- Chà. Bốn mươi chín tên Huyết Sa vệ đều là đỉnh cấp võ sĩ, trong đó có tên thủ lĩnh là tiên thiên cao thủ. Còn có chín tên đỉnh cấp tiên thiên Liệt Kình tử sĩ nữa. Đội hình này một khi giao tranh trên chiến trường, ngưng kết thành một chuỗi, xoắn vặn lại giống như sợi thừng, có thể tạo thành cỗ sức mạnh vô cùng cường đại! Bọn họ là cao thủ võ thuật đã trải qua phương pháp huấn luyện của quân đội, ý chí hay thể lực so với những cao thủ thông thường thì có thể phát ra uy lực gấp mười lần.
Nhìn những Liệt Kình Tử Sĩ này, bọn họ mới thực sự là tiên thiên cao thủ. So sánh với sáu người bên cạnh ta là Tiểu Mục, Thiết Trụ, Xích Truy Dương, Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên, mặc dù mọi người có lực chiến đấu cao, nhưng đều phân tán ra, mỗi người đều có một cách nghĩ độc lập, một khi xảy ra hỗn chiến thì không thể phát ra uy lực cường đại nhất được.
Trên quảng trường luyện binh khổng lồ của Thủy Sư, Hồng Dịch tay nắm bội kiếm, thân mặc khải giáp, phảng phất giống như một người sắt, đi tới đi lui, xem binh lính dưới trướng của mình thao luyện từng chiêu từng thức, thỉnh thoảng tự thân đi xuống chỉ điểm động tác cho tướng sĩ.
Cùng binh lính thao luyện, huấn luyện bọn họ, ngưng kết thành một đội, đây chính là phương pháp duy nhất để luyện binh. Một thống soái không cùng binh lính kết hợp thành một đội ngũ, thì tuyệt đối không thể nào điều khiển binh lính như tay chân được.
Hồng Dịch thông thuộc binh pháp, đối với điểm này hắn biết rất rõ. Hắn biết có cả tướng soái, ngoại trừ luyện binh còn cùng ăn cùng ngủ với binh lính.
Hồng Dịch vốn còn trẻ tuổi, bỗng nhiên đảm nhiệm vị trí tướng quân trọng yếu, thống lĩnh hai ngàn năm trăm binh mã, trên trăm thuyền bè, trấn thủ phòng tuyến ven biển phương viên trăm dặm. Còn trẻ mà nắm chức vụ cao như vậy cũng khiến nhiều người không phục.
Nhưng, những ngày qua, Hồng Dịch tự mình đi luyện binh, thậm chí còn biểu diễn một chút trước mặt binh lính, tay cầm thiết mộc ô cốt thần cung, liên xạ năm mươi tiễn, mặt không đỏ, không thở gấp. Sau đó còn dùng tay nhấc tảng đá lớn nặng ba bốn trăm cân trong luyện võ trường một cách nhẹ nhàng, đồng thời còn đem mấy vị chỉ huy sứ võ công cao cường tùy tiện đá mấy cái ngã lăn ra mặt đất.
Không cần nói bất cứ thứ gì, một màn biêu diễn thi triển vũ lực này đã thể hiện thực lực của tiên thiên cao thủ, lập tức chấn nhiếp cao thủ trong toàn quân đội, ai ai cũng nể phục hắn.
Trong quân đội, cường giả luôn được tôn kính. Một thống soái võ công cao cường, chẳng những có thể đoàn kết binh lính thành một khối, mà còn có tác dụng trấn áp lòng người.
Nhất là hơn ngàn binh lính thủ hạ nghe được ngày hôm qua Hồng Dịch ở trong biển luyện công, giết chết một con Bạch Ban Hải Xa, rồi tận mắt nhìn thấy con hải xà này, lại còn được ăn một bữa canh thịt rắn, mọi người ai ai cũng bội phục vị thống soái trẻ tuổi Hồng Dịch này đến cực điểm.
Bạch Ban Hải Xà là bá vương trong biển khơi, ngay cả bầy cá mập cũng không làm gì được. Nó vẫn thường xuyên trườn lên bờ ăn thịt người và gia súc. Vùng hải vực này, thuyền bè của binh lính tuần tra ban đêm cũng thường xuyên bị nó lật đổ, nuốt sống mất mấy người. Sự việc này từ lâu đã khiến cho lòng người hoảng sợ, nhưng giờ đây lại bị Hồng Dịch trong lúc luyện công dễ dàng giết chết.
Hơn nữa Hồng Dịch còn có một hệ nhân mã xuất thân từ lục doanh. Trải qua trận chiến trừ phiến loạn trên Cự Kình đảo, bây giờ cũng trung thành vô cùng với Hồng Dịch.
Đoàn người này khi gia nhập vào đội quân ngàn người, liền khoe ra khôi giáp, huyền cương đao, cung tiễn thượng hạng của mình. Một bộ trang bị cũng trăm lượng hoàng kim, lại còn nói đủ chỗ tốt của Hồng Dịch, khiến cho hai ngàn binh mã của bốn doanh kia thèm đến đỏ cả mắt.
Nhưng Hồng Dịch tuyệt đối không khấu trừ quân lương. Hơn nữa còn vung tiền như rác. Danh tiếng hào phóng, nhân nghĩa của hắn chẳng mấy chốc lan truyền khắp trong quân doanh, khiến cho thủ hạ binh lính hoàn toàn bị thu phục, hơn nữa còn hy vọng vao tương lai tươi sáng sau này.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, trải qua mấy lần luyện binh, bây giờ Hồng Dịch nghiễm nhiên dần dần thu phục được lòng người.
Mặc dù đội quân này so với bách chiến hùng sư tinh nhuệ thì còn kẽ xa lắm. Nhưng Hồng Dịch cuối cùng cũng dần dần có được chút bộ dáng của một thống soái, ở trong quân đội hắn cũng có chút uy vọng. Không giống như những thứ quý tộc đệ tử kia, mặc dù vũ lực cao cường, tiền tài hùng hậu, nhưng thủ hạ phần lớn là không thực lòng tin phục.
- Tên Hồng Dịch này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng luyện binh lại rất lão luyện. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi lại có thể thu phục được lòng người. Biết thi hành đạo lý Ân Uy. Không biết hắn tu luyện Nhiếp Hồn Mê của ta thế nào rồi? Chẳng lẽ không luyện tập? Tại sao vẫn khỏe mạnh như long, hổ thế nhỉ?
Đoạn đại tiên sinh đứng nhìn Hồng Dịch đang luyện binh phía xa xa trong luyện võ trường, ánh mắt lạnh lùng.
Ngay khi Đoạn đại tiên sinh chú ý đến Hồng Dịch, trong lòng Hồng Dịch cũng đang suy nghĩ về thế lực của Đoạn đại tiên sinh.
Nhan Chấn điều hơn bốn mươi chín tên Huyết Sa vệ, còn có Đoạn đại tiên sinh, Liệt Kình tử sĩ, nói là muốn bảo vệ an toàn của mình, sợ người của Vệ Thái Thương đến gây phiên toái, nhưng thực ra cũng là một loại giám thị.
Bốn mươi chín tên Huyết Sa vệ đều là đỉnh cấp võ sư, còn có một tên thống lĩnh là tiên thiên võ sư, đây vốn là một cỗ lực lượng không thể coi thường được. Còn có chín gã Liệt Kình tử sĩ, chân chính là tiên thiên cao thủ. Lực lượng của chín gã Liệt Kình Tử Sĩ thì kinh khủng đến mức nào đây? Thủ hạ của Hồng Dịch mặc dù cũng lợi hại như những cao thủ tử sĩ này, nhưng bất luận là Xích Truy Dương hay là Lôi Liệt, bọn Sơn Khâu đều có những sở trường riêng biết, rất khó phối hợp với nhau.
Trong khi đó chín gã Liệt Kình Tử Sĩ này hiển nhiên đã trải qua vô số lần phối hợp với nhau. Chín người này ngay cả hành động đều như một thể, hỗ trợ công thủ cho nhau. Một khi chân chính giao tranh, chín tên Liệt Kình Tử sĩ chưa chắc sẽ thất bại trước sáu đại cao thủ dưới trướng Hồng Dịch.
Cao thủ trọng yếu nhất chính là phối hợp, đó cũng chính là sự khác biệt giữa nhân vật võ lâm trong dân gian và cao thủ quân đội chính quy.
Cao thủ có thể phỗi hợp lẫn nhau, không có ý thức độc lập đều phải bồi dưỡng từ nhỏ, không phải là những cao thủ tạm thời chiêu dụ. Bây giờ Hồng Dịch không có tư cách này, cũng không có điều kiện để tạo ra những cao thủ như vậy. Thế lực của hắn bây giờ đều dựa vào vận khí cũng như nhiều thủ đoạn mới rất khó khăn có được. So với những đại gia tộc chân chính hay thế lực như đại nguyên soái thì còn kém rất xa.
Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên, những cao thủ này mặc dù bây giờ bị hắn nắm giữ sinh tử trong tay. Nhưng nếu nó có thể tin dùng, hay thực sự tin tưởng được, thì chỉ có những người hắn tự tay bồi dưỡng từ nhỏ, hay thậm chí là con của nô tài, gia nô nhiều đời trước.
Căn cơ của mình vẫn còn rất mỏng.
Còn phải thật vô cùng cẩn thận.
Hồng Dịch cảm nhận được ánh mắt của Đoạn đại tiên sinh đang nhìn mình từ rất sau. Ánh mắt hai người chạm vào nhau một chút trong không trung rồi sau đó thu hồi lại.
..........................
Ngọc kinh.
Tất cả vương gia, quý tộc của những thế gia hiển quý đều đang tụ tập trong một sảnh đường thật dài. Mọi người đều hướng về phía cánh cổng lớn sơn đỏ.
- Vô Địch hầu mặc dù còn trẻ nhưng không dễ lôi kéo. Thay vì tốn thời gian với hắn, không bằng suy nghĩ biện pháp lôi kéo người dưới trướng của Thần Uy Vương gia.
Lúc này, một thư sinh ngọc thụ lâm phong, bộ dáng phong lưu hào sảng, tay cầm sáo ngọc, người mặc nho phục, bên hông mang một mang một thắt lưng màu xanh nhạt, bước tới.
- Chu đại tiên sinh hôm nay đến Tán Hoa Lầu có gặp Tô Mộc cô nương không? Ngươi hàng ngày vẫn cùng nàng đối thơ bàn đạo lý, nhưng thủy chung vẫn không mời được nàng đến.
Hòa thân vương nhìn thư sinh đang đi đến, cười cười nói.
Vị thư sinh này chính là Chu đại tiên sinh, một trong ba đại tiên sinh ở Ngọc kinh! Nhìn bộ dáng phong lưu hào sảng, tay cầm sáo ngọc của hắn, một khi đi ra ngoài ai cũng tưởng là một văn nhân tài hoa phong lưu, không ai nghĩ tới người này lại là đệ nhất mưu sĩ của Hòa thân vương phủ, là cao thủ thâm sâu khôn lương.
- Tô Mộc này, thân phận đặc thù, ngay cả Vương gia cũng không mời được, làm sao có thể đến lượt ta?
Chu đại tiên sinh vuốt ve sao ngọc.
- Kể từ sau khi Tô Mộc xuất đạo, nghe nói có lần bí mật gặp mặt Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ một lần, ngoài ra đám vương công đại thần còn lại chưa nói chuyện bao giờ.
- Vũ Ôn Hầu đúng là phong lưu, dính líu đến một nữ tử không rõ thân thế. Ngay cả tông chủ Dao Trì phái, Dao Thanh Huệ năm đó cũng có một đoạn duyên phận với hắn.
Hòa thân vương mở mắt ra, một tia sáng màu vàng nhạt bắn ra.
- Đáng tiếc, hắn là người của Thái tử. Bằng không, nếu hắn ủng hộ ta, ngai vị dễ như trở bàn tay. Nghe nói gần đây tứ ca cũng liên lạc với đại thống lĩnh Nhan Chấn của Tĩnh Hải Quân phải không? Xem ra tứ ca cũng biết, trong tay có binh thì không cần nói đạo lý.
- Nhan Chấn thì làm được gì? Đầu đuôi hai phần! Không có hùng tài đại lược gì cả! Hoàng thượng trì hoãn không phong hầu cho hắn chính là vì điểm này. Hắn nếu có tài, thì đã sớm được phong là Tĩnh Hải Hầu rồi. So với Vô Địch Hầu mà nói, Nhan Chân chỉ là thứ tôm tép, không đáng được nhắc tới.
Chu đại tiên sinh cười một cách tự nhiên, nói.
- Trong tay có binh, không cần nói đạo lý. Vương gia thấy rõ ràng là, trong thời điểm hiện tại, những kẻ nắm binh quyền trong tay, đầu tiên chính là Thần Uy Vương gia, thứ nhì là Vô Địch Hầu, Hồng Huyền Cơ mặc dù trong tay không có binh, nhưng uy vọng trong quân đội cực cao, chấn nhiếp được đại cục. Nhưng Vương gia có chút nhầm lẫn, hắn là người của lý học phái, là người muốn làm thánh nhân, muốn làm thiên cổ trung thần, một kẻ như vậy tại sao lại phải nghe theo lời Thái tử? Ngoài mặt nhìn có vẻ hắn là người của thái tử, nhưng thật ra dù không có hắn, Thái tử đã sớm có động tác khác rồi.
- Chuyện này tất nhiên là ta hiểu. Dạng người như Hồng Huyền Cơ, không một kẻ nào có thể lôi kéo được hắn hết.
Hòa thân vương nói:
- Thần Uy Vương là hoàng thúc của ta, vô luận là ai lên ngôi, địa vị của hắn cũng vững chắc, hắn tuyệt đối sẽ không nhúng chân vào vũng nước đục này đâu. Ta cũng không có cách nào lôi kéo được hắn. Trước mắt cũng chỉ còn có Vô Địch Hầu này là có thể lôi kéo. Ba món lễ vật này hắn mặc dù trả lại, nhưng đợi sau này, khi áp giải hai nữ nhân Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh kia về chỗ ta, ta sẽ đưa qua làm lễ vật cho hắn! Xem xem hắn có tiếp nhận hay không!