—oo—
“Nhóc, rốt cuộc nhóc làm sao thế hả?” Đây là lần thứ hai Godric nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Harry, hơn nữa lần này nhìn qua còn thất thần, thất thần một cách nghiêm trọng.
Ngồi trên sô pha, Harry vẫn duy trì tư thế sau khi cậu bơi vào Phòng chứa, không có bất kỳ phản ứng nào.
Godric nhíu nhíu lông mày, cùng Rowena liếc nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt nhau sự tò mò khó hiểu.
Godric búng tay, mặt đất trong phòng đột nhiên không ngừng rung lên, Harry ngồi trên sô pha không chú ý bị ngã xuống đất.
“Sao lại thế này?” Harry hơi mơ hồ nhìn nhìn bốn phía. Lúc này mặt đất đã đứng yên, Harry nháy mắt mấy cái cũng không biết rốt cuộc thì vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
“Sự chú ý không đủ, lực cảnh giác giảm xuống, Harry rốt cuộc thì nhóc đang làm sao vậy?” Rowena nghiêm túc hỏi, “Trong quá khứ nhóc không hề phạm sai lầm như vậy.”
“…” Harry nháy mắt mấy cái, dường như vẫn còn đang trong tình huống vừa nãy mà không kịp phản ứng.
“Harry.” Helga bất đắc dĩ vỗ trán, “Làm sao nhóc luôn thất thần thế hả?”
“Tôi?” Harry rốt cuộc cũng nói ra được một từ, cho dù là một từ đơn vô ý phát ra nhưng hiển nhiên ý thức của cậu cũng dần dần trở lại.
“Hiện tại cậu đang buồn bực chuyện gì vậy?” Rowena cười xấu xa, “Chẳng lẽ đang buồn bực về chuyện tình cảm sao?”
“Tình cảm?” Godric ngạc nhiên mở to mắt, “Harry vì nghĩ tới người trong lòng nên mới có thể ngẩn người sao?”
“Vớ vẩn, tôi mới không nghĩ tới Snape!” Nghe được lời của Godric, Harry theo bản năng phản bác, ngay sau khi nói ra thì lập tức che miệng mình lại.
Nhưng dù cậu che miệng mình cũng không còn kịp nữa, cậu vừa nói to như vậy, bốn người cũng không phải kẻ điếc, không thể nào không nghe thấy được.
Chỉ thấy Godric mở to hai mắt, “Nếu tôi nhớ không lầm thì Snape trong miệng cậu hẳn là giáo sư độc dược của cậu đúng không.”
“Nhưng lại là một vị giáo sư độc dược khiến cả trường phải sợ hãi.” Helga xen vào nói.
“Harry, thưởng thức của cậu thật sự là… độc đáo.” Rowena chậc lưỡi, có chút không thể tin được nhìn Harry, “Coi trọng ai chứ lại coi trọng một người cũng đủ làm ba của cậu.”
“Tôi không có.” Harry đau đầu nói, “Được rồi được rồi, tôi không phủ nhận dạo này đầu óc của tôi đều nghĩ tới anh ta, nhưng tuyệt đối không giống như mọi người đang nghĩ đâu.” Merlin à, dạo này cho dù nhắm mắt lại thì đầu óc cậu đều hiện lên cái hành động điên cuồng của bọn họ trong hầm ngày đó. Sao cậu lại để tất cả mọi chuyện xảy ra như thế chứ? Đầu óc cậu thật sự đã hôn mê mất rồi!
“Vậy thì rốt cuộc vì sao hả?” Rowena hứng thú hỏi.
Biết Rowena kiên trì muốn biết, hơn nữa chuyện này lại xảy ra ở hầm, chỉ cần là con rắn khắc trên cửa đã có thể cung cấp thông tin cho Salazar rồi. Hiện tại dù cậu không nói thì nhóm Salazar bọn họ vẫn có thể biết được, không nề hà Harry cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn thì hơn. Cũng đúng, một mình cậu buồn bã không bằng để bọn họ góp ý cho mình, cậu cứ ngẩn người như thế cũng không phải là biện pháp.
“Cậu nói, giáo sư của cậu tỏ vẻ có cảm tình với cậu, nhân tiện hôn cậu một cái để tỏ rõ lòng mình. Kết quả vì nụ hôn này làm cậu không biết làm thế nào mới tốt?” Godric trừng hai mắt, “Cậu là người đơn thuần nhất mà tôi từng gặp, thật sự đó.” Anh không khỏi cảm thán.
“Godric à…” Salazar cốc đầu Godric, “Harry vô cùng xấu hổ đó.”
Đúng thế, mặt Harry đã đỏ bừng, cậu đã cúi đầu xuống thấp không thể thấp hơn, không biết nên trả lời Godric thế nào nữa.
“Là Kẻ Được Chọn nổi tiếng của giới pháp thuật, sau nhiều năm như thế mà cậu vẫn còn đơn thuần đến vậy, tôi rất ngạc nhiên à nha.” Bất ngờ lúc này đây Rowena lại đồng ý với lời của Godric, “Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, nếu cậu thấy mình bị thiệt thì hôn lại chẳng phải là được rồi sao, cả ngày cứ mơ mơ màng màng như vậy là thế nào chứ.”
Hôn… hôn lại? Rowena, cô biết rõ cô đang đề nghị tôi đi hôn ai chứ hả, cô không cần phải làm tôi sợ đấy nhé! Harry nghe xong lời của Rowena dường như có xúc động muốn trợn trắng mắt, cậu vội vội vàng vàng nói dừng với bốn người, giống như chạy nạn rời khỏi nơi này.
“Cô lại dọa cậu nhóc chạy mất.” Helga nhìn bóng dáng Harry dần dần biến mất, trách Rowena.
Rowena dọa người chạy mất dép vô tội nhún nhún vai, “Làm sao tôi biết da mặt đứa nhỏ này lại mỏng vậy chứ. Nhưng nói thật, tự trong lòng tôi thấy nếu cậu nhóc cảm giác mình chịu thiệt thì nên hôn lại.”
“Chỉ sợ Harry không buồn bã vì chuyện này đâu.” Salazar bên cạnh thản nhiên mở miệng, “Chỉ sợ nhóc ấy đang buồn bực là có nên nhận phần tình cảm này hay không.”
“Severus Snape, trước đó chỉ biết một ít về người này nhưng vẫn không biết người này là người như thế nào, anh ta có xứng với người thừa kế của chúng ta hay không?” Godric đùa bỡn chén trà trong tay, “Chúng ta có nên tự đi điều tra trước không? Dù sao thì Harry bé nhỏ luôn rất tốt ở mọi phương diện nhưng trên phương diện tình cảm lại quá mức đơn thuần. Nếu Snape kia chỉ là xúc động nhất thời thì sao? Harry lại là người thừa kế của chúng ta, tôi đã coi nhóc ấy thành con trai của mình rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Godric vẫn nhìn Salazar.
Salazar bất đắc dĩ cười cười, anh búng tay một cái, dường như đang khởi động khế ước nào đó.
Một thoáng sau, mấy bóng ma xuất hiện trong phòng, bọn họ là hồn ma đứng đầu của bốn Nhà.
“Chủ nhiệm, ngài rốt cuộc cũng triệu hồi chúng tôi!” Nam tước Đẫm máu mặt luôn luôn không đổi khó nén kích động.
“Mẹ à, đã lâu không gặp người.” Helena di truyền được sự ưu nhã cùng đoan trang của Rowena, lại nhìn thấy người thân mình luôn mong nhớ lâu nay, tuy kích động nhưng vẫn khống chế được mình, cô lễ phép cúi đầu chào Rowena.
“Tìm mấy người là có chuyện cần phân phó.” Salazar chưa để cho bọn họ chậm rãi chào hỏi, đã thản nhiên mở miệng, “Từ hôm nay trở đi, cho đến khi ta nói dừng mới thôi, mấy người phải giúp ta theo dõi Snape.”
Không biết nhóm Rowena đang lo lắng cho mình mà quyết định, sau khi Harry về tới phòng ngủ vẫn ngây ngốc như trước, Draco nhìn bạn tốt đã ngây ngốc vài ngày, đẩy đẩy Blaise ở bên cạnh.
Blaise do dự trong chốc lát, vẫn bước lên mở miệng, “Harry…”
Harry lần này không ngẩn người quá sâu, cậu nghe được tiếng gọi của Blaise.
“Ừ?” Nhưng cậu trả lời có vẻ ỉu xìu.
“Cậu… còn đang nghĩ về chuyện Ông Kẹ của cậu hả?” Ông Kẹ của Harry tối đen như mực, bọn họ chỉ có thể nghe được những giọng nói lộn xộn, chỉ vì điều này thôi bọn họ thật sự không thể đoán được rốt cuộc nó có ý nghĩa gì. Nhưng hành vi của Ông Kẹ lại có thể thành công tạo ra một vẻ mặt sợ hãi cho bạn tốt, nhìn người bạn tốt mấy ngày nay không được yên lòng thì sẽ biết.
“Cái gì Ông Kẹ cơ?” Harry phản ứng mơ hồ hỏi. Hiển nhiên sau khi trải qua nụ hôn khiến cậu ngạt thở ở hầm thì Harry đã vứt nguyên nhân khiến cậu chạy tới đấy không còn một mảnh.
“Không phải cậu vì Ông Kẹ nên mới hoảng hốt nhiều ngày như thế sao?” Blaise khó hiểu hỏi, dường như toàn bộ người trong Slytherin đều biết thủ tịch Nhà của bọn họ ở trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vì đám mây đen khó hiểu làm cho tinh thần hoảng hốt vài ngày nay mà. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều đoán sai hết ư?
“Vì sao mình lại vì Ông Kẹ mà tinh thần hoảng hốt chứ?” Harry vẫn đang lơ mơ, cậu khó hiểu nhìn Blaise.
Blaise vỗ trán mình một cái, tất của Merlin, vậy rốt cuộc mấy ngày nay bọn họ lo lắng là vì cái gì vậy hả?
“Được rồi Harry, chúng mình không muốn đoán tiếp nữa,” Draco bất đắc dĩ vỗ vai Harry, “Tuy rằng nhóm Slytherin cần phải để bạn của mình có một không gian riêng tư, nhưng tha thứ cho mình, Hermione đã tìm chúng mình hỏi rất nhiều lần về chuyện của cậu, nếu ngày mai mình không thể đưa cho cô ấy một đáp án thì mình và Blaise sẽ xong đời luôn đó.”
Harry nháy nháy đôi mắt xanh biếc, không chịu nói ra.
“Harry James Potter.” Draco nhịn không được nghiến răng, “Hôm nay tốt nhất cậu phải cho mình một lời giải thích!”
“Được rồi Draco à, bên Hermione thì tự mình sẽ nói, không cần lo lắng.” Harry cuối cùng thở dài một hơi, “Mình phải cần một chút thời gian để sửa sang lại ý nghĩ của mình cho tốt đã, như vậy mới có thể hiểu được rốt cuộc thì mình nên mở miệng như thế nào.”
“Vậy được rồi.” Nhìn đôi mắt của Harry tràn đầy sự mỏi mệt, Draco và Blaise cuối cùng không ép Harry nói ra sự phiền não của mình nữa, “Nhưng Pansy và Hermione thì nhờ cậu tự đi nói đấy.” Hai vị đại tiểu thư kia một khi nóng giận là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Thật ra để ứng phó với Hermione và Pansy trẻ tuổi này thì thật sự rất đơn giản với Harry. Chỉ cần cậu nhìn qua không còn suy sút và linh hồn bay ra bên ngoài như trước đó nữa, cộng thêm vài lời nói dối thiện ý thì dù Hermione và Pansy có khó hiểu cũng sẽ lựa chọn không gặng hỏi tiếp khi cậu rốt cuộc cũng bình thường trở lại. Nhưng nếu đối mặt với hai người đã trải qua chiến tranh thì Harry sẽ không dễ dàng được bỏ qua như vậy, nhất là Hermione, vị nữ phù thủy này đã trải qua chiến tranh khôn khéo đến đáng sợ, rất nhiều chuyện dường như đều dựa vào trực giác mà tìm ra chân tướng.
Chuyện Harry hoảng hốt tạm thời bỏ qua, Harry quyết định dạo này khi nhìn thấy Snape thì cách xa một chút, cậu định lấy tâm tính của đà điểu mà quyết định đi một bước thì hay một bước.
Rồi sau đó trên lớp Tiên tri của giáo sư Trelawney, Harry lại trở thành ‘học trò cưng’ của vị giáo sư Trelawney này. Cho dù lúc này không phải vì ‘con chó lớn’, Trelawney vẫn cho cậu một lời tiên đoán tử vong.
Người chọn môn học Tiên tri không coi là quá nhiều nhưng có một số việc thường thường ngay lúc mở đầu chỉ cần một người chứng kiến là đã có thể lan truyền cho mọi người đều biết, cho nên chưa đến nửa ngày thì tin tức Harry ‘sẽ chết’ nhanh chóng truyền khắp trường học.
Vì thế lúc này đây mọi người coi như ‘hiểu được’ vì sao tinh thần Harry lại hoảng hốt trước đó, hóa ra là ‘sắp chết’.
Đối với ánh mắt đồng tình không hiểu ra sao chiếu vào người mình, Harry chỉ có thể bất đắc dĩ trợn trắng mắt bảo trì im lặng. Haizzz, làm bọn họ hiểu lầm kiểu này cũng tốt hơn là cậu nói sự thật ra ngoài, cậu vẫn nên bảo trì im lặng thì hơn.
Trong lúc này, Harry bắt đầu âm thầm sử dụng cái Xoay Thời Gian giúp Tom tạo ra một cơ thể mới. Quá trình này cần phải có sự kết hợp từ độc dược lẫn pháp thuật, vốn là định nhờ Snape giúp đỡ nhưng xảy ra chuyện như vậy, Harry tạm thời không muốn ở cùng Snape một mình một chỗ nữa, cho nên cậu chỉ có hỏi thiên tài độc dược Godric mà thôi.
Ngàn năm về trước Godric là một bậc thầy độc dược, anh biết rất nhiều phương pháp điều chế độc dược mà đến nay đã bị thất truyền. Độc dược mà Harry định dùng cho Tom dưới sự đề nghị của Godric đã đơn giản hóa đi nhiều, nhưng hiệu quả lại tốt hơn cả phương án đã được đưa ra trước đó. Càng quan trọng hơn là độc dược đó rất dễ điều chế, cái nó cần duy nhất là pháp lực khổng lồ rót vào mới có thể phát huy được hiệu quả của độc dược.
Đối với Harry không quá hiểu về độc dược mà pháp lực lại cường đại hơn người khác thì đó lại là một lựa chọn không gì tốt hơn.
Đương nhiên, chuyện Harry tới phòng chứa để điều chế độc dược không nói cho Tom biết. Trước khi được bốn người sáng lập cho phép, cậu sẽ không thể để cho bất kỳ ai biết được sự tồn tại của bốn người.
Nhưng rất nhanh tác dụng phụ do Harry sử dụng cái Xoay Thời Gian biểu hiện ra, bởi vì sử dụng quá mức cái Xoay Thời Gian – ngoại trừ Harry học tập độc dược do Godric dạy còn phải cùng Hermione lên vài lớp khác nữa – làm cho tinh thần Harry cực kỳ mất tập trung. Tuần thứ tư sau khi khai giảng, dưới tình huống ngay cả Draco cũng chưa kịp phản ứng, lúc điều chế độc dược, Harry theo bản năng đưa vào pháp lực luyện tập ở trong phòng chứa, hậu quả làm nổ vạc của mình, nhân tiện làm cho một đầu tóc mềm mại của Draco đang đứng bên cạnh cậu cũng toàn bộ bị dựng thẳng lên.
– Hết chương –
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, không biết Nam tước Đẫm máu Barrow rốt cuộc là thời đại nào nhưng Nguyệt Nguyệt quyết định để ông ta trở thành thế hệ học sinh đầu tiên của Slytherin.