Tôn Ngộ Không ngầm hiểu, đồng thời cũng thấy kỳ quái rằng tại sao sư phụ lại biết đó là yêu quái, thật lợi hại, thảo nào làm sư phụ!
- Con gái ơi, con đang ở đâu vậy?
Lão bà bà đi càng lúc càng gần, dần tới trước đám người Đường Tăng, gọi tới khàn cả giọng.
- Ôi chao, chắc chắn là cô bé vừa nãy bị đại sư huynh đánh chết rồi! Giờ cha mẹ người ta mò tới tìm tận cửa này!
Trư Bát Giới nói to.
Đường Tăng liếc Trư Bát Giới một cái, con heo này quả nhiên chả làm được gì thành công, chỉ giỏi phá hoại.
Nhưng lão bà bà kia lại như không nghe thấy, thấy nơi này có người thì đi tới hỏi:
- Các người có thấy con gái của ta không?
Đường Tăng cười khẩy trong lòng, Bạch Cốt Tinh đã lâu chưa được chào hỏi ai à? Trư Bát Giới trông đáng sợ vậy mà lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, không phải nói cho người ta biết bà ta không sợ yêu quái sao?
- Hầu ca xem đi, ngươi đánh chết con gái của người ta. Ngươi xem đi, ngươi xem đi... Sư phụ mau nhìn, Hầu ca đánh chết người, giờ thân nhân tới tìm rồi này.
Trư Bát Giới vội vàng lùi ra sau, nhìn Tôn Ngộ Không, lại nhìn Đường Tăng, cảm thấy cơ hội tới rồi, chỉ cần con khỉ này xuống đài là mình sẽ thành đại sư huynh.
Trong khoảng thời gian này Trư Bát Giới thường xuyên bị Tôn Ngộ Không nhéo lỗ tai, đã thấy vô cùng khó chịu. Kiếp trước hắn là Thiên Bồng Nguyên Soái, nên lòng vô cùng cao ngạo, đương nhiên phải làm đại sư huynh rồi.
Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội cũng quay sang nhìn Đường Tăng, biết rằng rất có thể Tôn Ngộ Không đã giết chết con gái của bà bà này.
Thanh Dật thì tỏ ra không liên quan tới mình, đứng ở bên xem trò hay. Tuy nàng không nhìn ra lão bà bà này có phải yêu quái không, nhưng cho dù con khỉ kia đánh chết người thì không liên quan tới nàng. Với người tu đạo, giết người thì có gì đáng kể, không giống đám tu Phật, rặt một lũ nguỵ quân tử.
- Cái gì, các người giết chết con gái của ta hả?
Bà lão kia nghe thế, sắc mặt đại biến, sau đó phẫn nộ nhìn Đường Tăng:
- Ngươi làm sư phụ mà không biết quản đồ đệ của mình, trả con gái cho ta...
Điều kỳ quái là bà ta lại không mắng mỏ gây gổ với Tôn Ngộ Không, lại lướt qua Tôn Ngộ Không và nhào tới phía Đường Tăng.
Đường Tăng cười khẩy trong lòng, nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
- Định!
Tôn Ngộ Không chỉ vào lão bà bà. Bà ta lập tức bị định thân tại chỗ, giữ nguyên tư thế kia.
Ngoài Đường Tăng, tất cả đều sửng sốt, nhìn Tôn Ngộ Không đầy nghi hoặc.
Cùng lúc đó, ánh mắt lão bà bà hiện lên sự kinh hoàng.
- Bạch Cốt Tinh, giả vờ giống thật đó.
Đường Tăng cười lạnh, nhìn bà ta.
Bà ta quá khiếp sợ, chẳng qua lại không thể nói chuyện.
- Bạch Cốt Tinh gì cơ?
Trư Bát Giới ngờ vực.
Những người còn lại cũng cảm thấy khó hiểu. Chỉ có long quy do tiểu bạch long biến thành và Thanh Dật là như có suy nghĩ gì đó.
- Ngộ Không, để cho ả nói được đi.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không lại chỉ một cái, bà ta lập tức nói được.
- Các ngươi đã làm yêu thuật gì với ta vậy? Trả con gái ta...
Bà ta khiếp sợ kêu to.
- Ha ha, tới lúc này còn giả vờ. Bạch Cốt Tinh, đã bao lâu ngươi không ra ngoài rồi? Nơi này có một con trư yêu trông đáng sợ thế này mà ngươi lại không hề sợ hãi. Hành động sơ suất như vậy, còn không biết xấu hổ mà tiếp tục giả vờ?
Đường Tăng chế giễu
Mọi người nghe vậy mới kịp phản ứng, bao gồm cả Trư Bát Giới.
- Đúng nha, cô gái ban nãy cũng không sợ Bát Giới thúc thúc.
Tằng Tiểu Muội giờ mới nhớ ra.
Thanh Dật cũng nhìn Đường Tăng với ánh mắt bất ngờ, bởi nàng không hề nghĩ tới phương diện này. Đây là tư duy cố định, dẫu sao nàng đã gặp quá nhiều kẻ với hình thù kỳ quái, cho nên cứ nghĩ người khác cũng như vậy.
Lão bà bà lại khiếp sợ, không ngờ mình lại phạm phải cái sai lầm rõ rành rành như thế. Nhưng không trách bà ta được, bởi bà ta ngủ say hơn một trăm năm trong động phủ, tới khi thuộc hạ báo rằng Đường Tăng tới Tây Thiên lấy kinh đi ngang qua đây, mới tỉnh dậy.
Thấy mình bị nhìn thấu, Bạch Cốt Tinh không giả vờ nữa, mắt đột nhiên loé lên tia sáng màu lục.
- Két...
Bỗng dưng, một con kền kền bay ra từ trong rừng, tấn công đám người Đường Tăng.