Vào đêm.
Thừa Kiền ngồi ở trên nhuyễn , ghé vào bàn, bên cạnh ánh nến ảm đạm, vẽ phác thảo trận đồ trên tờ giấy trắng.
Nghĩ sáng mai, tìm Từ Trụ mượn võ trường của bọn họ, hảo hảo tập luyện một chút mới được.
Ân, còn phải mượn sớm. Đỗ Cấu nói bọn họ lúc đi luyện võ trường, thấy Thanh Tước cùng Lý Hữu vì chuyện võ trường mà gây sự.
Bất quá . . . nếu không mượn được võ trường, phải cân nhắc lo bên ngoài. Thừa Kiền vuốt cằm có chút suy tư, không biết tìm Lý Tĩnh lão sư sẽ xảy ra dạng nào đây?
Thanh âm than nhẹ bất đắc dĩ cùng sủng nịch vang lên, “ Kiền nhi, ngươi muốn đem đôi mắt của mình lộng đến phá hư sao?”
Thừa Kiền không cần quay đầu, cũng biết là ai, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một khuôn ngực rộng lớn ấm áp, hắn đã quen mãi, thoáng điều chỉnh, thả lỏng thân thể dựa vào, ngửa đầu, khóe miệng nhất loan, đón nhận ánh mắt nhu hòa sủng nịch, “ Phụ hoàng, buổi tối người không trở về sao?”
“ Ân.” Miễn cưỡng đáp lời, đặt lên bàn thứ gì đó phát ra ánh sáng trong tay, Thừa Kiền tò mò ngồi thẳng, cầm qua xem, không khỏi kinh ngạc tán thán, “ Oa, viên dạ minh châu thật lớn.”
“ Tên chính xác là ‘ Lạc nhật’.” Thái Tông đế thấp giọng nói, tay chậm rãi giữ ở thắt lưng Thừa Kiền, đem kéo vào lòng, cằm vuốt ve đỉnh đầu Thừa Kiền, trong lòng tràn đầy ấm áp, khóe miệng cong lên, một tay phủ lên tay Thừa Kiền đang ngoạn dạ minh châu, ôn nhu nói, “ Có lạc nhật. Kiền nhi, sau này lúc đọc sách viết chữ, hãy dùng lạc nhật, sẽ không hại đến hai mắt của mình. Biết không?”
Thừa Kiền ngẩng đầu, trong lòng ấm áp, mặt mày lập tức nhất loan, “ Đã biết, phụ hoàng.”
Thái Tông đế chỉ là thuận thế hôn ánh mắt Thừa Kiền, sủng nịch nói, “ Biết thì phải làm tốt nga.”
Thừa Kiền không chút để ý lên tiếng, cúi đầu nghiên cứu ‘ Lạc nhật’.
“ Kiền nhi, đây là trận đồ của ngươi sao?” Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền nghiên cứu Dạ minh châu, liền thuận tay, cầm lấy trang giấy Thừa kiền mới vẽ trên bàn, nhìn kỹ một lần, không khỏi nhướng mày hỏi.
Thừa Kiền thật cẩn thận buông dạ minh châu ra, thứ này rất trân quý đâu.
Quay đầu nhìn trang giấy trong tay Thái Tông đế, gật đầu nói, “ Ân, con chỉ tùy tiện vẽ thôi.”
Tùy tiện? Thái Tông đế cười trong lòng, nếu nghiêm túc, sẽ như thế nào đây? Biết Thừa Kiền là vì tập luyện đội hình, xúc cúc muốn thắng có khi thật dễ dàng, có khi rất khó, rất nhiều người nghĩ rằng chỉ cần đá, đá giỏi là được rồi. Nào ngờ, trừ bỏ công phu trên chân, còn cần sự đồng tâm hiệp lực của đội ngũ, cần một đôi mắt có thể nhìn ra ưu nhược điểm của đội, đại cục biến hóa, cũng tùy thời có đầu óc điều chỉnh sách lược bố trí thế tiến công hay phòng ngự.
Đội ngũ của Thừa Kiền chỉ có chín người ra sân, Thừa Kiền là không thể ra sân. Bởi vậy, càng phải bố trí kế hoạch càng tốt, càng phải có đầu óc cùng ánh mắt tốt. Mà Thừa Kiền chính là ánh mắt và đầu óc của cả đội.
Theo lý mà nói, an bài đại hội xúc cúc thật không công bình với Thừa Kiền, vừa không cho phép đội bọn họ có thêm một người, vừa không cho phép Thừa Kiền rời khỏi đội. Thừa Kiền là hoàng tử, mà còn là trưởng tử, Thừa Kiền hoàn toàn có thể tùy hứng làm càn kêu la không công bằng, hoặc có thể đem việc này hoàn toàn vứt sang một bên, dù sao thì không phải hắn hành tẩu bất tiện sao? Cho dù không tham gia, ai có thể nói được gì! Hoặc là, Thừa Kiền có thể dựa vào thân phận của mình, đem việc này giao cho Đỗ Cấu, hoặc là Trình Hoài Lượng . . .
Nhưng Thừa Kiền không có làm vậy.
Sau khi thánh chỉ truyền xuống, Thừa Kiền chưa từng đến tìm hắn, cũng không có đi tìm hoàng hậu.
Theo Lí Phúc nói, Thừa Kiền chỉ là mĩm cười nói, “ Tuân chỉ.”
Sau đó, chính mình đến đấy, Thừa Kiền cũng không có nhắc đến một chữ về đại hội xúc cúc. Không có nghi hoặc, không có thầm oán, không có dựa vào vài năm sủng ái mà tùy hứng làm nũng.
Sau khi phân đội xong, Thừa Kiền vẫn như cũ tự bản thân cố gắng vạch kế hoạch, bố trí, tham gia tập luyện, nhìn Thừa Kiền ở hậu viên luyện tập cùng bọn Đỗ Cấu, tuy rằng chỉ ở một bên nhìn, nhưng dưới ánh mặt trời, trời nắng như vậy, hắn nhìn đều đau lòng, nhưng Thừa Kiền lại vẫn cười như cũ, không có đá cầu nhưng đầu Thừa Kiền lại đầy mồ hôi . . .
Bọn họ luyện tập có liên quan gì đến ngươi đâu? Cho dù ngươi có ở hậu điện đánh đàn luyện tự bọn Đỗ Cấu cũng không dám nói gì ngươi! Ngươi là hoàng tử mà!
Vì sao không làm nũng với mình , nói không tham gia?
Vì sao cho dù có thất bại cũng không muốn từ bỏ?!
Cho dù thắng, ngươi rất rõ ràng, căn bản ngay từ đầu là không có gì sao?
Nghênh đón Đột Lợi Khả Hãn trọng diễn đều không phải là xúc cúc, Kiền nhi, ngươi không phải đã biết từ sớm sao?
Vì sao còn muốn tập trung vào như thế? Vì sao còn muốn cố gắng như thế?
Nhưng trong lòng lại kêu gào chống lại cái nghi hoặc nháy mắt của Thừa Kiền, đều chỉ là trong nháy mắt rồi biến mất, này đó đều không phải là lỗi của Thừa Kiền? Từng ở thiên điện của Lân Đức điện đối chính bản thân mình nói, cho dù có đi lên trước cũng muốn Thừa Kiền của mình đi trước . . .
Thừa Kiền của hắn, rất quật cường . . .
Gợi lên khóe miệng cười, đem bản vẽ buông xuống, đem Thừa Kiền ấn nhập vào lòng, cúi đầu, dùng cằm vuốt ve hai má Thừa Kiền, nhẹ giọng nỉ non “ Kiền nhi, chứng minh cho phụ hoàng xem, chứng minh cho mọi người xem, ngươi là đứa con ưu tú nhất của phụ hoàng!”
Trong lòng Thừa Kiền chấn động, không khỏi mở to hai mắt, đời trước hay đời này, ý niệm lớn nhất là cái gì? Đơn giản là, hai chữ ‘ ưu tú’ này từ miệng phụ hoàng!
Đời trước từ đầu đến cuối tranh đấu với Thanh Tước, không phải chỉ vì phụ hoàng tán thưởng Thanh Tước câu ‘ ưu tú’ kia sao?
Đời này, lúc đầu hắn chôn vùi lòng khát vọng muốn nhu mộ ( quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ) với phụ hoàng, mà khi phụ hoàng sủng ái hắn, làm cho phụ hoàng không có khinh thường mình khiếm khuyết, không giống đời trước khi thấy mình tàn tật liền lộ ra ánh mắt thất vọng với mình, hắn chậm rãi tạo ra phân khát vọng này.
Mẫu hậu hỏi hắn vì sao còn muốn cố gắng như thế?
Vì sao? Vì sao?
Khi đó chưa từng nói ra, kỳ thật, không phải là vì muốn chứng minh sao? Thanh Tước nói với hắn, muốn chứng minh cho phụ hoàng thấy y mới là đứa con ưu tú nhất, khi đó trong nháy mắt trong lòng hắn, căm hận chính mình hành tẩu bất tiện, nhưng cuối cùng, phụ hoàng không để ý tới hắn, không nhìn hắn, khát vọng trong lòng lại chậm rãi bị vùi lấp.
Nhưng lần này, hắn tính sai rồi, hắn không có dự đoán được, nhóm lão hồ ly trong triều cư nhiên đều trốn ở chỗ hắn !
Mà Đỗ Cấu lại nói với hắn “ tin tưởng!”
Đời trước, chưa từng có ai nói qua hai chữ đó với hắn, Đỗ Cấu lại nói với hắn!
Vì phân tin tưởng này, hắn nguyện ý đấu một lần, trong lòng rất rõ ràng, cái xúc cúc nho nhỏ này căn bản không là gì.
Kỳ thật, lúc đó, khi hắn quyết định đấu, trong lòng cũng là nghẹn một phần khí, vì phụ hoàng vô cớ lãnh đạm với hắn.
Giống như đời trước vậy, rất muốn rất muốn làm chuyện gì đó để chứng tỏ bản thân . . .
Hắn nói với mẫu hậu, Thanh Tước muốn làm đứa con ưu tú nhất của phụ hoàng, chính mình không làm được sao?
Có thể có một số việc, hắn chưa từng nghĩ đến, cũng không dám hy vọng xa vời, phụ hoàng, thế nhưng hiểu được tâm tư của hắn . . .
Phụ hoàng . . . hiểu được khát vọng hắn chưa bao giờ nói ra . . .
Ngón tay chậm rãi nắm chặt y bào của Thái Tông đế, hốc mắt có chút cay cay, cúi đầu đáp một câu, “ Hảo!”
Trưởng Tôn đứng ở bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Phong Diệp khinh bước tiến lên, do dự một chút, nhẹ giọng nói, “ Nương nương, đêm đã khuya, thỉnh nương nương nghỉ ngơi .”
Trưởng Tôn lấy lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu, “ Phong Diệp, ngươi đi xuống trước đi, ta chưa muốn ngủ.”
“ Nhưng mà, nương nương . . .” Phong Diệp có chút lo lắng, nương nương đang mang thai, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ thì làm sao bây giờ?
“ Đi xuống đi.” Trưởng Tôn nghiêm túc nói.
Phong Diệp bị kiềm hãm, đành phải chậm rãi xoay người đi xuống.
Đợi Phong Diệp rời đi, Trưởng Tôn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trong lòng hồi tưởng lại, sau khi dùng xong bữa tối ở Khởi Huy điện, lúc cùng hoàng thượng rời đi, hoàng thượng nói . . .
Khí đó, nàng thử thăm dò xem Thừa Kiền có ý định cưới vợ sinh con không.
Vẻ mặt hoàng thượng thản nhiên, không có phản ứng đặc biệt quyết liệt gì. Nhưng khi rời khỏi, hoàng thượng đột nhiên nói ra một cái tên . . .
“ Trầm Quân Nguyên?”
“ Cái gì?”
“ Chính là người làm bách hoa đăng trản ngọc lưu ly lần trước, nghe nói hắn họa rất tốt, lần này Đột Lợi Khả Hãn đến, trẫm liền triệu hắn vào cung. Quan Âm Tì, hảo hảo an bài một chút.”
Vì sao hoàng thượng lại đột nhiên triệu hắn tiến cung?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Thời điểm mình nhắc tới việc Thừa Kiền cưới vợ sinh con, hoàng thượng lại đột nhiên nhắc tới Trầm Quân Nguyên . . .
Có thể nào, đây, là uy hiếp? Hay là cảnh cáo?
Trưởng Tôn chậm rãi nhắm mắt lại, chua sót cười.
Kia, đây không phải là nói suy đoán của mình là thật? Chính mình nhìn thấy cũng là thật? Hoàng thượng đối Kiền nhi . . .
Chăm chú nhìn người mặc dù chìm vào giấc ngủ vẫn cong lên khóe miệng vẻ mặt điềm đạm như cũ, Thái Tông đế không khỏi gợi lên khóe miệng, sủng nịch cười.
Nhưng trong đầu nhớ tới lời của hoàng hậu . . . lấy, vợ, sinh, con!
Tươi cười biến mất, đôi mắt trầm xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve hai má Thừa Kiền, gương mặt, cái mũi, cuối cùng là môi.
Bình tĩnh nhìn chăm chú, cuối cùng, vẫn là, nhịn không được, chậm rãi tới gần, cho đến khi môi chạm vào nhau.
Dừng lại hồi lâu, không dám dùng sức, không dám tiến thêm bước nữa. Chỉ là quyến luyến đụng chạm không thôi, khiến cho ngực hắn bỗng nhiên muốn nổ tung, bốc lên không thôi.
Mặc kệ chính mình có loại ý nghĩ gì, không cho bất luận kẻ nào nhìn trộm, bá đạo không có lý do, chấp niệm mãnh liệt rốt cuộc đúng hay sai?
Hắn đã quyết định . . .
Quán, triệt, đến, cùng!
“ Kiền nhi, ngươi nói ngươi muốn ra cung?” Thái Tông đế buông tấu chương trên tay, nhíu mày nhìn về phía đối diện Thừa Kiền ngồi ở trên xe lăn tràn đầy tươi cười giống như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.
Có chút đau đầu mở miệng, “ Cần phải ra cung sao?”
“ Ân.” Thừa Kiền thật mạnh gật đầu.
Không thể trông cậy vào võ trường, hôm nay Từ Trụ cố ý đến đây nói khéo với hắn, Ngụy vương cùng Tề vương lại cãi nhau.
Mà hắn không muốn vào lúc này có bất kỳ xung đột nào với Thanh Tước, như vậy sẽ làm mẫu hậu khó xử, cũng không để ý thế cục hiện tại.
Cho nên, ra cung! Đến nhà Lý Tĩnh lão sư, hoặc là nhà Trình tướng quân!
Bất quá, trước đó, trước tiên là phải thông báo cho phụ hoàng mới được . . .
Thái Tông đế đứng dậy, đi đến trước mặt Thừa Kiền, ngồi xổm xuống, nâng tay sờ hai má Thừa Kiền, nhu hòa nói, “ Vậy chờ phụ hoàng một chút. Chờ phụ hoàng đem mấy phân tấu chương này xử lý xong, liền đi cùng ngươi.”
Thừa Kiền sửng sốt, phụ hoàng muốn cùng hắn ra cung? Khó mà làm được! Hắn ra cung bất quá chỉ là vui chơi, nhưng phụ hoàng chính sự bận rộn, sao có thể cùng hắn ra cung đâu? Liền vội vàng nói, “ Phụ hoàng, ta ở cùng bọn người Đỗ Cấu, không có việc gì! Người liền . . .”
Nghe được hai chữ Đỗ Cấu, tâm hắn sẽ không thoải mái, liền thản nhiên mở miệng, nói một chữ, “ Chờ!” tiếp theo, liền đứng dậy đi đến bên ngự án, miệt mài phê tấu chương.
[ Vấn : Có ai đó ghen kìa!]
[ Nguyệt : Hắc ~ , chuột còn ghen đc chứ đừng nói là người J)]
Trong lòng Thừa Kiền có chút vô lực, nhìn Thái Tông đế đã chuyên chú phê tấu chương, trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn có người đi theo bảo hộ, sao phụ hoàng lại gấp rút muốn cùng hắn ra cung vậy?
Rất nhanh, phê duyệt xong mấy phân tấu chương. Rất nhanh thay thường phục, y bào màu lam, phương khăn bạch sắc, tiêu sái tuấn dật, lại mơ hồ toát ra khí phách vương giả uy nghiêm. Thừa Kiền sửng sốt, chỉ cảm thấy mấy năm nay phụ hoàng giống như so với đời trước còn đẹp mắt hơn đâu?
“ Đi thôi, Kiền nhi.” Nhẹ nhàng ôm lấy Thừa Kiền, Thái Tông đế mỉm cười, “ Là muốn đi nhà Lý Tĩnh, hay là nhà Trình Hiểu Chương ?” Cúi đầu, cười thần bí, “ Nếu không, chúng ta đi dạo trước?”
Tâm Thừa Kiền khẽ động, đời này hắm còn chưa có đi dạo phố thành Trường An đâu! Liền cười tủm tỉm với Thái Tông đế nói, “ Hảo, phụ hoàng, chờ chúng ta đi nhà Lý Tĩnh, phải đi dạo nga.”
Lần này xuất hành, Thái Tông đế lựa chọn cởi ngựa, tùy tùng chỉ dẫn theo Lí Phúc cùng Ngân, Từ Trụ cùng một vài hộ vệ, mấy người đều là cỡi ngựa mà đi.
Thừa Kiền bị Thái Tông đế ôm ngồi ở trước ngựa, chậm rãi mà đi, thỉnh thoảng nhìn cảnh tượng náo nhiệt buôn bán trên phố, ngẫu nhiên sẽ thảo luận một phen chuyện tình hay đồ vật này nọ thấy được, dù sao Thừa Kiền phiêu đãng hơn một nghìn năm, cái nhìn một số việc cùng ý tưởng cũng không giống nhau, cùng lúc tranh luận với Thái Tông đế cũng là người tám lạng kẻ nữa cân.
Nhưng thật ra Thái Tông đế thường thường từ trong lời nói ‘ độc đáo’ của Thừa Kiền mà thu được một chút ý tưởng, có khi linh cơ vừa động, đối xử lý một số việc cũng có cách nghĩ mới.
Đi tới phủ đệ của Lý Tĩnh, hai người rốt cuộc tranh luận một đoạn từ tửu lâu xem có hồ cơ không.
Lý Tĩnh cứ nghĩ rằng chỉ có một mình Thừa Kiền đến, liền mang theo nhi tử Lý Nghiệp Hủ đi ra nghênh đón, đợi thấy người ôm Thừa Kiền là Thái Tông đế, Lý Tĩnh không khỏi biến sắc, ngay lúc kinh sợ tiến lên thỉnh tội, Thái Tông đế giơ tay chặn lại, cười nhẹ nói, “ Không cần đa lễ. Trẫm chỉ là đến xem thôi, các ngươi nên làm gì thì cứ làm, không cần đa lễ .”
Dứt lời , liền lập tức ôm Thừa Kiền đi vào.
Mà Thừa Kiền theo bả vai Thái Tông đế thò đầu ra phía sau, nháy mắt với Lý Tĩnh, ý bảo không có việc gì.
Lúc này Lý Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra.
Đám người Đỗ Cấu ở võ trường ở hậu viện của Lý Tĩnh, đang từng đôi từng đôi phối hợp đá cầu.
Lúc gặp Thái Tông đế ôm Thừa Kiền đi vào, đều sửng sốt, lập tức vội vàng tiến lên quỳ xuống hành lễ.
Thái Tông đế cười sang sảng, “ Không cần đa lễ, đều đứng lên đi.” Dứt lời, xoay người thật cẩn thận đem Thừa Kiền đặt lên tháp mà hạ nhân trong phủ sớm đã an trí tốt, cũng thuận thế ngồi xuống.
Thừa Kiền nhìn bộ dáng bọn người Đỗ Cấu khẩn trương đứng thẳng sửng sờ, liền kéo kéo tay áo Thái Tông đế, thấp giọng nói, “ Phụ hoàng, người cùng Lý Tĩnh tướng quân vào trong uống trà đi. Ở đây trời nắng lắm.”
Thái Tông đế quét nhìn dáng vẻ khẩn trương của đám người Đỗ Cấu, trong lòng sáng tỏ, nhưng khiến hắn lưu lại một mình Thừa Kiền ở đây . . .
Lại nhìn Đỗ Cấu, trong lòng hắn liền không vui!
Thừa Kiền thấy Thái Tông đế không chịu đi, tăng thêm lực lôi kéo tay áo Thái Tông đế, thấp giọng nói, “ Phụ hoàng, xem như con cầu người đi!”
Thái Tông đế cúi đầu, thấy ánh mắt Thừa Kiền lộ vẻ đáng thương hề hề, trong lòng mềm nhũn, được rồi. Liền đứng dậy, nói mấy câu động viên đám người Đỗ Cấu, liền cùng Lý Tĩnh cung kính đứng một bên đi vào trong.
Lúc này Thừa Kiền mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có thể hảo hảo luyện tập!
Thái Tông đế cùng Lý Tĩnh hướng vào trong, vừa vào bên trong, liền cười nói với Lý Tĩnh, “ Ngươi giáo Kiền nhi gì đó, xem ra lần này Kiền nhi dùng không ít.”
Lý Tĩnh chắp tay cung kính đáp, “ Là điện hạ xưa nay thông tuệ.”
Thái Tông đế khẽ gật đầu, lại thờ ơ nói, “ Nghe nói hôm qua Triệu Chương tới tìm ngươi?”
Lý Tĩnh sửng sốt, lập tức vộ vàng khom lưng nói, “ Hồi hoàng thượng, hôm qua Triệu Chương có tới, hắn tới là thỉnh vi thần giáo xúc cúc cho hắn . . .” Lý Tĩnh lau mồ hôi trong lòng, xem ra, hoàng thượng vẫn là nhớ kỹ chuyện của Triệu Chương . . .
Thái Tông đế mỉm cười, “ Ngươi đừng khẩn trương, trẫm chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Lại hỏi tiếp, “ Chuyện diễn võ, ngươi tách ra khoảng thời gian đi xem đi, Trình Hiểu Chương rốt cuộc là cái người sơ ý, chỉ sợ có một số việc làm không được kỹ càng, ngươi đi xem đi, có cái gì không đúng, ngươi nhanh chóng chỉnh lại.”
Lý Tĩnh cung kính trả lời.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, đại khái khoảng nữa nén hương, Thái Tông đế có chút ngồi không yên, liền đứng dậy hướng luyện võ trường đi đến. Gặp Thừa Kiền vẫn ngồi trên tháp, cầm bản vẽ trong tay, nói cái gì đó với Đỗ Cấu ở đối diện, mà Đỗ Cấu còn cúi người . . . đôi mắt Thái Tông đế khẽ trầm xuống, Đỗ Cấu kia không có chuyện gì sao lại dựa vào gần như thế làm cái gì?!
Bước đi qua, vừa đi vừa cao giọng gọi, “ Kiền nhi!”
Thản nhiên gật đầu với Đỗ Cấu đang vội vàng quỳ xuống, “ Ân, đứng lên đi.”
Liền kéo Thừa Kiền qua, cúi đầu hỏi, “ Đều dặn dò xong hết chưa? Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải đi.”
Thừa Kiền ngẩng đầu nhìn trời, giống như mới qua nữa nén hương đi . . .
Nhưng thấy Thái Tông đế tươi cười sang sảng ánh mắt thành thật, liền đành phải gật đầu, “ Đều tốt lắm.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, canh hai, sau đó, mỗ thụ yếu mượt mà lăn đi ngủ thấy ~~~~~~~~~ hảo khốn ~~~~~~~~