Sau khi ra khỏi viện phúc lợi, Úc Ý tìm một nhà hàng kiểu Trung ăn trưa với Đường Mật.
Trong nhà hàng trang trí phong cách cổ kính, trong phòng bao bọn họ đang ngồi còn có cả một hòn giả sơn loại nhỏ. Úc Ý gọi món xong, hỏi Đường Mật: “Em vẫn đang dạy Bạch Tiêu làm bánh à?”
Đường Mật gật gật đầu: “Vâng ạ, chị ấy chi học phí hào phóng lắm, cứ tiếp tục như thế chẳng mấy chốc mà em tích đủ tiền vốn khởi động để mở tiệm bánh ngọt rồi!”
Đường Mật nói xong mới giật mình nhớ ra, Oh No, cô lại có thể nói thẳng toẹt không hề đề phòng trước mặt sếp lớn chuyện bản thân có ý định nhảy việc!
Cô hơi thấp thỏm nhìn trộm Úc Ý, trên mặt anh không hề có vẻ gì không vui: “Trước đây anh nghe La Hạo kể em chuyện em muốn mở tiệm bánh rồi, con người có mục tiêu theo đuổi là chuyện tốt.”
Đường Mật chớp chớp mắt: “Anh nghĩ như thế thật?”
“Ừ. Dù trên cương vị ông chủ của Úc thị, anh không hi vọng mất đi một nhân viên ưu tú như em, nhưng đồng thời anh cũng không hi vọng bản thân hạn chế sự phát triển của nhân viên, huống hồ em còn là bạn gái anh nữa.”
Đường Mật mím môi bật cười, nhìn anh không nói gì.
Úc Ý tiếp tục: “Có điều anh đã nói chuyện của chúng ta cho Bạch Sách, chắc giờ Bạch Tiêu cũng biết rồi.”
Con người Đường Mật khẽ động, nghĩ một hồi bảo: “Bạch Tiêu thích anh phải không?”
Úc Ý trầm ngâm giây lát, đáp: “Bố mẹ anh đích thực có cho rằng cô ấy là phái nữ thích hợp nhất với anh, nhưng như lúc trước anh bảo em đó, hôn nhân của anh không phải con bài cho sự nghiệp, anh nghĩ chắc Bạch Tiêu có thể hiểu ý anh.” Nói đến đây anh hơi ngừng lại rồi tiếp tục: “Anh chỉ lo em với cô ấy tiếp xúc sẽ không tự nhiên, nếu bởì chuyện này mà em không thể tiếp tục dạy cô ấy làm bánh, anh có thể bổ vào khoản tiền em bị tổn thất, tính luôn vào lương em.”
Đường Mật ngốc người ra: “Ý của anh là tăng lương cho em?”
“Ừ.”
“Tăng với lý do gì?”
Úc Ý hỏi lại như lẽ đương nhiên: “Anh tăng lương cho nhân viên cần lý do gì?”
Đường Mật: “…”
Không hổ là “tổng tài bá đạo”.
Cô nhún nhún vai, nói với Úc Ý: “Thực ra em thì chẳng sao, chỉ có Bạch Tiêu chắc sẽ không đồng ý để em dạy tiếp nữa. Em sẽ liên hệ với chị ấy sau, nếu đúng là chị ấy đá em thật… anh cũng không cần bồi thường cho em đâu, lương bây giờ em cầm cũng đã thấy hơi chột dạ rồi đây.”
Úc Ý hình như không hiểu lắm: “Là sao?”
“Anh không biết thật á? Lương của em hình như tháng nào cũng cao hơn tháng trước một chút.”
Úc Ý cúi đầu, nâng chén trà cổ nhấp một ngụm trà xanh.
Đường Mật híp nửa mắt quan sát anh: “Không phải tháng nào anh cũng trộm tăng lương cho em đấy chứ?”
Úc Ý vẻ mặt thẳng thắn: “Sao có thể, chắc là tiền thưởng mỗi tháng của em tăng cao hơn thôi.”
Đường Mật nhìn anh cười như không cười gật gật đầu, nhân viên phục vụ đúng lúc đi lên đưa món, hai người bèn kết thúc đề tài này.
Bữa cơm ăn đến mãi giờ mới xong, Úc Ý lại đưa Đường Mật đi một vòng xong quay về công ty. Đường Mật về thẳng nhà, buổi sáng dạy các bạn nhỏ làm bánh ra khá nhiều mồ hôi, cô tắm qua cho thoải mái rồi về phòng ngủ đánh một giấc.
Lúc tỉnh dậy Phó Tân đã đi làm về, Đường Mật mặc đồ ngủ đi ra phòng khách, Phó Tân nhíu mày oán trách: “Đường Đường, càng ngày mày càng lười rối đấy mày biết không! Mày lại không nấu cơm!”
Đường Mật vô tội chớp chớp mắt: “Tao đang đợi mày về mời tao đi ăn đây.”
Phó Tân xì một tiếng: “Cho tao một lý do mời mày ăn trước đã.”
Đường Mật đáp: “Bởi vì tao đã giúp mày hẹn được vụ phỏng vấn Úc tổng.”
Thân hình Phó Tân cứng đờ lại, động tác slow motion nhấc tay lên, đặt trên vai Đường Mật: “Mày nói gì cơ?”
“Úc tổng đã đồng ý cho mày phỏng vấn, nhưng thời gian có lẽ không lâu đâu, anh ấy bảo sắp xếp xong sẽ liên lạc lại với tao.”
“Ôi đờ mờ đây là sự thật ư! Mày mau mau véo tao một phát đi.”
Đường Mật thích nhất chính là yêu cầu kiểu này, nhấc tay véo mạnh một phát không lưu tình trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của cô nàng.
“Auuu!” Phó Tân hai mắt đẫm lệ gạt tay cô ra: “Mày mạnh tay thế! Lúc trước bọn chủ nợ đuổi tao cũng không dùng đến biện pháp mạnh như mày đâu!”
Đường Mật đáp: “Càng đau càng thật chứ sao, nghĩ xem lát đi ăn gì đi.”
Nghĩ đến cuộc phỏng vấn đã đến tay, Phó Tân lập tức quên ngay đau đớn, tay phải phóng khoáng nhấc lên, khoác vai Đường Mật bảo: “Chị đây chuẩn bị lọt vào hàng ngũ Bạch Phú Mỹ() đến nơi rồi, mời em đi ăn tôm cay dưới lầu nhé!”
Đường Mật bĩu môi: “Bạch Phú Mỹ mà ăn cái đấy?”
()Bạch Phú Mỹ: trắng, xinh, giàu; giống với Cao Phú Soái của phái nam.
Phó Tân đáp: “Sao mày có thể coi thường tôm cay thế nhỉ! Mày có biết lúc tao bị bọn đòi nợ bức đến đường cùng tao khát khao được ăn một miếng tôm như nào không!”
Đường Mật hất cánh tay của cô nàng ra, quay về phòng ngủ thay quần áo. Phó Tân đi theo sau đứng trước cửa phòng, nhìn cô đầy tò mò: “Đường Đường, mày làm thế nào mà khiến Úc tổng đồng ý nhận phỏng vấn vậy?” Hỏi xong, lại tự mình giải đáp: “À không, nhất định là vì tao quá đẹp nên Úc tổng mới nhận lời.”
Đường Mật: “…”
Để không ảnh hưởng đến tâm trạng một lát nữa ăn tôm cay, Đường Mật nghĩ chuyện cô và Úc Ý đang yêu đương tốt nhất vẫn nên để hôm khác nói với Phó Tân.
Ba ngày sau, La Hạo gọi điện cho Đường Mật, bảo cô thời gian phỏng vấn đã sắp xếp xong, nhưng chỉ có hai mươi phút.
Hai mươi phút này, đã định trước sẽ không là hai mươi phút bình thường. – Phó Tân ôm máy ảnh, khuôn mặt kiên định đứng dưới chân tòa nhà Úc thị, nói với bản thân như vậy.
Cô nàng giống kiểu chiến sĩ chuẩn bị xuất chinh bước lên chiến trường, từng bước từng bước đi vào cửa lớn, sau đó bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.
“Cô làm gì đó?” Anh bảo vệ vẫy cánh tay dài, quan sát cô trên dưới.
Phó Tân giơ giơ chiếc máy ảnh trên tay, giận giữ bất bình: “Tôi đến phỏng vấn Úc tổng đó!”
“Phỏng vấn Úc tổng? Hẹn trước chưa?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy vì sao chúng tôi chưa nhận được thông báo?”
“Đó là do các anh làm ăn không nên hồn, sao các anh còn không biết ngượng hỏi tôi!”
Bảo vệ co rút khóe miệng, bảo cô đứng nguyên tại chỗ chờ, bản thân gọi điện hỏi xem. Phó Tân khẩn trương theo dõi anh ta, thấy cúp điện thoại bèn hỏi: “Sao rồi? Có phải tôi được lên rồi không?”
Bảo vệ đáp: “Thư ký của Úc tổng nói không nhận được hẹn phỏng vấn nào.”
“Sao có thể!” Phó Tân không tự chủ đề cao âm lượng: “Là chính miệng Úc tổng của các anh đồng ý!”
Bảo vệ thấy cô kích động thế, nói đầy vẻ sâu xa: “Cô nhóc, ngày nào cũng có cánh báo chí truyền thông muốn đến phỏng vấn Úc tổng, các cô đừng cho rằng bọn tôi trông có vẻ đầu óc đơn giản mà đục nước béo cò.”
Phó Tân: “…”
Cô ôm máy ảnh đứng tại chỗ một lúc, sau đó xông thẳng vào trong. Bảo vệ nhanh tay nhanh mắt ngăn được cô lại, Phó Tân còn cố liều mạng chen vào: “Thả tôi ra! Tôi đã hẹn được rồi mà! Các anh có biết chỉ một hiểu lầm của các anh có thể giết chết tâm hồn, kết thúc sinh mệnh của một thiếu nữ không!”
Tiếng gào rát cổ bỏng họng vang vọng trong tai, bảo vệ thậm chí đã có khoảnh khắc bắt đầu tự cảnh tỉnh nhân sinh của bản thân.
“Chuyện gì?” Một giọng nam đột nhiên truyền đến, giọng nói mang theo vẻ không vui rõ rệt, nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Phó Tân và bảo vệ đều dừng lại, bảo vệ nhìn hướng người tới, mừng như bắt được ngọn cỏ cứu mạng: “La trợ lý, cô nhóc này nằng nặc đòi vào phỏng vấn Úc tổng, ngăn cũng không ngăn được!”
La Hạo thuận thế nhìn hướng cô gái đứng cạnh bảo vệ, do màn tranh chấp vừa rồi, mặt cô đỏ rực lên, nhìn y hệt quả táo: “Cô là Phó Tân?”
Phó Tân thở hổn hển, chỉnh lại đầu tóc rối loạn của mình: “Là tôi, tôi đã hẹn trước rồi, nhưng anh ta cứ nói tôi chưa hẹn được.”
Ánh mắt La Hạo khẽ động, quay đầu nói với bảo vệ: “Cô ấy quả thực có hẹn trước, là do tôi tự mình đặt lịch, chắc thư ký bên kia có chút sai sót.”
“Ờ, thì ra là vậy.” Bảo vệ gật gật đầu, nói với Phó Tân: “Xin lỗi nha, cô bé, suýt nữa đã bóp chết tâm hồn của cô.”
Phó Tân: “…”
Cô làm ra vẻ hất hất tóc, hừ một tiếng, đi vào trong một cách kiêu ngạo sang choảnh.
La Hạo đi trước dẫn đường cho cô, sau khi hai người đi vào thang máy chuyên dụng cho Tổng giám đóc, Phó Tân nhìn anh chàng, nói: “Anh là trợ lý của Úc tổng à?”
La Hạo cười đáp: “Phải, vừa nãy ngại quá.”
“Không sao không sao, con người tôi ấy à, khuyết điểm lớn nhất là quá mức hiền lành.”
La Hạo cười nhẹ một tiếng không nói gì, cửa thang máy mở ra, hướng thẳng phía nơi làm việc của thư ký.
Trợ lý nhìn thấy La Hạo, lễ phép nói: “Chào La trợ lý.”
La Hạo gật nhẹ đầu, đi lên phía trước bảo: “Hôm nay Úc tổng có cuộc hẹn phỏng vấn, tôi đã báo cho Tang Lan, cô không biết à?”
Thư ký ngây ra, ngại ngùng nhìn anh: “Vô cùng xin lỗi ạ, chắc lúc bàn giao công việc với cô ấy có chút sơ suất.”
La Hạo đáp: “Về sau chú ý vào nhé, đừng để xảy ra chuyện như này nữa.”
“Vâng ạ, vô cùng xin lỗi.”
Phó Tân ở một bên theo dõi toàn bộ một màn này mắt lóe ánh sao, ôi mẹ nó chứ trợ lý của Úc tổng mà đã ngầu thế này chẳng phải Úc tổng còn ngầu đến mức bay lên mất à!
La Hạo nói với thư ký xong, quay đầu bảo Phó Tân: “Phòng làm việc của Úc tổng ở bên kia, tôi dẫn cô qua đó.”
“Được ạ, cảm ơn anh!” Phó Tân lắc mông vui vẻ đi theo, thư ký kịp thời ấn điện thoại nội bộ, báo cáo với Úc tổng phóng viên phỏng vấn đã tới.
La Hạo dẫn Phó Tân vào phòng xong liền ra ngoài, trước khi đi còn không quên nhắc cô chỉ có hai mươi phút.
Phó Tân không giấu nổi kích động nhìn Úc Ý ở phía đối diện, dùng nghị lực cực đại mới ngăn nổi bản thân không nhào lên: “Chào anh Úc tổng, tôi là Phó Tân, vô cùng cảm ơn anh đã nhận lời mời phỏng vấn của tạp chí chúng tôi.”
Úc Ý gật gật đầu: “Chào cô, bởi thời gian có hạn, cô có câu hỏi gì thì cố gắng hỏi nhanh nhé.”
Phó Tân thuận theo lời anh, nghĩ cũng không nghĩ ngợi gì đã bật ra: “Xin hỏi Úc tổng, anh có bạn gái chưa?”
Úc Ý hơi ngửa đầu, nhìn cô nàng một cái, sau đó bình thản đáp lời: “Có.”
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phó Tân, nỗi kích động và sung sướng khi được gặp Úc tổng giờ phút này lần lượt rút đi, để lại trong cô duy nhất chỉ còn một thế giới sụp đổ.
Úc tổng vậy mà đã có bạn gái? Sao có thể? Tuyệt đối không thể! Nhất định là Úc tổng đang trêu cô!
Thế là Phó Tân lại hỏi như lên cơn điên: “Bạn gái của anh là ai!”
Úc Ý đáp: “Đường Mật.”
Hết chương