Trường Nhạc từ Trí Trúc điện đi ra, nghĩ bộ dáng vừa rồi của Kính ca ca, không khỏi nhăn mặt nhíu mày, Kính ca ca tựa hồ bệnh rất nặng a, sắc mặt tái nhợt như vậy, cùng mình nói không đến mấy câu liền không ngừng ho khan, nhưng là Kính ca ca dường như một chút cũng không để ý, thậm chí còn hưng phấn nói cho mình biết về xúc cúc.
Có lẽ mình nên đi nói cho mẫu hậu biết, nhưng là . . . gần nhất tinh thần của mẫu hậu không được tốt lắm, Trường Nhạc có chút do dự. lại nghĩ tới mẫu phi của Kính ca ca, không biết vì sao mấy năm gần đây lại lạnh nhạt với Kính ca ca như vậy, tựa như lần trước Kính ca ca sinh bệnh, vẫn là do mẫu hậu nói cho Dương phi nương nương biết.
Kỳ quái, vì sao Dương phi nương nương đối Âm ca ca tốt như vậy, lại đối Kính ca ca lãnh đạm như vậy?
Tuy rằng Thái ca ca rất chán ghét Kính ca ca, nhưng Trường Nhạc không ghét, trái lại, còn có chút thích. Bởi vì, Kính ca ca cùng Thừa Kiền ca ca giống nhau, đều rất quan tâm mình, cũng rất ôn nhu. . .
Trong lúc do dự, Trường Nhạc vòng vo vài vòng, chỉ thấy một bóng thon dài cách đó không xa, vì vậy tiến tới, kêu, “ Cậu!”
Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng một chút, xoay người, thấy người gọi là Trường Nhạc, khóe miệng hơi hơi mĩm cười, tiến lên chắp tay thi lễ, “ Vi thần tham kiến công chúa điện hạ.”
Trường Nhạc vội vàng phất tay ý bảo đứng lên, tiến lên từng bước, cười oán trách, “ Cậu đa lễ như vậy là muốn ép chết Trường Nhạc sao? Nếu để phụ hoàng cùng mẫu hậu biết được nhất định sẽ trách cứ Trường Nhạc.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười, đôi mắt nhu hòa “ Lễ nghi không thể phế, huống chi là quân thần chi lễ. công chúa không cần lo lắng.”
Trường Nhạc nhăn mặt nhăn mày, thè lưỡi, “ Khó trách Thừa Kiền ca ca nói cậu cùng Ngụy đại nhân giống nhau, đều cổ hủ.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ là đạm cười không nói, thuận miệng hỏi, “ Công chúa là từ đâu đi đến đây?”
Trường Nhạc nhớ tới Lý Kính, không khỏi khẽ nhíu mày, “ Ta mới từ chỗ của Kính ca ca đi đến. Kính ca ca sinh bệnh, bệnh rất nặng. . .”
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, nhớ tới thiếu niên ôn hòa cười đứng ở hành lang chờ mình, còn có hơi lạnh như băng lưu luyến ở lòng bàn tay, mày không khỏi nhíu chặt, “ Đã mời thái y đến trị liệu chưa?”
Trường Nhạc gật đầu nói, “ Có, nhưng dường như không có tác dụng. . .” buồn rầu nhíu mày, “ Cậu, ta định nói cho mẫu hậu, nhưng gần đây thân thể mẫu hậu không được khỏe. . .”
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm một chút, mới trầm giọng nói, “ Công chúa không cần lo lắng, để ta đi xem Ngô vương điện hạ, nếu cần thiết, ta sẽ phái người báo cho hoàng hậu nương nương.”
Trường Nhạc gật đầu, lại do dự một chút mở miệng hỏi, “ Cậu, ngài nói, có nên nói cho Dương phi nương nương biết không?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi lắc đầu, “ Mặc dù cần phải báo, cũng không phải công chúa ngài, công chúa , ngài vẫn là quay về Lập Chính điện đi.”
Trường Nhạc nghĩ nghị, rồi gật đầu, nhoẻn miệng cười, có cậu ở, Kính ca ca nhất định không có việc gì. Liền cười cười xoay người mà đi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đợi Trường Nhạc đi xa, mới xoay người, bước nhanh về phía Trí Trúc điện, càng đi càng nhanh, cành nhanh thì sắc mặt càng âm trầm. Trong lòng lo âu sinh khí, đứa nhỏ kia lại như thế nào không chiếu cố chính mình như vậy?!
Trường Nhạc đi qua hành lang gấp khúc, mới nhớ tới vài ngày trước, Dự Chương nói muốn có hoa nhi để làm son, liền xoay người hướng ngự hoa viên đi đến, lúc này, trong ngự hoa viên những bông hoa nhỏ nở ra thật diễm lệ. Trường Nhạc cùng vài cung nữ trái hái một đóa, phải hái một đóa, hái đến thập phần vui sướng, bỗng nhiên dưới chân có một cái bóng lủi qua, Trường Nhạc hoảng sợ, tập trung nhìn lại, thì thấy một đôi mắt đen tròn tròn, cái đuôi ngắn ngắn, lông màu xám nhung nhung ấm áp, nha, là con chuột Cuồn Cuồn của Thừa Kiền ca ca a.
Trường Nhạc không khỏi hoan hô một tiếng, con chuột này ngày thường chỉ thích ở trên đùi Thừa Kiền ca ca, nếu không là ở trên vai Thừa Kiền ca ca, chính mình muốn ôm nó, nó liền nhanh như chớp chạy đi, nay nó chạy đến đây, Trường Nhạc cười ngọt ngào, đang muốn ngồi xuống bắt lấy, Cuồn Cuộn liền xoay người bỏ chạy!
Trường Nhạc ngẩn ngơ, lập tức ảo não ngồi xuống, ngay sau đó vội vàng đuổi theo, đuổi mãi, nhưng lại đến một cung điện yên lặng.
Trường Nhạc sửng sốt, tiến lên vài bước, Cuồn Cuộn cũng không chạy nữa, mà ngồi xổm xuống đất, lắc lư cái đuôi nháy nháy mắt nhìn về phía Trường Nhạc, Trường Nhạc tiến lên, thật cẩn thận ôm lấy Cuồn Cuộn , trong lòng nghi hoặc, lần này sao lại ngoan như thế? Không chạy nữa sao?
Mà tại lúc này, Trường Nhạc bỗng nghe thấy tiếng khóc.
Trường Nhạc do dự một chút, cung điện này thật là yên lặng, hẳn là có rất ít người đến? Rốt cục là ai đang khóc?
Trường Nhạc tiến vào cung điện, gặp ở tiền điện là một tiểu nữ đồng ước chừng hai tuồi ngồi ở trên tháp khóc nức nở, sửng sốt, vội vàng buông cuồn cuộn, tiến lên, ôm tiểu nữ đồng, nhẹ giọng dỗ dành, “ Ngoan nga, không khóc không khóc. . .”
Tiểu nữ đồng nức nở tựa vào lòng Trường Nhạc, “ Ta sợ. . .”
“ Ngoan, chớ sợ chớ sợ, có tỷ tỷ ở đây.” Trường Nhạc vỗ về dỗ dành. Trong lòng nghi hoặc, nữ đồng này là cung nữ sao? Không đúng, trong cung sao lại có một nữ đồng nhỏ như vầy! Nàng cũng là nữ nhi của phụ hoàng sao? Sao lại ở đây một mình? Đang muốn cúi đầu hỏi, lại nghe tiếng nức nở dần dần thấp xuống, cúi đầu nhìn, đã thấy tiểu nữ đồng đã muốn nặng nề ngủ, lộ ra khuôn mặt khóc đến bẩn cả mặt, mũi hồng hồng, mắt có chút sưng lên, đôi tay nhỏ bé đang cố sức cầm lấy tay áo cảu nàng.
Trường Nhạc ngơ ngẩn, nghĩ chính mình đến nơi này không biết cung nữ có tìm được không? Trong lúc phát sầu, lại nghe một tiếng thét kinh hãi, quay đầu lại, chỉ thấy vài cái cung nữ ngơ ngác nhìn chính mình, thấy mình quay đầu lại, liền hoang mang rối loạn tưởng quỳ xuống thi lễ, Trường Nhạc vội vàng thở dài một tiếng, ý bảo im lặng.
Các cung nữ mới vội vàng quỳ sát dập đầu, không dám hô to, Trường Nhạc ngoắc tay, ý bảo một cái cung nữ tiến lên, nhẹ giọng hỏi, “ Nàng là ai?”
“ Bẩm công chúa, nàng là Cao Dương công chúa.”
Thừa Kiền ngồi trên xe lăn, Kim cùng Ngân ở phía sau chậm rải phụ giúp, hướng Hiển Đức điện đi đến.
Chưa tiến Hiển Đức điện, liền nghe thánh từng đợt âm thanh trầm trồ khen ngợi, Thừa Kiền không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, xem ra thực náo nhiệt a.
Đi qua tiền điện của Hiển Đức điện, là một quảng trường phi tường rộng.
Ngày thường, quảng trường Hiển Đức điện chỉ là nơi luyện võ, nhưng lần này, Thái Tông đế đặc chỉ, cho phép con cháu hoàng thất cùng con cháu quan viên đến đây luyện tập xúc cúc.
Đời ngày mười lăm tháng sau sẽ theo đó mà chọn ra hai nhóm xúc cúc đến biểu diễn.
Lúc này, ở trung tâm quảng trường, có hai đôi đang truy đuổi nhau giành quả cầu, trong đó một đôi đầu buộc khăn đỏ, một đôi buộc khăn màu lục, trong đội khăn đỏ, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cao gầy tuấn tú có đôi chân thật xảo diệu, liền cướp được cầu của đội viên đội lục, lập tức xoay người, nhảy đánh một cái, liền tránh thoát được đội viên đội lục tiến lên đoạt cầu, rồi quẹo trái một cái, tiếp theo rất nhanh liền quẹo phải, tiến lên them vài tên đồng đội, vốn tưởng rằng hắn sẽ đá vào khung thành, nào ngờ, hắn xoay người một cái, liền đem cầu chuyền cho đồng đội bên cạnh. . .
Sau đó, cầu vào!
Thừa Kiền mặt mày nhất loan, hai người này phối hợp thật là ăn ý a.
Ngân ở bên cạnh im lặng quan sát, xoay người thấp giọng nói, “ Điện hạ, người đó là nhi tử của Đỗ Như Hối Đỗ đại nhân Đỗ Cấu, cái người bên cạnh đá cầu vào là thứ tử của Trình Hiểu Chương tướng quân Trình Hoài Lượng.”
Thừa Kiền nghe xong, chỉ là khẽ gật đầu. Một tay đưa lên sờ trán, Thừa Kiền nghĩ, Đỗ Cấu rất có tài, đáng tiếc sau này bị Đỗ Hà liên lụy, phải chết tha hương, Trình Hoài Lượng thật ra cũng là một người không tồi, đối Thanh Hà cũng tốt lắm.
Bất quá, hai người này chơi xúc cúc giỏi như vậy, thật là không nghĩ đến a.
“ Điện hạ, có muốn gọi bọn họ lại đây không?” Ngân thấp giọng hỏi.
Thừa Kiền lắc đầu, “ Không cần, ta chỉ xem thôi.”
Kim vụng trộm liếc nhìn đôi chân của Thừa Kiền, im lặng lui về một bên, trong lòng lại lo lắng, điện hạ không thể tự mình chơi xúc cúc, hiện tại nhìn người khác chơi vui vẻ như vậy, có thể hay không thấy không vui?
Nhưng thấy bộ mặt Thừa Kiền dường như rất hưng trí, tâm tình lo lắng cũng thoáng giảm vài phần.
Mà đúng lúc này, quả cầu dưới chân một thiếu niên bỗng nhiên chuyển hướng, nhưng lại hướng thẳng Thừa Kiền lao tới, Thừa Kiền sửng sốt, Ngân phản ứng khá nhanh, chạy nhanh đem xe lăn đẩy sang hướng khác, vì thế, quả cầu chỉ sát qua mặt Thừa Kiền rồi rơi xuống.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, theo bản năng sờ sờ mặt bên trái, có chút đau, nhưng chắc là không bị thương.
Ngân cùng Kim sợ tới xanh cả mặt, vội vàng tiến lên, quỳ xuống, “ Nô tài vô năng, làm cho điện hạ bị kinh hách, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Thừa Kiền hơi hơi xua tay, “ Không có việc gì, không liên quan đến các ngươi, đứng lên đi.”
Ngân cùng Kim mới nơm nớp lo sợ đứng lên, trong lòng có chút phát khổ, điện hạ xưa nay nhân hậu, sẽ không trách phạt họ, nhưng là hoàng thượng. . .
Mà lúc này, thiếu niên vừa đá cầu, cùng những người khác cũng chạy nhanh đến.
Quỳ xuống thi lễ, Thừa Kiền cười cười ý bảo bọn họ đứng lên.
Thừa Kiền đầui tiên là nhìn về phía Đỗ Cấu, khóe miệng nhợt nhạt cười, “ Ta vừa rồi thấy ngươi chơi thật không tồi. Ngươi rất lợi hại.”
Đỗ Cấu sững sốt, lập tức đỏ mặt, quỳ xuống, cung kính nói, “ Tạ điện hạ khích lệ.” Nhưng sắc mặt có chút trắng bệch túm lấy thiếu niên mới vừa đá cầu, quỳ xuống thỉnh tội nói, “ Kỹ thuật chơi bóng của xá đệ không tinh, lại làm điện hạ bị thương, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Thừa Kiền sửng sốt, xá đệ, cúi đầu nhìn về phía thiếu niên run rẩy quỳ rạp trên đất, người này là Đỗ Hà?!
Trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn như cũ khinh đạm cười, “ Không có việc gì, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, các ngươi không cần để ý.” Dứt lời phất tay ý bảo đứng dậy.
Thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất, cũng chính là Đỗ Hà, vội vàng dập đầu tạ ơn, mới sợ hãi đứng dậy, trộm liếc nhìn Thừa Kiền đã muốn quay sang chỗ khác, đôi mắt hơi hơi chợt lóe.
Mà Thừa Kiền từ trước vẫn luôn lưu ý, khi khóe mắt thoáng nhìn thấy đôi mắt Đỗ Hà hiện lên quang mang, trong lòng không khỏi cười lạnh, quả nhiên.
Đời trước Đỗ Hà là cao thủ chơi xúc cúc, theo Thừa Kiền biết, lúc còn trẻ kỷ thuật của hắn rất cao siêu. Mà mới rồi cầu rõ ràng không có chuyển hướng, là do Đỗ Hà điểm mũi chân, cầu mới chuyển hướng, Thừa Kiền nhớ rõ, lúc Đỗ Hà vào đông cung cùng hắn chơi xúc cúc là dùng chiêu này.
Nhưng trên mặt Thừa Kiền vẫn như cũ không có hiển lộ cái gì, chỉ là quay đầu nhìn về phía Trình Hoài Lượng, Trình Hoài Lượng có làn da ngâm đen, thân hình cao lớn, thấy Thừa Kiền nhìn hắn, còn ngây ngốc cười, rất là giản dị, Thừa Kiền cũng không từ làm sâu sắc ý cười, đối với Trình Hoài Lượng, ấn tượng thật không tồi, gật đầu khen ngợi, “ Ngươi là nhi tử của Trình tướng quân?”
“ Hồi điện hạ, đúng vậy.”
“ Ngươi cùng với Đỗ Cấu phối hợp thật tốt, bình thường nhất định là các ngươi chơi cùng đi?”
“ Hồi điện hạ, đúng vậy.”
“Tháng sau các ngươi tham gia trận đấu phải không?”
“ Hồi điện hạ, đúng vậy.”
…
Tất cả mọi người ở quảng trường không nói gì nhìn về phía Trình Hoài Lượng, Thừa Kiền nhìn về phía Trình Hoài Lượng ngốc ngốc cười, như thế nào một hồi cũng chỉ nói vài câu đâu?
“ Trình tướng quân có phải hay không dạy ngươi, cái gì cũng nói ‘ Vâng’ là tốt rồi?”
“ Hồi điện hạ, đúng vậy.”
Trong lúc nhất thời, quảng trường bỗng nhiên im lặng vô cùng, xì một tiếng, Thừa Kiền nhịn không được cười ra tiếng, mặt mày cong cong, những người khác sau khi gặp Thừa Kiền cười ra tiếng, cũng ồn ào cười ha hả, Thừa Kiền gặp Trình Hoài Lượng vẫn như cũ ngốc ngốc cười, bộ dáng không biết làm sao, liền thu liễm ý cười trên mặt, ôn nhu nói, “ Tốt lắm, không có việc gì. Ngươi đừng lo lắng.”
Lại chuyển hướng vẻ mặt Đỗ Cấu bất đắc dĩ nhìn Trình Hoài Lượng, cười cười mở miệng, “ Hảo hảo luyện tập, ta hy vọng tháng sau các ngươi đều có thể thắng.”
Đỗ Cấu nhìn về phía Thừa Kiền, gặp Thừa Kiền tuy rằng ngồi trên xe lăn, nhưng bộ dáng lại thanh thản tự nhiên, giọng điệu ôn hòa, tươi cười thân thiết, đặc biệt đối với đệ đệ không cẩn thận làm bị thương hắn. hắn cũng không chút nào để ý, trong lòng không khỏi có vài phần hảo cảm, liền chấp tay cung kính nói, “ Ta sẽ không phụ lòng kỳ vọng của điện hạ.”
Thừa Kiền gật đầu, liền ý bảo đám người Ngân rời đi.
Rời khỏi Hiển Đức điện, đang muốn hướng Lập Chính điện nhìn xem mẫu hậu, cũng nghĩ đem bách hoa đăng trản ngọc lưu ly đưa qua, thì Lí Phúc vội vàng chạy đến.
“ Nô tài khấu kiến điện hạ.”
Thừa Kiền mĩn cười ý bảo Lí Phúc đứng lên, hỏi, “ Là ý chỉ của phụ hoàng?”
Lí Phúc cung kính xoay người thi lễ hồi đáp, “ Hồi điện hạ, hoàng thượng có chỉ, tuyên điện hạ đi Cam Lộ điện kiến giá.” Dứt lời hơi hơi ngẩng đầu, gặp một vết đỏ bên trái mặt Thừa Kiền, không khỏi sửng sốt, lập tức nhăn mặt nhíu mày, cúi người cung kính hỏi, “ Điện hạ, vết thương trên mặt ngài là. . .”
Thừa Kiền sờ sờ vết thương trên mặt, nhẹ cười nói, “ Không có gì, chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Ngữ khí rất là nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng Lí Phúc nghe được thì mày nhíu chặt, gương mặt trở nên nghiêm túc, quỳ xuống thi lễ, “ Thỉnh điện hạ lập tức đi Cam Lộ điện, nô tài đi gọi thái y!”
———————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗ thụ bị cảm. . .( Sr, cái này ta hk edit đâu, ta mệt we’…..)
Mỗ thụ khổ bức tăng ca trung…
Cho nên, thân nhóm, điểm ấy số lượng từ xin mời thứ lỗi a.
ps: Một chút tiểu tư liệu
Từ huệ [-], Đường Thái Tông phi. Hồ châu [ nay Chiết Giang hồ châu ] nhân. Sớm tuệ, sinh tháng năm có thể ngôn, tứ tuổi có thể đọc [ Kinh Thi ],[ Luận Ngữ ], bát tuổi hội chỉ thi văn. Sáng tạo nhanh nhẹn, từ trí thanh lệ. Đường Thái Tông nghe thấy kỳ danh, triệu vì tài tử. Vào cung sau, đọc nhiều sách vở, biến thiệp kinh sử, mới học ích tiến. Bái Tiệp dư, tiến sung dung. Thượng thư luận tình hình chính trị đương thời, giải thích cặn kẽ, thâm vì Thái Tông thưởng thức. Sau khi tặng phong Hiền Phi.
[ không biết vì cái gì, mỗ thụ chính là không thích huệ phi tới.==]
Cao dương công chúa, Đường Thái Tông ái nữ. Công chúa ước Trinh Quán năm đầu sinh ra,[ tân đường thư ] xưng Đường Thái Tông thứ mười bảy nữ, mẫu không rõ. Ước Trinh Quán trung kỳ gả cho phòng huyền linh thứ Tử Phòng di yêu. Phòng di yêu bái Phò mã đều úy, quan tới rất phủ khanh, tán kỵ thường thị. Đường Cao Tông vĩnh huy năm đầu tấn phong cao dương trưởng công chúa, vĩnh huy bốn năm nhân mưu phản tội ban thưởng tự sát không thể chôn cùng Chiêu Lăng, chư tử xứng lưu lĩnh biểu. Đường hiển khánh trong năm truy phong hợp phổ công chúa.
Đỗ cấu: Đỗ như hối dài tử, bản kế tục tước vị, quan tới thứ sử. Sau nhân đệ đệ liên lụy mà bị lưu đày Lĩnh Nam, chết vào biên dã.[ đó là một đáng thương vô tội oa a.]
Đỗ hà: Đỗ như hối chi thứ tử, vốn là là thượng thành dương công chúa Phò mã gia, sau lại nhân liên lụy tiến thái tử Lí Thừa Kiền mưu phản án trung bị trảm.
Trình hoài lượng:[ cũng chỉ trình biết lượng, trình chỗ lượng, trình hoằng lượng ], đường hướng lăng yên các hai mươi tứ công thần chi đoạn đường biết chương thứ tử, tế châu đông a [ nay Sơn Đông đông a ] nhân. Trinh Quán thất năm [ năm ], thượng Đường Thái Tông đệ thập nhất nữ thanh hà công chúa lí đức hiền, lúc ấy thanh hà công chúa khi năm tuổi. Thụ trình hoài lượng Phò mã đều úy, tả vệ trung lang tướng, chung Ninh Viễn tướng quân, phong đông a huyện công [ lô quốc công từ đại ca trình chỗ mặc tập tước ], thực ấp một ngàn hộ, sau khi chôn cùng Chiêu Lăng.
[╮[╯_╰]╭ ra vẻ lăng yên các công thần sau trung, cũng chỉ có trình biết chương con nhóm quá đắc hảo một chút…]