Hồng Ngọc vội vàng hướng tiểu phòng bếp ở hậu điện đi đến, gặp Châu nhi đang ở đó chuẩn bị, vội vàng mở miệng nói, “ Châu nhi, đừng làm.”
Châu nhi nghi hoặc ngẩng đầu, “ Hồng Ngọc tỷ tỷ, sao vậy?”
Hồng Ngọc vuốt trán, có chút đau đầu nói, “ Hoàng thượng tới.”
Châu nhi a một tiếng, “ Hồng Ngọc tỷ tỷ, không phải hôm nay hoàng thượng . . .”
Hồng Ngọc vuốt trán, bất đắc dĩ nói, “ Hoàng thượng đến ngươi cũng không nghĩ đến phải không?” Trong lòng lại sáng tỏ, hoàng thượng nhất định là từ Lí Phúc biết được tâm tình điện hạ không tốt, cho nên mới vội vàng đến đây, như vậy, những lời Ngụy vương điện hạ nói, hoàng thuượng cũng đã biết sao ?
Thần sắc trên mặt Hồng Ngọc bất đắc dĩ, trong lòng lại có chút đắc ý cười lạnh, hừ, nghĩ điện hạ của bọn họ là dễ khi dễ sao?
Tiền điện, Thái Tông đế vẫn ngồi bên bàn cờ, thấp giọng chỉ điểm từng đường cờ .
Mấy năm nay, tuy Thừa Kiền cũng thường cùng Thái Tông đế đánh cờ, nhưng chưa bao giờ được chỉ dạy cụ thể như vầy. Càng nghe Thái Tông đế giảng dạy, trong lòng Thừa Kiền càng thêm kính phục.
Dừng ở khuôn mặt tuấn tú chuyên chú trầm ổn, ánh mắt Thừa Kiền lượng lượng, phụ hoàng thật đúng là phụ hoàng! Quả nhiên, mỗi một bước đi đều đầy thâm ý! Hoàn toàn chặt chẽ, thận trọng, không có khe hở, liền nắm toàn cục trong tay.
Thái Tông đế thấy Thừa Kiền không có đáp lại, ngẩng đầu chỉ thấy ánh mắt Thừa Kiền lượng lượng, không khỏi nhướng mày, “ Như thế nào? Bị phụ hoàng ngươi mê hoặc?”
Thừa kiền lấy lại tinh thần, sờ sờ cái mũi, tuy rằng thật không có ý tứ, nhưng vẫn thành thật thừa nhận, “ Phụ hoàng, ngươi thật lợi hại!”
Thái Tông đế cúi đầu cười, bỗng nhiên ôm lấy Thừa Kiền ngồi lên đùi mình, cúi đầu hôn lên trán Thừa Kiền.
Những lời nịnh nọt, tâng bốc thì hắn đã nghe qua rất nhiều, nhưng nghe Kiền nhi nói vẫn làm cho hắn rất hài lòng đắc ý, như chưa bao giờ có người từng khen . Tuy lời của Kiền nhi cũng không phải hay gì. Bất quá chỉ là một câu khen ngợi bình thường thôi, quả nhiên, còn phải xem ai nói lời này sao?
Thừa Kiền đã muốn quen loại vô cùng thân thiết này, cái loại không được tự nhiên đã sớm bất tri bất giác tan biến, trong lòng hiện tại còn thậm chí thật thích phụ hoàng đối hắn vô cùng thân thiết.
Vì thế, khi phụ hoàng hôn trán hắn, lúc ngẩng đầu mĩm cười nhìn hắn, hắn liền đối phụ hoàng lộ ra nhợt nhạt ôn nhu cười.
Mà trong phút chốc, loại nhợt nhạt mềm mại cười này cơ hồ đoạt đi hô hấp của Thái tong đế.
[ uhm! Tín hiệu tốt. . . hi hi ]
Cho đến khi một tiếng nói dịu dàng vang lên, “ Hoàng thượng! Kiền nhi!”
Thừa Kiền quay đầu lại, nhìn thấy Trưởng Tôn đứng ở trước cửa đại điện dịu dàng cười, liền cười hô, “ Mẫu hậu!”
Mà Thái Tông đế vừa mới hồi phục tinh thần theo bản năng nắm chặt thắt lưng Thừa Kiền, nhưng lại lập tức buông ra, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, “ Là Quan Âm Tì a.”
Trưởng Tôn tới đã một lúc, lúc mới tiến vào, chỉ thấy hoàng thượng hôn trán Thừa Kiền, trong lòng hiện lên cảm giác quái dị, tiếp theo, liền gặp Thừa Kiền đối hoàng thượng lộ ra tươi cười, sau đó . . .
Trong phút chốc hoàng thượng như dại ra. . .
Theo bản năng nàng liền gọi ra tiếng. Cái cảm giác quái dị trong lòng càng sâu. Tựa hồ, đã muốn không phải cái loại chợt lóe qua.
Trưởng Tôn đi đến bên bàn cờ, cũng ngồi xuống, cười cười với Thái Tông đế, ôn nhu nói, “ Lúc ta đến, ở ngự hoa viên thấy bộ dáng Âm phi muội muội hình như rất không vui, đi qua hỏi mới biết, nguyên lai nàng có một vật nhỏ muốn dâng lên cho hoàng thượng, đã hẹn trước cùng hoàng thượng rồi, vậy mà hoàng thượng lại thất hứa.” Dứt lời, oán trách nói, “ Hoàng thượng, ngài sao lại có thể ở đây chứ?”
Thái Tông đế giống như đột nhiên nhớ tới, vỗ đầu, ảo não nói, “ Xem ta! Đều đã quên! Ha ha, vậy ta đi đây!” Dứt lời, cúi đầu cười nói với Thừa Kiền, “ Kiền nhi, buổi tối phụ hoàng không thể cùng ngươi dùng bữa, ngươi cùng mẫu hậu ngươi dùng đi.”
Trong lòng Thừa Kiền có chút mất mát, nhưng trên mặt vẫn là nhu thuận cười, “ Ân, Kiền nhi biết. Kiền nhi cung tiễn phụ hoàng.”
Mà Thái Tông đế giống như thật vội vàng, đem Kiền nhi thật cẩn thận đặt ở trên nhuyễn , liền đứng dậy phất tay mà đi.
Thừa kiền nhìn theo Thái Tông đế rời đi, cho đến khi khuất bóng, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, vừa thu lại đường nhìn, liền thấy gương mặt nghiêm túc của Trưởng Tôn, không khỏi hoảng sợ, “ Mẫu hậu, làm sao vậy?”
Trưởng Tôn bình tĩnh nhìn Thừa Kiền, sau một lúc lâu, mới chậm rãi lộ ra mỉm cười, “ Ta đang nhìn Thừa Kiền của ta, chỉ mới chớp mắt, đã mười hai . . .” Bên nói, bên chậm rãi vươn tay vuốt ve mặt Thừa Kiền.
Thừa Kiền có chút hoang mang , cầm lấy tay Trưởng Tôn dán lên mặt mình, nhẹ giọng hỏi, “ Mẫu hậu, làm sao vậy? Hay là . . . Kiền nhi đã làm sai chuyện gì?”
Thừa Kiền thật lo lắng. Không phải là hắn đã làm sai chuyện gì đi? Loại khẩu khí này của mẫu hậu làm cho hắn thật bất an . . .
Trưởng Tôn thu hồi tay lại, xoa xoa đầu Thừa Kiền, có chút bất đắc dĩ nói, “ Nếu ngươi có thể làm sai chuyện gì, mẫu hậu đều thật là yên tâm. Nhưng ngươi nha, mấy năm gần đây, chuyện gì cũng đều cũng làm tốt . . .”
“ Phụ hoàng ngươi rất sủng ngươi!” Trưởng tôn nửa là thầm oán nửa là thành thật.
Thừa Kiền có chút không biết nói gì, phụ hoàng muốn sủng hắn, hắn cũng không có cách a.
Trong lòng Trưởng Tôn bồi hồi cái cảm giác quái dị này, chỉ cảm thấy hoàng thượng không nên sủng ái Thừa Kiền như vậy, nhìn vẻ mặt vô tội của Thừa Kiền, nàng thật sự là không nói ra được gì, chỉ có thể nhẹ thở dài
“ Kiền nhi, ngươi xem, đứa nhỏ Thanh Tước bất quá chỉ là có chút tính trẻ con, phụ hoàng ngươi liền vội vàng chạy đến trấn an ngươi, quên luôn cả cuộc hẹn với Âm phi, nếu làm cho Âm phi biết được, còn không ghi hận ngươi a.”
Thừa Kiền nhíu mày, trong lòng có chút đổ, “ Mẫu hậu, chuyện của Thanh Tước, ai con cũng chưa nói, con cũng không biết làm sao mà phụ hoàng lại biết được! Ngay cả mẫu hậu, con cũng không biết làm sao người biết được?!”
Trưởng Tôn bị kiềm hãm, gặp bộ dáng nhíu mày của Thừa Kiền, cười khổ một tiếng, “ Kiền nhi, mẫu hậu biết ngươi không phải là đứa được sủng mà kiêu, mẫu hậu không có ý trách ngươi, chính là phụ hoàng ngươi . . .”
Thừa Kiền hít sâu một hơi, mới mở miệng, “ Mẩu hậu, con biết mẫu hậu lo lắng, nhưng mà, mẫu hậu, phụ hoàng hắn muốn sủng nhi tử, con cũng không cò biện pháp nha. “ Thừa kiền nói xong lời cuối còn có chút ủy khuất, “ Nếu không, để con tự làm ô danh?”
Trưởng Tôn trừng mắt, oán trách nói, “ Đứa nhỏ này nói cái gì vậy?”
Thừa Kiền ra vẻ thở dài, “ Nếu không, mẫu hậu ngươi nói, con nên làm cái, gì bây giờ? Phụ hoàng sủng ái con, ngài lo lắng, Thanh Tước ghen tị, nói thật, mẫu hậu, con vẫn đều mong phụ hoàng đừng đến Khởi Huy điện nữa, phụ hoàng đến Khởi Huy điện, con cũng thật không vui vẻ gì!”
Trong lòng Trưởng Tôn bị kiềm hãm, Kiền nhi nói những câu này, kỳ thật, là nàng quá mức nghiêm khắc với Kiền nhi, mấy năm nay, Kiền nhi chưa từng thị sủng mà kiêu, lại càng không mượn này để mưu lợi, ngược lại là không ngừng khiêm tốn, đối Thanh Tước tùy hứng cũng là nhẫn nại hết lần này đến lần khác. Ai.
“ Được rồi, mẫu hậu biết ngươi bị ủy khuất.” Trưởng Tôn nhẹ vỗ vỗ tay Thừa Kiền đặt ở trên bàn cờ.
“ Mẫu hậu . . .” Nếu đã nói đến, Thừa Kiền cũng không muốn lẫn tránh, quay đầu, nhìn Trưởng Tôn, còn thành thật nói, “ Nếu mẫu hậu đã biết Thanh Tước nói gì, vậy mẫu hậu, con cả gan, đại hội xúc cúc lần này, con sẽ không nhường Thanh Tước nữa, cũng thỉnh mẫu hậu đừng can dự vào, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, mẫu hậu, đều thỉnh ngài ở một bên nhìn thôi, được không?”
Trưởng Tôn sửng sốt, nàng nhìn chằm chằm Thừa Kiền một lúc lâu sau, mới chần chờ hỏi, “ Kiền nhi, ngươi đây là . . .”
Thừa Kiền chỉ là mĩm cười, “ Mẫu hậu, Thanh Tước muốn làm đứa con ưu tú nhất của phụ hoàng, con cũng muốn!”
Trưởng Tôn nhíu mày, muốn nói cái gì, nhưng nhìn ánh mắt sạch sẽ kiên định của Thừa Kiền, nhớ tới Thanh Tước cũng đồng dạng kiên định nhưng đầy cuồng nhiệt . . ., liền im lặng không nói, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu, sờ sờ đầu Thừa Kiền, “ Kiền nhi, làm chuyện ngươi muốn làm đi.”
Thừa Kiền lộ ra nhu hòa nhợt nhạt tươi cười, “ Tạ mẫu hậu.”
Lúc Hồng Ngọc bưng bữa tối từ ngự thiện phòng đưa tới vào tiền điện, thấy Trưởng Tôn, không khỏi sửng sốt. Hoàng hậu nương nương sao lại ở đây? Sao lại không có ai thông báo?
Vì thế, vội vả buông bữa tối, quỳ xuống thỉnh tội, “ Nô tỳ đáng chết, không biết nương nương giá lâm. Khôn thể nghênh đón từ xa, thỉnh nương nương thứ tội!”
Châu nhi cũng vội vã quỳ xuống thỉnh tội.
Trưởng Tôn dịu dàng cười, “ Được rồi, đều đứng lên đi. Là ta không cho Ngân thông báo.”
Chờ sau khi Hồng Ngọc cùng Châu nhi đứng lên, lại đem ngự thiện trình lên, thấy được Ngọc Thạch hoa cao, Thừa Kiền thì sửng sốt, Trưởng Tôn thì gật mình, nhìn về phía Thừa Kiền, true tức cười, “ Kiền nhi, bây giờ ngươi đã biết là ai nói cho phụ hoàng ngươi chưa?”
Lí Phúc . . .
Thừa Kiền nhíu mày, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại quét về phía Hồng Ngọc im lặng không nói quỳ trên mặt đất, trành hồi lâu, mới lạnh lùng nói, “ Hồng Ngọc, ta biết ngươi trung thành, nhưng hôn nay trước mặt mẫu hậu, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không cần cung nữ nhiều lời, sau này, nếu thất trách, nếu ai dám đem chuyện của Khởi Huy điện lộ ra nửa chữ, liền cổn xuất khỏi Khởi Huy điện đi!”
Hồng Ngọc trầm mặc một lát, mới chậm rãi dập đầu, thấp giọng xác nhận.
Trưởng Tôn cũng cười khẽ nói, “ Kiền nhi, ngươi cũng phải nói luôn cả Ngân, hắn là người của mẫu hậu, mẫu hậu biết là không tốt, cho nên những lời này ngươi cũng đừng nói nhiều.”
Thừa Kiền bất đắc dĩ.
Chờ dùng xong bữa tối, lại nhìn Thừa Kiền chuẩn bị đi ngủ, Trưởng Tôn mới rời đi, lúc rời đi, Trưởng Tôn gọi Hồng Ngọc tới.
Đứng ở cạnh cửa tiền điện Khởi Huy điện, để cho Phong Hiệp canh giữ, nếu có người đến liền báo.
Mới đối Hồng Ngọc ôn nhu nói, “ hôm nay Kiền nhi bởi vì bị ta nói chuyện hoàng thượng, cho nên tâm tình không tốt lắm, Hồng Ngọc, ủy khuất cho ngươi rồi.”
Hồng Ngọc cúi đầu, thấp giọng nói, “ Không, điện hạ là trách phạt rất đúng. Nô tỳ không nên tiết lộ chuyện của Khởi Huy điện.”
Trưởng Tôn khẽ lắc đầu, “ Thiên hạ là vương thổ, bên trong hoàng cung cho dù là một viên gạch, một khối bùn đều là của hoàng thượng, ngươi đem chuyện của Khởi Huy điện báo cho hoàng thượng, cũng không tính là mật báo, chính là, Hồng Ngọc, ta biết, ngươi là muốn mưu phúc cho điện hạ, nhưng ngươi có biết, phúc quá lớn, sẽ trờ thành tai họa?” Trưởng Tôn ý vị thâm trường nói.
Hồng Ngọc chấn động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn, đã thấy ánh mắt Trưởng Tôn ý vị thâm trường. Không khỏi lui về phía sau nữa bước, mưu phúc? Xác thật, nàng có ý này, nghĩ làm cho điện hạ tiếp tục được hoàng thượng sủng ái, nghĩ có thể củng cố đặc thù ân sủng của hoàng thượng đối với Khởi Huy điện . . .
“ Hồng Ngọc, ngươi là người thông minh, không cần nhiều lời, chính ngươi hảo hảo ngẫm lại.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Hồng Ngọc là người thông minh, nói nhiều ngược lại trở thành vô ích.
Sau khi Thái Tông đế rời khỏi Khởi Huy điện, liền thu liễm tươi cười trên mặt, vẻ mặt có chút âm trầm vội vàng đi.
Lí Phúc im lặng quan sát, lựa chọn cung kính, yên lặng đi theo.
Nếu tâm tình hoàng thượng không tốt, người thứ nhất gặp nạn là người hầu tùy thân bọn họ. Mấy năm nay, tâm tình của hoàng thượng đa số là thật không tồi. Nếu có thời điểm không tốt, chỉ cần tìm cái lý do, đem hoàng thượng thỉnh tới Khởi huy điện, chỉ chốc lát, hoàng thượng sẽ tươi cười rạng rỡ, hoặc là, thỉnh Trung Sơn vương điện hạ rời Khởi Huy điện? Đương nhiên điện hạ hành tẩu bất tiện, số lần vẫn là ít hơn, bất quá hiệu quả sẽ rất tốt.
Tỷ như lần trước, Ngụy đại nhân chọc tức hoàng thượng. Hoàng thượng giận dữ đem Ngụy đại nhân đi phạt.
Cái này tốt lắm, hắn không cần vắt kiệt suy nghĩ, điện hạ đã tới. Nói hai ba câu liền giải cơn giận của hoàng thượng.
Bất quá, lúc này . . .
Lí Phúc trộm liếc nhìn một cái đã đi rất xa Khởi Huy điện, trong lòng trận trận trừu đau, hoàng thượng nếu ly khai Khởi Huy điện, sẽ không trở lại nữa đi?
Thái Tông đế đi vào ngự hoa viên, mặt âm trầm bỗng nhiên biến mất, trên mặt là sang sảng tươi cười.
Lí Phúc nhìn thấy bụng lại càng đau!
Theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, Lí Phúc biết, hoàng thượng là đang đóng kịch, nếu hoàng thượng đều che dấu tâm tình xấu của mình, không để cho người khác nhìn ra, như vậy nói là tâm tình hoàng thượng là đã đến cực hạn!
Từ Hàn Hoa điện đi ra, vẻ mặt Thái Tông đế lại tối tăm
Lí Phúc thật cẩn thận theo sau, cúi đầu, ngay cả cước bộ đều rất nhẹ, không dám phát ra âm thanh gì.
Lúc gần tới Cam Lộ điện, Thái Tông đế dừng lại một chút, đánh vòng một cái, lại đến Trường Sinh điện.
Nhìn Thái Tông đế vào trường Sinh điện, ruột Lí Phúc bắt đầu run rẩy.
Ngày thường hoàng thượng không thích ngủ lại ở Trường Sinh điện a.
“ Đi xuống!” Thản nhiên nói hai chữ, Thái Tông đế liền bước nhanh vào hậu điện. Lí Phúc không dám nói. Ý bảo các cung nữ thái giám ở Trường Sinh điện đều lui ra, chính mình cũng lui ra sau cửa đại điện.
Thái Tông đế đi vào bể, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong đầu vẫn là nụ cười mềm mại nhợt nhạt của Thừa Kiền . . .
Có lẽ, trong thời gian này hắn không nên đi Khởi Huy điện nữa.
Liên tục hơn một tháng, Thái Tông đế cũng không có đến Khởi Huy điện. Ngày thường cũng không ban cho có gì. Nhưng thật ra Thiều Hoa điện, Trí Trúc điện, Hàn Hoa điện, Võ Chính điện ban cho cũng không ít. Đương nhiên, còn đặc biệt ban cho ba vị công chúa được hoàng hậu nuôi nấng Trường Nhạc, Dự Chương, Cao Dương không ít thứ.
Đối với việc này, trong lòng Thừa Kiền nếu nói không có mất mác nghi hoặc thì là giả. Hắn thậm chí hoài nghi chính mình là đã làm sai cái gì, thậm chí nghĩ có phải hay không có ai đó ở bên tai phụ hoàng nói gì đó.
Nhưng nhìn đến ‘ Ngư ca’ mẫu hậu sai người đưa đến, hắn chậm rãi bình tĩnh lại.
Trong lòng cười thầm, nói cái gì mà không quan tâm hơn thua, phải biết tiến thối, giữ vững lập trường? Chính mình bất quá là bị phụ hoàng bỏ quên vài ngày, liền phiền toái bất an như vậy?
Thừa Kiền tỉnh táo lại, tiếp tục cuộc sống của mình.
Theo Ngụy Chinh học tập, mà lúc Ngụy Chinh nhìn đến Thừa Kiền tập viết chữ, rất vui mừng, đối hắn nói, “ Vốn nghĩ rằng điện hạ đã quên chữ tĩnh, không ngờ điện hạ lại đạt đến chữ ‘ Định’ trong tam muội.”
Thừa Kiền cười yếu ớt.
Đánh đàn, chơi cờ, họa tranh. Cùng bọn Trường Nhạc vui đùa, vừa có them muội muội Cao dương, ngày cũng thật phong phú.
Sau đó, đại hội xúc cúc bắt đầu.