Hôm nay, ánh mặt trời sáng lạn, rất đẹp.
Thời điểm Thừa Kiền mở to đôi mắt mông lung sương mù, chỉ thấy Cuồn Cuộn đang vui vẻ chạy trên mặt đất , nơi có ánh sáng rọi xuống , chạy tới chạy lui . Cái đuôi vẫy nha vẫy nha . Không khỏi bật cười.
Nghĩ vài ngày trước đó, thời điểm nhìn thấy Cuồn Cuộn, Cuồn Cuộn vừa thấy hắn, liền lập tức đánh tới, dùng sức kéo lấy bào sam của hắn , xèo xèo kêu to , đôi mắt viên viên đã biến lại thành màu đen . trượt qua trượt lại , nước mắt lưng tròng nhìn hắn
Trong lòng khi đó liền mềm không thôi. Nghĩ bởi vì phụ hoàng trúng độc, một lòng đều để vào phụ hoàng cùng chuyện ổn định cục diện , chưa có tới xem qua nó cùng Châu nhi, trong lòng liền có chút áy náy. Liền cầm lấy Cuồn Cuộn,nhẹ giọng hống. Cuồn Cuộn vì thế dùng sức hướng phía trong lòng hắn mà chui vào .
Mà đợi khi Cổ thái y vẻ mặt hưng phấn tươi cười tiến vào, Cuồn Cuộn lại đột nhiên cứng đờ.
Cổ thái y cười ha hả tiến lên đối hắn hành lễ, sau đó, một đôi mắt đột nhiên sáng lên , ánh mắt liền dùng sức xem xét Cuồn Cuộn , cười hắc hắc mở miệng “Điện hạ, Hoàng Thượng nói, độc tố của Cuồn Cuộn phải cam đoan hoàn toàn đã không lưu lại, cho nên, thỉnh điện hạ đem Cuồn Cuộn giao cho thần đi.”
Cuồn Cuộn cứng đờ , đột nhiên dùng sức hướng trong lòng hắn chui sâu vào , hắn nhất thời không bắt bẻ , cho Cuồn Cuộn chui đi vào, giật mình lăng lăng , nghĩ tới Cổ thái y thích ăn thịt chuột, Cuồn Cuộn sẽ không phải là … Sợ hãi đi?
Mà phụ hoàng nói cái gì mà kiểm tra rõ độc tố?
Hắn nhíu mày, liền uyển chuyển cự tuyệt, cam đoan mình sẽ đi chỗ phụ hoàng gánh vác trách nhiệm, Cổ thái y mới không thể không thất vọng rời đi.
Sau đó, Cuồn Cuộn mới bằng lòng chui ra, hai mắt đẫm lệ hoa hoa ôm đầu ngón tay hắn , xèo xèo xèo xèo kêu không ngừng…
…
Hắn nhìn Cuồn Cuộn ở dưới đất được chiếu dương quang mà chơi đùa , một cánh tay nắm chặt hông hắn , ngay sau đó là hơi thở ấm áp phun ở trên đỉnh đầu của hắn, thanh âm thoáng khàn khàn cười nhẹ mở miệng nói “Kiền Nhi… Nghe nói Cổ thái y gần nhất nơi nơi đều tìm thịt chuột nga …”
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn nam nhân sau lưng đang mặt dày cười trêu tức “Phụ hoàng, ngài cùng Cuồn Cuộn có oán thù gì nha ?”
Namnhân dương dương tự đắc nâng mi, lập tức cường thế đưa hắn ôm chầm, cúi đầu, chóp mũi chạm vào chop mũi , trầm thấp mở miệng “Kiền Nhi, nếu ngươi không để ý con chuột kia nữa , phụ hoàng sẽ không cùng nó sinh khí .”
Thừa Kiền không nói gì, phụ hoàng… Thật sự là đủ thẳng thắn…
Bất quá… Bởi vì mình để ý Cuồn Cuộn cho nên phụ hoàng tìm Cuồn Cuộn gây phiền toái… Cũng có lẽ không sai đi .
Vì thế, hơi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn môi nam nhân, mặt mày cong cong, câu miệng cười “Phụ hoàng, kỳ thật… Con để ý còn nhiều hơn , tỷ như nói –”
Lời nói chưa xong đã bị hôn môi kịch liệt cùng triền miên giữ lại .
Thừa Kiền nâng tay ôm nhanh lấy cổ nam nhân , chủ động ngẩng đầu lên, hảo hảo làm cho nam nhân tranh thủ tạo dấu ấn sở hữu của mình .
Cho đến khi không thể hô hấp, mới chậm rãi tách ra, nhưng rất nhanh lại quyến luyến hôn tiếp .
Ánh mắt Thừa Kiền có chút mê ly, dừng ở nam nhân thành thục tuấn dật trước mắt, phụ hoàng của hắn, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng “Phụ hoàng… Trong thiên hạ chỉ có phụ hoàng…”
Thừa Kiền cũng không nói xong , chính là thật sâu nhìn lại .
Đáp lại hắn là cái hôn của nam nhân , triền miên ôn nhu đến cực điểm .
Có chuyện không cần nói rõ , trong lòng sớm biết rõ ràng.
Hôn hôn, độ ấm bắt đầu tăng lên , tay nam nhân tham tiến áo ngoài của Thừa Kiền , một bên chà xát điểm mẫn cảm của Thừa Kiền , một bên khẽ cắn da thịt trên cổ Thừa Kiền, thanh âm mất tiếng thấp giọng hỏi “Kiền Nhi? Có thể chứ?”
Tối hôm qua , hắn đều không có buông ra Kiền Nhi, đối thiếu niên này ở dưới thân mình , Kiền Nhi của hắn, bao nhiêu cũng đều không đủ.
Thừa Kiền không có trả lời, chỉ là quay đầu đi, làm cho nam nhân cắn lấy cổ mình , hai tay càng thêm kéo lưng nam nhân áp vào người mình .
Vì thế, dưới ánh mặt trời, cảnh xuân vẫn triền miên .
Mà, Cuồn Cuộn cũng không biết chạy đến đâu rồi .
Thời điểm Thừa Kiền tỉnh lại, đã qua buổi trưa.
Thừa Kiền phát hiện mình gối đầu lên trên đùi phụ hoàng, phụ hoàng nhẹ tay vỗ vỗ hắn, Thừa Kiền hơi hơi giương mắt, thấy phụ hoàng hắn chuyên chú nhìn tấu chương, hôm nay rõ ràng là ngày hưu mộc ( ngày nghỉ đó ) , phụ hoàng kỳ thật có thể hảo hảo nghỉ ngơi một hồi…
Nhưng, giống như sau khi sự tình kia kết thúc, phụ hoàng đối chính sự càng thêm để bụng, mỗi ngày luôn bận rộn không ngừng, nhưng, giống như mặc kệ nhiều việc thế nào , mỗi buổi tối, phụ hoàng đều nhất định phải cùng mình ngủ, mỗi ngày cùng dùng cơm hai bữa . Chính là, thời gian hướng nghị mỗi ngày quá sớm, có khi mình dậy muộn , phụ hoàng liền không dùng thiện, chờ mình tỉnh lại, biết rồi , lại tự mình đi Cam Lộ điện cùng phụ hoàng dùng bữa…
Phụ hoàng đối chính sự để bụng như thế, là vì đáp ứng lời hứa với mình đi.
Thừa Kiền dừng lại , nhẹ nhàng mỉm cười, dưới ánh mặt trời, tươi cười điềm đạm mà lại thỏa mãn.
“Kiền Nhi?” Buông một quyển tấu chương đã phê duyệt hảo , khi đang muốn tái lấy một quyển, liền thấy Thừa Kiền trên mặt tươi cười, Thái Tông đế vì thế quay đầu, ôm lấy Thừa Kiền ngồi vào trên đùi mình, cúi đầu hỏi “Kiền Nhi hảo ?”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức mặt hơi hơi đỏ lên “Tốt lắm!” Cúi đầu vừa nói , trong lòng có chút xấu hổ, đừng mỗi lần làm xong đều hỏi cái vấn đề này , được không?!
Thái Tông đế sờ sờ hai má Thừa Kiền, thấy Thừa Kiền tuy rằng trên mặt vẫn là không có bao nhiêu thịt, nhưng sắc mặt cũng không tệ lắm, trong lòng liền hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Hôm qua , hắn có chút quá phận, buổi sáng hôm nay cũng… Khụ khụ, có chút điên cuồng.
Đem Thừa Kiền ấn nhập trong lòng, Thái Tông đế thấp giọng hỏi “Kiền Nhi muốn ra ngoài không ?”
Thừa Kiền trong nháy mắt “ Phụ hoàng không phải có việc sao?” Thừa Kiền chỉa chỉa tấu chương bên cạnh , trong lòng nghi hoặc, sau khi sự tình kết thúc, trừ phi phụ hoàng ở Cam Lộ điện thảo luận chính sự , không có cách nào để chạy tới Khởi Huy điện giám sát, hắn mặc kệ đi đâu, phụ hoàng luôn đi theo. Đi Lập Chính điện cũng theo, nhưng mẫu hậu mỗi lần thấy mình cùng phụ hoàng đồng thời xuất hiện, vẻ mặt đều có chút mất tự nhiên, mình đành phải giảm bớt số lần đi Lập Chính điện… ( mục đích chính của ảnh đó -.-“ )
Bất quá… Hành vi phụ hoàng có chút quá mức , cơ hồ cùng mình như hình với bóng, nhưng là giống như trong cung cùng trong triều cũng chưa có người đề cập quá , hơn nữa, tối trọng yếu là, mình đã mười sáu, hôn sự cũng không có người để ý ?!
Hôn sự của Trường Nhạc cùng Dự Chương đều đã bắt đầu chuẩn bị, sao mình lại bị người ta quên chứ ?
Vẫn là… Phụ hoàng lại động tay động chân sao ?
“Kiền Nhi?” Thái Tông đế nhíu mày, đứa nhỏ này sao lại bắt đầu lăng ngốc rồi ?
“A?” Thừa Kiền lấy lại tinh thần, giật mình sửng sốt một chút, mới ha ha ngây ngô cười nói “Phụ hoàng có việc, Kiền Nhi liền bồi phụ hoàng là hảo .”
Thái Tông đế lắc đầu, ôn nhu nói,“Hôm nay, phụ hoàng muốn đi Cam Lộ điện xử lý chút sự tình, ngươi đi chỗ mẫu hậu ngươi nhìn xem, xem có cần hỗ trợ cái gì hay không.”
Thừa Kiền nghi hoặc “Phụ hoàng, nhưng là có chuyện gì?”
Thái Tông đế cười nhẹ, vuốt mặt Thừa Kiền, ôn nhu nói “ Mẫu hậu ngươi có chút chuyện muốn cùng ngươi nói , ta ở đó không tiện , ngươi đi liền biết.”
Thừa Kiền gật đầu.
Từ Khởi Huy điện đi ra, Thừa Kiền nhìn nhìn sắc trời, do dự một chút, vẫn là cho Ngân phụ giúp mình đi Võ Chính điện trước .
Võ Chính điện lúc này có chút im lặng.
Tuy rằng không có tham dự lần sự kiện lần này, mặc dù khi sự kiện vừa mới bắt đầu, Võ Chính điện đã bị nghiêm mật gác , cấm xuất nhập, nhưng vì Hầu Quân Tập cùng Hạ Lan Sở Thạch mưu phản vẫn làm cho Võ Chính điện lạnh lẽo lên.
Hoằng Văn quán bị đóng cửa. Không ít quan viên gia nhập Hoằng Văn quán bị thanh tra.
Thừa Kiền đi vào, Lí Thái đang ngẩn người ngồi ở ghế đá hậu viên.
“Thanh Tước…” Thừa Kiền nhẹ giọng mở miệng.
Sau chuyện này , Lí Thái tựa hồ tinh thần sa sút không ít. Cả người cũng gầy rất nhiều.
Lí Thái ngẩng đầu, nhìn về phía Thừa Kiền, tươi cười bài trừ “Ca ca…”
“Thanh Tước suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy ?” Thừa Kiền nhẹ giọng hỏi.
“Không tưởng cái gì.” Lí Thái chậm rãi lắc đầu, lập tức ha ha cười, tươi cười có chút chua sót “Ca ca là tới tiễn đưa sao?”
Tiễn đưa? Thừa Kiền sửng sốt, lập tức nhớ tới , đêm qua phụ hoàng cùng hắn đề cập qua, đã hạ chỉ, tháng ba sang năm, Lí Thái sẽ đi
Đất phong là Quận châu. Mà Lí Kính cũng phải đi đất phong ở An châu.
“Thanh Tước, không phải tháng ba sang năm mới đi sao? Ca ca sao là tới tiễn đưa?” Thừa Kiền nhẹ giọng nói.
“Không!” Lí Thái chậm rãi lắc đầu “Ta nghĩ qua năm mới liền đi.”
Thừa Kiền ngẩn ra“Vì cái gì?”
Lí Thái tự giễu cười “Sớm một chút đi, cũng có thể sớm một chút an tâm , không phải sao?”
Thừa Kiền nhíu mày, an tâm?
Lí Thái không có lại nhìn hướng Thừa Kiền, dời đi ánh mắt, nhìn về phía thiên không, trời xanh mây trắng, rộng lớn trong sáng.
“Ca… Ngày hôm qua đột nhiên nhớ tới nhiều chuyện trước kia …” Lí Thái đột ngột mở miệng, thấp giọng tự nói “Đem chủy thủ phụ hoàng ban cho ngươi đưa lại cho ta, thời điểm bọn Lí Hữu , Lí Âm đẩy ta xuống nước , ngươi cũng không để ý chính mình mà cứu ta… Còn có rất nhiều , rất nhiều…”
Thừa Kiền trầm mặc.
Lí Thái chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thừa Kiền, tự giễu cười“Kỳ thật , ca ca vẫn đều nhắc nhở ta, là ta tự mình quên… quả nhiên, người không thể quá vọng tưởng , phải không ?”
Thừa Kiền trong lòng có chút phức tạp, nhìn Lí Thái đã thanh minh , ánh mắt cùng tươi cười tự giễu, nghĩ đời trước Thanh Tước được phụ hoàng sủng ái… nếu… không phải mình lại trọng sinh , bỏ qua thái tử vị, Thanh Tước có lẽ sẽ không phải như bây giờ?
Nhưng –
Như phụ hoàng đã nói “Làm người , có một ít bản chất sẽ khó thay đổi ”, Thanh Tước vô luận đời trước cùng đời này đều giống nhau, đều từng vọng tưởng, nhưng may mắn là, đời này Thanh Tước tựa hồ đã hiểu được.
“Ca…” Lí Thái bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Thừa Kiền, vẻ mặt còn thực sựu chân thành “Ngươi có từng hận qua ta không ?”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức mỉm cười “Ca ca vì cái gì muốn hận ngươi?” Lăn xe tiến lên , sờ sờ đầu Lí Thái, khẽ cười nói “Thanh Tước, chờ thêm vài ngày, chúng ta cùng Trĩ Nô, còn có Huyền Lân, cùng đi Xuân Phong lâu uống rượu đi.”
Lí Thái dừng ở Thừa Kiền, chậm rãi gật đầu, lộ ra tươi cười “Hảo.”
Từ Võ Chính điện rời đi, Thừa Kiền đi Lập Chính điện , trên đường, đi qua Trí Trúc điện, nhìn Trí Trúc điện so với Võ Chính điện càng thêm lạnh lẽo , Thừa Kiền nghĩ nghĩ, ý bảo Ngân phụ giúp mình tiến vào Trí Trúc điện.
Trong Trí Trúc điện , Lí Kính một thân bào sam trắng thuần, ngồi chồm hỗm ở bàn sau, chuyên chú sao chép cái gì.
Trong điện , chỉ có một tiểu thái giám hầu hạ Lí Kính. Nhìn thấy Thừa Kiền, tiểu thái giám muốn tiến lên hành lễ, lại bị Thừa Kiền phất tay ngừng.
Ý bảo tiểu thái giám lui ra, Thừa Kiền lại vẫy lui Ngân cùng Kim , chính mình lăn xe tiên lên .
Nhìn Lí Kính toàn thân chuyên chú sao chép gì đó, nguyên lai là kinh Phật sao?
Nhìn nhìn đồ ăn một bên đã muốn lạnh . Thừa Kiền trầm mặc , sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở dài mở miệng “Huyền Lân…”
Lí Kính nghe tiếng ngẩng đầu, thấy là Thừa Kiền, nao nao, lập tức ôn hòa cười “Ca ca sao đến đây?”
Thừa Kiền im lặng nhìn chằm chằm Lí Kính rất lâu, người kia rõ ràng không nghĩ cười, lại cứng rắn bài trừ đau buồn để tươi cười giả dối, mới cười khổ mở miệng “Ta vẫn nghĩ đến, lại không dám tới. Hiện tại, nhìn ngươi cười như vậy, ta cảm thấy, ta thật sự không nên tới.”
Lí Kính sửng sốt, lập tức thu hồi tươi cười, vẻ mặt hờ hững.
“Huyền Lân… Ngươi muốn hận, liền hận đi.” Thừa Kiền nhẹ giọng mở miệng “Như vậy… Ngươi sẽ thoải mái một chút đi.”
“Chuyện không liên quan ngươi.” Lí Kính tối nghĩa mở miệng, hạ giọng nói “Với ai đều không có quan hệ.”
Mẫu phi đã chết, Văn Đào đã chết, thế gian này chỉ còn mình mình, vốn điều đó, đều với ai cũng không có quan hệ , không phải sao?
Thừa Kiền há miệng thở dốc, muốn nói gì, cuối cùng vẫn là thấp giọng nói “Huyền Lân, đừng tự phá hủy thân thể mình …”
Lí Kính khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ “Ta sẽ chiếu cố chính mình.”
Thừa Kiền thế này mới lăn xe , chậm rãi xoay người rời đi.
Chờ Thừa Kiền rời đi, Lí Kính cúi đầu, đang muốn tái viết, bút lông đột nhiên bị nắm trụ.
Lí Kính ngẩng đầu, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu chặt mày, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mình, ôn hòa cười “Lão sư, ngài cầm lấy bút lông, đệ tử viết sao a?”
“Huyền Lân… Đừng đối với bản thân mình như vậy…”
“Ta tốt lắm.” Lí Kính lạnh lùng dứt lời, buông tay, một lần nữa tái cầm lấy bút lông, cúi đầu viết, không hề xem Trưởng Tôn Vô Kỵ một cái.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng ở Lí Kính đơn bạc gầy yếu, sau một lúc lâu, mới tựa hồ hạ quyết tâm bàn, xoay người rời đi.
Khi Thừa Kiền đi vào Lập Chính điện, Trưởng Tôn hoàng hậu đang nghe cung nữ thái giám sửa sang lại danh mục lễ vật rồi báo lại .
Thấy Thừa Kiền đến đây, Trưởng Tôn hoàng hậu liền phất tay ý bảo cung nữ thái giám đi xuống, mới đối Thừa Kiền dịu dàng cười nói,“Phụ hoàng ngươi phái Lí Phúc nói cho ta , ngươi sẽ lại đây, sao đến giờ mới tới ?”
“Con qua xem Thanh Tước cùng Huyền Lân, mới tới được.” Thừa Kiền nói, lại nhìn nhìn danh mục lễ vật thật dài trên bàn, không khỏi cười nói“Mẫu hậu, Trường Nhạc cùng Dự Chương đâu? Đây chính là chung thân đại sự của các nàng, sao chưa tới hỗ trợ nha ?”
“Ngươi thật không hiểu quy củ nha , nào có nữ nhi lo liệu chính hôn sự của mình?” Trưởng Tôn hoàng hậu sẳng giọng.
Thừa Kiền thè lưỡi, hắn đã quên điểm ấy.
Bất quá… Không phát hiện hai người các nàng , liền hỏi “Mẫu hậu, các nàng đi đâu?”
“Các nàng mang theo Cao Dương cùng Hủy Tử đi xem hội chùa.” Trưởng Tôn hoàng hậu cười cười nói, lại cười thần bí “Nghe nói, phụ hoàng ngươi phái Trưởng Tôn Hướng cùng Lí Nghiệp Hủ bảo hộ các nàng…”
Thừa Kiền khóe miệng vừa kéo, phụ hoàng hắn làm nhạc phụ liền vui như thế nha ?!
“Tốt lắm, không nói cái này, mẫu hậu cho ngươi đến, là có chuyện muốn cùng ngươi nói .” Trưởng Tôn hoàng hậu nhẹ giọng nói.
Thừa Kiền nhìn về phía Trưởng Tôn hoàng hậu, hỏi “Mẫu hậu muốn nói với con , ngài phải rời khỏi đây ?”
Trưởng Tôn hoàng hậu giật mình, lập tức nhíu mày “Phụ hoàng ngươi đã nói với ngươi rồi sao ?”
Thừa Kiền chậm rãi lắc đầu,“Không phải, phụ hoàng chưa nói, là con tự mình đoán.”
Dọc theo đường đi đến Lập Chính điện này, hắn đã hiểu được. Chuyện làm cho phụ hoàng không tiện ở cùng , lại là chuyện mẫu hậu trịnh trọng như thế, lại không phải chuyện của Trầm Quân Nguyên .
Vậy… Chỉ còn một chuyện là mẫu hậu phải rời đi ?
“Kiền Nhi…” Trưởng Tôn hoàng hậu tay sờ đầu Thừa Kiền , ôn nhu nói “Mẫu hậu vẫn như cũ trên danh nghĩa dưỡng bệnh rời đi Trường An , đại khái sẽ ở Dương Châu lưu lại vài năm, chờ Cao Dương cùng Hủy Tử trưởng thành, mẫu hậu lại đi đại mạc…”
Thừa Kiền có chút ngẩn ra “Mẫu hậu, ngài muốn dẫn Cao Dương cùng Hủy Tử đi?”
“Ân. Các nàng quá nhỏ, ở lại trong cung , mẫu hậu lo lắng.” Trưởng Tôn hoàng hậu mỉm cười nói.
Thừa Kiền nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng nghĩ, như vậy cũng tốt, như vậy, Cao Dương cùng Hủy Tử ở bên người mẫu hậu cũng có thể được chiếu cố tốt.
Những ngày đầu năm mới ở Trường An , rất lạnh, tuyết bay lả tả.
Thừa Kiền oa ở trong lòng Thái Tông đế, ngắm tuyết ngoài cửa sổ đang bay phất phới . Nhớ tới tuyết yến năm ấy…
Năm nay , tuyết yến vẫn như cũ thực náo nhiệt, nhưng nhớ đến sang năm, thiếu mẫu hậu, thiếu Thanh Tước, thiếu Huyền Lân, còn có Cao Dương cùng Hủy Tử, tâm Thừa Kiền còn có chút mất mát.
“Làm sao vậy?” Ôm người vào , bàn tay to bao ở trong tay Thừa Kiền , thanh âm Thái Tông đế trầm thấp mở miệng hỏi .
Thừa Kiền ngẩng đầu, khẽ cười nói “Không có, con chính là nghĩ sang năm sẽ không náo nhiệt được như hôm nay thôi .”
Thái Tông đế cười nhẹ, ngữ khí rất là khinh đạm “Ngươi không ở bốn năm, trong cung tối náo nhiệt, nhưng đối phụ hoàng mà nói, loại náo nhiệt này sao có thể sánh được việc ngồi ở Cam Lộ điện , họa hình ngươi , dù càng họa càng thống khổ .”
Thừa Kiền sửng sốt, bốn năm kia tuy rằng rất muốn rất muốn thấy phụ hoàng, nhưng có lẽ là mình tâm ý ngây thơ, vào lễ mừng năm mới tuy rằng chỉ có ba người, nhưng, nhìn dân gian náo nhiệt, hắn cũng cảm thấy ấm áp. Nhưng nay nghĩ đến, nghĩ đến phụ hoàng không có mình ở bên , so với mình , còn khổ cực hơn nhiều …
“Kiền Nhi… Đợi tuyết ngừng, phụ hoàng cùng ngươi ra cung ngoạn ngoạn, được không ?” Thái Tông đế ôn nhu nói, nhẹ nhàng hôn trán Thừa Kiền .
Thừa Kiền tươi cười, mặt mày cong cong “Hảo.”
Tựa đầu oa tiến trong lòng Thái Tông đế, Thừa Kiền nghĩ , chỉ cần cùng phụ hoàng ở cùng nhau , như vậy, một ngày lại một ngày, chậm rãi già đi, như vậy kỳ thật, náo nhiệt cái gì cũng không trọng yếu.
Có thể cùng quân cầm tay cả đời, cùng quân giai lão, cuộc đời này đã là viên mãn.