Dương Thần

chương 18: du hồn khuy vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không thể tưởng được ta nhanh như vậy đã tới Dạ du cảnh giới. Trên Đạo kinh nói người tu hành muốn đạt tới Dạ du cảnh giới, ít nhất đều phải tu luyện định thần tĩnh tâm công phu trong một năm có hơn, mới có thể miễn cưỡng đạt tới, ta như thế nào nhanh như vậy đã liền đạt tới rồi?”

Hồng Dịch thần hồn xuất xác phiêu đãng ra ngoài cửa du đãng, cảm giác rất thoải mái.

Thoải mái giống như là ngày nóng lại được nghịch nước vậy.

Hai chân hắn cách mặt đất một hai thước bay về phía trước bay mà đi, cảm giác mình nhẹ nhàng không có một chút sức nặng nào, lại không có cảm giác thân thể đang đi vậy.

Hơn nữa cửa phòng, vách tường, đều không ngăn được hắn, ý niệm vừa động là đã xuyên qua rồi.

Thần hồn chính là một cỗ ý niệm vô hình vô chất, cánh cửa hay tường làm sao có thể chống đỡ được?

“Đọc trong một ít bút ký có những kiến giải về việc trong một đêm thần hồn bay ngàn dặm. Nói rằng có Đạo sĩ cùng người đang mặt đối mặt, đột nhiên tĩnh tọa ngồi bất động qua một ngày thì tỉnh lại, nói cho người kia biết chuyện đã xảy ra ở ngoài ngàn dặm, nói là chính mình trong một ngày công phu để thần hồn xuất xác rồi lại từ ngàn dặm trở về, kết quả người kia không tin, nhưng mà một tháng sau, truyền đến tin tức ở ngoài ngàn dặm, quả nhiên tin tức đó cùng đạo sĩ giống hệt nhau. Không biết ta có không có năng lực thần hồn bay được ngàn dặm? Hay thử xem, hồn nhi phiêu đãng mau bao nhiêu?”

Đây là lần đầu tiên thần hồn Dạ du, Hồng Dịch cảm thấy được thực mới lạ.

Một ý niệm vừa động, hồn nhi của hắn đột ngột hướng về phía trước bay lên cao, tốc độ phiêu đãng cũng nhanh hơn.

“Thế nào lại mệt mỏi như vậy?”

Hồn càng bay lên cao, tốc độ càng nhanh hơn, Nhưng Hồng Dịch còn có cảm giác như mình không thở nổi, đồng thời thân thể một trận rét lạnh, giống như là bị gió thổi tan ra vậy.

Hắn vội vàng ngừng lại ý niệm.

“Vừa mới bay người lên cao, phiêu đãng bất quá cũng như là người thường chậy nhanh thôi mà như thế nào lại khó chịu như vậy? Như vậy không nói tới ngày đi lại ngàn dặm môt cách nhàn tản mà đơn giản là đi một cách bình thường cũng không sai biệt bao nhiêu. Hiển nhiên là thần hồn còn không đủ lớn mạnh. Bất quá trên Di Đà kinh các phương pháp tu luyện thật rất là hung hiểm. Tưởng tượng ra lực lượng của sao trời nhập não, ảo giác sinh ra, nhất nhất phải giữ vững. Một khi giữ không được, sẽ liền hồn phi phách tán. Kì thực là trong Đạo kinh cũng ghi lại thần hồn phát triển bằng tưởng tượng ra bạch cốt, Tu La, ngọc nữ, phi thăng….., nhưng mà những phép quan tưởng đó, ta đều như đã nhất nhất trải qua! Khó trách cuốn Di Đà kinh này chính là nguồn gốc và là sự pháp triển của tông pháp.”

Hồng Dịch đọc qua Đạo kinh, bên trong cũng ghi lại không ít phép quan tưởng để làm phát triển thần hồn.

Như tưởng tượng ra bạch cốt: Tưởng tượng rằng mình khắp cả người mục nát, giòi ruồi dầy đặc, lộ ra cả xương trắng, lấy bản thân để loại bỏ những cái làm khủng bố tâm thần.

Như tưởng tượng ra ngọc nữ: Tưởng tượng rằng trong lòng mình đang ôm ấp ngọc nữ và ngọc nữ đang làm ra các loại động tác khiêu khích, nhưng bản thân giữ vững bất động, rèn luyện ý niện tâm như băng tuyết.

Như tưởng tượng ra Tu La: Tưởng tượng rằng chính mình bị rơi vào trong một rừng có bách quỷ vạn ma mà không được mảy may sợ hãi. Đó cũng là bỏ qua sự khủng bố.

Như tưởng tượng ra bản thân phi thăng: Tưởng tượng ra không trung có đại lực tiếp dẫn thần hồn ban ngày phi thăng. Kháng cự lại ý niệm ban ngày phi thăng này, cũng là tiêu trừ cái tâm vọng tưởng.

Hết thảy đủ loại tình cảnh của phép quan tưởng này, Hồng Dịch tựa hồ lúc tu luyện “ Di Đà kinh” toàn bộ đều đã cảm thụ qua. Nói cách khác, tu hành trên “ Di Đà kinh “, chỉ trong một khoảng khắc nhanh như chớp đã dung nạp hết thảy các loại pháp môn.

“Huynh đệ, nghe nói Hồng Dịch ngày hôm qua đột nhiên bị phụ thân gọi tới? Còn kêu phòng thu chi cấp cho hắn một trăm lượng bạc, để cho hắn chuẩn bị cho cuộc thi khoa cử vào đầu xuân, việc này có phải là có ý tứ bao hàm gì bên trong không? Phụ thân bắt đầu coi trọng Hồng Dịch ư? Tiểu tử này phụ thân là từ trước đến nay chưa để ý tới hắn mà.”

Hồng Dịch thong thả bay tới một góc Hầu phủ, bập bềnh hướng về phía nam.

Lúc này đã là dạ thâm nhân tĩnh, trong cả hầu phủ trừ bỏ người hầu bên ngoài đề đèn lồng tuần hành kiểm tra canh đêm, đều đã đi ngủ mà tiến nhập vào mộng đẹp.

Nhưng mà Hồng Dịch lại đột nhiên nghe thấy âm thanh.

Nơi phát ra âm thanh chính là từ một cái sân lớn vây bởi tường cao sơn đỏ, trong sân truyền đến âm thanh quyền cước vù vù, còn có tiếng nói chuyện.

Trong lúc nói chuyện, cư nhiên lại nhắc tới mình.

Hầu phủ nam viện tên là”Lan Đình trai”, là nơi ở của tam phòng bình thê Vinh phu nhân.

Trong Hầu phủ, ba vị phu nhân, phân biệt là chính thê đại phòng Triệu phu nhân, ở giữa chính phủ của Hầu phủ, sinh được hai đứa con trai.

Bình thê nhị phòng Phương phu nhân, ở tại phía đông Hầu phủ”Vân đình trai”, sinh được một nữ, Hồng Tuyết Kiều.

Bình thê tam phòng Vinh phu nhân, ở tại hầu phủ nam viện”Lan đình trai”. Sinh được một nam.

Còn lại mấy tiểu thiếp tập trung ở tại phía tây, không được như ba vị phu nhân có thể chiếm giữ một phương.

Người hầu hộ viện, quản gia phòng thu chi, tỳ nữ đều tập trung ở góc phía Bắc.

Hồng Dịch xuyên qua tường, liền thấy hai nam tử đang đối luyện quyền cước, một người múa tề mi côn làm bằng gỗ chắc, một người hình như là dùng quyền cước mà để tấn công tập luyện, hai người đều mặc trang phục bằng tơ lụa, rất có một chút tư thế của uy vũ sinh phong.

Hai người này ngươi tới ta lui, đánh nhau mấy hiệp, sau đó mới dừng lại nghỉ ngơi, tiếp đó lại nói chuyện.

Hồng Dịch nhận ra hai người kia, người cầm gậy đúng là nhi tử của tam phòng Vinh phu nhân Hồng Quế, mà người lấy tay không chống đỡ cây gậy cũng là một thân thích của Vinh phu nhân, kêu Vinh Bàn.

Hai người kia, Hồng Dịch đều cùng đọc sách trong tông học của Hồng gia tộc mà từng thấy qua.

“Quế thiếu gia cũng không nên vì cái loại người này mà tức giận.”

Hai người trong lúc nói chuyện, Vinh Bàn nói lấy lòng.

“Hừ, bổn thiếu gia thật vất vả mới gặp mặt phụ thân một lần lại ăn một trận gia pháp, trên giường nằm khoảng nửa năm mới tốt.” Hồng Quế trong ánh mắt mặt có oán độc:” Hồng Dịch này gặp phụ thân một lần, lại được khen ngợi, cư nhiên còn trong phòng thu chi đưa cho hắn một trăm lượng bạc. Một đứa con của tiện tịch thì dựa vào cái gì, không phải chỉ là thi đỗ tú tái sao? Cũng chẳng có cái gì.”

Hồng Quế oán hận nói.

Vinh Bàn cười hắc hắc,”Quế thiếu gia không cần tức giận, ta nghe nói Hầu gia cũng không cho hắn luyện võ, Đại Kiền triều ta văn chỉ có thể làm quan, mà võ lại phong tước, tương lai Quế thiếu gia luyện tốt võ công, đến trung quân’ Giảng Võ đường’ học thêm một chút, lấy uy vọng của Hầu gia từng trong quân cùng huyết mạch của người, sau đi ra ít nhất phải là thống lĩnh một phương, dựa vào mấy cái này không phải là một hầu tước sao? Cho dù này Hồng Dịch thi đỗ tiến sĩ làm quan thì thế nào? Nói không chừng xảy ra một cái làm Hoàng Thượng mất hứng, xét nhà mất đầu lưu đày là chuyện thường. Đại Kiền vương triều ta tuy rằng trên danh nghĩa tôn trọng người đọc sách, nhưng mà bắt đầu lấy chém giết không chút chùn tay để làm nên đại nghiệp.”

“Lời nói tuy rằng như thế, nhưng mà ta trong lòng vẫn rất khó chịu.” Hồng Quế đem gậy hướng mặt đất đâm xuống một cái.

“Biểu đệ, ngươi sợ cái gì, một đứa con của tiểu thiếp đã chết thôi, ta ở bên trong tông học đã gặp qua, bộ dáng hình như cũng có học vấn. Biểu đệ nếu không nhìn quen, chờ lúc tông học khai giảng, ta tìm mấy xoa tử(??? chắc là mấy thằng du côn) đánh hắn một chút là được.”

“Quả nhiên là cử đầu ba thước hữu thần minh( ngấng đầu ba thước có thần minh), âm mưu dù tinh vi đến đâu ắt bị quỷ thần biết. Hừ....”

Hồng Dịch nghe đến đó, trong lòng cười lạnh một tiếng, hắn cũng không có nghĩ đến, cùng Võ Ôn hầu gặp mặt một lần lại dính phải đố kỵ sau lưng.

Bất quá Hồng Dịch trong lòng hiểu được, Hồng Quế này bởi vì có một lần uống rượu say, vừa vặn bị Võ Ôn hầu kêu tới nên đã bị đánh một trận gia pháp.

Nghe được âm mưu, Hồng Dịch trong lòng âm thầm phòng bị, hồn nhi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hồn nhi bay hướng về phía đông viện.

Vừa mới đến đông viện”Vân Đình trai”, Hồng Dịch chợt nghe thấy một tiếng phịch giòn vang, hình như là vỡ cái gì vậy, là bình sứ bị vỡ sao. Sau đó âm thanh vỡ vụn liên tiếp truyền ra làm người khác không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Hồng Dịch lại làm hồn bập bềnh đi vào, liền thấy giữa sân Hồng Tuyết Kiều đang đứng lên xuống luyện võ.

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng của sao nhu hòa chiếu xuống.

Thân hình Hồng Tuyết Kiều trái phải qua lại như thoi đưa, mỗi một quyền, mỗi một động tác, đều phát ra âm thanh như vậy, vừa giống như là kình phong của quyền bạo liệt, vừa giống như là xương cốt trong cơ thể rung động.

Trên mặt đất đặt một quyển sách, trên mặt hứa rất nhiều hình người động tác cùng tự thể, còn có chú giải.

Hồng Dịch tò mò muốn lật bìa ngoài xem đây là sách gì. Nhưng mà hắn là hồn xuất xác nên không thể lật được.

Đúng lúc này, Hồng Tuyết Kiều thân thể lươt nhanh qua mang theo một trận kình phong mãnh liệt, đem cuốn sách lật ngược trở lại, Hồng Dịch liền thấy năm chữ lớn “ Hổ ma luyện cốt quyền “ !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio