Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
- Sư phụ...
- Sư phụ, ta rốt cuộc tìm được ngài...
- Sư phụ, ngài còn sống, quá tốt...
Sa Tăng và Trư Bát Giới là kích động nhất, còn thiếu ôm bắp đùi của Đường Tăng khóc thét.
- Thật hay cho Kim Thiền Tử nhà ngươi, hóa ra trốn ở chỗ này!
Như Lai Phật Tổ cũng tới, lập tức trách mắng Đường Tăng.
Đường Tăng không để ý đến Như Lai Phật Tổ, cũng không có nhìn đám người Tôn Ngộ Không, sắc mặt hắn nghiêm trọng nhìn phương hướng người thanh niên kia biến mất.
Như Lai Phật Tổ cũng kịp phản ứng, uy thế của Đường Tăng trước đó, cho dù là hắn cũng cảm giác hãi hùng khiếp vía, nhưng dường như lại bị người khác đả thương, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Như Lai Phật Tổ biết rất rõ, hiện tại cho dù Đường Tăng không phải là cấp bậc Thánh Nhân, nhưng cũng không kém hơn so với Thánh Nhân bao nhiêu.
Nhưng chính là tồn tại như vậy, không ngờ chỉ một chiêu đã bị bại trận, đây quả thực là chuyện không có cách nào tưởng tượng được, chí ít kẻ địch kia cũng là cấp bậc Thánh Nhân.
Chính là, Thánh Nhân không phải không có cách nào tiến vào Tam giới sao?
Như Lai Phật Tổ đặc biệt nghi ngờ, lẽ nào Nữ Oa thả cho hắn vào?
- Sư phụ, người vừa rồi là ai vậy?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Đúng vậy sư phụ, người kia là ai vậy, quá lợi hại!
Ngưu Ma Vương cũng chấn động kinh ngạc hỏi.
- Tiểu tử kia thật lợi hại, vừa rồi khi hắn ra tay, ta cảm giác thời gian cũng dừng lại, hơn nữa không phải là pháp thuật khiến cho thời gian dừng lại, mà lực lượng của hắn quá lớn, trấn áp thời gian.
- Quá kỳ diệu, cuối cùng là tồn tại tới mức nào, lực lượng cũng đủ để trấn áp thời gian!
- Nghe nói qua lực lượng trấn áp không gian, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nghe nói lực lượng có thể trấn áp thời gian.
Một đám đồ đệ bàn luận ầm ĩ, trong lòng đều vô cùng kinh hãi.
Trên thực tế, Đường Tăng cũng khiếp sợ không gì sánh được, người từ Thượng Thương kia thật sự rất cường đại, chí ít hiện nay hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Người hệ thống bảo mình ngăn cản, chắc không phải là tiểu tử kia chứ?
Nếu quả thật là như vậy, nhiệm vụ này cũng quá khó để hoàn thành.
- Kim Thiền Tử...
Như Lai Phật Tổ cũng muốn hỏi thăm tình hình.
- Trở về rồi hãy nói.
Đường Tăng bước chân ra, sơn hà lùi về phía sau, trực tiếp trở lại Đường phủ.
Dương Thiền vừa bế quan không bao lâu lại bị quấy nhiễu, sốt ruột chạy ra khỏi phòng tu luyện, nhìn thấy được Đường Tăng trở về, lúc này nàng mới thở phào một cái:
- Phu quân, vừa rồi...
- Phát sinh một ít chuyện, không cần lo lắng.
Đường Tăng an ủi.
Lúc này, có đạo lưu quang từ trên cao hạ xuống, không ngờ là đám người Tôn Ngộ Không.
- Phu quân?
- Sư phụ, các ngài...
Đám người Tôn Ngộ Không nghe được Dương Thiền gọi Đường Tăng, mỗi một người lập tức kinh ngạc nghi ngờ.
- Kim Thiền Tử, ngươi không ngờ phá giới?
Như Lai Phật Tổ theo bản năng lại muốn răn dạy.
- Im lặng!
Đường Tăng trừng mắt với Như Lai Phật Tổ một cái.
Như Lai Phật Tổ theo bản năng im lặng, chỉ có điều nàng lại lập tức thẹn quá thành giận:
- Ngươi nói cái gì...
Hai tay của Đường Tăng chắp lại, Như Lai Phật Tổ trong nháy mắt kinh sợ, vội vàng đổi giọng:
- Sư phụ, ta chỉ là giật mình thôi, ngươi không ngờ âm thầm tìm cho chúng ta một sư nương...
Đám người Tôn Ngộ Không cười trộm, nhìn thấy bộ dạng Như Lai Phật Tổ kinh ngạc như vậy, bọn họ cảm giác đặc biệt thú vị.
Rất nhanh, đám người Tôn Ngộ Không cũng đã kịp phản ứng, kinh dị nhìn Đường Tăng và Dương Thiền.
Dương Thiền cũng có chút khẩn trương, không biết phu quân sẽ giải thích thế nào về quan hệ của bọn họ.
- Thật sự kỳ quái sao?
Đường Tăng hờ hững liếc nhìn một đám đồ đệ:
- Thiền Nhi là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng.
Dương Thiền nghe vậy, ánh mắt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Đường Tăng có thể ở trước mặt người khác thừa nhận thân phận của nàng, đối với nàng điều này còn tốt hơn bất kỳ điều gì khác.
Thấy đám người Tôn Ngộ Không nhíu mày, Đường Tăng hừ lạnh nói:
- Nếu như các ngươi còn coi ta là sư phụ, gọi nàng là sư nương. Đương nhiên, ta không có hứng thú đối với chuyện lấy kinh, các ngươi cũng có thể rời đi, mỗi người quay về nhà của mình.
Đám người Tôn Ngộ Không nghe được Đường Tăng nói, lập tức sốt ruột.
- Sư phụ, ta không có ý đó, ta chẳng qua là cảm thấy như vậy, sau này vai vế của ta chẳng phải là thấp hơn ba mắt sao?
Tôn Ngộ Không vội vàng giải thích.
- Đúng vậy, lão Trư ta đương nhiên nguyện ý gọi sư nương, nhưng...
- Được rồi, ba mắt là ba mắt, Thiền Nhi là Thiền Nhi.
Đường Tăng nói.
- Sư phụ, ngài không lấy kinh nữa sao?
Ngưu Ma Vương kinh ngạc.
Tôn Ngộ Không cũng lộ ra vẻ mặt thất thần, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới tình huống này.
- Sao có thể như vậy được, Kim Thiền Tử ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, chuyện này ngươi không thể làm chủ được.
Như Lai Phật Tổ mắng.
- Mạng của ta do ta không phải do trời, chuyện của chính ta, ta vì sao không thể làm chủ?
Đường Tăng cười lạnh:
- Như Lai, ngươi không phải rất muốn thay thế vị trí của ta sao? Ngươi đi đi.
- Nói thật dễ nghe, ngươi cho rằng bản tọa không muốn sao? Chính là con đường lấy kinh do người phía trên an bài, bản tọa cũng chẳng qua chỉ là một con cờ.
Như Lai Phật Tổ hừ lạnh nói.
Đường Tăng nghe vậy, thần sắc thoáng động:
- Người phía trên? Là Nữ Oa sao?
Như Lai Phật Tổ há hốc miệng, cuối cùng vẫn không trả lời vấn đề này, mà nói:
- Nói chung, chuyện này cho dù ngươi muốn bỏ, cũng không có khả năng, ngươi chắc hẳn biết rất rõ ràng, rất nhiều chuyện, bình thường không thể làm theo ý của mình được.
Đối với điều này, Đường Tăng đã lĩnh hội đầy đủ.
Đường Tăng không nói gì thêm, mà ngẩng đầu nhìn trời, lúc này trên bầu trời còn có một lỗ thủng đang chậm rãi được chữa trị, chính là lỗ thủng do lúc trước Đường Tăng biến thành khổng lồ phá thủng trời xanh.
Dương Thiền cũng nhìn thấy được lỗ thủng trên bầu trời, trong lòng nàng chấn động kinh ngạc, đồng thời cũng đoán được nguyên nhân gây ra động tĩnh lớn trước đó.
Có thể làm cho trời thủng một lỗ lớn, cho dù là Đạo tổ đỉnh phong cũng làm không được.
Đương nhiên, cái Nhân Gian giới gọi là trời, thật ra chẳng qua là vách ngăn giữa Nhân Gian giới và Thiên giới mà thôi, thần tiên muốn lên trời, không nhất định phải tạo ra một lỗ thủng, chỉ cần có biện pháp đặc biệt, có thể làm được, hoặc đi theo lối đi đặc biệt. Giữa tiên và phàm có lối đi cố định.
- Phu quân.
Dương Thiền lo lắng kéo tay của Đường Tăng.
- Không có việc gì.
Đường Tăng mỉm cười, kéo Dương Thiền đi ra khỏi Đường phủ, đi tới trên đường.
Bởi trước đây không lâu, tòa thành này xuất hiện vô số yêu ma quỷ quái, mặc dù không có tạo ra nhiều thương vong, nhưng vẫn tạo thành khủng hoảng cực lớn, gần như tất cả mọi người đều trốn ở trong nhà không dám đi ra ngoài.
Cho nên lúc này, trên đường vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có khả năng nhìn thấy được một hai người đi trên đường, bọn họ đều đi vội vàng, sắc mặt sợ hãi.
- A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Như Lai Phật Tổ thấy thế, trong lòng xúc động.
- Ở đây có yêu khí thật nồng, ở đây cũng có yêu quái xuất thế sao?
Ngưu Ma Vương hỏi.
- Khẳng định là có.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhạt một mảnh vảy từ dưới đất lên, khẳng định nói.
Đoàn người đi qua mấy con đường lớn, đều nhìn thấy được cảnh tượng tiêu điều, rác rưởi bay loạn, trên mặt đất cũng không thiếu những vết máu tươi, hơn phân nửa là do yêu ma bị phong ấn ở nơi này xuất thế, tạo thành khủng hoảng sau phát sinh sự kiện giẫm đạp lên nhau.
- Kim Thiền Tử, ngươi dẫn chúng ta đi ra ngoài, lại đi loạn như vậy sao?
Như Lai Phật Tổ có chút bất mãn.
- Ta dẫn thê tử của ta tản bộ, ngươi thích đi đâu thì đi.
Đường Tăng thản nhiên nói, kéo Dương Thiền tiếp tục bước chậm.
- Ngươi...
Như Lai Phật Tổ tức giận.
Bỗng nhiên, đồng tử của Đường Tăng co lại, dừng bước.
Dương Thiền hơi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người thanh niên chẳng biết xuất hiện ở phía trước từ lúc nào.
Vừa vặn lúc này có một bà lão dẫn theo một tiểu nam hài từ phía trước vội vàng đến, vượt qua người thanh niên kia, kết quả mới bước ra được hai bước hai người lại tan thành mây khói.
- Dừng tay!
Như Lai Phật Tổ giận dữ.
- Ầm...
Một tiếng động rất lớn vang lên, Như Lai Phật Tổ nôn ra máu bay ngược lại, liên tục đụng nổ không biết bao nhiêu kiến trúc, không biết rơi đến chỗ nào.
Cho dù là Đường Tăng cũng không có thấy rõ là vật gì đã công kích Như Lai Phật Tổ.
Sắc mặt đám người Tôn Ngộ Không đại biến, theo bản năng tản ra, bảo vệ Đường Tăng và Dương Thiền ở chính giữa.
Mắt của Đường Tăng híp lại, cảm ứng, xác định Như Lai Phật Tổ không chết, lúc này mới lại nhìn về phía người thanh niên kia.