Dương Thần

chương 170: sắp bạo lộ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đúng là vậy. Cảnh giới linh nhục hợp nhất trong võ đạo chính là tinh - ý - thần cùng dung hợp với thân thể, khiến cho tu vi tăng nhanh, tai thính mắt sáng, có khả năng giống như con ve không lay động trước gió thu, tinh thần lưu chuyển thành một vòng tròn. Đây mới đích thực là lấy âm lực của thần hồn bồi bổ cho dương lực của huyết phách. Nhưng tu luyện đạo thuật cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe qua phương pháp lấy huyết phách dương cương bổ sung cho âm lực của thần hồn.

Hồng Dịch vừa đi vừa suy nghĩ.

- Âm dương dù sao cũng là một vòng tuần hoàn của con người, liên miên không dứt. Nếu linh nhục hợp nhất là lấy âm bổ dương, thì nhất định sẽ có cách lấy dương bổ âm. Lý luận đạo thuật này khiến cho thân thể và linh hồn của con người có một mối quan hệ vi diệu. Tinh Nguyên Thần Miếu không thẹn là một trong sáu đại thánh địa, quả thật không thẹn một chữ "thánh".

Linh hồn và thân thể con người cuối cùng có loại liên hệ vi diệu gì nhỉ?

Đây là một vấn đề nan giải của các đại gia trong đạo thuật, học thuật, y thuật thậm chí là đại học vấn gia nhiều thời đại. Cũng có nhiều học thuyết khác nhau nhưng chưa từng có học thuyết nào nói một cách cụ thể về vấn đề này.

Nhưng dù sao Hồng Dịch cũng đọc rất nhiều kinh điển, bây giờ vừa mò tới bình chướng quỷ tiên. Hắn lại tu võ lẫn tu đạo, bằng vào sự lĩnh ngộ về thân thể cũng như kinh nghiệm thực tế trong việc tìm kiếm phương pháp tu luyện thần hồn, hắn lĩnh ngộ được khá sâu sắc ý nghĩa đoạn kinh văn của Tinh Nguyên Thần Miếu này.

Quỷ tiên đoạt xá chuyển sinh chính là dính dáng đến sự liên lạc giữa linh hồn và thân thể con người.

Hồn và phách của một người, âm dương điều hòa, hỗ trợ, dung hợp với nhau. Một khi thay đổi thân thể khác, khí huyết của thân thể mới sẽ khiến thân hồn bị tổn thương, tuyệt đối không dễ dàng có thể đoạt xá được.

Bây giờ Hồng Dịch mặc dù tu luyện đến cảnh giới phụ thể, có thể xuất thần hồn bay ra, bám vào một người nào đó, không chế hành động của họ. Nhưng đó chỉ là hành động, cử chỉ, tuyệt đối không phải là đoạt xát.

Ngược lại, sau khi phụ thể, khí huyết thân thể của đối phương cùng thần hồn của mình nếu như không tương thích, hỗ trợ lẫn nhau, thì chỉ sau một hồi ma sát, nguyên khí của người bị phụ thể sẽ bị khô kiệt, cuối cùng là tử vong.

Rất nhiều tiểu thuyết bút kí có ghi lại rằng, người sau khi bị yêu ma phụ thể đều bị bệnh nặng một thời gian, cuối cùng là tử vong, nguyên nhân chính là như vậy.

Trọng yếu hơn chính là hồn phách không thể điều hòa thì không thể tu luyện được.

Nếu như thân thể của Hồng Dịch bây giờ bị tiêu diệt. Thần hồn phụ thể lên một người khác, đúng là có thể tồn tại được một thời gian ngắn, nhưng bất luận thế nào cũng không thể tu luyện được. Cho dù võ công tu luyện cao thâm đến đâu, thân thể cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, thần hồn cũng bị huyết phách xâm nhập, càng ngày càng suy yếu, cuối cùng là biến mất.

Nhưng quỷ tiền đoạt xá lại hoàn toàn khác biệt.

Sau khi đạt tới cảnh giới đoạt xá quỷ tiên, hiểu được mối quan hệ vi diệu giữa thân thể và linh hồn, khám phá được sự chuyển đổi sinh tử thì khi thay đổi thân thể, hồn phách cũng sẽ dần dần dung hòa, trở thành thân thể của mình, có thể tiếp tục tu luyện, âm dương bổ sung cho nhau, tuyệt đối không có hiện tượng âm dương triệt tiêu lẫn nhau.

Đây mới là sự khác nhau chân chính giữa phụ thể và đoạt xá.

Hồng Dịch loáng thoáng nhìn qua lý luận đạo thuật, pháp quyết của Tinh Nguyên Thần Miếu, những thứ này có giúp mình rất nhiều trong việc đột phá bình chướng sinh tử, đạt tới cảnh giới quỷ tiên.

Bây giờ hắn đã tu luyện đến cảnh giới phụ thể đại thành, lực lượng thần hồn lớn mạnh, nhưng tính ra cũng toàn là dựa vào việc hấp thu linh khí của đào thần. Còn về kinh nghiệm tu hành chân chính để đột phá bình chướng thì hắn tuyệt đối không bằng vị Chu đại tiên sinh đang bị bắt giữ trước mặt kia.

- Chậc! Đúng là đang buồn ngủ thì có người tự mang gối đến! Quả nhiên là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Mới vừa rồi Ngô đại quản gia đến truy bắt, tổn thất thảm trọng. Rồi ngay lập tức lại đưa đến một vi Chu đại tiên sinh để ta bắt lại, ép hỏi pháp quyết!

Tuy trong lòng nôn nóng, không kịp đợi Chu đại tiên sinh viết hết, muốn ngay lập tức giật lấy xem xét cặn kẽ, nhưng Hồng Dịch không hề biểu hiện ngoài mặt. Hắn sau một hồi nhìn ra ngoài liền trở lại ghế ngồi sau quân án, dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, thể hiện một bộ dáng rất kiên nhẫn đợi chờ.

Cao thủ chung quanh đều bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu đại tiên sinh.

Rất hiển nhiên, những cao thủ này đều nghĩ tới một chén canh chia phần.

Tinh Nguyên Thần Miếu là một trong lục đại thánh địa trong thiên hạ, bất kể là võ công hay đạo pháp đều không cần phải bình luận gì nhiều.

Có thể học được một chút ít cũng là vô cùng có lợi cho mình rồi. Có kẻ nào lại không muốn tăng cường thực lực bản thân?

Bất kể thời loạn hay thời thịnh, lực lượng đều là quan trọng nhất.

Chu đại tiên sinh vẫn tiếp tục viết ra bí lục, đến tận canh tư thì cũng viết được lượng giấy lớn, ngoài ra còn có họa đồ, ghép lại cũng được một bản bí sách khá dày.

Tổng cộng có hai môn bí tịch, một môn đạo thuật, một môn vũ kỹ. Đạo thuật là Trừu Tủy Hóa Nguyên Đại Pháp, vũ kỹ là Ma La Thần Chủy.

Hồng Dịch xem lướt qua một cái, liền phát hiện ra Trừu Tủy Hóa Nguyên Đại Pháp này là phương pháp hy sinh tinh huyết của bản thân để làm lớn mạnh thần hồn, trong đó thậm chí đề cập tới các loại huyệt trong não bộ của con người, vô cùng vi diệu tinh thâm, tuyệt đối không thể trong thoáng chốc tu luyện thành được.

Phải biết rằng, huyệt khiếu của con người đều ẩn kín trong cơ thể, rất nhỏ bé, khó có thể phân biệt được. Không đạt tới cảnh giới võ thánh, tuyệt đối không cách nào phát hiện ra huyệt khiếu để luyện. Đến cảnh giới nhân tiên chính là mở ra huyệt khiếu trong cơ thể con người, giống như mở ra cánh cửa của bầu trời, giải phóng sức mạnh của chúng thần linh.

Tương truyền rằng thân thể con người chính là bầu trời. Các loại khiếu huyệt tựa như tinh tú trăng sao trên trời. Trong mỗi một huyệt khiếu có một vị thần linh ẩn náu, một khi mở ra huyệt khiếu là có thể thả vị thần đó ra, có được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Nếu toàn bộ huyệt khiếu trên cơ thể được mở ra thì có thể tập hợp được lực lượng của chúng thần, phấn toái chân không, tiến vào một cảnh giới mà không một ai có thể tưởng tượng ra được.

Thần bí giống như dương thần.

Trừu Tủy Hóa Nguyên Đại Pháp này lại đề cập đến huyệt khiếu trên cơ thể con người, cái này tuyệt đối không thể luyện tập lung tung được, nếu không nắm rõ chắc chắn thì có thể bị nổ tung người mà chết.

Nhưng dù sao Hồng Dịch cũng không phải tu luyện pháp môn này, hắn chỉ tìm hiểu lý luận, tìm cách đột phá bình chướng quỷ tiên mà thôi. Có được một quyển bí tịch liền tu luyện lung tung vốn không phải phong cách của hắn.

Về phần Ma La Thần Chủy, đây chính là một môn quyền thuật. Từ luyện thịt, luyện cơ bắp, luyện da, luyện cốt, luyện nội tạng, luyện tủy, hoán huyết đều liệt kê hết ra.

Ma La nghe nói chính là đại thần hộ pháp của giáo phái Tinh Nguyên Thần Miếu, cũng là một đại ma đầu cùng hung cực ác, mình đồng da sắt, vũ khí là một cây đại chùy, bất cứ ai không phục tùng hắn, đều bị đại chùy này đánh nát thành một đống thịt, xương thịt nát bấy.

Bộ Ma La Thần Chủy này cũng là bí tịch có thể đạt thành võ thánh giống như Long Tượng Pháp Ấn, cũng là thánh điển võ đạo khiến cho người trong thiên hạ đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

- Đáng tiếc không có được vô thượng điển tịch của Tinh Nguyên Thần Miếu là Tinh Huyết Nguyên Khí Tập. Điển tịch này bên trong cũng luận dương thần, bàn nhân tiên. Tiếc là không đến được tay mình. Chu đại tiên sinh này rõ ràng là không có được, mà nếu có hắn cũng không cho ta xem.

Hồng Dịch cầm hai điển tịch Trừu Tủy Hóa Nguyên Đại Pháp, Ma La Thần Chủy trên tay, trong lòng thầm kêu một tiếng đáng tiếc. Hai cuốn điển tịch này mặc dù khó cầu nhưng đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng lắm.

Nhưng trong hai môn điển tịch này, Ma La Thần Chủy tuyệt đối là thứ đồ giá trị, có thể dùng để trao đổi. Hơn nữa vũ kỹ bên trong đều là những chiêu thức mãnh liệt, sức sát thương rất lớn, có thể đưa cho Trầm Thiết Trụ tu luyện.

Điển tịch sau khi sao chép lại xong, Hồng Dịch liền thi triển thần hồn thuật, dùng Dạ Xoa Vương hung hăng đâm thần hồn Chu đại tiên sinh một cái, để hắn tiếp tục bị hao tổn, không thể xuất khiếu được. Sau đó cho người áp giải vào một căn phòng giam bí mật trong quân doanh, trông coi chặt chẽ.

Bây giờ còn phải lưu Chu đại tiên sinh này một mạng. Nếu không trong lúc Hồng Dịch tìm hiểu điển tịch xảy ra vướng mắc gì đó thì còn có thể ép hỏi. Hắn mà chết thì chẳng còn ai mà hỏi nữa.

Trong lúc Hồng Dịch bắt hỏi Chu đại tiên sinh, ép hỏi pháp quyết để tìm hiểu. Ngô đại quản gia lại xuất hiện trong phủ đệ tuần phủ ở Nam Châu Thủy Dương tỉnh.

...

Lúc này, trong tuần phủ Thủy Dương tỉnh, vị quan lớn Hồng Khang sau khi giải quyết hết mọi chuyện, hiện đang ngồi trong luyện võ trường, nhìn hai tiểu nam hài chừng tám, chín tuổi đang luyện võ. Hai tiểu nam hài này tuy còn nhỏ nhưng vóc người dong dỏng cao, nhãn thần cực kì lăng lệ, hoàn toàn khác biệt với những nam sinh luyện võ.

Hồng Khang thân mặc một y phục võ sĩ trắng như tuyết, hai chòm râu trên miệng khiến cho hắn càng thêm già dặn lão luyện, tạo thành một cỗ khí thế uy nghiêm.

- Các ngươi sao lại tiến bộ chậm như vậy. Từ lúc ba tuổi ta đã bắt đầu cho các ngươi dùng linh dược để tắm rửa, còn cho y sư xoa bóp làm cho thân thể mềm dẻo, lại được học tập vũ kỹ thượng thừa. Đến bây giờ đã được năm, sáu năm rồi mà vẫn không thể đột phá tiên thiên là sao? Tư chất như thế còn kém cả heo. Nếu ta được như vậy thì đã sớm tu luyện đến tiên thiên rồi.

Hồng Khang lạnh lùng khiển trách hai tiểu nam hài kia.

- Luật pháp Đại Kiền, mười lắm tuổi là trưởng thành. Nếu sau khi trưởng thành, các ngươi vẫn không đột phá được tiên thiên, thì ta sẽ tống cổ ra khỏi nhà.

- Ngô đại tiên sinh. Ngài tại sao lại tới đây?

Nhìn thấy Ngô đại quản gia đi vào phủ đệ, Hồng Khang vội vàng đứng lên.

- Khang thiếu gia. Lão nô ra mắt.

Ngô quản gia sắc mặt không biến đổi, khom người xuống.

- Mau! Dâng hương trà.

Hồng Khang vội vàng phân phó nha hoàn thủ hạ, đồng thời mời Ngô đại quản gia vào trong phòng khách. Mặc dù Ngô đại quản gia là nô bộc, nhưng trong Hồng phủ, chỉ cần là người khôn khéo thì ai cũng biết Ngô đại quản gia này là tâm phúc lớn nhất của Hồng Huyền Cơ.

- Ngô đại tiên sinh, ngài lần này đến Nam Châu là phụng lênh của phụ thân đưa Hồng Chiếu đến đây rèn luyện đúng không? Nhưng Hồng Chiếu đâu đáng để Ngô đại tiên sinh tự thân đưa đi thế này?

Hồng Khang bưng một chén trà đưa cho Ngô đại quản gia.

- Phân phó của Hầu gia là muốn lão nô đưa Dịch thiếu gia về, không để cho cậu ấy ở bên ngoài làm mưa làm gió nữa, nếu không sau này khó có thể thu thập được.

Ngô đại quản gia tiếp lấy chén trà rồi nói.

- Hồng Dịch? Đấy không phải thứ rác rưởi không cha không mẹ sao? Muốn lôi hắn trở về làm gì? Phụ thân chẳng lẽ còn có thể chứa chấp hắn sao?

Hồng Khang vừa nghe thấy vậy, trong ánh mắt khẽ hiện lên tia khinh thường.

- Hắn làm gì có tiền đồ? Đơn giản chỉ là đầu phục dưới trường Ngọc thân vương, có nhiều hộ vệ hơn một chút, luyện được một vài thứ công phu vặt vãnh mà thôi. Phụ thân chỉ cần phân phó một tiếng, ta lập tức đến Tĩnh Hải Quân nói với Nhan Chấn một tiếng, trực tiếp đem hắn áp giải về phủ là được. Sao phải phiền đến Ngô đại tiên sinh tự thân xuất thủ.

- Lão nô cũng tự thân xuất thủ rồi.

Ngô đại quản gia trên mặt vẫn không lộ chút biểu tình gì, không buồn cũng không vui, thật giống như đang nói một thứ chuyện không hề liên quan đến mình:

- Nhưng, lão nô cũng không bắt được Dịch thiếu gia. Đạo thuật của Dịch thiếu gia rất tinh thâm, đã đến cảnh giới phụ thể, hơn nữa còn tu luyện một thứ đạo thuật phi thường thần thông, trong tay lại có Âm Dương Đào Thần Kiếm. Phi Dung cô nương là do cậu ấy giết.

- Cái gì!

Hồng Khang đứng bật dậy! Ấm chén trên bàn đều bị hất hết xuống đất. Hắn nhìn Ngô đại quản gia giống như nhìn thấy quỷ, mãi một lúc lâu mới nói:

- Chuyện này có thật không?

- Là thật.

Ngô đại quản gia nói.

- Chuyện này không phải là chuyện vừa. Phải báo cho phụ thân!

Hồng Khang khan khan giọng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio