—oo—
Harry không ở hầm quá lâu thì về phòng sinh hoạt chung Slytherin, cậu biết mình được chọn khiến nhóm Slytherin đều cảm thấy tự hào, bên trong Slytherin sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.
Không ngoài dự đoán của Harry, trong phòng sinh hoạt chung Slytherin đã đứng đầy người, thoạt nhìn mọi người đều đang đợi cậu trở về.
Nhìn nhìn những thứ đặt trên bàn trong phòng sinh hoạt chung, Harry biết tuy bọn họ đã được các thủ tịch từng năm cho phép, nhưng Harry chưa đến thì bọn họ vẫn không dám động.
“Mọi người đều ở trong này sao.” Harry nhìn nhìn nhóm rắn nhỏ vẻ mặt tươi cười đứng cùng một chỗ, mỉm cười hiền hòa.
“Thủ tịch.” Draco đại diện cho toàn bộ Nhà đứng dậy, “Có lẽ cậu sẽ cho phép chúng tôi tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ.”
“À, đương nhiên rồi, quán quân ở trường học của chúng ta, quả thật là một sự kiện đáng để chúc mừng, phải không nào?” Harry hiền hòa nói, “Nhưng trước đó tôi muốn nhắc nhở các bạn một lần, phải nhớ kỹ, quán quân là cả Hogwarts, không chỉ là Slytherin.”
Harry còn nhớ rõ năm thứ tư khi có hai vị quán quân thì Nhà Hufflepuff và Gryffindor đều vui mừng còn bên Slytherin lại khó chịu vì Harry là quán quân, thật sự cậu không muốn xảy ra loại tình huống này lần nữa, nếu không những luận văn khiến bọn nhỏ viết thật sự chẳng còn nghĩa gì cả.
“Đã hiểu!”
Cho dù là tiệc chúc mừng thì nhóm Slytherin vẫn không quên lễ nghi chính mình, đây đã ăn vào tận trong xương cốt họ, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều biểu hiện sự lịch sự trang trọng.
Nhưng không thể phủ nhận bọn họ thả lỏng hơn nhiều so với bình thường, ít nhất nhóm rắn nhỏ bình thường ngẩng cao đầu lúc này đều lộ ra nụ cười, đã không còn sự lạnh nhạt xa cách thường ngày.
Cảm thấy mình cần tìm một ít đồ uống giải khát, Harry vừa mới muốn đứng lên đã cảm giác được chân mình bị một vật thể mềm nhũn bò lên.
[Harry.] Không đợi cậu phản ứng lại, giọng của Heleba đã vang lên.
[Heleba?] Hơi ngạc nhiên Heleba lại đến, Harry nâng tay lên ý bảo nó đến trên tay mình, thuật tiện ếm cho bản thân một thần chú xem nhẹ, [Sao ngươi lại tới đây?]
[Nagini bảo tôi nhắn cho cậu.] Heleba phun phì phì, [Tom hiện đang ở văn phòng hiệu trưởng, cậu cần qua đó một lát.]
Tom đang ở văn phòng hiệu trưởng? Phản ứng đầu tiên của Harry là chuyện về Thi đấu Tam Pháp thuật, cậu gật gật đầu ý bảo mình đã hiểu, Heleba cũng không nói gì quấn quanh trên tay cậu không động đậy nữa.
“Harry?” Draco đang nói chuyện phiếm với Blaise phát hiện Harry phải rời khỏi phòng sinh hoạt, hơi khó hiểu gọi cậu lại.
“Tôi muốn tới phòng hiệu trưởng một lát, các bạn cứ tự nhiên đi nhé,” Harry cười nói, “Tuy ngày mai không cần lên lớp nhưng tôi hy vọng các bạn có thể nhớ rõ thời gian trong đầu.” Loại chúc mừng nho nhỏ này không cần phải thâu đêm suốt sáng.
Draco hơi do dự, hỏi, “Đêm nay cậu… còn tới hầm hả?”
“Có lẽ thôi.” Nếu Tom mang đến tin tức quan trọng thì cậu cần phải tìm Sev thảo luận.
Sắc mặt Draco dường như thay đổi, miệng cậu khép rồi lại mở nhưng không thể nói cái gì, Harry đầy mặt khó hiểu nhìn cậu, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định nuốt nghi vấn của mình xuống ngược lại nói cái khác, chỉ là giọng điệu còn run rẩy hơn cả lúc trước, “Không, không có gì, gặp cậu sau.”
Harry không hiểu nổi nhìn Draco cứ thế xoay người đi nói gì đó với Blaise, dường như hai người đều thay đổi sắc mặt, nhưng Harry thật sự không biết dạo này họ đang buồn bực cái gì, chẳng lẽ buồn bực chuyện của thanh thiếu niên sao?
Người nào đó đã sớm qua giai đoạn thanh thiếu niên nghi vấn đi ra khỏi phòng sinh hoạt.
Xem ra cần nói cho Sev nên chú ý một chút tới tình huống con đỡ đầu nhà mình, thời kỳ thanh thiếu niên phản nghịch nếu xử lý không tốt sẽ làm cho quan hệ giữa chúng với người lớn càng trở nên tồi tệ.
Người nào đó hoàn toàn nghĩ sai hướng vừa đi về phía văn phòng hiệu trưởng vừa suy nghĩ sâu xa.
Trong phòng hiệu trưởng, không chỉ Tom ở đó mà còn có Regulus Arcturus.
Sắc mặt Regulus Arcturus nhìn tốt hơn nhiều so với lúc Harry nghỉ hè, hiển nhiên không còn dính dáng gì tới bộ dáng gầy yếu như một bộ xương khô, da trắng bệch lúc trước nữa.
Nhưng bộ dáng anh còn đang duy trì tại mười sáu tuổi, Harry đoán có lẽ khi bị Âm Binh kéo vào đáy hồ thì nước độc đã ngấm vào trong cơ thể này quá sâu ngưng lại quá trình phát triển, nếu Harry chậm một chút nữa thôi thì đoán rằng ai cũng không thể cứu được Regulus Arcturs nữa.
Cho tới bây giờ giải độc Âm Binh cơ thể Regulus Arcturus mới chậm rãi phát triển, nhưng pháp lực anh cũng rất yếu, đoán là mười mấy năm này đều dùng pháp lực chống cự nọc độc Âm Binh khuếch tán rồi.
Harry đã từng nhận xét, cho dù cuối cùng pháp lực Regulus Arcturus có mạnh hơn thì cũng chỉ có thể khôi phục đến gần như cũ là cao nhất. Cộng thêm Regulus Arcturus không thể sử dụng pháp thuật hắc ám, nếu sử dụng sẽ tạo cho anh thương tổn rất lớn thậm chí còn có thể biến thành Squib, hơn nữa trước khi cơ thể và pháp lực anh ổn định lại thì phải thường xuyên uống rất nhiều độc dược.
Nhưng Harry không để Tom giao chuyện này cho Severus, tuy Harry biết chỉ cần Tom mở miệng thì Severus nhất định sẽ làm, nhưng nhìn Severus bình thường vất vả như vậy nên Harry đã cảnh cáo nhiều lần Tom không được đi tìm người yêu giúp đỡ.
Về phần độc dược Regulus Arcturus thì ai làm?
Vớ vẩn, khi Tom đến trường nhưng toàn là học sinh xuất sắc, tài nguyên tốt như vậy nếu không dùng thì chẳng phải quá lãng phí sao? Lại còn làm độc dược cho Regulus Arcturus thì anh ta có lý do lười biếng nữa hả?
Làm độc dược trong thời gian dài thì tốn rất nhiều, nhưng may mắn gia tộc Black tuy rằng biến thành như vầy nhưng tiền của bọn họ đều ở trong Gringotts, hơn nữa quý tộc lâu đời cho dù xuống dốc cũng nhiều tiền hơn người bình thường, tự nhiên không cần phải lo lắng gì về tài chính. Huống chi trước khi điên cuồng thì Voldemort cũng mở vài hầm bạc trong Gringotts, chính hắn đã thiết trí thần chú trong hầm bạc, cho dù có chìa khóa cũng không có nhiều tác dụng. Tom đi một chuyến tới Gringotts đem tiền trong mấy cái hầm bạc đấy chuyển toàn bộ tới gia tộc Riddle.
“Giáo sư Dumbledore, Tom,” Harry chào hai người, “Rael, dạo này thấy thế nào?” Tuy Regulus Arcturus là em trai chú Sirius, nhưng vì hiện tại Regulus Arcturus thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn Harry hai ba tuổi nên tự nhiên thân thiết hơn, cộng thêm Regulus Arcturus biết Harry cứu mình nên cũng có cảm tình với Harry, đương nhiên chơi thân với Harry, thường xuyên qua lại, hai người cũng bắt đầu gọi tên cúng cơm của nhau.
“Những triệu chứng không ổn cũng đã hết rồi.” Regulus Arcturus hiền hòa nói, còn giật giật tay mình cho Harry xem.
Khi Regulus Arcturus tỉnh lại hoàn toàn không thể động đậy, vì thân thể anh đã cứng ngắc mười mấy năm. Trong một tuần khi anh tỉnh lại, Tom và Sirius đều tự tay giúp anh hoạt động tay chân, một tuần sau anh mới có thể thoáng động đậy cơ thể của mình, “Nghe nói em trở thành quán quân, chúc mừng nhé.”
“Anh sẽ tới quan sát trận đấu sao?” Harry hỏi, “Hoạt động nhiều cũng tốt.”
“Đây đúng là cái mà chúng ta cần phải thảo luận bây giờ,” Cụ Dumbledore cười nói, “Gần đây thân thể Remus không tốt chút nào, ngoại trừ mấy ngày trăng tròn thì cậu ấy có vẻ bị cảm rất nặng, Sirius đã viết rất nhiều thư đề nghị thầy phải cho Remus nghỉ ngơi,” Cụ Dumbledore sờ sờ mũi mình, vùi đi đám Thư Sấm mà Sirius gửi, đây cũng chẳng phải chuyện nổi bật gì.
“Hơn nữa, thầy có nhận được tin, Umbridge đã xuất viện, ngày mai bà ta sẽ trở lại.” Cụ Dumbledore không có cảm tình gì nói, dù sao thì cho dù ôn hòa thế nào cụ cũng không thể thích được mụ cóc hồng phấn kia được.
“Mụ ta phải về đây?” Harry nhướng mày, “Lần này lấy thân phận gì ạ?”
“Vẫn là kiểm soát viên cao cấp,” Cụ Dumbledore nói, “Kiểm tra xem chúng ta có dạy các trò một ít thứ ‘không nên dạy’ thuận tiện kiểm tra trình độ dạy học của từng giáo sư xem có thích hợp làm việc ở Hogwarts hay không.” Cụ để Harry lại đây chủ yếu là muốn nói cho Harry chuyện này, để Harry chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút.
Fudge thật đúng là tích cực suy nghĩ. Harry cười lạnh, “Vì sao mụ không tự mình đi kiểm tra mụ có đủ tư cách làm kiểm soát viên cao cấp hay không vậy?”
“À, chúng ta vĩnh viễn không thể đoán đầu óc bộ trưởng khác hẳn với người bình thường đang tràn ngập cái tư tưởng dạng khỉ gió gì.” Tom bên cạnh cảm thán.
“Ý của Rowena là thông qua Umbridge đạp Fudge xuống dưới,” Harry dùng ngón trỏ chỉ mặt bàn, “Xem ra chúng ta còn cần phải đi tìm mụ bọ cái kia.” Khi kiểm tra đũa phép thì chính mình hẳn có thể gặp cô ta rồi, “Vậy chức vị Remus ai sẽ thay thế?”
“Trò cảm thấy Tom thế nào?” Cụ Dumbledore đề nghị, “Tom có năng lực này, hơn nữa nếu trò ấy ở trường học thì có thể đề phòng được Barty con mọi lúc mà Umbridge cũng không thể được lợi ích gì từ bên trò ấy cả.”
“Lựa chọn không thể tốt hơn,” Harry nói, “Con nhớ rõ Tom toàn là học sinh xuất sắc cả, có một vị học sinh xuất sắc như vậy vào Hogwarts thì trình độ dạy học ở Hogwarts có lẽ cũng lên một tầng cao mới, cho đến sau khi giải quyết xong chuyện Barty con thì có lẽ Tom có thể làm được giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Con nhớ rõ anh ấy vẫn từng muốn xin làm chức này. Khi đó thì đoán chừng thân thể chú Remus cũng tốt lên rồi.”
“Chức vị kia có lực hấp dẫn rất lớn đối với tôi.” Tom thẳng thắn nhìn cụ Dumbledore, “Hiệu trưởng, ý ngài thì sao?”
“Thầy ghét mỗi năm đều phải đi tìm một vị giáo sư lắm rồi.” Cụ Dumbledore chớp mắt mấy cái, “Nếu Tom trò có thể đánh vỡ lịch sử này thì thầy sẽ đồng ý trước.”
“Đương nhiên, tôi rất tin tưởng vào mình.” Lời nguyền này do chủ hồn hạ, thì hiện tại anh ta đánh vỡ cũng không phải không thể.
Không nghĩ tới sống lại một lần thì chính mình lại có thể hoàn thành giấc mơ nhiều năm về trước, cho dù hiện tại anh ta không phải là thiếu niên tràn đầy sức sống nhưng ghế giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là thứ mà anh ta muốn cho tới tận giờ. Cho dù ở rất nhiều phương diện thì anh ta càng thích hợp với Bộ Pháp thuật hơn.
“Vậy hiện giờ chúng ta đều cần một giấc mơ đẹp chứ?” Cụ Dumbledore nhìn thời gian, “À, đúng rồi, thầy đã quên mất một chút,” Cụ vỗ vỗ đầu mình, “Tôi đã sắp xếp nơi ở cho thầy rồi, ở ngay cạnh hầm, hiện tại thầy có thể vào đó ở, hơn nữa chúng ta không phản đối giáo sư mang theo người nhà vào, giáo sư Riddle.” Cụ chớp chớp mắt với Regulus Arcturus, Regulus Arcturus đỏ bừng mặt, vội vã rời khỏi phòng hiệu trưởng, Tom nén cười đuổi theo.
“Vậy, con cũng trở về, giáo sư, chúc thầy có giấc mơ đẹp.” Harry chúc ngủ ngon cụ Dumbledore, đi ra đến hành lang, cậu dường như thấy được một người đàn ông tóc vàng đi ra từ một căn phòng…
Hiệu trưởng, rất vui vì thầy đã tìm lại được trân bảo của mình.
Harry không về phòng sinh hoạt chung, trực tiếp tới hầm, cậu cảm thấy dạo này mình rất thích chạy về hầm, hơn nữa thích ở lỳ trong đó không đi ra.
Trong phòng ngủ Slytherin, Draco vẫn đợi tới mười một giờ, Harry vẫn chưa trở về, cậu nhìn chiếc giường trống trơn của Harry, biểu tình trên mặt thay đổi.
Blaise tới bên cạnh vỗ vỗ vai cậu, thở dài, “Chấp nhận đi, cậu thật sự có thêm một người mẹ đỡ đầu.”
Draco lộ ra biểu tình khóc tang trước mặt bạn tốt mà người ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy, “Rốt cuộc bọn họ bắt đầu từ khi nào vậy chứ?”
Ngày tiếp theo, mọi người tới lễ đường ăn sáng lại thấy được một bóng người quen thuộc trên dãy bàn giáo sư.
Là Umbridge!
Chẳng qua hiện tại mụ không hồng phấn toàn thân nữa, nghe nói từ sau chuyện kia thì mụ đều mẫn cảm nặng với tất cả những gì có liên quan tới màu ‘hồng’, chẳng qua bộ dáng hiện tại của mụ cũng không dám để người ta khen tặng.
Vì hiện tại cả người mụ đều là màu xanh lá cây!
– Hết chương –