Edit: Dương Minh Yên.
—oo—
“Severus!” Cửa hầm Snape bị giáo sư McGonagall hung hăng đẩy ra, vị nữ giáo sư này bình thường đều nghiêm túc giờ lại đang cực kỳ tức giận, cho dù là Snape, cũng bị giọng nói của bà làm giật mình.
“Sao thế, Minerva?” Snape hơi khó hiểu hỏi. Anh có trêu chọc gì vị hiệu trưởng mới này đâu nhỉ.
“Harry ở đâu, cậu ấy đâu rồi!” Giáo sư McGonagall tức giận hỏi.
Nghe đối phương hỏi bạn đời của mình, Snape mới nghĩ ra hôm nay mình vẫn chưa nhìn thấy bạn đời đâu cả. Mới sáng anh đã cảm thấy kỳ lạ, bạn đời của mình luôn thích ngủ nướng làm sao có thể thức dậy sớm vào cuối tuần như vậy chứ.
“Cho dù hôm nay là cuối tuần nhưng hôm qua tôi đã đặc biệt nhấn mạnh cậu ấy phải xuất hiện trong văn phòng của tôi. Nhưng hôm nay cả một ngày tôi vẫn chưa thấy cậu ấy xuất hiện. Severus, nhờ thầy nói cho tôi biết vì sao lại như thế!”
Snpe nhíu nhíu mày, “Bà đã đi tìm cậu ấy ở chỗ Weasley chưa?”
“Nếu tìm được thì giờ tôi cũng không xuất hiện trong đây.” Giáo sư McGonagall nói, “Nghe này, Severus, mặc kệ thầy dùng phương pháp nào, tôi hy vọng vào đúng tám giờ tối nay Harry phải xuất hiện trong văn phòng của tôi, bắt buộc đó!”
Nổi giận đùng đùng ném một câu, giống như khi đến, bà nhanh chóng rời khỏi.
Snape đứng im tại chỗ, lại nhìn chằm chằm cái vạc trước mặt, cuối cùng bất đắc dĩ giơ đũa phép lên, ếm cho mớ độc dược đã sắp hoàn thành một cái Scourgify.
Potter chết tiệt, hại anh không thể hoàn thành độc dược, nhất định phải đòi lại trên người cậu ta.
Hạ quyết tâm, Snape đi vào phòng khách, ngay lập tức ngọn lửa trong lò sưởi bốc lên thật cao.
“Đã biết đường trở về…” Đang nói, nhìn tháy người kia thì đột nhiên dừng lại, dường như theo quán tính Snape cứng ngắc một lúc, sau đó mới chào hỏi đối phương, “Chào ngài.” Cho dù chủ hồn đã chết, cho dù Snape biết đối phương không phải cái tên điên linh hồn không hoàn chỉnh kia, nhưng theo bản năng, Snape vẫn không dám xưng hô tên của đối phương. Cho dù là ‘Voldemort’ hay là ‘Tom’, Snape đều không thể nói ra miệng. Cuối cùng anh vẫn lựa chọn xưng hô ‘ngài’ này.
“Rael có tới đây không?” Tom trực tiếp hỏi.
“Không.” Snape trả lời ngắn gọn, “Vì sao ngài không đi tới quảng trường Grimmauld để tìm?”
“Không có, sáng sớm đã không thấy Rael đâu, không tìm thấy ở đâu cả.”
“Harry cũng biến mất. Minerva vừa tới đây. Theo lời bà ấy thì sáng sớm đã không thấy Harry đâu cả.” Snape thì thào tự nói, chẳng lẽ hai người kia đồng thời biến mất?
“Chắc chắn là do cha không để ý tới ba làm ba tức giận, mới rời nhà đi ra ngoài rồi.” Một bóng dáng nhỏ nhắn ló đầu ra từ đằng sau Tom, “Chú Tom à, hôm qua cháu còn nghe thấy ba thở dài đó, nói cha không để ý tới ông, nói rằng ba ở một mình rất buồn chán.”
“Selene, trở lại phòng con đi.” Snape ra lệnh nói.
“Vốn là vậy mà…” Cô bé nhỏ nhắn bị Harry làm hư, chu cái miệng rồi buông áo chùng Tom ra, sớm biết thế này, cô bé vẫn nên ở trong biệt thự của chú Tom cùng Reys chơi đùa chứ không nên trở về. Thảo nào ba lại rời nhà trốn đi, chắc chắn cha rất hung dữ với ba!
“Anh có biện pháp liên hệ với Harry không?” Sau khi nhìn Selene về tới phòng của cô bé, Tom mới mở miệng.
“Để tôi thử xem.” Snape xoa xoa chiếc nhẫn bên tay trái mình, đó không chỉ là kết nối hôn nhân của hai người mà đồng thời còn là một Khóa Cảng, chỉ cần khởi động nó thì bọn họ có thể tùy lúc tới bên cạnh đối phương.
Nhưng mà lúc này đây, Snape chờ một lúc vẫn không thể khởi động Khóa Cảng. Chỉ có một khả năng xảy ra, Harry đã khóa lại truyền tống. Nhưng vì sao Harry lại phải làm vậy chứ?
“Chắc chắn cha rất hung dữ với ba, nên ba mới phải rời nhà trốn đi.” Giọng nói Selene đột nhiên lại vang lên bên tai Snape, nhớ lại ngày hôm qua hình như Harry muốn nói với mình điều gì đó nhưng anh lại vì muốn điều chế độc dược không cho cậu nói xong mà trở về phòng. Hiện tại nghĩ lại, hành động này đã xảy ra không chỉ một hai lần, chẳng lẽ thật sự Harry không chịu đựng được nữa nên rời nhà trốn đi rồi?
“Này.” Nhìn Snape trước mặt lại có thể ngẩn người, Tom thở dài rời khỏi hầm, anh ta còn muốn tìm bạn đời của mình kìa. Rael, tốt nhất em nên có đủ lý do để giải thích vì sao em lại biến mất cả ngày cho tôi, nếu không buổi tối em nhất định chết chắc!
“Cha à, cha không đi tìm ba về hả?” Selene không biết lại xuất hiện dưới lầu khi nào, cô bé lôi kéo góc áo của Snape, dò hỏi, “Nếu thật sự cha không đi tìm thì làm sao bây giờ? Mấy ngày trước ông Sirius còn xúi bậy với ba về cha đó, lại giới thiệu cho ba vài người khác nữa. Hic, chẳng lẽ hôm nay ba đi gặp mặt người mà ông Sirius giới thiệu ạ?” Selene đột nhiên mở to hai mắt.
Con chó ngu ngốc kia!
“Selene, con ngoan ngoãn ở nhà cho ta. Ta không hy vọng sau khi trở về lại nhìn thấy con gây ra rắc rối gì đâu!” Snape nghiêm khắc nhìn bé con nhà mình, kéo áo chùng đi vào trong lò sưởi, “Số mười hai quảng trường Grimmauld!” Anh lớn tiếng nói.
Selene nhìn cha nhà mình biến mất trong lò sưởi, nghịch ngợm thè lưỡi.
Không thấy, không thấy, không thấy ở nơi nào hết!
Snape tìm khắp những nơi mà anh có thể nghĩ đến, nhưng vẫn chưa tìm được Harry. Đến quảng trường Grimmauld, con chó ngu ngốc đang cùng đầu sói kia bàn luận cái gì đó cũng không biết Harry đang ở đâu. Sau anh cũng tới bên Weasley, nơi mà Harry luôn luôn coi là một gia đình khác, nhưng ở nơi nào Snape vẫn không tìm thấy bạn đời của mình. Cho dù hỏi Granger giờ đã trờ thành bà chủ Malfoy, nhưng cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu mơ hồ mà thôi.
Harry, rốt cục thì em đang ở đâu!
Snape mệt mỏi dựa vào cây đại thụ phía sau lưng, ánh mặt trời len lỏi chiếu lên mặt, anh hơi hơi nhắm mắt lại.
Vì sao anh lại cố chấp với độc dược như vậy, rõ ràng biết bạn đời của mình là một người hiếu động nhưng vì độc dược mà anh lại để cậu cô đơn lâu đến thế. Selene nói đúng, Harry không rời nhà trốn đi mới là lạ!
Em rốt cục đang ở đâu, Harry…
Tay phải vô ý xoa xoa kết nối hôn nhân bên tay trái, anh còn nhớ rõ trước khi đeo nhẫn chính mình đã hứa hẹn – ta Severus Snape nguyện ý cùng Harry Potter trở thành bạn đời. Xin thề dưới danh nghĩa của Merlin, ta nguyện cho cậu ấy tất cả những gì tốt nhất của mình, không xa rời không ruồng bỏ cậu ấy.
Mà mình đã làm gì, sau khi giải quyết xong chuyện tình của Voldemort, thì đâm đầu vào nghiên cứu độc dược. Giống như Harry đã nói, “Cái vạc mới là người anh kết hôn đúng không!” Người anh không xa rời không ruồng bỏ, dường như đều là độc dược…
Xin lỗi, Harry, rất xin lỗi em…
Híp mắt nên Snape không nhận ra, kết nối hôn giới trên tay trái dần dần sáng lên, ngay khi anh chưa kịp phản ứng, chức năng truyền tống đã được khởi động.
“Sev? Anh sao thế?” Harry đang bận rộn trong phòng bếp hơi kinh ngạc nhìn bạn đời đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, “Sao lại thế này?” Sâu sắc cảm nhận, cậu chú ý tới vẻ mặt không thích hợp của bạn đời.
“Harry…” Snape có chút không dám tin, nếu anh không nhận sai thì nơi này chính là gia đình mà giữa trưa anh vừa mới rời đi, bạn đời của anh lại… ở trong phòng bếp?
“Sao vậy?” Harry rửa rửa tay, hỏi.
Snape hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén xúc động phun nọc độc của mình, “Hôm nay em đi đâu?”
“Đến cửa hàng, cửa hàng Muggle bên kia đó. Không phải em đã nhắn lại một tờ giấy cho anh rồi sao? Nói rằng em và chú Regulus Arcturus đi tới cửa hàng, em đi mua mấy thứ còn chú ấy đi xem thế giới Muggle mà.” Harry nhìn Snape, vô tội nói.
Snape sửng sốt, sau khi ăn xong anh ngay lập tức đi điều chế độc dược, căn bản không chú ý tới Harry có lưu lại giấy nhắn gì cho mình không, “Vậy sao giữa trưa em lại khóa trận truyền tống lại?”
“Ừm…Anh không nhận ra dạo này truyền tống không được ổn định sao? Nó thường xuyên tự động mở ra truyền tống. Mấy ngày nay em thấy anh đều bận rộn, sợ một ngày nào đó nhẫn lại kéo anh đang bận rộn tới đây cho nên năm ngày trước em đã khóa lại chức năng của nó rồi, vừa mới chuẩn bị tốt thôi.” Harry trả lời.
Cho nên, bạn đời của anh vốn không phải rời nhà trốn đi, mà do anh nghĩ nhiều?
Snape cắn chặt răng, muốn giận nhưng không thể được.
“Được rồi Sev à, không cần bày ra vẻ mặt này nữa. Nào đến đây, xem hôm nay em chuẩn bị gì nào.” Harry bưng lên một đĩa điểm tâm như hiến vật quý, “Thử đi.”
Đây là cái gì vậy?
Snape cau mày nhìn cái bánh màu vàng trong đĩa, lớn hơn so với đồ ngọt bình thường. Dưới ánh mắt chờ mong của Harry, anh cầm một miếng lên, nhẹ nhàng cắn một cái.
Harry biết anh không thích đồ ngọt nên điểm tâm trong miệng anh lúc này thoáng dẫn theo một ít vị nhẹ. Cắn một miếng, bên trong dường như có nhiều nhân, nhưng thành phần cho vừa đủ, không thể không nói, anh rất thích đồ ăn Harry làm cho mình.
“Đây là gì vậy?”
“Bánh trung thu đó.” Harry nói ra một từ mà Snape chưa từng nghe qua, “Em học được từ bên Trung Quốc.”
“Cái nước mà lần trước em nói tới đó hả?” Snape nhớ lại, vài năm trước Harry lấy cớ ‘Lễ tình nhân’ học được từ ‘Trung Quốc’ kia, “Lý do lần này là?”
“Rằm Trung thu, bên Trung Quốc nói đây là một ngày lễ mà cả nhà cùng họp mặt. Nên Sev à, hôm nay anh không thể lại điều chế độc dược mà quên ăn cơm đâu đấy.” Harry cười nói, “Em đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn mà anh thích đó.”
Trong nháy mắt, lửa giận mà Snape đang chất chứa đã tiêu tan.
Cả ngày không thấy Harry đâu, chỉ vì chuẩn bị đồ ăn mà anh thích. Mà anh thì, vài ngày lại không thể cùng cậu ăn một bữa cơm.
“Đến đây nào, Sev!” Harry kéo Snape ra bàn cơm, mình thì đi tìm bé con cả ngày đã không gặp.
Snape nhìn thức ăn trên bàn còn đang bốc hơi nóng, biểu tình cứng ngắc dần dần nhu hòa.
Những thức ăn này đều là anh thích ăn, có vài đồ ăn ngày lễ, có lẽ vì Harry mượn ngày hội bên Trung Quốc nên mới xuất hiện trên bàn cơm.
Một lát sau, Harry lôi Selene xuống lầu.
“Ăn cơm thôi!” Harry cười tuyên bố.
Snape nhìn Harry, thư giãn nở nụ cười.
Anh biết thật ra Harry rất thích một gia đình đơn giản mà ấm áp, vậy thì mỗi ngày anh sẽ cùng với cậu trải qua ‘Rằm Trung thu’ thì ngại gì chứ?
—Ta là phân cách tuyến tí thịt cua chán chê mới có trong lúc hài hòa như vậy —
Cánh cửa đóng chặt ngăn cản tất cả mọi âm thanh phát ra ngoài, tiếng thở hổn hển, khó nhịn của cậu thanh niên, tiếng ngâm nga rên rỉ. Hai tay đặt lên trên lưng người đàn ông, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, nhưng người đàn ông không hề để ý, vẫn vững vàng như trước.
“Ưm… Sev….” Harry đứt quãng thở hổn hển, “Đủ, đủ rồi, ưm ~…” Lời chưa nói xong đã hóa thành một tiếng rên khẽ, Harry gắt gao ôm chặt lưng Snape, cong người, “Không… dừng lại… Em không chịu nổi nữa…”
“Em có thể…” Snape vừa hung hăng đâm vào thân thể đối phương vừa cắn lỗ tai cậu, khàn khàn nói. Cảnh này càng làm cho Harry khó nhịn mà co lại thân mình, “Phía dưới của em còn đang gất gao níu ta không cho ta đi mà, ngoan nào, thả lỏng một chút.”
“Không… Anh… Ưm…” Những lời nói dưới sự va chạm không hề lưu tình của đối phương, gần như đã sắp khóc nấc lên. Trải qua vài lần khoái cảm, Harry sớm không còn sức đẩy Snape ra, chỉ có thể để mặc anh ‘ta cần ta lấy’.
“Harry…” Snape ghé vào lỗ tai cậu kêu lên tên cậu, tiếng kêu nỉ non như khắc sâu vào tâm hồn, Harry lại run rẩy, thân thể không tự chủ co rút lại.
“Ưm…” Khoái cảm tràn tới làm động tác Snape nhanh hơn, ngay trước khi Harry rốt cuộc lâm vào hôn mê anh mới phóng ra trong cơ thể Harry.
“Ô…” Harry đã phóng vài lần giờ chỉ xuất ra một chút chất lỏng, quá mệt nhọc nhắm hai mắt lại.
“Chũng ta sẽ mãi ở bên nhau…” Snape khẽ nói bên người Harry.
– Hết chương –