Dương Thần

chương 166: hồng dịch hiển uy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Màn đêm buông xuống. Khí trời hơi u ám.

- Ta! Ta cuối cùng cũng bước chân vào tiên thiên!

Trong sân rộng, Trầm Thiết Trụ tay cầm một cây gậy sắt to bằng miệng chén trà. Trên người hắn cơ bắp, gân thịt kết lại thành khối, cuồn cuộn tựa như rễ cây. Từng thớ thịt chuyển động lượn quanh hiện ra một cỗ lực lượng rung động vô cùng lạ thường.

Trong tay hắn là một cây đại bổng thuần chất thép. Cây bổng tựa như một con trăn lớn xuyên qua xuyên lại. Trong lúc đầu gậy chấn động, khí lưu bị xé rách, cây gậy ma sát vào không khí phát ra mùi sắt thép khét lẹt.

Viên Ma Phách Sơn! Viên Ma Giảo Hải! Viên Ma Bạt Thụ! Viên Ma Đầu Thần! Viên Ma Lễ Phật! Viên Ma Toái Không!

Viên Ma Hỗn Thần bổng pháp được Trầm Thiết Trụ thi triển ra. Hô hấp thổ nạp của hắn trầm bổng, dai dẳng như tinh tinh gầm rống. Không nhìn bổng pháp, chỉ cần nghe khí thế như vậy cũng khiến cho người bình thưỡng vỡ mật mà chết.

Một hơi thi triển ra sáu đại chiêu thức, trên mặt Trầm Thiết Trụ vẫn hồng hào như cũ, không hề ra một giọt mồ hôi nào, hơi thở cũng không hề tán loạn, thể hiện lực lượng cường đại của tạng phủ hắn.

Đây là biểu hiện khi chân chính bước vào cảnh giới tiên thiên.

Trước kia, hắn mặc dù có thiên phú dị bẩm, là đỉnh cấp võ sư mang khí thế của tiên thiên cao thủ. Uy lực cũng như khi thực chiến cũng không hề thua kém tiên thiên cao thủ. Nhưng dù sao cũng không thể đạt được dạng cảnh giới thông suốt ngũ tạng, hiểu thấu sáu phương.

Bây giờ, trải qua một thời gian dài tu luyện, rốt cục cũng thành công đột phá bước mấu chốt, tiến vào cảnh giới tiên thiên.

Hải!

Một bóng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn mang theo kiếm quang từ trong phòng lướt ra. Kiếm quang lướt nhanh như điểm nước, vừa tiếp xúc với cương bổng của Trầm Thiết Trụ xong liền liên kích trên dưới, xoay chuyển tấn công khắp bốn phương tám hướng. Đâm, chém, gạt, đỡ, áp sát...Các loại chiêu thức không theo một lộ đường lối nào, tùy tâm sở dục.

Keng keng keng, kiếm bổng giao tranh, đốm lửa bay đầy trời giống như búa đập vào sắt.

Trong nháy mắt, trên cây gậy thuần cương của Trầm Thiết Trụ khắp toàn thân đều lốm đốm ánh lửa, giống như một cục đá mài đang chà sát lên một khối sắt.

- Tiểu Mục, muội cũng thật sự tiến vào cảnh giới tiên thiên rồi. Hay lắm. Mau dừng lại, Trảm Sa kiếm sắc bén, cương bổng của ta chỉ là vật phàm, rất nhanh bị chém đứt.

Trầm Thiết Trụ hô lên một tiếng, kiếm ảnh liền dừng lại. Người sử kiếm chính là Tiểu Mục, thân mặc trang phục nữ võ sĩ hay dùng, tóc kết thành hai bím trên đầu.

- Hai người cuối cùng đã bước chân vào cảnh giới tiên thiên.

Đúng lúc này, Xích Truy Dương cũng từ trong phòng bước ra, mỉm cười nhìn Trầm Thiết Trụ.

- Xích Truy Dương ca ca. Huynh cũng đột phá đến cảnh giới đại tông sư rồi sao?

Tiểu Mục nhìn sắc mặt trắng như ngọc của Xích Truy Dương, khí tức toàn thân nội liễm, bên ngoài buông lỏng, hoàn toàn không còn chút dã tính của dân thảo nguyên như trước đây, ngược lại giống như một thư sinh văn nhược.

Khí tức thay đổi như vậy là do Xích Truy Dương mang tất cả lực lượng cuồng dã thu liễm vào các khớp xương bên trong, ẩn tàng bên trong cốt tủy.

Theo bản năng, Tiểu Mục hỏi một câu như vậy.

Xích Truy Dương vội vàng hướng về phía Tiểu Mục cung kính khom người xuống:

- Mục cô nương, ta vừa mới lần tới bình cảnh của đại tông sư. Bắt đầu mang Tinh - Ý - Thần toàn thân thu liễm vào trong xương tủy mà thôi. Còn chưa đạt tới cảnh giới đại tông sư.

Xích Truy Dương từ trước đến giờ luôn cung kính với Tiểu Mục, tuyệt đối không có một điểm không tôn trọng. Bởi lẽ Tiểu Mục có thể là chuyển thế của thái sư Vân Mông quốc Vũ Văn Mục.

- Có thể đem tinh - ý - thần thu liễm vào tận xương tủy là đã đột phá bình cảnh rồi, bước vào cảnh giới võ đạo đại tông sư cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thanh niên, ngươi lại tiến trước rồi. Đám người chúng ta tuy được phục dụng linh dược, tu luyện công pháp, nhưng chỉ tăng được chút ít thể lực, thêm chút sinh cơ mà thôi. Về phương diện lĩnh ngộ võ học thì gặp phải chướng ngại, tầng chướng ngại này khó có thể đột phá đây.

Từ các gian phòng các Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên, Huyết Tích Tử cùng đi ra. Ai cũng giống như trẻ hơn mười tuổi, lông mày, tóc tai đều sáng bóng, tràn đầy sức sống so với trước đây.

Thần Đà Sơn Khâu nhìn Xích Truy Dương cả người khí tức nội liễm, thần vận ẩn tàng trong cốt tủy. Mấy người trao đổi ánh mắt, ai cũng cảm thấy bất đắc dĩ, còn một chút gì đó đố kỵ.

Hai ngày bế quan này, Hồng Dịch mang linh dược ban cho bọn họ, mỗi người đều được truyền thụ Long Tượng Pháp Ấn.

Vốn Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên đều là đỉnh cấp cường giả linh nhục hợp nhấp, cách cảnh giới đại tông sư chỉ còn một bước rất nhỏ. Võ công so với Xích Truy Dương thì cao cường, thâm hậu hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ Xích Truy Dương lại là người đầu tiên đột phá bình chướng, từ tiên thiên tiến đến cảnh giới đại tông sư, vượt lên trước bọn họ. Tâm lý đố kỵ, bất đắc dĩ của bọn họ cũng là phản ứng rất bình thường.

- Võ đạo đúng là gian nan đây!

Mấy người nhìn nhau. Có được tuyệt thế linh dược là Nguyên Tẫn Thiên Châu, lại có tuyệt thế bí quyết luyện tủy là Long Tượng Pháp Ấn, vậy mà vẫn như cũ không đột phá được chướng ngại, không đến được cảnh giới đại tông sư. Có thể nói võ đạo quả thật là gian nan.

Thu liễm được khí tức tiên thiên, thu liễm được tinh - ý - thần, khí nhập cốt tủy. Lĩnh ngộ được một điểm vi diệu này mới là chân chính bước vào cảnh giới đại tông sư.

Không lĩnh ngộ được điểm này, kể cả là ăn nhiều linh dược hơn nữa thì cũng chỉ có thể cải thiện thể chất, giúp cho gân cốt cường tráng hơn mà thôi.

Ngoại trừ Xích Truy Dương ra, những người còn lại tuy không thể đột phá bình chướng tiến lên đại tông sư nhưng thể lực, công phu của bọn họ cũng được đề cao một tầng.

- Võ đạo gian nan, thần hồn tu luyện càng gian nan hơn! Ta tu luyện tuyệt thế thần thông, thu nạp thần hồn lực của đào thần chi linh, vậy mà cũng không thể đột phá đến cảnh giới quỷ tiên. Thật là đáng tiếc.

Trong lúc mọi người tụ tập ở đây, thì ở bên trong đại sảnh, Hồng Dịch bước ra như long sinh hổ phục. Trên người mặc một bộ y phục gấm vừa vặn với cơ thể. Toàn thân không mang một thứ trang sức gì thế nhưng lại lộ ra vẻ cao thâm khó lường. Trong lúc hô hấp thở ra hít vào, tự nhiên toát ra một loại cảm giác khiến cho người ta hàng phục.

Vừa ra tới nơi, Hồng Dịch vung tay lên. Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Thần Đà Sơn Khâu liền cảm thấy tâm linh chấn động, cảm giác có gì đó không giải thích được. Thân tâm thoải mái dễ chịu, không còn thấy bị trói buộc, một thứ cảm giác êm dịu không gì tả được.

- Công tử xóa đi cấm chế trong đầu chúng ta?

Ba người chấn động mạnh, dùng thứ ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Hồng Dịch.

Đúng là Hồng Dịch cho bọn họ linh dược Nguyên Tẫn Thiên Châu, lại đem Long Tượng Pháp Ấn truyền cho bọn họ. Vốn càng phải khống chế thần hồn bọn họ chặt chẽ hơn nữa. Thế nhưng bây giờ hắn lại giải cấm chế trong thần hồn của bọn họ, điều này vốn không hợp với lẽ thường.

Ngay lúc Hồng Dịch giơ tay giải cấm chế, bọn họ nhìn nhau một hồi, trong lòng nghĩ xem có phải Hồng Dịch do luyện công mà đầu óc trở nên ngu ngốc hay không.

- Tất nhiên là ta loại bỏ lạc ấn trong đầu các ngươi rồi! Thần niệm của ta lúc nào cũng ảnh hưởng bởi ý niệm của các ngươi, khó có thể tập trung toàn bộ tinh thần để đột phá chướng ngại lên quỷ tiên, mà tâm linh của các ngươi cũng không thông suốt, khó có thể tìm hiểu được một tầng ảo diệu đột phá đến đại tông sư.

Hồng Dịch cười, chộp nhẹ một trảo vào không trung, thần niệm trong đầu bay ra. Một khối bùn đất trong sân đột nhiên chấn động, bùn vữa ào ào bay lên, ngưng tụ thành thân thể một pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.

Quyền nhằm thẳng vào Lôi Liệt vung ra.

Pho tượng bồ tát bằng bùn đất này cao bằng một người, nhưng toàn thân ngưng tụ, cơ bắp da thịt bóng loáng trơn mịn tựa như da người. Sức mạnh của một quyền cũng phi thường cường đại, tạo thành một âm thanh xé gió lao tới.

Rầm!

Lôi Liệt cũng nhanh chóng tung ra một quyền, cùng đối quyền với pho bồ tát này.

Rầm!

Pho bồ tát này bị một kích liền vỡ vụn ra, nhưng toàn bộ đám bùn đất này không rơi xuống mặt đất, mà bất thình lình trải ra, tạo thành một phiến bùn đất, rồi bám lên thân thể Lôi Liệt, dính chặt vào trên người, biến thành một người đất nung.

Lôi Liệt bị bùn đất nhét kín mũi miệng, nhất thời không thể hô hấp được, mắt cũng không thể nhìn được. Nhưng hắn có thể trong chớp mắt xác định được vị trí của Hồng Dịch, mãnh liệt lao nhanh tới.

Nhưng động tác của hắn hoàn toàn bị bùn đất bao chặt quanh người, không còn một nửa điểm nhanh nhẹn như bình thường, hành động có chút vụng về.

Hồng Dịch khẽ động ngón tay, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một ngọn lửa. Sau đó hắn phóng về phía Lôi Liệt, gió thổi thoáng qua một cái, ngọn lửa liền biến thành một hỏa cầu lớn. Bánh xe lửa xé động trong gió cuốn tới, ai ai cũng cảm thấy nhiệt độ đang tăng dần lên.

Lôi Liệt bị bùn đất quấn khắp người nhất thời liền cảm thấy toàn thân nóng bức, hơi thở khó khăn, máu huyết cũng ứ đọng, cơ bắp tê dại, giống như một người đang sống sờ sờ lại bị luyện thành tượng đất nung. Nhất thời từ trong bụng kêu to một tiếng:

- Dịch thiếu gia đừng làm vậy! Ta biết lợi hại rồi!

Hồng Dịch phất tay một cái, bùn đất đang quấn quanh Lôi Liệt cũng khai giải ra, toàn bộ rơi xuống đất.

Đồng thời bánh xe lửa kia cũng dừng lại, không xoay tròn nữa, phân thành ba ngọn lửa nhỏ, mỗi ngọn lửa lại biến thành một người lửa nhỏ xíu, diện mạo giống Hồng Dịch y như đúc, toàn thân đỏ rực hỏa diễm.

Ba người lửa nhỏ này đều nhìn về phía ba người Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu, cười cười nói:

- Ba vị. Thấy thế nào?

- Quả nhiên là cảnh giới phụ thể đại thành. Bằng vào đạo thuật của công tử, muốn thu thập chúng ta đương nhiên là dễ như trở bàn tay, không cần phải cấm chế tâm linh nữa.

Văn Phi Yên nhìn Hồng Dịch, cười cười một cách tự nhiên.

- Ta cho các ngươi đủ chỗ tốt. Vừa cho vô thượng linh dược, truyền vô thượng pháp quyết, sau đó lại giải trừ cấm chế cho các ngươi. Tự nghĩ đã làm hết tình hết nghĩa. Lấy nhân nghĩa dùng người, thiên hạ không người nào không phục. Lấy vũ lực dùng người, chung quy vẫn là kẻ tầm thường. Bây giờ các ngươi cũng nên biết Hồng Dịch ta là thế nào rồi chứ? So với Hòa thân vương thì như thế nào?

- Công tử mặc dù không có thân phận và thế lực như Hòa thân vương, nhưng thật sự là ân oán rõ ràng, đối đãi với người chân thành. Hơn nữa bây giờ đạo thuật đại thành, sớm muộn cũng sẽ tiến vào cảnh giới quỷ tiên trường sinh bất tử, linh hồn bất diệt. Hơn nữa Hòa thân vương tâm thủ ngoan độc, thủ đoạn xử lý phản đồ vô cùng độc ác. Chúng ta bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo công tử mà thôi.

Văn Phi Yên biết Hồng Dịch đang muốn hỏi thứ gì.

- Tốt.

Hồng Dịch cũng chỉ nói một chữ tốt rồi cũng không mở miệng nữa.

Hắn bây giờ cũng thu nạp đủ thần hồn lực. Lực lượng của thần hồn so với trước kia thì lớn mạnh hơn gấp mười lần, luyện đến cảnh giới phụ thể đại thành, phân thân hóa niệm. Cũng có đủ thực lực để áp chế thủ hạ, tự nhiên sẽ thu hồi cấm chế tâm linh.

Loại cấm chế tâm linh này có sự kiềm chế lẫn nhau. Khống chế càng nhiều người càng hao tổn tinh thần. Thần niệm trong đầu lúc nào cũng bị ảnh hưởng, không thể toàn tâm toàn ý tìm hiều đột phá, đây cũng là một chuyện rất phiền toái.

- Tốt lắm. Sắc trời đã tối. Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi. Cẩn thận một chút. Ta đã giải trừ cấm chế tâm linh của các ngươi, tâm linh các ngươi bây giờ cũng không vướng mắc gì nữa, khi tu luyện sẽ dễ dàng hơn một chút. Chỉ cần các ngươi tiến được vào cảnh giới đại tông sư, ta còn nửa bước nữa là tiến vào cảnh giới quỷ tiên. Mấy người liên thủ, hành động bất ngờ, nhất định sẽ có thể giết chết lão già kia!

Hồng Dịch sau khi thể hiện bản lĩnh của mình xong, ba người lửa nhỏ xíu kia liền tản ra, thần niệm thu hồi lại.

Tất cả mọi người gật đầu, tự về phòng của mình.

Hồng Dịch chắp tay sau lưng, đi dạo trong sân một vòng.

Gió đêm vi vu thổi, ngoài tường vây là tiếng bước chân của một đội binh lính tuần tra đi lại.

- Quỷ tiên. Quỷ tiên đúng là khó có thể đột phá. Ta luyện đến cảnh giới phân thần hóa niệm, thực lực tăng cường không chỉ gấp mười lần. Không biết có thể giết chết lão cẩu kia không? Sợ rằng không thể.

Hồng Dịch tự hỏi.

Đúng lúc này, đột nhiên từ một góc tường, một con rết vô thanh vô tức thò ra. Con rết chợt lóe lên, giống như bóng ảnh của một con độc trùng lén hại người, lao về phía Hồng Dịch.

- Sớm đã cảm thấy thần niệm của cao thủ đạo thuật ẩn núp đâu đó!

Tốc độ con ngô công này cực nhanh, chớp mắt đã bay tới trước mắt Hồng Dịch, há miệng định cắn, thân thể đỏ rực, hai cảnh mỏng đập liên hồi, trông chẳng khác gì yêu ma trong như yêu mà trong ác mộng.

Bất thình lình, từ trên người Hồng Dịch xuất hiện một tia hồng tuyến, đỡ lấy đòn công kích của con rết này.

Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang xanh biếc múa lượn vòng quanh thân thể, tạo thành một quang cầu xanh biếc bao chùm lấy toàn thân trên dưới của Hồng Dịch, mưa gió cũng không lọt.

Tia hồng tuyến đó chính là huyết văn cương châm mà từ lâu hắn đã không dùng đến. Còn kiếm quang xanh biếc kia tất nhiên là đào thần kiếm đã mất đi rất nhiều linh hiệu.

- Huyết văn cương châm?

Con ngô công này mắt thấy sắp nhào tới thân thể Hồng Dịch mà cắn, nhưng không ngờ rằng lại đột nhiên phát sinh biến cố như vậy. Nó liền rít lên một tiếng, từ trong miệng phát ra giọng nói người.

Giọng nói này chính là của Chu đại tiên sinh.

Một luồng thần niệm của Chu đại tiên sinh bám trên người con ngô công này. Thừa lúc bầu trời tối đen lén lẩn vào, thần không biết quỷ không hay. Binh lính dù phòng thủ nghiêm mật hơn đi chăng nữa cũng không thể chú ý hết được đám rắn rết, chuột bọ.

Phi Thiên Ngô Công mặc dù đao kiếm cũng không thể chém bị thương được. Nhưng lợi khí như huyết văn cương châm thì dễ dàng xuyên qua thân thể của nó.

Thân thể của con rết chựng lại trên không trung, liền lập tức tránh thoát khỏi cương châm ám sát. Sau đó lao về phía Hồng Dịch. Thế nhưng kiếm quang xanh biếc đã bay tới, đào thần kiếm cũng là thần kiếm sắc bén như huyết văn cương châm, có thể chém ngô công làm hai khúc.

Trong khoảng thời gian ngắn, con ngô công này như chó cắn phải nhím, không cách nào khép miệng được.

Hồng Dịch trong chớp mắt bắn ra một khối cầu lửa to bằng hạt đậu, lặng lẽ ngưng tụ trong không trung, rồi bất thình lình bắn về phía ngô công. Ngọn lửa này là thái dương chân hỏa ngưng lại thành hình, mặc dù là ban đêm, nhưng thần niệm của hắn bây giờ có thể ngưng tụ ánh sáng, tích lại thành hỏa diễm thái dương.

Phừng!

Ngọn lửa mặt trời bằng hột đậu này bắn trúng thân thể của ngô công, xoạch một cái, tuôn ra vô số đốm lửa. Con rết phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi mạnh xuống đất. Từ chỗ rơi xuống, một đạo âm phong từ trên thân thể con rết cuốn lên muốn bỏ trốn.

- Muốn chạy?

Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng. Tay giơ ra chụp một cái.

- Linh Hồn Qua Toàn!

Một cỗ lực hút rất mạnh từ trên tay hắn tản ra. Cỗ âm phong kia giống như một con cá giãy dụa trong lưới, chỉ chớp mắt liền bị Hồng Dịch hút vào tay, bóp mạnh một cái, vỡ vụn.

Phụt!

Chu đại tiên sinh ở trên ngọn núi ở rất xa, sắc mặt tái nhợt giống như bị sét đánh, nôn khan ra một tiếng.

Thần niệm trong đầu của hắn bị Hồng Dịch nghiền nát, thần hồn bị thương không nhẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio