Dưỡng Quỷ

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng chứ ??

Trương Mục vẫn luôn suy nghĩ về sự kì quái của Thẩm Thành.

Vấn đề ở đâu đây…hắn nhíu mày, tách trà trong tay cũng đã lạnh…

Đột nhiên Trương Mục run lên,nước trà suýt nữa tràn ra ngoài,chính là chân của Thẩm Thành! Đôi chân kia đang biến hóa,chúng dần dần trở nên trong suốt!

Trương Mục bắt đầu lo lắng,mâm đựng trái cây trên bàn bị đầu gối của Trương Mục chấn động, “Rầm!” một tiếng rơi xuống,lão Trần đang nấu cơm trong nhà bếp đột nhiên nghe thấy tiếng động lập tức cầm thìa chạy lên,”Chuyện gì vậy ?”

Trương Mục không trả lời hắn, cầm áo khoác ra ngoài

_”Sư phụ ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Trương Mục bấm dãy số của sư phụ, đầu dâu bên kia thanh âm có vẻ già nua sau khi nghe Trương Mục miêu tả ,một hồi mới lên tiếng “Người chết sở dĩ có thể biến thành quỷ hồn là do oán niệm quá nặng,đợi cho oán khí tiêu tan,hồn phách tự nhiên sẽ chậm rãi biến mất.”

_”Nhưng hắn không phải là quỷ hồn bình thường , hắn rất cường đại.”Trương Mục nghi hoặc.

_ Bất quá là một loại lệ quỷ mà thôi,dù có cường đại bao nhiêu,thì cuối cùng cũng chỉ là quỷ hồn bình thường, không có gì khác biệt.

_Nhưng mà sư phụ, hiện tại ta không thể để hắn biến mất. Sư phụ, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.

Thời điểm Trương Mục chạy tới nhà Thẩm Thành,vừa đẩy cửa vào,phát hiện trong không khí vẫn tồn tại một loại hơi thở,nhưng lại vô cùng mỏng manh, tùy thời sẽ biến mất.

Trương Mục vội vàng đóng tất cả cửa sổ,nhìn xung quanh phòng khách “Thẩm Thành, ngươi ở đâu ? Nói cho ta biết ngươi vẫn ở đây ,ta biết là ngươi còn tại, ngươi cố kiên trì một chút. Ngươi có thể chịu đựng được không ?”

Không ai đáp lại. Trương Mục tựa hồ đã hoàn toàn không còn cảm giác Thẩm Thành tồn tại.

Hắn đẩy cửa phòng Thẩm Thành ,không có. Đến khi hắn mở ra một phòng khác,thì lại bị cảnh tượng bên trong làm cho khiếp sợ…

_”Không…không có…” nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Đông,đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đứt quãng lại vô cùng hoảng loạn.

Trương Mục đại khái cũng đoán được là chuyện gì “Đừng khẩn trương, ta biết. Trước tỉnh táo lại đã, để ta nghị biện pháp.”

Thẩm Hạ Đông không đáp lời,lúc Trương Mục định nói tiếp thì điện thoại đã gác máy.

Thẩm Hạ Đông vội vàng chạy đến nhà Thẩm Thành,cửa đang mở rộng,hắn hô to “Thẩm Thành! Thẩm Thành!” Nhìn thấy cửa phòng bị mở, hắn bước nhanh tới,liền bắt gặp Trương Mục .

Trương Mục quay lưng về phía hắn, đứng trong phòng,nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

Thẩm Hạ Đông vừa nhìn thấy vô số tấm ảnh được gắn đầy trên tường, trong nháy mắt liền kinh hoảng,nhưng đầu óc lập tức bị nỗi sợ hãi Thẩm Thành biến mất lấn chiếm. Hắn nhìn Trương Mục “Thẩm Thành không có…”

Trương Mục thản nhiên nhìn thoáng qua bốn phía, gật đầu “Ta biết.”

_Có cách nào không…Ta muốn Thẩm Thành trở về…Van cầu ngươi, ngươi làm ơn giúp ta đi…

_”Ta không biết.” Trương Mục nheo mắt nhìn Thẩm Hạ Đông, lại nhìn những tấm ảnh trên tường,ý vị thâm trường, gợi lên khóe miệng .( lòi rồi >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio