Dương Thần

chương 172: nhất cử lưỡng tiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta tất nhiên là biết. Chu đại tiên sinh, ngươi quá coi thường ta đấy! Võ học nhân tiên là võ học tu luyện huyết khiếu. Trong thân thể một người, huyệt khiếu như tinh tú trên trời, không thể không cân nhắc suy xét, huyệt khiếu không thể kích thích lung tung, cũng không thể tu luyện loạn xạ. Mau mang công pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai nói ra, nếu không ta sẽ không thể đối đãi ôn hòa với ngươi như vậy nữa đâu.

Hồng Dịch nhìn Chu đại tiên sinh, trong lúc nói chuyện vừa thể hiện thủ đoạn cường đại của mình, vừa tỏ ra rằng không việc gì mà hắn không biết.

- Ngươi nếu muốn ép hỏi phương pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai thì quả thật là ta không có. Tu luyện huyệt khiếu chính là võ đạo nhân tiên chí cao vô thượng, chỉ có điển tịch cao nhất của Tinh Nguyên Thần Miếu là Tinh Huyết Nguyên Khí Tập mới có, ta thật sự là không được nhìn thấy.

Ánh mắt của Chu đại tiên sinh một lần nữa lóe lên.

- Đến lúc này mà ngươi vẫn giở trò sao?

Hồng Dịch ha ha cười to hai tiếng, nụ cười vừa thu liễm lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng thấu xương, ngữ khí sắc bén tựa băng đao.

- Hừ! Nếu như ngươi không chắc chắn có phương pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai thì sau khi sử dụng pháp môn Trừu Tủy Hóa Nguyên này hai, ba lần huyệt khiếu Tinh Nguyên Thượng Thai hoàn toàn bị phế bỏ, từ nay về sau hồn không thể về chỗ cũ, tinh thần và thể xác không thể dung hợp, muốn khống chế thân thể cũng khó khăn. Người cho rằng ta vì nóng lòng muốn đột phá cảnh giới quỷ tiên mà tu luyện bừa bãi pháp môn ngươi đưa sao?

Hồng Dịch nhướng mày lên.

Hồng Dịch bây giờ đã đến cảnh giới phụ thể đại thành, lực lượng thần hồn mạnh mẽ. Sau khi hấp thụ đào thần chi linh, lực lượng càng tiến sát đến cảnh giới quỷ tiên, nếu như nói muốn đột phá quỷ tiên thì hắn là người có hy vọng thành công nhất.

Chu đại tiên sinh có lẽ đoán chắc tâm lý của Hồng Dịch là như vậy, nghĩ rằng hắn chắc chắn sẽ hy sinh một lượng lớn máu huyết thân thể để lớn mạnh thần hồn rồi từ đó đột phá cảnh giới.

Nhưng Hồng Dịch đã nhìn thấu từng li từng tí một, bây giờ đã hiểu rõ mọi việc, nếu như không chắc chắn nắm rõ về huyệt khiếu Tinh Nguyên Thượng Thai này, kích thích bừa bãi, phá hỏng sự liên hệ vi diệu giữa thần hồn và thể xác đến lúc đó e rằng thần hồn cũng không thể về xác.

Cho dù thần hồn sau khi về xác, cũng có khi không khống chế được thân thể của mình, cuối cùng vẫn là hồn phách chia lìa.

- Hơn nữa! Ma La Thần Chủy mà ngươi đưa ra, quyền pháp trong đó cương mãnh vô cùng, hung ác giết chóc. Thế nhưng trên người ngươi lại không hề có một chút loại khí chất này. Võ công của ngươi đã đến cảnh giới đại tông sư tuyệt đối không phải do tu luyện môn Ma La Thần Chủy này mà thành. Ta e rằng ngươi trực tiếp dùng Tinh Nguyên Thượng Thai mà tạo thành sự thay đổi toàn bộ trên thân thể.

Hồng Dịch nói tựa như đao chém, từng câu từng chữ gạt bỏ tất cả sương mù mà Chu đại tiên sinh giăng ra, nhắm thẳng vào điểm mấu chốt khiến cho hắn không còn nửa điểm bí mật nào có thể che dấu được nữa.

Chu đại tiên sinh càng nghe sắc mặt càng tái nhợt. Hắn không nghĩ tới sự lĩnh ngộ của Hồng Dịch đối với tu hành lại thấu triệt đến mức này, bất cứ hoa chiêu này cũng không thể đùa giỡn trước mặt hắn được.

Sách bí tịch mà Chu đại tiên sinh giao ra, một cuốn là đạo thuật, một cuốn là võ công. Võ công là Ma La Thần Chủy. Thế nhưng Hồng Dịch lại nhận ra vũ kỹ của môn Ma La Thần Chủy này hung ác cương liệt, tuyệt đối không phải bộ dáng phong lưu hào sảng như Chu đại tiên sinh bây giờ

Mặc dù nói đại tông sư có thể mang tinh khí thần thu liễm vào trong xương tủy, thay đổi khí chất. Nhưng Chu đại tiên sinh cùng lắm mới chỉ là đại tông sư sơ cấp, không thể nào cải tạo hoàn toàn được như vậy.

Vì thế Hồng Dịch kết luận, cảnh giới đại tông sư của Chu đại tiên sinh tuyệt đối không phải là tu luyện Ma La Thần Chủy mà thành. Chắc chắn hắn bám chặt lấy Tinh Nguyên Thượng Thai, luyện vô thượng huyệt khiếu này, từ đó mới có thể tiến vào cảnh giới đại tông sư.

- Không nên giở trò lừa bịp trước mặt ta. Nghiền ngẫm văn chương là sở trường của ta, ngươi hình như quên mất rằng, ta là thủ khoa của kì thi hương đầu năm nay ở kinh thành rồi, tâm lý cũng như phong cách văn chương của quan chủ khảo ta còn có thể nắm rõ, huống chi là một thủ đoạn nho nhỏ này của người? Mau mang pháp môn tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai ra đây, ta chỉ cho ngươi lừa gạt một lần thôi đấy.

Hồng Dịch cười lớn.

- Ngươi đúng là một đại nhân vật! Tiền đồ trong tương lai chỉ sợ còn vượt trên cả Hồng Huyền Cơ. Ngọc thân vương có ngươi thì e rằng có lại cơ hội đoạt vị!

Chu đại tiên sinh gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, giống như muốn dùng ánh mắt tống Hồng Dịch vào địa ngục.

- Bớt nói nhảm đi, mang pháp quyết tu luyện nói ra. Ta biết pháp môn tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai này chính là pháp môn trọng yếu nhất của ngươi, sau khi đưa ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Hồng Dịch nói.

- Ngươi ta sao tha cho ta.

Chu đại tiên sinh hỏi.

- Đương nhiên là gia nhập dưới trướng của ta thì ta mới bằng lòng tha cho. Văn Phi Yên, Sơn Khâu cũng có thể đầu nhập dưới trướng của ta, thì ngươi tại sao lại không thể? Mới vừa rồi ngươi còn nói ta là một đại nhân vật, đầu dựa vào ta, chúng ta cùng làm ra một đại sự kinh thiên động địa. Hòa thân vương ngoài mặt ôn hòa nhã nhặn, bên trong lại độc ác âm lạt, tuyệt đối không phải quân vương tốt. Đầu dựa vào ta! Ta chẳng những chữa trị thần hồn cho ngươi, còn có thể ban Nguyên Tẫn Thiên Châu cho ngươi, để võ công của ngươi tăng tiến nhanh hơn.

Hồng Dịch lại cầm Nguyên Tẫn Thiên Châu ra dụ dỗ người.

Thứ chí bảo này, trừ khi đạt đến cảnh giới võ thánh, nếu không thì không ai không động tâm.

- Nguyên Tẫn Thiên Châu sao? Pháp bảo này quả thật là mê người, khó trách Văn Phi Yên, Sơn Khâu đầu nhập dưới trướng của ngươi.

Chu đại tiên sinh nói:

- Ngươi hẳn là dùng thứ đó để đổi lại Huyền Âm Nhiếp Hồn Trảm Quỷ của tông chủ Khí Hồn môn Đoạn Thiên Nhai đúng không? Nhưng ta thấy pháp môn này còn nhiều thiếu sót, tại sao ngươi có thể toàn lực thi triển? Không sợ thần hồn bị hoa tổn sao, chẳng lẽ ngươi còn có pháp môn gì khác để chữa trị thần hồn?

- Tất nhiên rồi, nếu không ta sao có thể một quyền phá vỡ thần hồn của ngươi, đánh ngươi trọng thương như vậy?

Hồng Dịch ngạo nghễ nói:

- Chỉ cần ngươi đầu nhập dưới trướng của ta, quyết một lòng bán mạng cho ta, ta sẽ đem pháp môn chữa trị thần hồn kia truyền thụ cho ngươi.

Quá Khứ kinh không thể nào truyền thụ cho người khác được. Quyển kinh này công pháp cốt lõi của Hồng Dịch, cũng là thứ bảo điển khiến người trong thiên hạ điên cuồng.

Hồng Dịch dám khẳng định rằng, một khi tin tức mình có được Quá Khứ kinh lộ ra ngoài, thì cái gì là thiên hạ bát đại yêu tiên, tông chủ sáu đại thánh địa, hoàng thất Đại Kiền, Phương Tiên đạo, Chính Nhất đạo, Chân Không đạo, Vô Sinh đạo, vân vân, tất cả các loại cao thủ đều muốn tìm đến tận cửa.

Đến lúc đó, kể cả là mình có ba đầu sáu tay cũng bị người người giết chết cướp đồ.

Nhưng bây giờ ừ một cái thì cũng không sao cả.

Chu đại tiên sinh là cao thủ đạo thuật, võ đạo đại tông sư, lại biết được nhiều bí mật thâm sâu của Hòa thân vương. Nếu như đầu nhập dưới trướng mình, quyết một lòng đi theo, khi đó thực lực của bản thân sẽ tăng vọt. Đến lúc đó, tính cả Đoạn Thiên Nhai thì có đến ba đại cao thủ thần hồn phụ thể, cùng nhau xuất thủ, hơn nữa còn có tiên thiên cao thủ bên cạnh, muốn giết chết Ngô đại quản gia thì chưa chắc là không có khả năng.

- Cho đến bây giờ ta đúng là không còn sự lựa chọn nào khác.

Chu đại tiên sinh nhìn Hồng Dịch thâm sâu khó lường, nói:

- Nhưng ngươi tại sao không khống chế ta? Thần hồn của ta sau khi khôi phục, muốn đi thì đi, muốn về thì về. Khi đó ngươi muốn ta quyết một lòng trung thành thì đúng là mơ tưởng. Về điểm này chắc ngươi cũng hiểu. Chúng ta là người thông minh, không cần nói vòng vo làm gì.

- Hắc hắc.

Hồng Dịch cười hắc hắc.

- Ta muốn ngươi một lòng trung thành đến chết, làm công cho ta, thì tất nhiên sẽ có thủ đoạn khiến ngươi trung thành. Ta có thể tiếp thu hương hỏa của người, sau đó hạ một lạc ấn bên trong thần hồn của ngươi, như vậy là có thể bất cứ lúc nào đưa ngươi vào chỗ chết!

- Tiếp thu hương hỏa, cúng bái của ta! Là thần niệm tín ngưỡng! Ngươi...Ngươi sao lại lớn gan như vậy? Không sợ thần hồn không thuần khiết hay sao?

Chu đại tiên sinh kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngươi tu luyện pháp môn của hai đạo Chân Không và Vô Sinh? Mặc dù có thể tiếp thu niệm hương hỏa của tín đồ, nhưng kể cả là giáo chủ của hai đạo này cũng chỉ có thể mang thần niệm tín ngưỡng của tín đồ ngưng tụ thành thân ngoại chi thân. Tuyệt đối không có đạo lý không chế tín đồ?

- Ồ, pháp môn của hai đạo Vô Sinh, Chân Không chính là đem thần niệm tín ngưỡng của tín đồ ngưng tụ thành thân ngoại chi thân sao? Không phải là thu nạp vào trong bổn mạng thần hồn để lớn mạnh thần hồn sao? Thì ra là như vậy! Bọn họ chưa từng luyện qua Quá Khứ Kinh, tất nhiên không thể để thần niệm tín ngưỡng pha lẫn vào thần hồn.

Hồng Dịch nghe thấy lời của Chu đại tiên sinh, từ đó hiểu hơn một chút về pháp môn của hai đạo Vô Sinh và Chân Không.

Bạo Viêm Thần Phù Kiếm và Huyết Văn Cương Châm mà hắn có được chính là những thứ dùng để ám sát Hồng Huyền Cơ. Rồi từ đó dùng Bạo Viêm Thần Phù Kiếm nổ tung thần hồn của Triệu Phi Dung, chiếm được Âm Dương Đào Thần Kiếm, sau đó liền một mạch đạt được thành tựu như bây giờ.

- Hừ, ngươi đừng quan tâm nhiều như vậy.

Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng.

- Muốn giữ mạng thì giao pháp môn tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai ra đây rồi đầu phục theo ta.

- Ngươi độc...

Chu đại tiên sinh nói ra hai chữ.

- Khiến cho ta không còn lựa chọn nào khác.

- Không có một chút thủ đoạn thì ta sao có thể sống được đến bây giờ?

Hồng Dịch im lặng, không nói chuyện nữa, chỉ đứng nhìn Chu đại tiên sinh, để hắn tự lựa chọn.

Không biết làm thế nào nữa, Chu đại tiên sinh đánh xoay người lạy xuống, vận chuyển thần hồn, Hồng Dịch mang thần niệm của mình xuất ra ngoài, cuối cùng cũng bắt được một tia thần niệm hương hỏa tín ngưỡng của Chu đại tiên sinh đối với mình. Sau đó thần hồn của Hồng Dịch quấn quanh tâm linh của hắn, rồi hung hăng hạ một lạc ấn xuống tâm linh của đối phương, coi như hoàn toàn khống chế thần hồn của đối phương.

Sau đó Chu đại tiên sinh cuối cùng cũng phải mang pháp quyết trọng yếu nhất của mình, pháp quyết tu luyện huyệt khiếu Tinh Nguyên Thượng Thai nói ra.

Đây là phương pháp tu luyện cao thâm nhất, cũng là phương pháp tu luyện thần bí nhất trong tất cả các môn võ thuật, đạo thuật trong Tinh Nguyên Thần Miếu.

- Tinh Nguyên Thượng Thai chính là một điểm mà thân nhục con người liên lạc chặt chẽ với linh hồn. Giữ chặt điểm này mà tu luyện thì có thể dẫn động huyết dịch, cốt tủy toàn thân khẽ kết hợp cùng với thần hồn, tư dưỡng lẫn nhau, từ đó đạo pháp và võ công cùng tiến bộ cực nhanh. Phương pháp tu luyện một huyệt khiếu này, là từ tính mạng của không biết bao nhiêu đời người trong Tinh Nguyên Thần Miếu đúc kết ra.

Chu đại tiên sinh sau khi bị Hồng Dịch chế trụ, hoàn toàn đầu phục dưới trướng, cuối cùng cũng đem pháp quyết ra bắt đầu giải thích.

Hồng Dịch nghe xong trong lòng mãnh liệt đồng ý.

Từ lúc khởi đầu dùng một tia sáng mặt trời giữa trưa để dò tìm Tinh Nguyên Thượng Thai như thế nào cho đến tu luyện ra sao, tư dưỡng kiểu gì, làm thế nào để giữ vững hỏa hầu. Những thủ đoạn này phức tạp ra sao, chỗ nào thì cần nhiều, chỗ nào thì cần ít hỏa hầu, tất cả đều được trình bày cụ thể.

Một môn pháp quyết này không phải là dùng tính mạng của vô số người tìm kiếm được thì ngay cả kỳ tài ngút trời cũng không thể tự nghĩ ra được.

Đây là điểm mấu chốt để bảo vệ huyệt khiếu trong cơ thể con người, mở ra cánh cửa của chúng thần, khám phá sự ảo diệu của linh hồn và xác thịt.

Hồng Dịch nghe pháp quyết tu luyện, khẽ thử nghiệm một phen, giữ chặt điểm Tinh Nguyên Thượng Thai đã dò tìm ra, lập tức hắn cũng cảm giác được huyết dịch, cốt tủy toàn thân cũng dường như tụ tập dồn về phía mi tâm. Toàn thân có cảm giác như đang rút máu rút cốt tủy, rồi từ đó mang thần niệm trong đầu tập trung về huyệt khiếu Tinh Nguyên Thượng Thai, cảm giác như vậy càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn cẩn thận làm theo đúng pháp quyết, điều chỉnh hòa hầu, khi nào cần gia tăng vài phần thần niệm, khi nào thì giảm bớt vài phần thần niệm. Huyết dịch, cốt tủy toàn thân tùy theo sự tăng, giảm của huyết dịch, cốt tủy mà co rút theo một quy luật nhất định.

Dần dần hắn cảm giác thần hồn của mình dường như đang cư ngụ trong Tinh Nguyên Thượng Thai, đang được khí huyết nuôi dưỡng, thậm chí còn giống như trẻ sơ sinh đang nằm trong bụng mẹ, mang theo một loại cảm giác mang thai chưa từng có trước đây.

Đồng thời khí huyết, cốt tủy toàn thân hắn dường như cũng bị ý niệm thần hồn lay động, rục rịch chuyển động, vô cùng thoải thoái.

- Hay! Đạo của nhân tiên là hiểu hết huyệt khiếu. Ta bây giờ cũng hiểu được một huyệt? Không, một huyệt khiếu này không phải là mình hiểu ra, mà là dò tìm được. Thu hoạch lần này quả thực là to lớn, thật khó có thể tưởng tượng được.

Hồng Dịch biết, bản thân khi hiểu được một khiếu Tinh Nguyên Thượng Thai này thì trong lòng có chút hiểu ra một chút đạo quỷ tiên, tiến gần thêm một bước đến cảnh giới quỷ tiên.

Một ngày sau, Hồng Dịch cùng Kim Chu liên thủ thi triển đạo thuật, giúp Chu đai tiên sinh chữa trị thần hồn. Tổn thương thần hồn của hắn dưới sự liên thủ của hai ngươi, thương thế cũng tốt hơn bảy, tám phần.

Thủ hạ của Hồng Dịch, bây giờ ngoại trừ bảy đại tiên thiên cao thủ còn có một cao thủ cấp đại tông sư.

Mặc dù cao thủ cấp đại tông sư như Chu đại tiên sinh này, khi chân chính đánh nhau, luận về võ công còn không bằng tiên thiên cao thủ đỉnh cấp, linh nhục hợp nhất như Lôi Liệt, Xích Truy Dương nhưng nếu so về thủ đoạn đạo thuật thì còn cường đại hơn bọn họ gấp mười lần.

Sơn Khâu, Văn Phi Yên nhìn thấy Chu đại tiên sinh cũng bị Hồng Dịch hoàn toàn thu phục, đầu nhập dưới trướng, cuối cùng cũng quyết tâm một lòng đi theo Hồng Dịch.

- Hai ngày qua lại không hề thấy bóng dáng của Ngô đại quản gia? Theo lý mà nói, lão ta phụng lệnh của Hồng Huyền Cơ lôi ta về Hầu phủ, sau khi thất bại tuyệt đối không từ bỏ ý định, tại sao lại biến mất như vậy?

Hồng Dịch sau khi thu phục được Chu đại tiên sinh, thực lực tăng vọt so với trước đây, nghiễm nhiên trở thành một thế lực có cân lượng. Lúc này trong lòng hắn cũng muốn đấu với Ngô đại quản gia một phen nữa.

Ngay khi Hồng Dịch bày thế trận chờ đối phó với Ngô đại quản gia, thì đại soái Tĩnh Hải Quân Nhan Chấn lại đưa văn thư tới, mời hắn đến doanh trướng đại soái.

- Mời ta làm gì nhỉ?

Lúc này, Hồng Dịch đối với vị đại soái Tĩnh Hải Quân thống lĩnh mười vạn hùng binh, trong tay nắm đại quyền sinh sát, cũng không còn một chút sợ hãi hay cố kỵ nào nữa. Nhận văn thư xong, hắn mang theo tám đại cao thủ đi về phía doanh trướng đại soái.

.............

Đại soái phủ quân uy vẫn hùng tráng như trước, nhưng bây giờ Hồng Dịch coi như không thấy, trực tiếp vội đi đến đại sảnh của soái phủ gặp mặt Nhan Chấn.

Bên cạnh Nhan Chấn, ngoại trừ tông chủ Khí Hồn môn Đoạn Thiên Nhai thì không còn hộ vệ nào khác.

- Mấy ngày không thấy, thủ hạ của Hồng Dịch ngươi lại thêm một vị cao thủ nữa rồi!

Nhìn thấy Hồng Dịch mang theo tám đại cao thủ đi vào, Đoạn Thiên Nhai đưa mắt nhìn vào một người thân mặc thiết giáp, đầu đội mũ sắt, không thấy rõ mặt mũi lắm, người này tay cầm sáo ngọc, lộ ra vẻ dở ông dở thằng.

Theo bản năng, Đoạn Thiên Nhai nhìn về phía người này, trong lòng cảm thấy người này là kẻ lợi hại nhất trong đám người đi theo Hồng Dịch đến đây.

Người này tất nhiên là Chu đại tiên sinh.

- Hơn nữa những cao thủ dưới trướng của người hình như những ngày qua đều có đột phá. Tinh thần khí thế so với trước đây thì cao hơn hẳn một bậc. Nhất là Xích tiên sinh, sợ rằng cũng đột phá cảnh giới đại tông sư rồi, tông sư tông sư, khai tông lập phái, thật đáng mừng.

Nhan Chấn tiếp lời, ánh mắt hướng về phía Xích Truy Dương, cho thấy ánh mắt hắn tinh tường đến mức nào.

- Đại soái lần này triệu mạc tướng đến đây là có quân lệnh gì?

Hồng Dịch hỏi thẳng.

- Ta đang muốn điều ngươi ra khỏi Tĩnh Hải Quân đi nơi khác. Không biết ngươi có bằng lòng hay không?

Nhan Chấn nhìn Hồng Dịch, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Trước mắt, họa hải tặc đã bình định. Nếu muốn lập quân công thì phải đi ra ngoài thôi. Vùng biên cương Tây Vực hay Thanh Sát Khẩu ở phía đông cũng đang có rục rịch phản loạn, sắp tới e rằng phải động binh đao. Ngươi nếu như nguyện ý, ta sẽ soạn một phong thư gửi đến Thần Uy Vương hoặc Vô Địch Hầu, mang ngươi đến dưới trướng bọn họ, ở đó so với Tĩnh Hải Quân thì có tiền đồ hơn nhiều.

- Muốn điều ta ra ngoài?

Hồng Dịch vừa nghe liền biết Nhan Chấn muốn làm gì. Bản thân mình có thế lực thật lớn, đằng sau lại có chỗ dựa lớn, Nhan Chấn dần dần không áp chế được, lại sợ dính vào phiền toái, vì thế muốn điều mình ra ngoài.

Nhưng đời nào Hồng Dịch chịu đi. Bây giờ vùng ven biển hắn đang dần dần gây dựng cơ sở kinh doanh, lại có thế lực. Hơn nữa hai tỷ muội Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh dưới sự bảo hộ của mình đang thu nạp nhân thủ, mua thuyền bè, còn hơn mấy tháng nữa mới có thể chuẩn bị thỏa đáng ra biển. Nếu mình đi mà còn chưa lưu được đường lui sau này thì hơi bị nguy hiểm.

Quan trọng hơn là, thống soái biên cương Tây Vực Thần Uy Vương Dương Thác là võ thánh, mãnh tướng cao thủ dưới trướng nhiều không biết bao nhiêu mà kể, là nhân vật có thể một mình chống lại cả một nước. Hắn trấn thủ ở Tây Vực, Hỏa La quốc có sự ủng hộ của Tinh Nguyên Thần Miếu cũng không thể tiến vào được nửa bước, từ đó có thể thấy được sự lợi hại của Dương Thác. Mình đến nơi đó, cho dù thế lực lớn hơn đi nữa, thì chỉ sợ bị đè ép không thở nổi.

Còn thống soái Thanh Sát Khẩu ở phía đông là Vô Địch Hầu, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng vào mấy năm trước, hắn mang một đội kỵ binh ngàn người, bất ngờ đánh vào bên trong Vân Mộng quốc, liên tục phá hủy mấy chục thành, tung hoành mười vạn dặm nơi dị vực, đánh giết cho Vân Mộng binh nghe thấy mà sợ vỡ mật. Ngay cả Vân Mộng quốc chủ, Nạp Lan Y Hồng, khi nghe thấy tiểu tướng của Vô Địch Hầu tới cũng bị dọa sợ đến nỗi cơm cũng ăn không vào.

Có thể tưởng tượng ra vị Vô Địch Hầu tuổi còn trẻ này cũng không phải là loại thiện lương gì.

Người có chiến công lớn đến mức có thể phong Hầu, Hồng Dịch tự ngẫm bản thân mình cũng không thể ứng phó được.

Cho nên hai nơi này, cho dù quân công cao hơn nữa Hồng Dịch cũng tuyệt đối không đi.

- Đại soái, trước mắt cũng chỉ mấy tháng tới là đến mùa đông giá rét. Khoa cử đầu năm sau cũng sẽ được cử hành, Tĩnh Hải Quân bây giờ nhàn rỗi, vừa lúc thích hợp cho ta đọc sách dưỡng khí, chuẩn bị khoa thi. Năm sau ta sẽ từ chức tướng quân, về Ngọc kinh tham gia khoa khảo. Nếu như bây giờ ra biên cương đánh giặc, vạn nhất chiến sự trở nên căng thẳng, không rút thân ra được, chẳng phải là làm trễ nải khoa thi sao?

Hồng Dịch nhìn sắc mặt của Nhan Chấn, nhanh trí nghĩ ra cách đối đáp.

- Nói đi, như thế nào ngươi mới bằng lòng rời khỏi Tĩnh Hải Quân?

Nhan Chấn mở miệng nói thẳng, đưa ra điều kiện.

- À? Đại soái muốn ta rời khỏi Tĩnh Hải Quân?

Hồng Dịch kinh ngạc nói.

- Không sai. Hồng Dịch, ngươi cũng không phải tỏ ra vẻ kinh ngạc như vậy.

Nhan Chấn nói:

- Tĩnh Hải Quân mặc dù có mười vạn hải quân, nhưng sau lưng ngươi có Thái Thượng đạo, bản thân tu vi cao thâm, lại có Ngọc thân vương ủng hộ, như vậy đã là một đại bồ tát rồi. Nơi này của ta chỉ là một ngôi miếu nhỏ, không chứa nổi ngươi. Chúng ta thẳng thắn một chút, ngươi đưa điều kiện ra, muốn thế nào mới đồng ý rời khỏi Tĩnh Hải Quân đi nơi khác?

- Trước mắt ta không còn chỗ nào để đi.

Hồng Dịch nói ra một câu khiến cho Nhan Chấn thay đổi sắc mặt:

- Nhưng nếu như Đại soái chịu điều một tốp thuyền lớn cho ta, để ta ra ngoài hải ngoại vài tháng, đến đầu năm ta sẽ trở về Ngọc kinh tham dự khoa khảo, không gây phiền toái cho đại soái nữa.

Lúc đó Hồng Dịch đột nhiên nghĩ ra một sách lược vẹn toàn. Nếu Nhan Chấn muốn mình đưa ra điều kiện thì sao lại không mượn thế lực của Tĩnh Hải Quân, dương buồm ra biển, tránh né mấy tháng, để dành thực lực, đồng thời cũng có thể giúp Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đặt nền móng ở hải ngoại. Như thế cũng không đắc tội với Nhan Chấn.

Đây đúng là chuyện tốt, một công đôi việc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio