Quả Nhân Sâm được gọi là Thảo Hoàn Đan, vào thời kì Hỗn Độn, trời đất còn chưa được tách rời tạo thành linh căn, trong thiên hạ chỉ có Ngũ Trang Quan là một cây Quả Nhân Sâm này.
Bởi vì phải kéo dài tới vạn năm thì quả mới chín, cho nên Quả Nhân Sâm được gọi là Thảo Hoàn Đan vạn năm, nghe nói chỉ cần ngửi một chút là sống được đến mấy trăm tuổi, ăn một quả có thể sống mấy vạn năm, sau khi dùng có thể gia tăng tu vi đạo hạnh, thật sự là lương phẩm chuẩn bị đắc đạo thành tiên mà.
- Tiểu thí chủ, cho lão Sa ta thử một chút nữa.
Sa Tăng cười nói, dáng vẻ rất tha thiết.
- Đại sư phụ, ta cũng muốn ăn.
Tăng Tiểu Muội nhỏ giọng nói, dáng vẻ có chút ngại ngùng.
Nam đồng tử lập tức nở nụ cười, ánh mắt khinh miệt nói:
- Các người cho rằng Quả Nhân Sâm ai cũng có thể ăn sao? Với cái loại người không giống người, quỷ không giống quỷ như các ngươi mà cũng có tư cách ăn Quả Nhân Sâm sao?
- Ngươi nói cái gì?
Tôn Ngộ Không nổi giận.
- Nhóc con, ngươi nói cái gì? Có tin lão Trư ta đánh ngươi không hả?
Trư Bát Giới quát.
- Một đám ngốc lỗ mãng, nói như vậy mà các ngươi vẫn cần nhắc lại sao. Các ngươi có biết Quả Nhân Sâm là cái gì không hả? Đây chính là loại quả giúp đắc đạo thành tiên tốt nhất, phàm nhân ngửi một chút thôi là đã có thể sống lâu trăm tuổi, ăn một quả có thể sống mấy vạn năm, sau khi ăn xong còn có thể gia tăng tu vi đạo hạnh.
Nam đồng tử khinh thường nhìn đám người Tôn Ngộ Không:
- Cũng không biết sư phụ thế nào, thế nhưng lại ban cho sư phụ các ngươi một Quả Nhân Sâm, đó là thiên đại phúc khí của hắn. Về phần các ngươi mà cũng muốn ăn Quả Nhân Sâm sao? Kiếp sau đi!
Dứt lời, hắn hất tay áo xoay người rời đi.
Nữ đồng tử cũng khinh miệt liếc nhìn tất cả mọi người, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
- Hừ hừ hừ...
Tôn Ngộ Không càng không ngừng nắm lấy hai má khỉ, căm tức nhìn bóng lưng của hai đồng tử, hận không thể dùng một gậy đánh chết bọn chúng.
- Bọn chúng quá khinh người, thật sự quá khinh người!
Trư Bát Giới cũng tức giận đến mức lỗ mũi xì khói.
- Ký chủ nếu muốn có càng nhiều Quả Nhân Sâm hơn, hệ thống có một phương pháp.
Đột nhiên giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Đường Tăng.
Đường Tăng lập tức nhảy dựng lên trong lòng, nhưng biểu cảm bên ngoài lại không có một chút nào.
- Các đồ nhi, bình tĩnh chớ nóng nảy, quên đi, đừng làm bậy là được.
Đường Tăng nói, sau đó đi về phía một gian phòng.
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới nôn nóng xoay vòng quanh, chủ yếu là vì tức giận với nam đồng tử kia.
Đột nhiên hai mắt Trư Bát Giới sáng lên, liếc mắt nhìn cửa phòng Đường Tăng, sau đó lôi kéo Tôn Ngộ Không qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Đại sư huynh, lão Trư ta có biện pháp để ăn Quả Nhân Sâm rồi.
- Hả? Biện pháp gì?
Hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lên.
Sa Tăng cũng nghe thấy liền vội vàng chạy qua, hỏi:
- Nhị sư huynh, biện pháp gì?
Trư Bát Giới cười thần bí, nhỏ giọng nói:
- Chính là...
Sau khi nói xong lời cuối cùng, hắn trực tiếp truyền âm cho Tôn Ngộ Không và Sa Tăng, không nói ra miệng nữa.
- Trộm...
Tôn Ngộ Không sửng sốt, ngay sau đó cao hứng nói
Được, cứ làm thế đi.
- Nhưng mà đại sư huynh, nhị sư huynh à, nếu như bị sư phụ phát hiện rồi thì phải làm sao bây giờ?
Sa Tăng có phần bận tâm nói.
- Sa sư đệ ngươi không nói, đại sư huynh không nói, ta cũng không nói thì có ai biết được đây?
Trư Bát Giới nói.
- Đúng, đúng, đúng, chúng ta không ai nói cả.
- Sư phụ đã có Quả Nhân Sâm để ăn rồi, chúng ta cũng không thể bị rớt lại phía sau được, Sa sư đệ ngươi nói có đúng không?
- Vậy thì chờ đến canh ba hẵng đi!
...
Trong phòng, Đường Tăng không thể chờ đợi được nữa mà hỏi:
- Hệ thống, mày vừa nói có biện pháp lấy được nhiều Quả Nhân Sâm, đó là biện pháp gì?