_”Đừng sợ, Thẩm Hạ Đông…” Trần Lệ dán mặt vào má hắn.
Thẩm Hạ Đông dựa vào tường, vô lực tùy ý Trần Lệ bài bố.
Hắn nói “Không thể ngờ…”
Mang theo nồng đậm thương tiếc, ánh mắt nhìn về phía trước,kia rõ ràng không phải đang nói với Trần Lệ.
Móng tay Trần Lệ tàn nhẫn cắm vào yết hầu của Thẩm Hạ Đông,có chút đau đớn, Thẩm Hạ Đông mềm nhũn ngã vào vai Trần Lệ.
Trần Lệ mỉm cười,ngay lúc nàng chuẩn bị kết liễu Thẩm Hạ Đông , cả người nàng bỗng dưng cứng đờ,bộ mặt bắt đầu vặn vẹo biến dạng – phía dưới là một bàn tay,nó hung hăn xỏ xuyên qua bụng nàng.
Hai mắt nàng thẳng ngoắc ngoắc nhìn Thẩm Hạ Đông,không thể nói nên lời.
Thẩm Hạ Đông giơ tay trái lên, lướt qua Trần Lệ vuốt ve gương mặt của Thẩm Thành đang quỳ sau lưng Trần Lệ, động tác vô cùng ôn nhu “Thẩm Thành…”
Hắn khóc nấc lên, thanh âm thống khổ , khàn khàn như phá rách cổ họng.
Trần Lệ ghé vào trong ngực Thẩm Hạ Đông,thân thể khẽ run rẩy, nàng thì thào “Thẩm Hạ Đông…”
Trong giọng nói có chút không thể tin,tràn đầy tuyệt vọng.
Loại vẻ mặt này Thẩm Hạ Đông đã gặp qua nhiều lắm,chính là hắn cũng không thấy được bộ dáng hiện tại của mình,hắn dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Thẩm Thành mà khóc,tiếng khóc vang vọng trong không gian rét lạnh,có chút bất lực, có chút nặng nề…
Thời điểm hắn quyết định dùng tay đâm xuyên qua bụng Trần Lệ thì Thẩm Thành xuất hiện,lệ mặt cố gắng xé ra một cái tươi cười.
Thẩm Hạ Đông rút tay ra,hắn ôm lấy Trần Lệ cúi đầu khóc lớn,miệng không ngừng lặp đi lặp lại “Thực xin lỗi, thực xin lỗi,thực xin lỗi…”
Mà bàn tay của Trần Lệ đang cắm trên cổ hắn cũng chậm rãi siết chặt,”Không sao, dù có chết cũng phải chết cùng một chỗ…”
Hắn nghe thấy Trần Lệ dùng thứ thanh âm mang theo hạnh phúc cùng ngọt ngào nói như thế.
Tầm mắt dần dần mơ hồ,hắn thấy Thẩm Thành đang đứng trước mặt mình,một câu cũng không nói, chỉ trầm mặc nhìn mình.
Một giây trước khi Thẩm Hạ Đông hoàn toàn mất đi ý thức,hắn mơ mơ màng màng nhìn thấy Thẩm Thành vươn tay về phía mình, nhẹ nhàng nói “Ta đến đón ngươi.”
_”Cái gì ??? Không thấy!!!” Trương Mục đập bàn, vừa nghe thuộc hạ báo cáo liền cấp tốc chạy đến phòng giam.
Cửa không có dấu vết bị mở ra,cứ như vậy mà biến mất trong ngục,giống như đã bốc hơi trong không khí.
Trương Mục đứng trước song sắt,nhìn vào bên trong.
Lão Trần gian nan nuốt một ngụm nước bọt “Sao có thể đột nhiên biến mất như vậy…”
_”Hạ lệnh cho mọi người, vô luận bằng cách nào cũng phải tìm cho ra Thẩm Hạ Đông.” Trương Mục đưa lưng về phía đám đông,thanh âm ẩn nhẫn tức giận,lão Trần cũng bị dọa sợ.
Chờ Trương Mục ra khỏi nhà giam, lão Trần mới rụt rè theo sau hắn “Cái kia, Thẩm Hạ Đông hắn…làm sao bắt về được đây ?”
Đi ở phía trước, Trương Mục bỗng dừng cước bộ,quay đầu nhún nhún vai, dửng dưng nhìn lão Trần “Không tìm được đâu.”
Lão Trần trợn mắt hắn hốc mồm, đứng trân trân nhìn bộ dạng của Trương Mục hoàn toàn khác hẳn so với lúc còn ở trong ngục giam.
_Chúng ta hãy đi đến một nơi khác,không có ai cả,chỉ có ba và con.
_Được không ?
Thẩm Thành nhìn nam nhân đang nằm trên giường,vươn tay cẩn thận vuốt ve mặt hắn,giống như mãi vẫn không cảm thấy phiền chán.
Đột nhiên người trên giường hơi hơi giật giật, tựa hồ là sắp tỉnh.
Thẩm Hạ Đông mờ mịt mở mắt, liền phát hiện Thẩm Thành đang đứng trước mặt mình,có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, đây là một nơi vừa âm u lại nhỏ hẹp, hoàn toàn xa lạ.
Thẩm Hạ Đông quay đầu lại nhìn Thẩm Thành,một tay sờ sờ ngực mình,cảm nhận trái tim trong cơ thể đang nhịp nhàng nhảy lên.
Đột nhiên hắn nở nụ cười, cười xong rồi khóc, hệt như một kẻ điên loạn,cả thân người đều lung lay sắp đổ.
Thẩm Thành gạt đi những giọt lê trên mặt hắn “Ai cũng không thể tìm thấy chúng ta…”
Hắn mỉm cười với Thẩm Hạ Đông. Nhẹ nhàng ôm Thẩm Hạ Đông vào lòng “Ngươi làm sao có thể chết dễ dàng như vậy,muốn chết cũng phải chết trước mặt ta, ngươi là của ta mà.”
Đầu của hắn tựa vào vai Thẩm Hạ Đông, nũng nịu cọ cọ. Thẩm Hạ Đông mặc hắn ôm,cứ mãi cười cười khóc khóc đến cùng cũng không biết đây có phải kết quả mà mình mong muốn hay không,phân vân không biết đây là lựa chọn chính xác vẫn là sai lầm tiếp nối sai lầm.
Nhưng hắn là của Thẩm Thành,nửa đời sau của hắn đều thuộc về Thẩm Thành. Hắn nghĩ như vậy. Nhịn không được đáp lại cái ôm của Thẩm Thành.
Hắn cái gì cũng không nhớ nổi,cái gì cũng không muốn làm,hắn chỉ còn một mình Thẩm Thành,trầm luân đi, sa đọa đi.
Có thể về sau Thẩm Hạ Đông sẽ hối hận,có thể hắn sẽ cảm thấy làm như vậy đều không tốt cho cả mình lẫn Thẩm Thành.
Nhưng lúc này đây, hắn chắc chắn sẽ không hối hận,khi hắn thân thủ tự tay giết chết Trần Lệ hắn chỉ biết,hắn lựa chọn Thẩm Thành,mặc kệ là vì cái gì, hắn đều lựa chọn Thẩm Thành.
Thẩm Hạ Đông ôm lấy thân thể lạnh như băng, hoàn toàn không độ ấm cùng nhịp đập của Thẩm Thành, nghĩ đến đây là thế giới của riêng hai người bọn họ,hắn lại nhịn không được chậm rãi giơ lên khóe miệng “Ba là của con.”
Đây đến cùng là thứ tình cảm gì a, ai mà biết được.
_Sau khi chết ngươi vẫn sẽ là của ta,đừng mơ tưởng đi gặp bất kì kẻ nào,vĩnh viễn ở bên cạnh ta.” Thiếu niên nhợt nhạt nở nụ cười,hắn cởi áo khoác trên người nam nhân, tầm mắt dời xuống…
_Hảo.
~~ Toàn văn hoàn ~~