ có một cánh cửa, sau đó hung thủ ra ngoài, dùng nội lực cắm đinh về như trước, ngụy trang thành một phòng kín.”

Nghe A Tài giải thích xong, tất cả mọi người cảm thấy……“Chỉ đơn giản như vậy?” Chu Địch hỏi.

“Nếu không, có thể phức tạp hơn sao?” A Tài hỏi lại.

“……”Chu Địch cho rằng sẽ xuất hiện bộ phận phức tạp……

“Sao hung thủ kia phải giết ta?” Phong Vĩ hỏi.

“Bởi vì đêm đó ngươi tới hậu hoa viên.” A Tài nhìn Phong Vĩ, “Ta nghĩ đêm đó hung thủ đi qua hậu hoa viên, nhưng làm mất cái gì đó, bị ngươi nhặt được, nên hung thủ muốn giết ngươi.”

“Làm sao ngươi biết…… Ta nhặt được cái gì đó?”

“Lúc đầu ta không biết, nhưng trong phòng ngươi bị tấn công, ta phát hiện có một vết máu kì lạ, giống như có vật được đặt ở đó rồi bị lấy đi, vết máu làm thành một hình kỳ quái.” Hắn lấy tờ giấy trong ngực, mở ra nói, “Sau đó, ta thấy được đồ án tương tự trên một người……”

Chu Trị lặng lẽ nắm ngọc bội trong tay.

“Nhị hoàng tử cầm cái gì trong tay vậy?” A Tài đột nhiên nhìn về phía Chu Trị.

Thân hình hắn chấn động, “……”

“Phiền nhị hoàng tử mở tay để chúng ta nhìn thấy.” A Tài nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, “Sao vậy? Có gì không tiện?” A Tài hỏi.

Chu Trị đột nhiên cười nói, “Không hổ là Thiên đệ nhất thông minh……”

“Nhị hoàng tử, ngươi……” Ngô Triết không thể ngờ hung thủ lại là nhị hoàng tử.

Chu Trị mở tay ra, một ngọc bội hình phượng xuất hiện, có tám chín phần tương tự đồ án trong tay A Tài.

“Hắn nói, tất cả đều là thật sự sao?” Hàn Đức trầm giọng hỏi.

“Không sai, trên cơ bản không sai chút nào.” Chu Trị nhìn A Tài, cười nói, “Ta thật sự quá coi thường ngươi.”

“Có một điểm ta không rõ……” A Tài đột nhiên nói.

Chu Trị nhíu mày, “Cái gì?”

“Vì sao? Sao ngươi phải giết Đại hoàng tử? Điểm ấy ta luôn nghĩ không ra, dù gì hắn cũng đại ca đồng phụ dĩ mẫu (cùng cha khác mẹ) với ngươi, đúng không?”

“Không, chúng ta là đồng phụ đồng mẫu.” Chu Trị ngưng cười.

“Cái gì?” Mọi người kinh hô, đương nhiên ngoại trừ Triển Cảnh Nham, y thảnh thơi nâng ly trà trên bàn nhấp một miếng.

“Ngươi là Chu Diễm?” Chu Địch không xác định, hỏi.

“Hóa ra còn có người biết tên của ta.” ChuTrị trào phúng cười nói.

“Chu Diễm? Ngươi là đệ đệ song sinh của Đại hoàng tử?” Ngô Triết cũng kịp phản ứng.

“Không phải ngươi đã chết rồi sao?” Hàn Đức mở to hai mắt, hơn nữa sao lại biến thành nhị hoàng tử.

“Ta cũng cho rằng ta đã chết……” Năm đó Chu Sĩ [Đại hoàng tử] thân mang bệnh nặng, bọn họ không có tiền để xem bệnh, nương của hắn phải đi cầu đại phu trong thôn. Nhưng đại phu kia là con sói đội lốt cừu, giả ý từ bi nói sẽ cứu chữa Chu Sĩ. Mẫu tử bọn họ đến ở tạm trong nhà đại phu, đợi đại ca bệnh hảo thì rời đi, nhưng đại phu kia hạ độc đại ca, muốn giải dược, có thể, chỉ cần nương của hắn đồng ý gả. Bọn họ mới biết mình rơi vào hang sói, vì cứu đại ca, bất đắc dĩ, nương của hắn phải đáp ứng. Đêm thành thân, nương của hắn cầu giải dược, thừa dịp đại phu không chú ý bảo hắn cầm giải dược đến cho đại ca, lập tức thoát đi, cũng nói nàng có cách thoát thân, bảo bọn họ chờ nàng ở lương đình cách thôn mười dặm……

“…… Nhưng chúng ta đợi một ngày một đêm, sau đó chúng ta cảm thấy không đúng, khi chúng ta chạy về thôn, liền phát hiện nhà đại phu bị đại hỏa đốt rụi.” Chu Diễm nhớ lại cảnh tượng lúc đó, chỉ còn thi thể cháy đen……

“Sau đó Triệu vương tìm các ngươi, sao ngươi không theo trở về?” A Tài hỏi.

“Đều bởi vì nam nhân kia, từ lúc ta ý thức được, chúng ta luôn bị người trong thôn khi dễ, mỗi lần ta khóc chạy về hỏi nương, vì sao bọn họ đều nói ta là dã hài tử, vì sao ta không có phụ thân, nương luôn khóc vô cùng thương tâm, sau đó ta không bao giờ hỏi nữa. Nam nhân trong thôn tham luyến mỹ mạo của nương ta, cho nên nữ nhân trong thôn đều cực kỳ chán ghét nương, lúc đầu là nhục mạ, rồi động thủ, đại ca của ta vì bọn họ mà bị bệnh nặng. Tất cả bi kịch này, đều vì nam nhân kia. Cho nên ta hận hắn……” Biểu tình của Chu Diễm vì lời nói của chính mình mà có chút dữ tợn.

“Vì sao ngươi có thể giết chính đại ca thân sinh của mình?”

“Từ ngày hắn theo Triệu vương rời đi, hắn không phải đại ca của ta, mà là cừu nhân của ta……”

“Lúc Chu Sĩ theo nam nhân kia rời đi, ta tới trấn Đại Thành làm tên khất cái, ta quen một người trong miếu đổ nát, bây giờ hắn là sư phụ của ta, là thân nhân của ta, truyền thụ võ công, dạy ta làm người. Kỳ thật ta đã vứt bỏ ý niệm báo thù trong đầu, nhưng hết lần này tới lần khác, ta gặp một người, chính là nhị hoàng tử Chu Trị, càng khiến ta giật mình, hai người chúng ta giống nhau như đúc, lúc ấy trong đầu ta hiển hiện một kế hoạch, ta có thể giả dạng thành hắn, trà trộn vào hoàng cung Triệu quốc, giết nam nhân kia báo thù cho nương của ta. Nên ta cố ý tiếp cận hắn, khi thấy ta hắn cũng cảm giác kì lạ, chúng ta giống nhau như đúc, từ từ chúng ta trở thành bằng hữu, nhưng ta tiếp cận hắn vì thu thập mọi thứ về hắn, bảo đảm rằng khi ta giả trang hắn sẽ không bị người phát giác. Lúc ta cảm thấy thời cơ chín muồi, ta liền giết hắn, nhét vào trong miếu đổ nát. Nhưng báo thù không đơn giản như ta dự liệu, bên cạnh nam nhân kia có thị vệ, ta không tìm được cơ hội ra tay, chỉ có thể chờ. Khi đó, ta gặp Chu Sĩ, không ngờ hắn sống vui vẻ, hoàn toàn quên thảm trạng của nương. Ta không thể tha thứ…… Cho nên đêm đó ta thừa dịp tất cả mọi người ngủ say, đi đến tiểu viện của hắn, hắn mở cửa thấy ta, chỉ hỏi ta, đã trễ thế đến làm gì, ta nói ta là Chu Diễm…… Hắn ngây dại, ngay cả lúc ta nhào vào lòng hắn, hắn cũng không phản ứng, sau đó giống như những gì A Tài nói……” Chu Diễm hồi tưởng bộ dáng của Chu Sĩ khi ngã xuống vũng máu, mở to hai mắt nhìn mình……

“…… Một vấn đề cuối cùng.”

“Cái gì?”

“Lúc ngươi giết nhị hoàng tử, ngươi chặt đứt đầu và tứ chi của hắn phải không?”

“Các ngươi tìm được thi thể của hắn? Đã lâu như vậy cũng có thể tìm được.” Nhớ tới Chu Trị có chút ương ngạnh nhưng thực sự ngay thẳng, hắn thiếu chút nữa không đành lòng. Nói xong những lời này, Chu Diễm thở nhẹ một hơi, giống như đột nhiên thoải mái, khóe miệng khẽ nhếch.

Cuối cùng, nói đơn giản là hai hoàng tử của Triệu quốc đã chết, không còn cách nào, chỉ có thể áp giải Chu Diễm đi, giao do Triệu vương xử lý.

Chuyện này, khó mà nói là lỗi của ai, nếu lúc trước Triệu vương không gặp nương của Chu Diễm, nếu như nương của hắn được gả đi, nếu như ca của hắn không bị thương, nếu như bọn họ gặp được một vị đại phu tốt…… Có lẽ bọn họ sẽ không khúc mắc. A Tài vẫn nhó rõ ánh mắt cuối cùng của Chu Diễm, không phải là vui vẻ sau khi báo thù, mà là nồng đậm bi thương.

Tuy phá án, nhưng không ai thoải mái. Về đến nhà, Cao Hành trầm mặc suốt đường đi đột nhiên quát to một tiếng, “A”

“Làm gì vậy?” Dọa Thổ Đậu và A Tài hoảng sợ.

“Bây giờ ngươi đã tìm ra hung thủ, nghĩa là, phải thú công chúa?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio